Ả Vu Mỹ Tú bên này cao tay hơn mấy ả kia "Anh người chặng đường cô ta, em cho người bỏ thuốc, nói đàn em bắt cô ta về, anh muốn chơi thế nào điều được".
Tắt điện thoại ả liền nhếch mép cười nhạt, đồ của tôi cô đừng mong động vào.
*
Bên này cô vẫn chưa hay biết, mình thành bia ngắm bắn của 3 ả kia.
Do uống đã ngà say, nên khi phụ vụ mang ly rượu bỏ thuốc đến, cô không cảnh giác một hơi uống hết mới phát hiện vấn đề thì đã muộn.
Cô nhếch mép cười lạnh được lắm, tìm chết cô chiều. "Henry nói Lục tiến hành kế hoạch, anh ở lại xử lý vấn đề phát sinh, tôi có việc đi trước"
Nói xong cô liền xoay người rời khỏi bữa tiệc, * thật cmn muốn chửi bậy mà, né hai lần cứ nghĩ hết rồi, thật không biết mình đắc tội thêm ai nữa *
Vừa ra khỏi cổng bữa tiệc, trước mắt cô liền xuất hiện 6_7 tên côn đồ.
"Em gái đêm hôm một mình thật buồn tẻ, theo tụi anh đi, đảm bảo đưa em đi ngắm thiên đường" Tên đầu trọc buông lời d*m d*c
"Theo bọn anh đi, bọn anh có rất nhiều tiền". Tên thứ hai cao gầy chen vào.
Cô quét ánh mắt lạnh lẽo nhìn chúng "cút "
"chậc chậc... có cá tính.. anh thích"
"Mẹ kiếp, tôi nói cút"
"Anh em, lên mang nó về, tôi không tin thuốc ngấm rồi mà nó không cầu xin các cậu" gã đầu trọc lên tiếng.
"Đại ca nói đúng" 2 đứa trong đám bọn chúng đi lên bắt cô.
Nhếch mép cười nhạt, cô liền vung chân một cái 2 tên đàn em của gã liền bay xa 2 mét. "Quá yếu "
Bọn chúng tròn mắt nhìn nhau "Khinh địch rồi, các anh em lên hết một lượt cho tao" gã đầu trọc rống giận lao lên trước tiên.
Cô nhếch mép, khỏi động gân cốt.
da ...ây ...da. úi... chát... bốp .....bốp... bụp...á...đau.
"Chị 2 à tha cho bọn em, bọn em có mắt như mù mà" gã xao gầy ôm bụng xin tha.
"Nói, ai sai xử các người"?
"Bọn em không biết, có một số lạ gọi đến, báo tụi em bắt chị mang về" gã đầu trọc khóc lóc nói
"Không chịu nói, vậy tôi đánh tiếp" cô xoay xoay tay. Lúc này cả người cô điều bức rức khó chịu, phải chịu đựng để đối phó đám này, tiêu hao rất nhiều sức lực.
Thấy cô xoa tay, tên cao gầy gấp gáp "là một người tự xưng Quan Thiếu Thâm ạ" hắn sợ bị đánh lắm rồi.
"Ai mượn ngươi nói, có biết như thế chúng ta sẽ chết không?" gã đầu trọc quay sang đấm đá tên cao gầy.
"Không nói cho tôi, các người chết thế nào còn không biết đâu"
*
Bên này anh không thấy cô ở bữa tiệc, cứ nghĩ cô đến nhà vệ sinh, chờ thêm 10 phút không thấy cô anh liền lo lắng.
Hỏi ra mới biết cô về trước có việc.Mà sao lòng anh bồn chồn không yên, liền đứng lên xoay người dặn dò Phúc Diễn đôi câu.
Ra đến ngoài cổng, anh định đến chỗ lấy xe rời đi, lại nghe giọng nói quen thuộc vang lên ở phía trước.
Tò mò nên anh đi đến, đến gần mới biết có người ức hiếp cô.
Không nghĩ nhiều anh lao đến không do dự.
Tình cảnh anh nhìn thấy là, cô ôm ngực thở một cách khó nhọc, đám cô đồ quỳ gối dưới đất.
"Này cô có sao không"?
Nghe giọng anh, cô liền an tâm ngước đôi mắt long lanh ngập nước tố cáo "Là anh sao, anh đến rồi hu huuuu .. bọn họ ức hiếp tôi" cô chỉ bon họ.
Chị 2 à tụi này bị đánh bầm dập, chị lại không tổn hại sợi tóc, cuối cùng ai ức hiếp ai. Đám côn đồ khóc không ra nước mắt mà, cái tình cảnh gì đây.
Anh đưa mắt nhìn đám côn đồ, lại đưa mắt nhìn cô thở dài "Tôi đưa cô về"
Anh cởi áo khoác lên người rồi ôm cô đi về phía xe. Đặt cô vào xe xong xuôi, anh vòng qua ghế lái khởi động xe lao thẳng ra đường.
Cô bên này thuốc ngấm đến lợi hại, không biết kẻ đó cho bao nhiêu thuốc nữa. Cô đưa tay kéo áo, lại sờ soạng khắp người.
"Này cô làm gì đó" anh gầm lên
"Tôi...ưm.. nóng... tôi..bị...bỏ...ưm.. thuốc" nói rồi cô chồm người qua, leo lên người anh ôm mặt anh sờ soạng lung tung.
Anh sứt chút là đâm vào dãy phân cách trên đường rồi "Này tôi mang cô đến bệnh viện"
"Ưm không muốn... anh đẹp trai...anh thật mát". sờ soạng anh.
"Là cô đốt lửa, phải có trách nhiệm với tôi đó" anh nhếch mép, anh cũng muốn thử xem, hơn 20 năm không gần phụ nữ. Ai cũng nói anh gay, lần này có cơ hội trải nghiệm rồi.
Ấn cô ngồi xuống ghế, lần này anh thắt dây an toàn thật chặt, khỏi động xe anh lao đến đến khách hàng gần nhất.
Trước cửa khách sạn San San, anh liền xuống xe quẳng chìa khóa cho bảo vệ, xoay người mở cửa ôm cô vào trong.
"Lấy tôi phòng tổng thống"
"Tầng 9 phòng 789 ạ" nhân viên khách sạn đưa anh chìa khóa phòng.
Anh nhận chìa khóa lạnh nhạt ôm cô vào thang máy.
Vừa vào phòng anh liền thả cô xuống giường, xoay người định đi lấy nước cho cô uống.
Cô nghĩ anh bỏ rơi mình, liền ôm chặt không buông "Anh đẹp trai giúp tôi"
"Ai cô cũng như thế sao"?
"Chỉ anh đẹp trai" cô tiếp tục giở trò Lưu manh, sàm sỡ trai nhà lành.
Anh lại tưởng cô chỉ cho những tên đẹp trai ôm ấp liền tức giận vô cớ. Xoay người đè cô xuống hôn.
"Nhìn xem tôi là ai?"
"Anh đẹp trai nha"
Anh hôn tiếp.
"Tôi hỏi lại, tôi là ai?"
"Đào Nguyên Đình, Đào tổng đẹp trai xuất chúng" cô nghiêng đầu nhìn anh.
"Mau cho tôi..ưm khó chịu" cô kéo áo làm nó tụt qua một bên, lộ ra đôi gò bồng to tròn trắng mịn.
Anh đánh ực một ngụm nước bọt, yết hầu lăn lộn, phía dưới rục rịch ngóc đầu chào hỏi anh.
******************""
bà tác giả : cho tui một like ủng hộ đi mí men ui
Tắt điện thoại ả liền nhếch mép cười nhạt, đồ của tôi cô đừng mong động vào.
*
Bên này cô vẫn chưa hay biết, mình thành bia ngắm bắn của 3 ả kia.
Do uống đã ngà say, nên khi phụ vụ mang ly rượu bỏ thuốc đến, cô không cảnh giác một hơi uống hết mới phát hiện vấn đề thì đã muộn.
Cô nhếch mép cười lạnh được lắm, tìm chết cô chiều. "Henry nói Lục tiến hành kế hoạch, anh ở lại xử lý vấn đề phát sinh, tôi có việc đi trước"
Nói xong cô liền xoay người rời khỏi bữa tiệc, * thật cmn muốn chửi bậy mà, né hai lần cứ nghĩ hết rồi, thật không biết mình đắc tội thêm ai nữa *
Vừa ra khỏi cổng bữa tiệc, trước mắt cô liền xuất hiện 6_7 tên côn đồ.
"Em gái đêm hôm một mình thật buồn tẻ, theo tụi anh đi, đảm bảo đưa em đi ngắm thiên đường" Tên đầu trọc buông lời d*m d*c
"Theo bọn anh đi, bọn anh có rất nhiều tiền". Tên thứ hai cao gầy chen vào.
Cô quét ánh mắt lạnh lẽo nhìn chúng "cút "
"chậc chậc... có cá tính.. anh thích"
"Mẹ kiếp, tôi nói cút"
"Anh em, lên mang nó về, tôi không tin thuốc ngấm rồi mà nó không cầu xin các cậu" gã đầu trọc lên tiếng.
"Đại ca nói đúng" 2 đứa trong đám bọn chúng đi lên bắt cô.
Nhếch mép cười nhạt, cô liền vung chân một cái 2 tên đàn em của gã liền bay xa 2 mét. "Quá yếu "
Bọn chúng tròn mắt nhìn nhau "Khinh địch rồi, các anh em lên hết một lượt cho tao" gã đầu trọc rống giận lao lên trước tiên.
Cô nhếch mép, khỏi động gân cốt.
da ...ây ...da. úi... chát... bốp .....bốp... bụp...á...đau.
"Chị 2 à tha cho bọn em, bọn em có mắt như mù mà" gã xao gầy ôm bụng xin tha.
"Nói, ai sai xử các người"?
"Bọn em không biết, có một số lạ gọi đến, báo tụi em bắt chị mang về" gã đầu trọc khóc lóc nói
"Không chịu nói, vậy tôi đánh tiếp" cô xoay xoay tay. Lúc này cả người cô điều bức rức khó chịu, phải chịu đựng để đối phó đám này, tiêu hao rất nhiều sức lực.
Thấy cô xoa tay, tên cao gầy gấp gáp "là một người tự xưng Quan Thiếu Thâm ạ" hắn sợ bị đánh lắm rồi.
"Ai mượn ngươi nói, có biết như thế chúng ta sẽ chết không?" gã đầu trọc quay sang đấm đá tên cao gầy.
"Không nói cho tôi, các người chết thế nào còn không biết đâu"
*
Bên này anh không thấy cô ở bữa tiệc, cứ nghĩ cô đến nhà vệ sinh, chờ thêm 10 phút không thấy cô anh liền lo lắng.
Hỏi ra mới biết cô về trước có việc.Mà sao lòng anh bồn chồn không yên, liền đứng lên xoay người dặn dò Phúc Diễn đôi câu.
Ra đến ngoài cổng, anh định đến chỗ lấy xe rời đi, lại nghe giọng nói quen thuộc vang lên ở phía trước.
Tò mò nên anh đi đến, đến gần mới biết có người ức hiếp cô.
Không nghĩ nhiều anh lao đến không do dự.
Tình cảnh anh nhìn thấy là, cô ôm ngực thở một cách khó nhọc, đám cô đồ quỳ gối dưới đất.
"Này cô có sao không"?
Nghe giọng anh, cô liền an tâm ngước đôi mắt long lanh ngập nước tố cáo "Là anh sao, anh đến rồi hu huuuu .. bọn họ ức hiếp tôi" cô chỉ bon họ.
Chị 2 à tụi này bị đánh bầm dập, chị lại không tổn hại sợi tóc, cuối cùng ai ức hiếp ai. Đám côn đồ khóc không ra nước mắt mà, cái tình cảnh gì đây.
Anh đưa mắt nhìn đám côn đồ, lại đưa mắt nhìn cô thở dài "Tôi đưa cô về"
Anh cởi áo khoác lên người rồi ôm cô đi về phía xe. Đặt cô vào xe xong xuôi, anh vòng qua ghế lái khởi động xe lao thẳng ra đường.
Cô bên này thuốc ngấm đến lợi hại, không biết kẻ đó cho bao nhiêu thuốc nữa. Cô đưa tay kéo áo, lại sờ soạng khắp người.
"Này cô làm gì đó" anh gầm lên
"Tôi...ưm.. nóng... tôi..bị...bỏ...ưm.. thuốc" nói rồi cô chồm người qua, leo lên người anh ôm mặt anh sờ soạng lung tung.
Anh sứt chút là đâm vào dãy phân cách trên đường rồi "Này tôi mang cô đến bệnh viện"
"Ưm không muốn... anh đẹp trai...anh thật mát". sờ soạng anh.
"Là cô đốt lửa, phải có trách nhiệm với tôi đó" anh nhếch mép, anh cũng muốn thử xem, hơn 20 năm không gần phụ nữ. Ai cũng nói anh gay, lần này có cơ hội trải nghiệm rồi.
Ấn cô ngồi xuống ghế, lần này anh thắt dây an toàn thật chặt, khỏi động xe anh lao đến đến khách hàng gần nhất.
Trước cửa khách sạn San San, anh liền xuống xe quẳng chìa khóa cho bảo vệ, xoay người mở cửa ôm cô vào trong.
"Lấy tôi phòng tổng thống"
"Tầng 9 phòng 789 ạ" nhân viên khách sạn đưa anh chìa khóa phòng.
Anh nhận chìa khóa lạnh nhạt ôm cô vào thang máy.
Vừa vào phòng anh liền thả cô xuống giường, xoay người định đi lấy nước cho cô uống.
Cô nghĩ anh bỏ rơi mình, liền ôm chặt không buông "Anh đẹp trai giúp tôi"
"Ai cô cũng như thế sao"?
"Chỉ anh đẹp trai" cô tiếp tục giở trò Lưu manh, sàm sỡ trai nhà lành.
Anh lại tưởng cô chỉ cho những tên đẹp trai ôm ấp liền tức giận vô cớ. Xoay người đè cô xuống hôn.
"Nhìn xem tôi là ai?"
"Anh đẹp trai nha"
Anh hôn tiếp.
"Tôi hỏi lại, tôi là ai?"
"Đào Nguyên Đình, Đào tổng đẹp trai xuất chúng" cô nghiêng đầu nhìn anh.
"Mau cho tôi..ưm khó chịu" cô kéo áo làm nó tụt qua một bên, lộ ra đôi gò bồng to tròn trắng mịn.
Anh đánh ực một ngụm nước bọt, yết hầu lăn lộn, phía dưới rục rịch ngóc đầu chào hỏi anh.
******************""
bà tác giả : cho tui một like ủng hộ đi mí men ui
Danh sách chương