Editor: Aubrey.
Hoắc Tiểu Hàn cũng đi xem bọn nhỏ khảo thí, bởi vì da mặt mỏng, sợ bị người nhìn thấy lại trêu chọc y, nên y chỉ đứng ở phía ngoài cùng. Sau khi xem xong, y liền trở về sớm hơn Nguyên An Bình một bước.
Trọng Tôn Liên Giác thấy y trở về, trên mặt còn mang theo nụ cười tươi, liền biết chuyện khảo thí nhất định rất thuận lợi: "Những hài tử kia như thế nào?"
"Bọn họ thật lợi hại! Khảo thí trước mặt nhiều người như vậy, còn phải đọc bài học thuộc lòng, đều làm rất tốt. Nếu như đổi lại là ta, ta khẳng định sẽ sợ đến mức không nghĩ ra được cái gì trong đầu."
Hoắc Tiểu Hàn thật sự rất bội phục những hài tử kia: "Bọn họ chỉ mới học chữ với An Bình ca không bao lâu a, vậy mà đã nhận thức được nhiều chữ như vậy rồi. Còn có thể đọc thuộc lòng Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính, cùng với những thành ngữ trong cố sự, bọn họ học được rất nhiều a!"
Trọng Tôn Liên Giác thật lòng tán dương: "Vẫn là nhờ An Bình dạy tốt."
Về phần Vạn Tự Văn, Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính, cùng với các thành ngữ trong các cố sự, mỗi một cái đều làm cho ông rất kinh ngạc. Sau khi nghiền ngẫm đọc qua, ông lại càng cảm thấy những cuốn sách này phi thường thích hợp dùng để cho dạy học vỡ lòng, nhưng ông cũng không biết vì sao trước đây chưa từng được nghe ai nói qua. Thời điểm hỏi Nguyên An Bình, đối phương cũng chỉ nhìn trái nhìn phải mà trả lời ông, không nói cho ông biết khởi nguồn của những cuốn sách này. Trọng Tôn Liên Giác thấy đối phương không muốn nói, ông cũng không hỏi lại, ai mà chẳng có vài bí mật của riêng mình.
"Tất cả mọi người đều nói những hài tử kia được học tập với An Bình ca là một may mắn rất lớn, bọn họ đặc biệt cảm kích An Bình ca. Nếu không, làm sao sẽ có ngày hôm nay." Hoắc Tiểu Hàn cũng biết biết chữ có chỗ tốt, cũng hiểu Nguyên An Bình đã làm ra được một chuyện tốt đến cỡ nào, nghe những người kia khen, y cũng cảm thấy đặc biệt tự hào.
Đồng thời, Trọng Tôn Liên Giác cũng cảm thấy những hài tử này rất may mắn, những người giống như Nguyên An Bình không để ý hậu quả mà dạy cho những hài tử này quá ít. Phàm là người đọc sách, ai mà chẳng có danh vọng, nhưng nếu muốn đi trên con đường này cũng cần rất nhiều quy củ, chức vị tiên sinh không phải ai muốn làm cũng có thể làm được. Nếu không, tất nhiên sẽ làm hỏng danh tiếng.
Con đường đi đến công danh vô cùng coi trọng danh tiếng, đặc biệt là danh tiếng trước khi làm quan. Nếu chuyện Nguyên An Bình dạy cho những hài tử này bị truyền đi, những người làm quan cùng các thư sinh khác sẽ không cho rằng Nguyên An Bình đang làm việc tốt, đa phần sẽ cảm thấy hắn không biết tự lượng sức mình, còn tự ý cho rằng chuyện Nguyên An Bình muốn đi thi khoa cử nhất định là một phiền toái lớn. Cũng may, không phải bất cứ chuyện gì cũng tuyệt đối, cũng không phải bất cứ ai không có công danh đều không được làm tiên sinh.
Thời điểm Nguyên An Bình bước vào, trên mặt còn mang theo nụ cười tươi, tất nhiên, hắn rất hài lòng đối với lần khảo thí lần này. Sau khi nhìn thấy Hoắc Tiểu Hàn, hắn còn nói với y: "Tiểu Hàn! Ngươi đi làm bữa trưa đi." Sau đó lại nói với Tiết Chu Cẩn: "Ngày hôm nay ta rất cao hứng, nên ta cho phép ngươi ở lại ăn cơm trưa."
"Hừ! Ngươi quả thực là tên keo kiệt nhất mà ta từng thấy." Nguyên An Bình chưa bao giờ giữ Tiết Chu Cẩn ở lại ăn cơm, đừng nói tới lời khách sáo, ngay cả việc giữ lại ăn cơm mà hắn vẫn có thể mở miệng đuổi người đi, thật sự chẳng có một chút dáng vẻ hoặc khí chất nào mà một người đọc sách nên có.
"Ha ha! Tại sao ta phải đối xử hào phóng với ngươi? Ngươi cùng lắm chỉ cho ta có vài lượng bạc mà thôi, ta sẽ không coi ngươi như đại công tử mà hầu hạ đâu."
"Ngươi... Đừng ngụy biện! Ta tốt xấu gì cũng đã đưa bạc cho ngươi rồi, ngươi nhìn thái độ của ngươi đối xử với bọn trẻ, lại quay lại nhìn xem thái độ mà ngươi đối xử với ta đi, ngươi không cảm thấy ta rất thiệt thòi sao?"
"Thiệt thòi?" Nguyên An Bình cười cười: "Ta chính là tiên sinh của bọn chúng, ngươi chẳng qua chỉ là một người học ké. Lại nói, mỗi lần bọn chúng học không tốt ta đều sẽ dùng cách này."
Hắn vẩy vẩy nhánh trúc trong tay: "So với việc bị khẽ tay, ngươi cùng lắm chỉ bị thiệt thòi bởi vài câu nói thôi. Sao? Chẳng lẽ ngươi muốn đổi phương thức khác?"
Tiết Chu Cẩn không muốn bị khẽ tay, càng không muốn bị Nguyên An Bình đánh. Hắn cũng không phải học sinh của Nguyên An Bình! Hoắc Tiểu Hàn thấy vậy liền cười cười, y cũng cảm thấy kỳ quái, Nguyên An Bình không phải là loại người keo kiệt, cũng không biết tại sao lần nào cũng phải chọc cho Tiết Chu Cẩn tức giận một phen. Tất nhiên, bọn họ cũng hiểu, trên đời này còn có một vài thú vui lưu manh như vậy, Nguyên An Bình cảm thấy so với việc bị bắt nạt, đi bắt nạt người khác, nhìn đối phương khuất phục để cho hắn bắt nạt, trong lòng liền khoái chí vô cùng.
Đương nhiên, cũng không phải Nguyên An Bình một mực muốn chọc cho Tiết Chu Cẩn không vui, ở phương diện học vấn, hắn phải làm người giúp Tiết Chu Cẩn học bù kiêm giảng bài cho đối phương, đều là một tay Nguyên An Bình phụ trách. Nếu không, Tiết Chu Cẩn đã sớm bị tức chết rồi, làm sao còn có khả năng mỗi ngày đều phải ngoan ngoãn học tập, để cho Nguyên An Bình làm đủ trò khêu khích hắn.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Trọng Tôn Liên Giác đánh gãy lời nói của bọn họ, hỏi Nguyên An Bình: "Nói một chút về chuyện của những hài tử kia đi."
Nguyên An Bình lấy một cái ghế nhỏ ngồi xuống, thấy vậy, Tiết Chu Cẩn cũng ngoan ngoãn lấy một cái ghế khác ngồi ở một bên. Ở trong lòng hắn, Trọng Tôn Liên Giác chính là tiên sinh của hắn, cho dù đối phương không coi hắn là học sinh của ông, hắn vẫn vô cùng kính trọng đối phương.
"Tổng thể thì không có gì sai sót cả, rất giống như dự liệu, có vài hài tử có hơi mất bình tĩnh. Bất quá, tuy có chút khó khăn trắc trở, nhưng nói một cách chính xác nhất, tất cả bọn trẻ đều nắm giữ kiến thức rất chắc chắn."
Trọng Tôn Liên Giác gật gật đầu: "Mất bình tĩnh đúng là một vấn đề, sau này ngươi nên dạy cho bọn chúng ở phương diện này nhiều hơn."
Mặc dù là tiên sinh của Nguyên An Bình, nhưng đối với chuyện Nguyên An Bình dạy học sinh của hắn như thế nào, ông cũng không muốn quản nhiều. Dù sao, mỗi một tiên sinh đều có phương pháp dạy học khác nhau, Nguyên An Bình mới là tiên sinh của những hài tử kia. Hơn nữa, ông cũng rất thưởng thức phương pháp dạy học của Nguyên An Bình. Cho nên, ngoại trừ sửa chữa một số hành vi, ngôn từ của Nguyên An Bình không thích hợp nói ra ngoài, còn lại ông đều không yêu cầu Nguyên An Bình nên dạy như thế nào. Thường ngày, đều là dùng ngữ khí đưa ra lời kiến nghị nói với hắn, còn chuyện cuối cùng Nguyên An Bình làm như thế nào, ông sẽ không đi nhúng tay.
"Ta có nghĩ tới vấn đề này, giỏi về việc thể hiện điểm mạnh của mình là một chuyện rất tốt. Bất quá, tính cách của những hài tử kia đều có điểm bất đồng, ta cũng không thể ép buộc bọn chúng phải đạt tới mức độ có thể giảng bài như một tiên sinh thật sự. Ngược lại, ta cũng không muốn thật sự bồi dưỡng bọn chúng trở thành tiên sinh." Mặc dù không thể nói là quá khác biệt, nhưng những thứ mà đám hài tử kia hứng thú đều có chút kỳ quái. Có một vài đứa thì thích đọc sách viết chữ, có một vài đứa thì thích học tính toán, còn có một vài đứa thì thích cố sự. Tuy rằng trong mắt của những người ở thế giới này, toán học chỉ xếp ở mức hạng bét, nhưng hắn cũng không muốn những hài tử này cũng nghĩ như vậy, bởi vì bất kì phương pháp học tập nào cũng đều có cao có thấp.
Tiết Chu Cẩn nghe vậy, mặc dù cũng muốn đâm chọt Nguyên An Bình vài câu, nhưng dù sao tiên sinh cũng đang nói chuyện với Nguyên An Bình, nếu hắn tùy tiện xen mồm thì lại có chút vô lễ, nên cũng không định mở miệng. Mà dưới cái nhìn của hắn, Nguyên An Bình chọn những hài tử nhỏ tuổi như vậy đảm đương trách nhiệm của tiên sinh là một hành động rất không thích hợp.
Thế nhưng, hắn cũng biết mình không cãi lại Nguyên An Bình, mà ngay cả Trọng Tôn tiên sinh cũng không phản đối, hắn lại càng không tiện nói gì. Mà trong lòng hắn, hắn cũng không quá phản đối loại phương pháp dạy học này.
Học thành tài, sau này làm việc cho Đế Vương, hết thảy đều là hoài bão của những người đọc sách, đó là ý nghĩ của Tiết Chu Cẩn, kết hợp với suy nghĩ của thế giới này. Bất quá, nếu như nói điều này cho Nguyên An Bình nghe, hắn không phản đối thì sẽ không còn là Nguyên An Bình nữa.
Đối với một người đến từ xã hội hiện đại, đều có thói quen giáo dục mà không cần quy tắc. Còn người ở thế giới này đem người đọc sách ca tụng thành thánh nhân gì đó, xem bọn họ như một sự tồn tại cao thượng, tất nhiên Nguyên An Bình hắn sẽ không tán đồng.
"Lần sàng lọc đầu tiên đã xong, lần sau ngươi dự định chọn vào lúc nào?" Trọng Tôn Liên Giác đối với phương pháp chọn người làm phụ tá dạy học của Nguyên An Bình, kỳ thực trong lòng cũng có một ý tưởng, bất quá, ông vẫn chưa thử, cũng chưa thấy được kết quả trước, nên ông cũng không định nói ra.
Nguyên An Bình nói: "Làm ngay vào sáng mai, ngày mai các học sinh mới đều sẽ đến lớp, vừa hay để cho bọn chúng làm giám khảo, để cho bọn chúng chọn ra người mà bọn chúng cho rằng thích hợp làm phụ tá dạy học nhất."
"Bọn chúng?" Trọng Tôn Liên Giác có chút bất ngờ: "Ta còn tưởng rằng người đưa ra quyết định là ngươi."
Nguyên An Bình cười cười: "Để cho những hài tử cùng trang lứa dạy học cho những học sinh mới, mặc dù bọn chúng sẽ không dám nói gì, nhưng khẳng định trong lòng sẽ cảm thấy rất không thoải mái. Bọn chúng cũng sẽ cho rằng lớp học được ta dạy được học nhiều thứ hơn, nên sẽ có loại tâm lý cảm thấy bị thua thiệt. Thế nhưng, phụ tá dạy học lần này để cho bọn chúng tự chọn ra, bọn chúng sẽ có cảm giác hài lòng hơn một chút. Chỉ cần sau này biểu hiện tốt một chút, hoàn thành được nhiệm vụ làm phụ tá dạy học mà ta đã giao, thì loại phương pháp này về sau vẫn có thể tiếp tục tiến hành."
Nghe Nguyên An Bình nói còn có thể tiếp tục tiến hành, Trọng Tôn Liên Giác âm thầm giật mình một cái, ông thầm nghĩ "Quả nhiên hắn cũng có loại suy nghĩ này a."
"Nếu sau này những hài tử kia không thể đi trên con đường làm quan, vậy thì vẫn có thể đảm đương làm tiên sinh, ít nhất cũng không cần lo không có cơm no áo ấm." Những người có thể tiến tới con đường làm quan thật sự quá ít, nhưng bọn họ vẫn có thể tìm cách khác để có cơm no áo ấm, đối với những hài tử nông thôn đã là một chuyện rất tốt rồi.
Nguyên An Bình cười cười: "Tiên sinh không hổ là tiên sinh a, chuyện gì cũng biết sớm hơn những người khác trước một bước."
Trọng Tôn Liên Giác cười mắng: "Đừng có tự khen mình!"
Tất nhiên, Tiết Chu Cẩn đều nghe được những gì mà bọn họ nói, hắn liền thầm nghĩ "Không nghĩ tới hắn còn có loại dự định này, mình quả thực không bằng hắn."
Chỉ cần nói đến việc có người can đảm không để ý tới hậu quả mà dạy cho những hài tử này, hắn quả thực không có loại gan dạ này.
Hoắc Tiểu Hàn cũng đi xem bọn nhỏ khảo thí, bởi vì da mặt mỏng, sợ bị người nhìn thấy lại trêu chọc y, nên y chỉ đứng ở phía ngoài cùng. Sau khi xem xong, y liền trở về sớm hơn Nguyên An Bình một bước.
Trọng Tôn Liên Giác thấy y trở về, trên mặt còn mang theo nụ cười tươi, liền biết chuyện khảo thí nhất định rất thuận lợi: "Những hài tử kia như thế nào?"
"Bọn họ thật lợi hại! Khảo thí trước mặt nhiều người như vậy, còn phải đọc bài học thuộc lòng, đều làm rất tốt. Nếu như đổi lại là ta, ta khẳng định sẽ sợ đến mức không nghĩ ra được cái gì trong đầu."
Hoắc Tiểu Hàn thật sự rất bội phục những hài tử kia: "Bọn họ chỉ mới học chữ với An Bình ca không bao lâu a, vậy mà đã nhận thức được nhiều chữ như vậy rồi. Còn có thể đọc thuộc lòng Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính, cùng với những thành ngữ trong cố sự, bọn họ học được rất nhiều a!"
Trọng Tôn Liên Giác thật lòng tán dương: "Vẫn là nhờ An Bình dạy tốt."
Về phần Vạn Tự Văn, Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính, cùng với các thành ngữ trong các cố sự, mỗi một cái đều làm cho ông rất kinh ngạc. Sau khi nghiền ngẫm đọc qua, ông lại càng cảm thấy những cuốn sách này phi thường thích hợp dùng để cho dạy học vỡ lòng, nhưng ông cũng không biết vì sao trước đây chưa từng được nghe ai nói qua. Thời điểm hỏi Nguyên An Bình, đối phương cũng chỉ nhìn trái nhìn phải mà trả lời ông, không nói cho ông biết khởi nguồn của những cuốn sách này. Trọng Tôn Liên Giác thấy đối phương không muốn nói, ông cũng không hỏi lại, ai mà chẳng có vài bí mật của riêng mình.
"Tất cả mọi người đều nói những hài tử kia được học tập với An Bình ca là một may mắn rất lớn, bọn họ đặc biệt cảm kích An Bình ca. Nếu không, làm sao sẽ có ngày hôm nay." Hoắc Tiểu Hàn cũng biết biết chữ có chỗ tốt, cũng hiểu Nguyên An Bình đã làm ra được một chuyện tốt đến cỡ nào, nghe những người kia khen, y cũng cảm thấy đặc biệt tự hào.
Đồng thời, Trọng Tôn Liên Giác cũng cảm thấy những hài tử này rất may mắn, những người giống như Nguyên An Bình không để ý hậu quả mà dạy cho những hài tử này quá ít. Phàm là người đọc sách, ai mà chẳng có danh vọng, nhưng nếu muốn đi trên con đường này cũng cần rất nhiều quy củ, chức vị tiên sinh không phải ai muốn làm cũng có thể làm được. Nếu không, tất nhiên sẽ làm hỏng danh tiếng.
Con đường đi đến công danh vô cùng coi trọng danh tiếng, đặc biệt là danh tiếng trước khi làm quan. Nếu chuyện Nguyên An Bình dạy cho những hài tử này bị truyền đi, những người làm quan cùng các thư sinh khác sẽ không cho rằng Nguyên An Bình đang làm việc tốt, đa phần sẽ cảm thấy hắn không biết tự lượng sức mình, còn tự ý cho rằng chuyện Nguyên An Bình muốn đi thi khoa cử nhất định là một phiền toái lớn. Cũng may, không phải bất cứ chuyện gì cũng tuyệt đối, cũng không phải bất cứ ai không có công danh đều không được làm tiên sinh.
Thời điểm Nguyên An Bình bước vào, trên mặt còn mang theo nụ cười tươi, tất nhiên, hắn rất hài lòng đối với lần khảo thí lần này. Sau khi nhìn thấy Hoắc Tiểu Hàn, hắn còn nói với y: "Tiểu Hàn! Ngươi đi làm bữa trưa đi." Sau đó lại nói với Tiết Chu Cẩn: "Ngày hôm nay ta rất cao hứng, nên ta cho phép ngươi ở lại ăn cơm trưa."
"Hừ! Ngươi quả thực là tên keo kiệt nhất mà ta từng thấy." Nguyên An Bình chưa bao giờ giữ Tiết Chu Cẩn ở lại ăn cơm, đừng nói tới lời khách sáo, ngay cả việc giữ lại ăn cơm mà hắn vẫn có thể mở miệng đuổi người đi, thật sự chẳng có một chút dáng vẻ hoặc khí chất nào mà một người đọc sách nên có.
"Ha ha! Tại sao ta phải đối xử hào phóng với ngươi? Ngươi cùng lắm chỉ cho ta có vài lượng bạc mà thôi, ta sẽ không coi ngươi như đại công tử mà hầu hạ đâu."
"Ngươi... Đừng ngụy biện! Ta tốt xấu gì cũng đã đưa bạc cho ngươi rồi, ngươi nhìn thái độ của ngươi đối xử với bọn trẻ, lại quay lại nhìn xem thái độ mà ngươi đối xử với ta đi, ngươi không cảm thấy ta rất thiệt thòi sao?"
"Thiệt thòi?" Nguyên An Bình cười cười: "Ta chính là tiên sinh của bọn chúng, ngươi chẳng qua chỉ là một người học ké. Lại nói, mỗi lần bọn chúng học không tốt ta đều sẽ dùng cách này."
Hắn vẩy vẩy nhánh trúc trong tay: "So với việc bị khẽ tay, ngươi cùng lắm chỉ bị thiệt thòi bởi vài câu nói thôi. Sao? Chẳng lẽ ngươi muốn đổi phương thức khác?"
Tiết Chu Cẩn không muốn bị khẽ tay, càng không muốn bị Nguyên An Bình đánh. Hắn cũng không phải học sinh của Nguyên An Bình! Hoắc Tiểu Hàn thấy vậy liền cười cười, y cũng cảm thấy kỳ quái, Nguyên An Bình không phải là loại người keo kiệt, cũng không biết tại sao lần nào cũng phải chọc cho Tiết Chu Cẩn tức giận một phen. Tất nhiên, bọn họ cũng hiểu, trên đời này còn có một vài thú vui lưu manh như vậy, Nguyên An Bình cảm thấy so với việc bị bắt nạt, đi bắt nạt người khác, nhìn đối phương khuất phục để cho hắn bắt nạt, trong lòng liền khoái chí vô cùng.
Đương nhiên, cũng không phải Nguyên An Bình một mực muốn chọc cho Tiết Chu Cẩn không vui, ở phương diện học vấn, hắn phải làm người giúp Tiết Chu Cẩn học bù kiêm giảng bài cho đối phương, đều là một tay Nguyên An Bình phụ trách. Nếu không, Tiết Chu Cẩn đã sớm bị tức chết rồi, làm sao còn có khả năng mỗi ngày đều phải ngoan ngoãn học tập, để cho Nguyên An Bình làm đủ trò khêu khích hắn.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Trọng Tôn Liên Giác đánh gãy lời nói của bọn họ, hỏi Nguyên An Bình: "Nói một chút về chuyện của những hài tử kia đi."
Nguyên An Bình lấy một cái ghế nhỏ ngồi xuống, thấy vậy, Tiết Chu Cẩn cũng ngoan ngoãn lấy một cái ghế khác ngồi ở một bên. Ở trong lòng hắn, Trọng Tôn Liên Giác chính là tiên sinh của hắn, cho dù đối phương không coi hắn là học sinh của ông, hắn vẫn vô cùng kính trọng đối phương.
"Tổng thể thì không có gì sai sót cả, rất giống như dự liệu, có vài hài tử có hơi mất bình tĩnh. Bất quá, tuy có chút khó khăn trắc trở, nhưng nói một cách chính xác nhất, tất cả bọn trẻ đều nắm giữ kiến thức rất chắc chắn."
Trọng Tôn Liên Giác gật gật đầu: "Mất bình tĩnh đúng là một vấn đề, sau này ngươi nên dạy cho bọn chúng ở phương diện này nhiều hơn."
Mặc dù là tiên sinh của Nguyên An Bình, nhưng đối với chuyện Nguyên An Bình dạy học sinh của hắn như thế nào, ông cũng không muốn quản nhiều. Dù sao, mỗi một tiên sinh đều có phương pháp dạy học khác nhau, Nguyên An Bình mới là tiên sinh của những hài tử kia. Hơn nữa, ông cũng rất thưởng thức phương pháp dạy học của Nguyên An Bình. Cho nên, ngoại trừ sửa chữa một số hành vi, ngôn từ của Nguyên An Bình không thích hợp nói ra ngoài, còn lại ông đều không yêu cầu Nguyên An Bình nên dạy như thế nào. Thường ngày, đều là dùng ngữ khí đưa ra lời kiến nghị nói với hắn, còn chuyện cuối cùng Nguyên An Bình làm như thế nào, ông sẽ không đi nhúng tay.
"Ta có nghĩ tới vấn đề này, giỏi về việc thể hiện điểm mạnh của mình là một chuyện rất tốt. Bất quá, tính cách của những hài tử kia đều có điểm bất đồng, ta cũng không thể ép buộc bọn chúng phải đạt tới mức độ có thể giảng bài như một tiên sinh thật sự. Ngược lại, ta cũng không muốn thật sự bồi dưỡng bọn chúng trở thành tiên sinh." Mặc dù không thể nói là quá khác biệt, nhưng những thứ mà đám hài tử kia hứng thú đều có chút kỳ quái. Có một vài đứa thì thích đọc sách viết chữ, có một vài đứa thì thích học tính toán, còn có một vài đứa thì thích cố sự. Tuy rằng trong mắt của những người ở thế giới này, toán học chỉ xếp ở mức hạng bét, nhưng hắn cũng không muốn những hài tử này cũng nghĩ như vậy, bởi vì bất kì phương pháp học tập nào cũng đều có cao có thấp.
Tiết Chu Cẩn nghe vậy, mặc dù cũng muốn đâm chọt Nguyên An Bình vài câu, nhưng dù sao tiên sinh cũng đang nói chuyện với Nguyên An Bình, nếu hắn tùy tiện xen mồm thì lại có chút vô lễ, nên cũng không định mở miệng. Mà dưới cái nhìn của hắn, Nguyên An Bình chọn những hài tử nhỏ tuổi như vậy đảm đương trách nhiệm của tiên sinh là một hành động rất không thích hợp.
Thế nhưng, hắn cũng biết mình không cãi lại Nguyên An Bình, mà ngay cả Trọng Tôn tiên sinh cũng không phản đối, hắn lại càng không tiện nói gì. Mà trong lòng hắn, hắn cũng không quá phản đối loại phương pháp dạy học này.
Học thành tài, sau này làm việc cho Đế Vương, hết thảy đều là hoài bão của những người đọc sách, đó là ý nghĩ của Tiết Chu Cẩn, kết hợp với suy nghĩ của thế giới này. Bất quá, nếu như nói điều này cho Nguyên An Bình nghe, hắn không phản đối thì sẽ không còn là Nguyên An Bình nữa.
Đối với một người đến từ xã hội hiện đại, đều có thói quen giáo dục mà không cần quy tắc. Còn người ở thế giới này đem người đọc sách ca tụng thành thánh nhân gì đó, xem bọn họ như một sự tồn tại cao thượng, tất nhiên Nguyên An Bình hắn sẽ không tán đồng.
"Lần sàng lọc đầu tiên đã xong, lần sau ngươi dự định chọn vào lúc nào?" Trọng Tôn Liên Giác đối với phương pháp chọn người làm phụ tá dạy học của Nguyên An Bình, kỳ thực trong lòng cũng có một ý tưởng, bất quá, ông vẫn chưa thử, cũng chưa thấy được kết quả trước, nên ông cũng không định nói ra.
Nguyên An Bình nói: "Làm ngay vào sáng mai, ngày mai các học sinh mới đều sẽ đến lớp, vừa hay để cho bọn chúng làm giám khảo, để cho bọn chúng chọn ra người mà bọn chúng cho rằng thích hợp làm phụ tá dạy học nhất."
"Bọn chúng?" Trọng Tôn Liên Giác có chút bất ngờ: "Ta còn tưởng rằng người đưa ra quyết định là ngươi."
Nguyên An Bình cười cười: "Để cho những hài tử cùng trang lứa dạy học cho những học sinh mới, mặc dù bọn chúng sẽ không dám nói gì, nhưng khẳng định trong lòng sẽ cảm thấy rất không thoải mái. Bọn chúng cũng sẽ cho rằng lớp học được ta dạy được học nhiều thứ hơn, nên sẽ có loại tâm lý cảm thấy bị thua thiệt. Thế nhưng, phụ tá dạy học lần này để cho bọn chúng tự chọn ra, bọn chúng sẽ có cảm giác hài lòng hơn một chút. Chỉ cần sau này biểu hiện tốt một chút, hoàn thành được nhiệm vụ làm phụ tá dạy học mà ta đã giao, thì loại phương pháp này về sau vẫn có thể tiếp tục tiến hành."
Nghe Nguyên An Bình nói còn có thể tiếp tục tiến hành, Trọng Tôn Liên Giác âm thầm giật mình một cái, ông thầm nghĩ "Quả nhiên hắn cũng có loại suy nghĩ này a."
"Nếu sau này những hài tử kia không thể đi trên con đường làm quan, vậy thì vẫn có thể đảm đương làm tiên sinh, ít nhất cũng không cần lo không có cơm no áo ấm." Những người có thể tiến tới con đường làm quan thật sự quá ít, nhưng bọn họ vẫn có thể tìm cách khác để có cơm no áo ấm, đối với những hài tử nông thôn đã là một chuyện rất tốt rồi.
Nguyên An Bình cười cười: "Tiên sinh không hổ là tiên sinh a, chuyện gì cũng biết sớm hơn những người khác trước một bước."
Trọng Tôn Liên Giác cười mắng: "Đừng có tự khen mình!"
Tất nhiên, Tiết Chu Cẩn đều nghe được những gì mà bọn họ nói, hắn liền thầm nghĩ "Không nghĩ tới hắn còn có loại dự định này, mình quả thực không bằng hắn."
Chỉ cần nói đến việc có người can đảm không để ý tới hậu quả mà dạy cho những hài tử này, hắn quả thực không có loại gan dạ này.
Danh sách chương