Editor: Aubrey.
Về đến nhà, sau một phen dằn vặt, cuối cùng cũng đem nồi canh gà hầm xong. Đương nhiên Nguyên An Bình sẽ không chỉ dùng một phần ba thịt gà, mà là tăng thêm một con gà. Trong nồi được thêm rất nhiều nước, hắn chuẩn bị nấu một nồi canh gà lớn đem ra. Bảo đảm độ lửa ở đáy nồi xong, Nguyên An Bình liền đi đến phòng chứa tạp vật, nhân lúc đang nhàn rỗi, xem có thể hay không kiếm chút đồ vật hữu dụng mang ra ngoài. Kết quả lại thật sự cho hắn tìm được một món hữu dụng, một quyển sách dùng để học chữ.
Quyển sách kia là hắn tìm được ở bên trong rương gỗ chứa quần áo, được bao lại rất cẩn thận, bỏ vào dưới đáy rương. Quyển sách này đã cũ đến ố vàng, mà có thể thấy được quyển sách này rất được chủ nhân của nó yêu quý, một cái nếp nhăn cũng không có. Hắn lật xem một lượt, lại có loại vui sướng khó giải thích, bởi vì văn tự bên trong đối với hắn rất quen thuộc, dĩ nhiên là chữ phồn thể. Từng có một đoạn thời gian hắn đã nghiên cứu qua chữ phồn thể, từng chữ trong từ điển đều tra qua, tuy rằng viết ra không nhiều nhưng có thể mỗi chữ đều biết. Huống chi, quyển sách này là dùng để dạy học, đương nhiên sẽ có không ít chữ.
Biết mình sau này sẽ không bị mù chữ, hắn liền đem sách mang lên gian nhà chính, một bên canh chừng lửa, một bên đọc sách. Sách này khá mỏng, hắn đếm được tổng cộng hai mươi lăm tấm, năm mươi trang. Không bao lâu sau hắn liền xem xong, lại tỉ mỉ đếm, phát hiện mỗi trang chỉ có mười lăm chữ, tổng cộng là bảy trăm chữ, đều là những chữ thường dùng, xác thực rất thực dụng.
Thời gian trôi qua cũng đã đến giờ ăn cơm trưa, đem một phần canh gà cùng một hộp thịt gà thu được từ trong không gian ra ngoài, trong nồi còn có nửa con gà cùng một nồi canh gà lớn. Nguyên An Bình cảm thấy tuyệt đối đủ cho hắn với Tiểu Bàn Đôn ăn, mà ngoài dự đoán của hắn chính là, Tiểu Bàn Đôn lại mang đến một thực khách khác ---- Lý Tự.
Sự tình là thế này, Tiểu Bàn Đôn đã nói với nương của bé buổi trưa sẽ tới nhà Nguyên An Bình ăn thịt gà, nương bé căn bản không tin, ép Tiểu Bàn Đôn ở nhà ăn cơm. Bàn Đôn lại khóc lóc om sòm, nương bé không làm gì được bé, chỉ có thể oán hận nói một câu: "Không ăn đói chết ngươi!" Nói xong, chỉ đành nhìn nhi tử nhà mình vui vẻ xuất môn.
Mà Lý Tự thì lại là vì Tiểu Bàn Đôn khoe khoang với nhóc muốn đến nhà Nguyên An Bình ăn thịt gà, liền kiên quyết không tin một kẻ nghèo đến không có cơm ăn như Nguyên An Bình có khả năng mời Tiểu Bàn Đôn ăn thịt, có khi nào đối phương chỉ dụ dỗ để được dẫn đường hay không? Bàn Đôn bị người nghi vấn rất không cao hứng, liền muốn chứng minh lời mình nói là sự thật, tuyệt đối không có nói dối. Sau đó bé đưa ra yêu cầu: "Không tin thì ngươi theo ta đến nhà An Bình ca ca nhìn xem! Xem có thịt ăn hay không? Hừ!" Vì thế, Lý Tự cũng đi cùng.
Thời điểm Nguyên An Bình thấy Tiểu Bàn Đôn tiến vào, còn không ngừng rung rung cái mũi nhỏ, một mặt hạnh phúc ngửi: "Hừm... Thơm quá a! Lý Tử ca! Lần này ngươi tin chưa? Ta thật sự có thịt ăn nha, An Bình ca ca ta tới rồi!" Bé không thể chờ được nữa liền hướng bên trong hô to, vốn là hai người đang trong trạng thái nắm tay nhau, bé lại một mạch chạy vào, kéo luôn Lý Tự cũng vào bên trong.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tự có chút nhăn nhó, tuy rằng nhóc thừa nhận thật sự rất thơm, nước miếng đều phải chảy ra. Nhưng mà, nhóc lại cảm thấy làm một lão đại nhất định phải luôn trấn định, không thể để mất mặt được.
Nguyên An Bình nhìn ra được Lý Tự rất muốn ăn nhưng sợ mặt mũi bị mất hết, cho nên cũng trực tiếp múc ba bát. Tiểu tử này mặc dù là một tiểu hỗn đản, nhưng không đến mức hư hỏng, dù sao cũng dễ bị vài đôi lời kích thích cho tức giận, liền nhìn ra được lòng tự trọng rất kiên cường.
Nguyên An Bình cầm bát đặt trên bàn cơm: "Mau lại đây ngồi đi." Nhà hắn chỉ có một cái băng ghế dài cùng một cái ghế tựa, hắn ngồi ghế tựa, hai tiểu tử kia liền vừa vặn cùng ngồi trên băng ghế dài.
Tiểu Bàn Đôn nghe Nguyên An Bình gọi, lập tức cộc cộc chạy đến bên cạnh bàn ngồi xuống, sau đó trơ mắt nhìn Nguyên An Bình. Mà Lý Tự lại hoàn toàn cứng rắn chống đỡ nói: "Ta đã ăn cơm rồi."
Nguyên An Bình liếc mắt nhìn hắn một chút: "Làm sao? Không ăn a? Vậy vừa vặn ta đỡ tốn một chút."
Lý Tự lập tức ngồi xuống: "Sao không ăn được chứ? Không ăn sẽ thiệt thòi!" Nói xong liền lấy đũa.
Vào lúc này, Nguyên An Bình lại phát hiện ánh mắt tội nghiệp của Tiểu Bàn Đôn: "Bàn Đôn! Ngươi nhìn ta làm gì? Ngươi không phải rất muốn ăn thịt sao? Sao không ăn đi a?"
Tiểu Bàn Đôn đàng hoàng trịnh trọng nói: "Ngươi động đũa trước chúng ta mới có thể ăn a."
"Nha! Tiểu Bàn Đôn còn rất hiểu quy củ a." Nói xong liền liếc mắt nhìn cái người đang cầm đũa ăn say mê kia, sau đó cũng nhấc đũa lên gấp một khối thịt. Lập tức nghe thấy tiếng hoan hô của Tiểu Bàn Đôn, tiếp theo cũng chỉ còn lại âm thanh gấp đồ ăn.
Thật ra mà nói, hắn không quá thích ăn canh gà cùng thịt gà hầm, nhưng đối với những hài tử này lại chính là mỹ vị hiếm có! Nguyên An Bình từ từ uống canh gà, bởi vì để cho tiểu hài tử uống nên không thêm ớt vào, đổi lại hắn bỏ thêm rất nhiều lát gừng, uống vào rất ấm áp.
Nhìn hài tử đối diện ăn vui vẻ, Nguyên An Bình có chút cảm giác khó chịu. Nơi này thật là nghèo a, việc ăn no còn là một vấn đề. Những hài tử này quanh năm suốt tháng cũng không biết có mấy lần được ăn thịt, ngẫm lại trẻ con ở thế giới trước kia, nếu đem so sánh với bọn họ thì thật giống như đang sinh sống trong một khu ổ chuột. Bất quá, đại đa số cũng xem như được sống trong hạnh phúc.
Ba người bên này ăn đến cao hứng, bầu không khí tại nhà Nguyên Căn Thịnh bởi vì được Nguyên An Bình mang thịt gà tới cũng rất tốt.
Đại Hà cùng Tiểu Hà nghe nói buổi trưa có thịt gà ăn liền thèm không chịu được, ngửi thấy mùi thơm truyền ra từ nhà bếp thật muốn chui vào bên trong. Tiểu Hà còn không ngừng lẩm bẩm: "Chừng nào mới xong? Chừng nào mới xong a?"
Trong phòng bếp, Nguyên Tiểu Vũ giúp đỡ mẫu thân của mình làm cơm, ngửi thấy mùi thịt trong nồi cũng không nhịn được nuốt nước miếng một cái, liền cảm thấy được chính mình vì quá thèm mà mặt đỏ bừng cả lên. Kỳ thực trong nồi cũng không có bao nhiêu thịt, số thịt gà này lại không ai cam lòng chỉ ăn trong một lần, cho nên đem chia ra vài phần, dự định mỗi lần xào rau sẽ cho thêm chút thịt, nhiều nhất là một người chỉ được một miếng nhỏ. Mà đồ ăn có thêm thịt, ngẫm lại hương vị sẽ được tăng thêm.
Nguyên Tiểu Vũ nghĩ đến thịt gà là do Nguyên An Bình đưa tới, liền cùng mẫu thân của nàng nói: "Nương! An Bình thật tốt. Nhặt được một con gà liền đưa tới cho chúng ta hơn phân nửa, không uổng công cha đã đối xử tốt với hắn."
Chu Hương Chi đem trâm cài kéo xuống bên tai làm cho tóc rơi ra, nàng biết đứa bé Nguyên An Bình kia không xấu. Nhưng chỉ là bà con xa, vì hài tử của người khác mà làm khổ hài tử nhà mình, trong lòng nàng tất nhiên là không thoải mái. Tuy vậy nàng vẫn cảm thấy chính mình cũng không có sai, chăm sóc An Bình là trách nhiệm của bọn họ, cũng không bạc đãi nó. Tuy rằng nhà nó từng cấp cho họ một mẫu đất để trồng trọt, nhưng đó chỉ là loại đất tầm thường, vốn thu hoạch không được bao nhiêu lương thực, giao thuế má xong sẽ không còn lại được bao nhiêu.
Bọn họ cung cấp lương thực cho Nguyên An Bình hoàn toàn là miễn cưỡng. Mà cái nhà cũng đồng dạng là thân thích của Nguyên An Bình, nhà tiểu thúc của nó có ruộng đất đều thuộc loại trung đẳng, đều chưa từng đưa qua tý lương thực nào! Nàng cảm thấy bản thân không thẹn với lương tâm, dù sao hài tử của mình mỗi ngày chỉ có thể ăn lửng dạ, còn sau này chỉ cần lúc đương gia nói muốn đưa An Bình lương thực, nàng không ngăn cản là được rồi.
Trong gian nhà chính, nhìn đến hài tử nhà mình bởi vì được ăn thịt mà cao hứng, trong lòng Nguyên Căn Thịnh cũng cao hứng theo. Hắn cũng giống đứa con lớn nhất của mình, cảm thấy nhận đồ của Nguyên An Bình không được tốt cho lắm, dù sao đối phương chỉ mới qua tuổi thành niên, thật sự là không dễ dàng. Bất quá ngẫm lại hài tử nhà mình đã lâu không được ăn qua thức ăn mặn, cũng được, ngày mai lại đem cho An Bình chút lương thực đi! Hi vọng lương thực tồn kho trong nhà có thể qua được thời kỳ giáp hạt sắp tới.
Nguyên An Bình tất nhiên không biết Nguyên Căn Thịnh định đưa thức ăn cho hắn, uống xong một bát canh gà, trong dạ dạy liền thấy thoải mái. Hai tiểu hài tử kia lại vui vẻ ôm một bụng căng phồng, nhưng khi nhìn thấy trong bát hai người đều còn lại thức ăn, ngược lại là làm cho Nguyên An Bình có chút bất ngờ.
Bàn Đôn nhìn thấy Nguyên An Bình nhìn về phía bé, tầm mắt dừng lại trên bát của bé, lập tức đỏ mặt nói: "An Bình ca ca! Ta có thể đem thịt gà trong bát mang về nhà được không a? Ta muốn cho cha nương ta ăn."
Lý Tự cũng rất lưu manh biểu thị nhóc cũng có ý đó.
Nguyên An Bình quét mắt qua trong bát của hai người một cái, phát hiện trong bát Bàn Đôn còn bốn khối thịt lớn, mà trong bát Lý Tự lại có nhiều hơn. Hắn hiểu ra, không trách vì sao còn thừa lại, nguyên lai là muốn cho người nhà nếm thử a. Kỳ thực, thịt vốn không có nhiều lắm, hai người bọn họ lại còn biết tiết kiệm như vậy, xem ra là rất hiếu thuận.
Nguyên An Bình không có lý do gì phải từ chối: "Nhớ cầm bát trả lại cho ta là được."
Bàn Đôn lập tức vui vẻ hô: "Cảm tạ An Bình ca ca!"
Lý Tự cũng ngượng ngịu nói cảm ơn: "Đa... Đa tạ ngươi."
Được Nguyên An Bình đồng ý, Bàn Đôn lập tức bưng bát lên chuẩn bị về nhà: "An Bình ca ca! Ta chẳng mấy chốc sẽ quay lại." Hai người liền bưng bát nhanh chóng rời đi.
Vốn là sau khi ăn uống no đủ muốn nghỉ ngơi một lát, Nguyên An Bình lại bởi vì câu nói sẽ sớm quay lại của bọn họ mà chỉ có thể tiếp tục chờ ở gian nhà chính, hắn lại cầm quyển sách kia lên xem.
Hai người kia nói rất nhanh sẽ trở về, quả thực là rất nhanh! Hơn nữa còn cầm về bát đã được rửa sạch sẽ, Nguyên An Bình rất là hài lòng.
Sau khi Bàn Đôn đem bát đặt lên trên bàn, thấy Nguyên An Bình cầm sách, liền rất kinh ngạc nói: "Ta nhớ ra rồi! An Bình ca ca là người đọc sách, thật là lợi hại a!"
Nguyên An Bình đặt sách lên trên bàn, cười nói: "Bàn Đôn nếu thích có thể đến xem thử."
Bàn Đôn đi tới bên cạnh bàn, duỗi ra tay nhỏ nhẹ nhàng sờ sờ quyển sách kia, xem như là trân bảo. Sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, có chút thấp thỏm hỏi: "An Bình ca ca! Ngươi có thể dạy ta viết tên của ta không?"
Nguyên An Bình sảng khoái gật đầu: "Có thể a." Hắn không chú ý tới, Lý Tự cũng đang thẳng tắp nhìn chằm chằm quyển sách trên bàn kia.
Sau khi Nguyên An Bình nói xong, nghĩ đến tên của Lý Tự là do người nhà nhóc kỳ vọng mà đặt cho, nhưng vì hoàn cảnh khốn khổ nên không thể làm được gì. Nhìn về phía Lý Tự, phát hiện nhóc đang nhìn quyển sách trên bàn, có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của Nguyên An Bình, Lý Tự liền quay đầu qua một bên.
Nguyên An Bình nghĩ một hồi, sau đó nói với Bàn Đôn: "Bàn Đôn có muốn học nhiều chữ hơn không a?"
Bàn Đôn liền vội vàng gật đầu, sau lại do dự một chút nói: "An Bình ca ca! Ta không có tiền cho ngươi."
Nguyên An Bình nở nụ cười: "Ta không thu tiền của ngươi, mùa đông cũng không có việc gì để làm, dạy ngươi biết chữ xem như giết chút thời gian." Nói xong liền quay đầu nhìn về phía Lý Tự đang có chút không không vui, hỏi: "Ngươi có muốn cùng học hay không a?"
Lý Tự vừa nghe giọng điệu này liền mất hứng, nghĩ thầm: Với Bàn Đôn thì là vẻ mặt ôn hoà, đối với mình lại không có chút thành ý nào. Bất quá, hắn càng không muốn ta học, vậy thì ta sẽ học.
Lý Tự hất cằm, rất ngạo mạn đáp: "Học a! Đương nhiên phải học, nhưng chính ngươi đã mở miệng hỏi, nếu không dạy thì chính là tên lừa đảo!"
Nguyên An Bình không có phản ứng gì, hắn đứng dậy, nói với Bàn Đôn: "Đi! Ngày hôm nay trước tiên sẽ dạy ngươi viết tên của chính mình." Hắn không có giấy và bút mực, chỉ có thể vào trong sân tìm một cành cây nhỏ, sau đó đem tên của hai người viết lên trên mặt đất.
Hắn chỉ vào ba chữ Nguyên Tiểu Bàn rồi nói với Bàn Đôn: "Xem kỹ a! Đây là tên của ngươi, Nguyên - Tiểu - Bàn." Sau đó đối Lý Tự nói: "Hai chữ kia chính là tên của ngươi." Nói xong, hắn liền bắt đầu rất nghiêm túc dạy cho Bàn Đôn viết tên như thế nào, một chữ trước tiên phải viết nét gì rồi lại tới nét gì, cũng chính là trình tự viết chữ. Mà Lý Tự cũng không nói gì, chỉ tỉ mỉ nhìn tên của chính mình, kỳ thực hai chữ này nhóc đã từng thấy qua, nhưng không có ai nghiêm túc dạy cho nhóc. Nhóc cảm thấy chỉ có thể trông cậy vào Nguyên An Bình, chỉ cần nhóc kiên trì chờ đợi, đối phương nhất định sẽ đến dạy cho mình.
Sau khi dạy xong Bàn Đôn viết chữ, Nguyên An Bình liền để cho bé luyện tập trước, bản thân lại đi dạy cho Lý Tự viết chữ. Hai đứa nhỏ đều rất nghiêm túc, học được cách viết tên của chính mình cũng không mất bao nhiêu thời gian. Tuy vậy, Nguyên An Bình vẫn để bọn họ học rất lâu, dù sao biết viết cũng không có nghĩa là viết ra sẽ dễ nhìn.
Để cho bọn họ luyện tập hơn một giờ, nhìn thành quả của hai người, nét nào cũng dựng thẳng bằng phẳng, coi như thoả mãn. Trước hết khen một câu để hai đứa nhỏ cao hứng một chút, sau đó mới nói cho bọn họ biết: "Mỗi ngày sau giờ cơm trưa, các ngươi cứ đến nhà ta luyện viết chữ hai giờ, mỗi ngày ta sẽ kiểm tra thành quả của bài hôm trước đã học. Nhất định phải học tập nghiêm túc, nếu không ta sẽ không dạy các ngươi."
Hai người vừa nghe hậu quả nghiêm trọng như vậy, lập tức biểu thị sẽ phi thường hết sức chăm chú học tập.
Nguyên An Bình nghĩ một chút: "Hai người các ngươi đi học không hẳn chỉ để đi thi lấy công danh, vậy ta sẽ cho các ngươi thêm nửa giờ học tính số, sau này có muốn tính sổ sách cũng thuận tiện."
Hai người vừa nghe đến còn có thể học thêm thứ khác, lập tức không ngừng vui vẻ, dồn dập biểu thị mình nhất định sẽ khắc khổ học tập.
Sau khi được Nguyên An Bình cho phép ly khai, họ lập tức tung ta tung tăng chạy mất, xem bộ dáng giống như là đang bay.
Về đến nhà, sau một phen dằn vặt, cuối cùng cũng đem nồi canh gà hầm xong. Đương nhiên Nguyên An Bình sẽ không chỉ dùng một phần ba thịt gà, mà là tăng thêm một con gà. Trong nồi được thêm rất nhiều nước, hắn chuẩn bị nấu một nồi canh gà lớn đem ra. Bảo đảm độ lửa ở đáy nồi xong, Nguyên An Bình liền đi đến phòng chứa tạp vật, nhân lúc đang nhàn rỗi, xem có thể hay không kiếm chút đồ vật hữu dụng mang ra ngoài. Kết quả lại thật sự cho hắn tìm được một món hữu dụng, một quyển sách dùng để học chữ.
Quyển sách kia là hắn tìm được ở bên trong rương gỗ chứa quần áo, được bao lại rất cẩn thận, bỏ vào dưới đáy rương. Quyển sách này đã cũ đến ố vàng, mà có thể thấy được quyển sách này rất được chủ nhân của nó yêu quý, một cái nếp nhăn cũng không có. Hắn lật xem một lượt, lại có loại vui sướng khó giải thích, bởi vì văn tự bên trong đối với hắn rất quen thuộc, dĩ nhiên là chữ phồn thể. Từng có một đoạn thời gian hắn đã nghiên cứu qua chữ phồn thể, từng chữ trong từ điển đều tra qua, tuy rằng viết ra không nhiều nhưng có thể mỗi chữ đều biết. Huống chi, quyển sách này là dùng để dạy học, đương nhiên sẽ có không ít chữ.
Biết mình sau này sẽ không bị mù chữ, hắn liền đem sách mang lên gian nhà chính, một bên canh chừng lửa, một bên đọc sách. Sách này khá mỏng, hắn đếm được tổng cộng hai mươi lăm tấm, năm mươi trang. Không bao lâu sau hắn liền xem xong, lại tỉ mỉ đếm, phát hiện mỗi trang chỉ có mười lăm chữ, tổng cộng là bảy trăm chữ, đều là những chữ thường dùng, xác thực rất thực dụng.
Thời gian trôi qua cũng đã đến giờ ăn cơm trưa, đem một phần canh gà cùng một hộp thịt gà thu được từ trong không gian ra ngoài, trong nồi còn có nửa con gà cùng một nồi canh gà lớn. Nguyên An Bình cảm thấy tuyệt đối đủ cho hắn với Tiểu Bàn Đôn ăn, mà ngoài dự đoán của hắn chính là, Tiểu Bàn Đôn lại mang đến một thực khách khác ---- Lý Tự.
Sự tình là thế này, Tiểu Bàn Đôn đã nói với nương của bé buổi trưa sẽ tới nhà Nguyên An Bình ăn thịt gà, nương bé căn bản không tin, ép Tiểu Bàn Đôn ở nhà ăn cơm. Bàn Đôn lại khóc lóc om sòm, nương bé không làm gì được bé, chỉ có thể oán hận nói một câu: "Không ăn đói chết ngươi!" Nói xong, chỉ đành nhìn nhi tử nhà mình vui vẻ xuất môn.
Mà Lý Tự thì lại là vì Tiểu Bàn Đôn khoe khoang với nhóc muốn đến nhà Nguyên An Bình ăn thịt gà, liền kiên quyết không tin một kẻ nghèo đến không có cơm ăn như Nguyên An Bình có khả năng mời Tiểu Bàn Đôn ăn thịt, có khi nào đối phương chỉ dụ dỗ để được dẫn đường hay không? Bàn Đôn bị người nghi vấn rất không cao hứng, liền muốn chứng minh lời mình nói là sự thật, tuyệt đối không có nói dối. Sau đó bé đưa ra yêu cầu: "Không tin thì ngươi theo ta đến nhà An Bình ca ca nhìn xem! Xem có thịt ăn hay không? Hừ!" Vì thế, Lý Tự cũng đi cùng.
Thời điểm Nguyên An Bình thấy Tiểu Bàn Đôn tiến vào, còn không ngừng rung rung cái mũi nhỏ, một mặt hạnh phúc ngửi: "Hừm... Thơm quá a! Lý Tử ca! Lần này ngươi tin chưa? Ta thật sự có thịt ăn nha, An Bình ca ca ta tới rồi!" Bé không thể chờ được nữa liền hướng bên trong hô to, vốn là hai người đang trong trạng thái nắm tay nhau, bé lại một mạch chạy vào, kéo luôn Lý Tự cũng vào bên trong.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tự có chút nhăn nhó, tuy rằng nhóc thừa nhận thật sự rất thơm, nước miếng đều phải chảy ra. Nhưng mà, nhóc lại cảm thấy làm một lão đại nhất định phải luôn trấn định, không thể để mất mặt được.
Nguyên An Bình nhìn ra được Lý Tự rất muốn ăn nhưng sợ mặt mũi bị mất hết, cho nên cũng trực tiếp múc ba bát. Tiểu tử này mặc dù là một tiểu hỗn đản, nhưng không đến mức hư hỏng, dù sao cũng dễ bị vài đôi lời kích thích cho tức giận, liền nhìn ra được lòng tự trọng rất kiên cường.
Nguyên An Bình cầm bát đặt trên bàn cơm: "Mau lại đây ngồi đi." Nhà hắn chỉ có một cái băng ghế dài cùng một cái ghế tựa, hắn ngồi ghế tựa, hai tiểu tử kia liền vừa vặn cùng ngồi trên băng ghế dài.
Tiểu Bàn Đôn nghe Nguyên An Bình gọi, lập tức cộc cộc chạy đến bên cạnh bàn ngồi xuống, sau đó trơ mắt nhìn Nguyên An Bình. Mà Lý Tự lại hoàn toàn cứng rắn chống đỡ nói: "Ta đã ăn cơm rồi."
Nguyên An Bình liếc mắt nhìn hắn một chút: "Làm sao? Không ăn a? Vậy vừa vặn ta đỡ tốn một chút."
Lý Tự lập tức ngồi xuống: "Sao không ăn được chứ? Không ăn sẽ thiệt thòi!" Nói xong liền lấy đũa.
Vào lúc này, Nguyên An Bình lại phát hiện ánh mắt tội nghiệp của Tiểu Bàn Đôn: "Bàn Đôn! Ngươi nhìn ta làm gì? Ngươi không phải rất muốn ăn thịt sao? Sao không ăn đi a?"
Tiểu Bàn Đôn đàng hoàng trịnh trọng nói: "Ngươi động đũa trước chúng ta mới có thể ăn a."
"Nha! Tiểu Bàn Đôn còn rất hiểu quy củ a." Nói xong liền liếc mắt nhìn cái người đang cầm đũa ăn say mê kia, sau đó cũng nhấc đũa lên gấp một khối thịt. Lập tức nghe thấy tiếng hoan hô của Tiểu Bàn Đôn, tiếp theo cũng chỉ còn lại âm thanh gấp đồ ăn.
Thật ra mà nói, hắn không quá thích ăn canh gà cùng thịt gà hầm, nhưng đối với những hài tử này lại chính là mỹ vị hiếm có! Nguyên An Bình từ từ uống canh gà, bởi vì để cho tiểu hài tử uống nên không thêm ớt vào, đổi lại hắn bỏ thêm rất nhiều lát gừng, uống vào rất ấm áp.
Nhìn hài tử đối diện ăn vui vẻ, Nguyên An Bình có chút cảm giác khó chịu. Nơi này thật là nghèo a, việc ăn no còn là một vấn đề. Những hài tử này quanh năm suốt tháng cũng không biết có mấy lần được ăn thịt, ngẫm lại trẻ con ở thế giới trước kia, nếu đem so sánh với bọn họ thì thật giống như đang sinh sống trong một khu ổ chuột. Bất quá, đại đa số cũng xem như được sống trong hạnh phúc.
Ba người bên này ăn đến cao hứng, bầu không khí tại nhà Nguyên Căn Thịnh bởi vì được Nguyên An Bình mang thịt gà tới cũng rất tốt.
Đại Hà cùng Tiểu Hà nghe nói buổi trưa có thịt gà ăn liền thèm không chịu được, ngửi thấy mùi thơm truyền ra từ nhà bếp thật muốn chui vào bên trong. Tiểu Hà còn không ngừng lẩm bẩm: "Chừng nào mới xong? Chừng nào mới xong a?"
Trong phòng bếp, Nguyên Tiểu Vũ giúp đỡ mẫu thân của mình làm cơm, ngửi thấy mùi thịt trong nồi cũng không nhịn được nuốt nước miếng một cái, liền cảm thấy được chính mình vì quá thèm mà mặt đỏ bừng cả lên. Kỳ thực trong nồi cũng không có bao nhiêu thịt, số thịt gà này lại không ai cam lòng chỉ ăn trong một lần, cho nên đem chia ra vài phần, dự định mỗi lần xào rau sẽ cho thêm chút thịt, nhiều nhất là một người chỉ được một miếng nhỏ. Mà đồ ăn có thêm thịt, ngẫm lại hương vị sẽ được tăng thêm.
Nguyên Tiểu Vũ nghĩ đến thịt gà là do Nguyên An Bình đưa tới, liền cùng mẫu thân của nàng nói: "Nương! An Bình thật tốt. Nhặt được một con gà liền đưa tới cho chúng ta hơn phân nửa, không uổng công cha đã đối xử tốt với hắn."
Chu Hương Chi đem trâm cài kéo xuống bên tai làm cho tóc rơi ra, nàng biết đứa bé Nguyên An Bình kia không xấu. Nhưng chỉ là bà con xa, vì hài tử của người khác mà làm khổ hài tử nhà mình, trong lòng nàng tất nhiên là không thoải mái. Tuy vậy nàng vẫn cảm thấy chính mình cũng không có sai, chăm sóc An Bình là trách nhiệm của bọn họ, cũng không bạc đãi nó. Tuy rằng nhà nó từng cấp cho họ một mẫu đất để trồng trọt, nhưng đó chỉ là loại đất tầm thường, vốn thu hoạch không được bao nhiêu lương thực, giao thuế má xong sẽ không còn lại được bao nhiêu.
Bọn họ cung cấp lương thực cho Nguyên An Bình hoàn toàn là miễn cưỡng. Mà cái nhà cũng đồng dạng là thân thích của Nguyên An Bình, nhà tiểu thúc của nó có ruộng đất đều thuộc loại trung đẳng, đều chưa từng đưa qua tý lương thực nào! Nàng cảm thấy bản thân không thẹn với lương tâm, dù sao hài tử của mình mỗi ngày chỉ có thể ăn lửng dạ, còn sau này chỉ cần lúc đương gia nói muốn đưa An Bình lương thực, nàng không ngăn cản là được rồi.
Trong gian nhà chính, nhìn đến hài tử nhà mình bởi vì được ăn thịt mà cao hứng, trong lòng Nguyên Căn Thịnh cũng cao hứng theo. Hắn cũng giống đứa con lớn nhất của mình, cảm thấy nhận đồ của Nguyên An Bình không được tốt cho lắm, dù sao đối phương chỉ mới qua tuổi thành niên, thật sự là không dễ dàng. Bất quá ngẫm lại hài tử nhà mình đã lâu không được ăn qua thức ăn mặn, cũng được, ngày mai lại đem cho An Bình chút lương thực đi! Hi vọng lương thực tồn kho trong nhà có thể qua được thời kỳ giáp hạt sắp tới.
Nguyên An Bình tất nhiên không biết Nguyên Căn Thịnh định đưa thức ăn cho hắn, uống xong một bát canh gà, trong dạ dạy liền thấy thoải mái. Hai tiểu hài tử kia lại vui vẻ ôm một bụng căng phồng, nhưng khi nhìn thấy trong bát hai người đều còn lại thức ăn, ngược lại là làm cho Nguyên An Bình có chút bất ngờ.
Bàn Đôn nhìn thấy Nguyên An Bình nhìn về phía bé, tầm mắt dừng lại trên bát của bé, lập tức đỏ mặt nói: "An Bình ca ca! Ta có thể đem thịt gà trong bát mang về nhà được không a? Ta muốn cho cha nương ta ăn."
Lý Tự cũng rất lưu manh biểu thị nhóc cũng có ý đó.
Nguyên An Bình quét mắt qua trong bát của hai người một cái, phát hiện trong bát Bàn Đôn còn bốn khối thịt lớn, mà trong bát Lý Tự lại có nhiều hơn. Hắn hiểu ra, không trách vì sao còn thừa lại, nguyên lai là muốn cho người nhà nếm thử a. Kỳ thực, thịt vốn không có nhiều lắm, hai người bọn họ lại còn biết tiết kiệm như vậy, xem ra là rất hiếu thuận.
Nguyên An Bình không có lý do gì phải từ chối: "Nhớ cầm bát trả lại cho ta là được."
Bàn Đôn lập tức vui vẻ hô: "Cảm tạ An Bình ca ca!"
Lý Tự cũng ngượng ngịu nói cảm ơn: "Đa... Đa tạ ngươi."
Được Nguyên An Bình đồng ý, Bàn Đôn lập tức bưng bát lên chuẩn bị về nhà: "An Bình ca ca! Ta chẳng mấy chốc sẽ quay lại." Hai người liền bưng bát nhanh chóng rời đi.
Vốn là sau khi ăn uống no đủ muốn nghỉ ngơi một lát, Nguyên An Bình lại bởi vì câu nói sẽ sớm quay lại của bọn họ mà chỉ có thể tiếp tục chờ ở gian nhà chính, hắn lại cầm quyển sách kia lên xem.
Hai người kia nói rất nhanh sẽ trở về, quả thực là rất nhanh! Hơn nữa còn cầm về bát đã được rửa sạch sẽ, Nguyên An Bình rất là hài lòng.
Sau khi Bàn Đôn đem bát đặt lên trên bàn, thấy Nguyên An Bình cầm sách, liền rất kinh ngạc nói: "Ta nhớ ra rồi! An Bình ca ca là người đọc sách, thật là lợi hại a!"
Nguyên An Bình đặt sách lên trên bàn, cười nói: "Bàn Đôn nếu thích có thể đến xem thử."
Bàn Đôn đi tới bên cạnh bàn, duỗi ra tay nhỏ nhẹ nhàng sờ sờ quyển sách kia, xem như là trân bảo. Sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, có chút thấp thỏm hỏi: "An Bình ca ca! Ngươi có thể dạy ta viết tên của ta không?"
Nguyên An Bình sảng khoái gật đầu: "Có thể a." Hắn không chú ý tới, Lý Tự cũng đang thẳng tắp nhìn chằm chằm quyển sách trên bàn kia.
Sau khi Nguyên An Bình nói xong, nghĩ đến tên của Lý Tự là do người nhà nhóc kỳ vọng mà đặt cho, nhưng vì hoàn cảnh khốn khổ nên không thể làm được gì. Nhìn về phía Lý Tự, phát hiện nhóc đang nhìn quyển sách trên bàn, có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của Nguyên An Bình, Lý Tự liền quay đầu qua một bên.
Nguyên An Bình nghĩ một hồi, sau đó nói với Bàn Đôn: "Bàn Đôn có muốn học nhiều chữ hơn không a?"
Bàn Đôn liền vội vàng gật đầu, sau lại do dự một chút nói: "An Bình ca ca! Ta không có tiền cho ngươi."
Nguyên An Bình nở nụ cười: "Ta không thu tiền của ngươi, mùa đông cũng không có việc gì để làm, dạy ngươi biết chữ xem như giết chút thời gian." Nói xong liền quay đầu nhìn về phía Lý Tự đang có chút không không vui, hỏi: "Ngươi có muốn cùng học hay không a?"
Lý Tự vừa nghe giọng điệu này liền mất hứng, nghĩ thầm: Với Bàn Đôn thì là vẻ mặt ôn hoà, đối với mình lại không có chút thành ý nào. Bất quá, hắn càng không muốn ta học, vậy thì ta sẽ học.
Lý Tự hất cằm, rất ngạo mạn đáp: "Học a! Đương nhiên phải học, nhưng chính ngươi đã mở miệng hỏi, nếu không dạy thì chính là tên lừa đảo!"
Nguyên An Bình không có phản ứng gì, hắn đứng dậy, nói với Bàn Đôn: "Đi! Ngày hôm nay trước tiên sẽ dạy ngươi viết tên của chính mình." Hắn không có giấy và bút mực, chỉ có thể vào trong sân tìm một cành cây nhỏ, sau đó đem tên của hai người viết lên trên mặt đất.
Hắn chỉ vào ba chữ Nguyên Tiểu Bàn rồi nói với Bàn Đôn: "Xem kỹ a! Đây là tên của ngươi, Nguyên - Tiểu - Bàn." Sau đó đối Lý Tự nói: "Hai chữ kia chính là tên của ngươi." Nói xong, hắn liền bắt đầu rất nghiêm túc dạy cho Bàn Đôn viết tên như thế nào, một chữ trước tiên phải viết nét gì rồi lại tới nét gì, cũng chính là trình tự viết chữ. Mà Lý Tự cũng không nói gì, chỉ tỉ mỉ nhìn tên của chính mình, kỳ thực hai chữ này nhóc đã từng thấy qua, nhưng không có ai nghiêm túc dạy cho nhóc. Nhóc cảm thấy chỉ có thể trông cậy vào Nguyên An Bình, chỉ cần nhóc kiên trì chờ đợi, đối phương nhất định sẽ đến dạy cho mình.
Sau khi dạy xong Bàn Đôn viết chữ, Nguyên An Bình liền để cho bé luyện tập trước, bản thân lại đi dạy cho Lý Tự viết chữ. Hai đứa nhỏ đều rất nghiêm túc, học được cách viết tên của chính mình cũng không mất bao nhiêu thời gian. Tuy vậy, Nguyên An Bình vẫn để bọn họ học rất lâu, dù sao biết viết cũng không có nghĩa là viết ra sẽ dễ nhìn.
Để cho bọn họ luyện tập hơn một giờ, nhìn thành quả của hai người, nét nào cũng dựng thẳng bằng phẳng, coi như thoả mãn. Trước hết khen một câu để hai đứa nhỏ cao hứng một chút, sau đó mới nói cho bọn họ biết: "Mỗi ngày sau giờ cơm trưa, các ngươi cứ đến nhà ta luyện viết chữ hai giờ, mỗi ngày ta sẽ kiểm tra thành quả của bài hôm trước đã học. Nhất định phải học tập nghiêm túc, nếu không ta sẽ không dạy các ngươi."
Hai người vừa nghe hậu quả nghiêm trọng như vậy, lập tức biểu thị sẽ phi thường hết sức chăm chú học tập.
Nguyên An Bình nghĩ một chút: "Hai người các ngươi đi học không hẳn chỉ để đi thi lấy công danh, vậy ta sẽ cho các ngươi thêm nửa giờ học tính số, sau này có muốn tính sổ sách cũng thuận tiện."
Hai người vừa nghe đến còn có thể học thêm thứ khác, lập tức không ngừng vui vẻ, dồn dập biểu thị mình nhất định sẽ khắc khổ học tập.
Sau khi được Nguyên An Bình cho phép ly khai, họ lập tức tung ta tung tăng chạy mất, xem bộ dáng giống như là đang bay.
Danh sách chương