Editor: Aubrey.
Sau khi Hoắc Tiểu Hàn thấy đám lưu manh kia rời đi, liền vội vàng mang theo hai đứa trẻ chạy tới. Nhìn thấy tiểu nam hài đang ôm lão nhân đã hôn mê khóc ngất lên, y liền đi tới trước mặt bé, thấy trên mặt tiểu nam hài có một vết sẹo, y quan tâm hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Tiểu nam hài ôm chặt gia gia của mình rưng rưng lắc đầu, nhìn gia gia đang hôn mê trong lòng mình, bé nghẹn ngào nói: "Gia gia ta, gia gia ta bị thương rất nặng a."
Lâm Dịch thấy tiểu nam hài kia thương tâm như vậy, bé liền an ủi: "Tiểu ca ca! Ngươi yên tâm đi, gia gia của ta là đại phu, y thuật của ông ấy rất tốt, nhất định có thể chữa khỏi cho gia gia ngươi."
Tiểu Bàn Đôn quan sát tiểu nam hài một chút, rồi nhìn về phía Nguyên An Bình, thấy người ngồi trên xe ngựa kia đã ly khai, liền vội vàng chạy tới: "An Bình ca! Ngươi mau tới xem một chút đi, tiểu ca ca và gia gia của hắn đều bị thương a."
Nguyên An Bình đối với chuyện bọn họ còn chưa rời đi cũng không cảm thấy có bao nhiêu bất ngờ, hắn liền cùng Bàn Đôn đi đến bên cạnh xem hai ông cháu.
Hoắc Tiểu Hàn thấy hắn lại đây, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Ngươi không có chuyện gì thật sự là quá tốt, may là những người kia vừa đúng lúc đi ngang qua nơi này, nếu không..."
Nguyên An Bình cười nói với y: "Yên tâm đi, ta đã nắm chắc cho nên mới làm như vậy."
Tiểu nam hài vừa thấy người đã xuất thủ cứu gia gia của bé là Nguyên An Bình, liền vội vàng đứng dậy, chạy tới trước mặt Nguyên An Bình quỳ xuống dập đầu, cảm động đến rơi nước mắt: "Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã cứu gia gia của ta."
Gia gia của bé bị người ta đánh, những người đi ngang qua lại không có bất kỳ ai nguyện ý ra tay giúp bọn họ. Thật sự là hù chết bé, bé rất sợ gia gia gặp phải mệnh hệ gì a.
Nguyên An Bình thân thủ đem bé kéo lên: "Mau đứng lên đi, không cần quỳ lại ta."
Hắn đi tới trước mặt lão nhân kia, ngồi xổm xuống xem xét tình huống của đối phương. Mà khiến cho hắn bất ngờ chính là, hắn vốn tưởng rằng sẽ được nhìn thấy một lão nhân có mái tóc hoa râm và một khuôn mặt già nua. Lại không ngờ rằng đối phương chỉ có một ít tóc hoa râm ở hai bên tai, khuôn mặt mang theo một chút tang thương, thoạt nhìn đây là một đại thúc trung niên rất anh tuấn.
Trong lòng Nguyên An Bình thầm nghi ngờ vì sao đầu người này lại có tóc bạc sớm như vậy, sau đó hắn liền bắt đầu xem xét tình hình của đối phương. Tuy rằng hắn không phải là đại phu, nhưng vẫn có thể thấy trên trán đối phương đang chảy máu cùng với hai bên má đều sưng, liền nhìn ra được người này hẳn là bị thương không nhẹ.
Tiểu nam hài nhìn gia gia của mình bị thương, nước mắt lần thứ hai rơi xuống: "Gia gia bị té ngất xỉu, tại sao ta gọi mà gia gia vẫn bất tỉnh?"
Nguyên An Bình đứng lên: "Ngươi yên tâm đi, ta đi tìm một chiếc xe ngựa lại đây, sau đó sẽ đưa gia gia ngươi tới y quán."
"Cảm ơn, cảm ơn ngươi." Tiểu nam hài rất cảm kích, dứt lời, bé liền có chút thấp thỏm nói: "Chúng ta... Chúng ta không có tiền."
Nguyên An Bình nhìn đến áo bông cũ nát trên thân nam hài, có chỗ còn lồi ra cả sợi bông, xem tình hình này tất nhiên hắn cũng hiểu rõ bọn họ không có tiền. Trước khi xen vào chuyện bao đồng này, hắn cũng đã định sẽ lo tiền thuốc thang cho bọn họ. Có đôi khi, chỉ cần có tiền là sẽ giải quyết được rất nhiều vấn đề không đáng lo.
"Tiền thuốc thang ta sẽ trả giúp các ngươi."
"Cảm ơn! Cảm ơn ngươi!" Tiểu nam hài cảm kích đến mức không biết nói gì hơn, bé thật sự rất vui mừng khi gặp được một người tốt như Nguyên An Bình.
Xe ngựa rất nhanh đã đến, Nguyên An Bình nhờ phu xe giúp hắn cùng nhau đem người nhấc lên xe ngựa, mấy người bọn họ đều cùng nhau trở về y quán.
Bàn Đôn lần đầu được ngồi trong xe ngựa cảm thấy rất vui vẻ, bé vừa quan sát bên trong xe, vừa ngồi cạnh Nguyên An Bình. Bé nhìn về phía tiểu nam hài có một vết sẹo bên má phải, không nhịn được mở miệng hỏi: "Tiểu ca ca! Ngươi tên là gì a?"
Tiểu nam hài vốn đang ngồi ngẩn người ôm gia gia, nghe thấy Bàn Đôn hỏi như vậy liền sững sờ, thần sắc ngơ ngác ngẩng đầu đáp: "Ta là Trọng Tôn Thụy."
Bàn Đôn có chút ngạc nhiên nói: "Ngươi họ Trọng a? Trong thôn chúng ta không có họ này."
Lâm Dịch ngồi một bên cười bé: "Thật ngốc! Hắn không phải họ Trọng, mà là họ Trọng Tôn, ngay cả điều này mà ngươi cũng không biết."
Bàn Đôn thấy bé nói mình ngốc liền bắt đầu mất hứng, bất quá thật sự bé cũng không biết Trọng Tôn là một cái họ, cũng không có sức định cùng Lâm Dịch cãi nhau.
Nguyên An Bình thấy tâm tình của Bàn Đôn không tốt, liền cười an ủi bé: "Trọng Tôn là một họ đôi, chính là một cái họ có hai chữ. Trong Bách Gia Tính mà ta để cho các ngươi học cũng có, chỉ là các ngươi còn chưa học đến thôi."
Bàn Đôn vừa nghe như vậy cũng không còn giận nữa, bé vui vẻ nói với Lâm Dịch: "Hừ! Là ta còn chưa được học tới, chờ sau này được học thì ta cũng biết Trọng Tôn là một cái họ."
Lâm Dịch dương dương tự đắc nói: "Coi như ngươi được học cũng không biết nhiều bằng ta đâu."
Bàn Đôn không phục đáp: "Ai nói?! Ta nhất định sẽ cho ngươi biết ta còn biết nhiều hơn!"
Đối với chuyện tiểu hài tử cãi nhau, Nguyên An Bình cũng không có ý định tham dự, hắn đang suy nghĩ về vấn đề của hai ông cháu này.
Hoắc Tiểu Hàn thấy hai đứa nhỏ đấu võ mồm, cũng cười tủm tỉm ở một bên nhìn, chỉ cần không gây ảnh hưởng đến cảm tình là được.
Nhưng Nguyên An Bình lại không biết, thời điểm bọn họ chạy tới y quán, có một gã sai vặt vội vàng chạy vào Quần Phương Các. Gã hâm mộ nhìn đám người bên trong đại sảnh oanh oanh yến yến uống rượu, ôm ấp nhau, sau đó liền trực tiếp chạy lên lầu hai. Cung kính tiến vào một gian bao sương, lúc này ngồi ở chủ vị chính là Chương Sĩ Danh.
Gã sai vặt đi đến bên cạnh Chương Sĩ Danh, nói nhỏ vào tai hắn vài câu, Chương Sĩ Danh đang uống rượu vừa nghe như vậy liền cau mày hỏi: "Thực sự là tiểu thúc? Ngươi đã nhìn kỹ chưa?"
Gã sai vặt vội trả lời: "Tiểu nhân đã nhìn rất kỹ, chính là Tam lão gia."
Nghĩ đến những thủ đoạn của Chương Lâm Dịch, Chương Sĩ Danh liền tức giận ném thẳng chén rượu xuống. Người kia có liên quan đến tiểu thúc của hắn, hắn chỉ có thể tạm thời buông tha dự định của mình.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Nguyên An Bình không biết mình mới vừa tránh được một cọc phiền phức, hiện tại hắn đã đưa những người bị thương đến y quán rồi.
Lâm Dịch chạy vào bên trong y quán, cấp thiết hô: "Gia gia! Gia gia! Mau tới cứu người!"
Lâm đại phu vốn đang cho người hốt thuốc, vừa nghe thấy âm thanh sốt ruột của tôn tử, ông còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì. Liền vội vàng đứng dậy, chạy ra bên ngoài, ông cho rằng tôn tử bị làm sao nên lo lắng hỏi: "Tiểu Dịch! Làm sao vậy?"
Nhìn mấy người Nguyên An Bình nhấc một người đi vào, trước tiên Lâm đại phu quan sát tôn tử bảo bối của mình một chút. Sau khi thấy bé không có vấn đề gì, ông mới chỉ huy mấy người Nguyên An Bình: "Mau đưa hắn tới chỗ chiếc giường trong góc tường nằm đi."
Nguyên An Bình và phu xe cùng nâng người đem đặt lên giường, rồi nói với Lâm đại phu: "Người này bị đánh, chân cũng có chút vặn vẹo không được tự nhiên, ngài mau xem một chút."
Tiểu nam hài cũng khẩn cầu nói: "Đại phu! Xin ngài mau tới cứu giúp gia gia của con."
Lâm Dịch cũng mở miệng nói: "Gia gia! Vị lão nhân này bị đánh đến thảm, ngài mau chữa trị cho ông ấy đi."
Lâm đại phu vội vàng đi tới bên giường, khi thấy bộ dạng của người bị đánh, trong lòng liền ngạc nhiên: "Thế nào lại là hắn?!"
Nhìn mấy người bọn họ đều đang quan tâm nhìn về phía người bị thương, ông liền vội che đi vẻ kinh dị trong mắt. Đầu tiên là kiểm tra thương thế một hồi, sau đó liền bắt mạch. Chỉ chốc lát sau, Lâm đại phu liền nhíu chặt chân mày, cùng vẻ mặt trầm trọng khiến cho mấy người bọn họ đều sốt sắng cả lên.
Lâm đại phu cúi đầu liếc nhìn tình huống của người đang nằm trên giường, lại nhìn đến Nguyên An Bình đang mờ mịt đứng ở một bên, trong lòng chợt loé lên một ý tưởng.
Ông thu bàn tay vừa bắt mạch xong về, khi nghe Trọng Tôn Thụy lo lắng hỏi thăm bệnh tình của gia gia mình, Lâm đại phu liền sâu sắc thở dài một hơi: "Gia gia ngươi bị thương không nhẹ, mà thân thể lại quá kém, cần phải hảo hảo điều dưỡng mới được. Bằng không... Sợ là sẽ không chịu nỗi khí trời mùa đông giá rét này."
"Gia gia." Tiểu nam hài vừa nghe như vậy, nước mắt liền rơi ra, nằm úp sấp ở bên giường khóc rống lên.
Lâm đại phu thấy bé khóc rất thương tâm, liền mở miệng an ủi: "Ngươi đừng lo lắng, lão phu chắc chắn sẽ bảo vệ tính mạng cho gia gia của ngươi. Yên tâm đi, chỉ cần hảo hảo điều dưỡng nửa năm, một năm thì sẽ không còn vấn đề gì."
Sau đó, ông liền hỏi tiếp: "Hai ông cháu các ngươi hiện tại đang ngụ ở nơi nào?"
"Con và gia gia trụ ở một ngôi miếu đổ nát ngoài thị trấn." Trọng Tôn Thụy nghe lời đại phu nói, nhưng vẫn rất thương tâm. Tình trạng của bọn họ nào có năng lực để điều dưỡng tốt thân thể, nghĩ đến tình huống của gia gia, nước mắt của bé liền ngăn không nổi mà liên tục rơi.
Hoắc Tiểu Hàn bọn họ thấy hai ông cháu Trọng Tôn Thụy ngay cả một chỗ ở an thân cũng không có, nhất thời cảm thấy hai người họ thật đáng thương. Mà Nguyên An Bình, khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của hai ông cháu này liền bắt đầu cau mày.
Lâm đại phu nghe xong, cũng cau mày đứng dậy, nói với Nguyên An Bình: "Ngươi đi theo ta một chút."
Nguyên An Bình đi theo.
Đi đến một chỗ bí mật, Lâm đại phu liền mở miệng dò hỏi: "Người kia bị thương như thế nào?"
Nguyên An Bình đem sự tình đơn giản kể lại một lần, sau đó liền chau mày: "Ta không ngờ những người kia lại làm việc lớn lối như vậy, ngay cả mạng người cũng không để vào mắt."
Trong mắt Lâm đại phu loé ra một tia giận dữ, sau đó lại thở dài: "Tri huyện ở nơi này có một chút bối cảnh, nếu không phải còn muốn giữ thể diện cho Thụy Vương, thì e rằng hắn ta sẽ càng làm việc không kiêng dè gì."
Dứt lời, ông liền tiếp tục hỏi Nguyên An Bình: "Ngươi có nghĩ tới làm sao để thu xếp cho hai ông cháu kia không?"
Nguyên An Bình nói ra quyết định của mình: "Chuyện này... Giúp họ trả tiền thuốc?"
"Cái gọi là diêm vương dễ thấy, tiểu quỷ khó chơi. Những kẻ đánh người kia đều là cả ngày ở trên đường gây chuyện thị phi, lần này là nhờ xem mặt mũi của vị Chương công tử kia, nên bọn chúng mới bỏ qua cho hai ông cháu, nhưng cũng không đại biểu cho việc bọn chúng sẽ không tìm bọn họ để gây sự. Huống hồ, nhìn quần áo của hai ông cháu là có thể nhìn ra được bọn họ không có tiền, cũng có thể thấy được bọn họ không có khả năng để điều dưỡng tốt thân thể."
Nói xong, Lâm đại phu liền mỉm cười đưa ra kiến nghị: "Nếu như ngươi đã xuất thủ cứu người, thì chẳng bằng giúp cho trót luôn đi. Thế nào?"
Nếu không phải hắn vốn rất kính trọng Lâm đại phu, thì Nguyên An Bình rất muốn hỏi đối phương một câu "Ta thoạt nhìn giống một người nhân hậu lắm sao?!"
Thế nhưng, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi: "Lão gia ngài có ý gì?"
Lâm đại phu nở nụ cười: "Ngươi thoạt nhìn như một thư sinh, hẳn là muốn đi thi khoa cử?"
Nguyên An Bình không biết ông đến tột cùng muốn đánh cái chủ ý gì: "Ân! Ta muốn đi thi cầu công danh, nhưng không cần chức vị."
Lâm đại phu cười cười: "Ngươi ngược lại không giống như những người khác, bất quá, nếu như muốn đi thi khoa cử, vậy đã thỉnh được tiên sinh tốt nào chưa?"
Nguyên An Bình lắc đầu, hắn dự định năm sau sẽ đi bái phỏng vài người. Hắn nghĩ, dù như thế nào thì cũng phải thỉnh được một tiên sinh về dạy cho hắn mới được. Dù sao, một người hiện đại, học lực có cao đến đâu, cũng không nhất định sẽ có khả năng nhìn hiểu được ngôn văn.
Huống chi, thi khoa cử, toàn gặp phải những vấn đề mở, để cho chính hắn tự nghiên cứu, thì không biết đến năm nào tháng nào mới có thể nhìn hiểu được mấy quyển ngôn văn vĩ đại kia. Ở hiện đại, những ai cảm thấy thi đại học khó, nhưng thực ra nếu đem so với thi khoa cử ở cổ đại mà nói, thì mới chân chính là gặp sư phụ. Dù sao, thi đại học còn có rất nhiều tỷ số trúng tuyển, còn thi khoa cử thì chỉ thi ba năm một lần, nhưng chỉ lấy không tới hai trăm người, đây mới chân chính là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc.
Không nói đến đề tài là gì, chỉ cần nhìn tác phong làm việc trước đây của hắn, hắn nghĩ để tìm được một tiên sinh nguyện ý dạy cho hắn thì thật sự là một chuyện rất khó. Đa số những tiên sinh có thực lực đều tỏ vẻ thanh cao, coi trọng danh tiếng. Còn những người không tỏ vẻ thanh cao, thì đều là những người không có thực lực, mỗi khi nghĩ đến chuyện này, đều làm cho hắn có chút đau đầu.
Lâm đại phu cười híp mắt vuốt râu: "Ta không muốn nói nhiều, bất quá, con người mà, tại thời điểm mấu chốt có muốn học hay không thì rất khó đưa ra lựa chọn lấy hay bỏ. Có muốn thu lưu bọn họ hay không, thì phải xem chính ngươi."
Nguyên An Bình vô cùng câm nín, thầm nghĩ "Lão gia ngài tung ra mồi nhử như vậy, còn nói cái gì mà để cho ta tự mình lựa chọn? Bất quá... Bất kỳ chỗ tốt nào cũng sẽ kèm theo một chút phiền toái, chỉ là phiền phức cũng có chia to nhỏ. Nếu như Lâm đại phu đã nói như vậy, liền nói rõ cái người kia chắc chắn không phải người bình thường. Cũng không biết trước đây ông ấy có thân phận gì, tại sao lại thê thảm đến mức ra nông nỗi này? Cơ mà... Nhận được một tiên sinh tốt xác thực có sự hấp dẫn rất lớn."
Tuy nhiên, hắn nhìn về phía Lâm đại phu nói: "Lâm đại phu! Ngài phải hiểu, ta chỉ là một thôn dân bình thường, ngài đừng đem phiền phức mà ngài ứng phó không được giao qua cho ta."
Lâm đại phu thấy hắn có chút động tâm, liền biết việc này còn có một cơ hội: "Yên tâm đi, nếu như là trước đây thì có lẽ sẽ có phiền phức, bất quá, hiện tại bộ dạng của ông ấy trông như thế này, ngươi cũng không cần phải lo lắng. Cùng lắm thì ngươi bỏ ra một ít tiền bạc nuôi hai ông cháu bọn họ thôi, mà theo như ta thấy, đối với chuyện tiền bạc, với ngươi mà nói cũng không tính là đại sự đi?"
Nguyên An Bình nghe ông nói như vậy liền yên tâm, bây giờ hắn không thiếu tiền, nếu như chỉ là đơn thuần nuôi hai người kia, thì hắn không có áp lực gì: "Hảo."
Sau khi hai người bàn bạc xong xuôi liền đi ra ngoài, Lâm đại phu cũng giúp Trọng Tôn Thụy kiểm tra một chút thương thế. Sau khi xử lý tốt thương thế cho hai người, Lâm đại phu liền kê hai phương thuốc cho hai ông cháu bọn họ, tiếp theo lại dặn dò cần phải chú ý những gì, rồi ra hiệu cho bọn họ có thể đi.
Nguyên An Bình trêu đùa: "Lão gia ngài cũng quá vô tình đi, nói thế nào thì ông ấy cũng là người quen cũ của ngài. Không đợi người ta tỉnh lại rồi chào hỏi một tiếng, cứ như vậy mà gấp gáp đuổi người, không tốt chút nào."
Lâm đại phu cảm thán một chút: "Hắn bây giờ, sợ là sẽ không muốn gặp người quen cũ đâu."
Ông nói xong liền đem phương thuốc giao cho hắn: "Hảo! Tiền chẩn bệnh và tiền thuốc lần này ta sẽ không thu của ngươi, thế nhưng lần sau thì phải trả đấy."
Nguyên An Bình giả bộ không biết gì lắc đầu: "Aiz! Thời đại này, giao tình thật không đáng giá."
Lâm đại phu cười cười mở miệng đuổi người: "Đi nhanh lên đi, ta còn nhiều việc lắm."
Lâm Dịch đứng ở một bên nói với mấy người Nguyên An Bình: "Chừng nào các ngươi lên thị trấn, nhất định phải tìm ta đi chơi a."
"Ân! Nhớ rồi."
Mấy người bọn họ lên xe ngựa, nói lời tạm biệt với Lâm đại phu.
Lâm đại phu nhìn xe ngựa đi xa liền không nhịn được thổn thức: "Nhớ lúc trước vẫn còn là một nhân vật rất nổi danh, bây giờ lại... Aiz!"
Sau khi Hoắc Tiểu Hàn thấy đám lưu manh kia rời đi, liền vội vàng mang theo hai đứa trẻ chạy tới. Nhìn thấy tiểu nam hài đang ôm lão nhân đã hôn mê khóc ngất lên, y liền đi tới trước mặt bé, thấy trên mặt tiểu nam hài có một vết sẹo, y quan tâm hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Tiểu nam hài ôm chặt gia gia của mình rưng rưng lắc đầu, nhìn gia gia đang hôn mê trong lòng mình, bé nghẹn ngào nói: "Gia gia ta, gia gia ta bị thương rất nặng a."
Lâm Dịch thấy tiểu nam hài kia thương tâm như vậy, bé liền an ủi: "Tiểu ca ca! Ngươi yên tâm đi, gia gia của ta là đại phu, y thuật của ông ấy rất tốt, nhất định có thể chữa khỏi cho gia gia ngươi."
Tiểu Bàn Đôn quan sát tiểu nam hài một chút, rồi nhìn về phía Nguyên An Bình, thấy người ngồi trên xe ngựa kia đã ly khai, liền vội vàng chạy tới: "An Bình ca! Ngươi mau tới xem một chút đi, tiểu ca ca và gia gia của hắn đều bị thương a."
Nguyên An Bình đối với chuyện bọn họ còn chưa rời đi cũng không cảm thấy có bao nhiêu bất ngờ, hắn liền cùng Bàn Đôn đi đến bên cạnh xem hai ông cháu.
Hoắc Tiểu Hàn thấy hắn lại đây, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Ngươi không có chuyện gì thật sự là quá tốt, may là những người kia vừa đúng lúc đi ngang qua nơi này, nếu không..."
Nguyên An Bình cười nói với y: "Yên tâm đi, ta đã nắm chắc cho nên mới làm như vậy."
Tiểu nam hài vừa thấy người đã xuất thủ cứu gia gia của bé là Nguyên An Bình, liền vội vàng đứng dậy, chạy tới trước mặt Nguyên An Bình quỳ xuống dập đầu, cảm động đến rơi nước mắt: "Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã cứu gia gia của ta."
Gia gia của bé bị người ta đánh, những người đi ngang qua lại không có bất kỳ ai nguyện ý ra tay giúp bọn họ. Thật sự là hù chết bé, bé rất sợ gia gia gặp phải mệnh hệ gì a.
Nguyên An Bình thân thủ đem bé kéo lên: "Mau đứng lên đi, không cần quỳ lại ta."
Hắn đi tới trước mặt lão nhân kia, ngồi xổm xuống xem xét tình huống của đối phương. Mà khiến cho hắn bất ngờ chính là, hắn vốn tưởng rằng sẽ được nhìn thấy một lão nhân có mái tóc hoa râm và một khuôn mặt già nua. Lại không ngờ rằng đối phương chỉ có một ít tóc hoa râm ở hai bên tai, khuôn mặt mang theo một chút tang thương, thoạt nhìn đây là một đại thúc trung niên rất anh tuấn.
Trong lòng Nguyên An Bình thầm nghi ngờ vì sao đầu người này lại có tóc bạc sớm như vậy, sau đó hắn liền bắt đầu xem xét tình hình của đối phương. Tuy rằng hắn không phải là đại phu, nhưng vẫn có thể thấy trên trán đối phương đang chảy máu cùng với hai bên má đều sưng, liền nhìn ra được người này hẳn là bị thương không nhẹ.
Tiểu nam hài nhìn gia gia của mình bị thương, nước mắt lần thứ hai rơi xuống: "Gia gia bị té ngất xỉu, tại sao ta gọi mà gia gia vẫn bất tỉnh?"
Nguyên An Bình đứng lên: "Ngươi yên tâm đi, ta đi tìm một chiếc xe ngựa lại đây, sau đó sẽ đưa gia gia ngươi tới y quán."
"Cảm ơn, cảm ơn ngươi." Tiểu nam hài rất cảm kích, dứt lời, bé liền có chút thấp thỏm nói: "Chúng ta... Chúng ta không có tiền."
Nguyên An Bình nhìn đến áo bông cũ nát trên thân nam hài, có chỗ còn lồi ra cả sợi bông, xem tình hình này tất nhiên hắn cũng hiểu rõ bọn họ không có tiền. Trước khi xen vào chuyện bao đồng này, hắn cũng đã định sẽ lo tiền thuốc thang cho bọn họ. Có đôi khi, chỉ cần có tiền là sẽ giải quyết được rất nhiều vấn đề không đáng lo.
"Tiền thuốc thang ta sẽ trả giúp các ngươi."
"Cảm ơn! Cảm ơn ngươi!" Tiểu nam hài cảm kích đến mức không biết nói gì hơn, bé thật sự rất vui mừng khi gặp được một người tốt như Nguyên An Bình.
Xe ngựa rất nhanh đã đến, Nguyên An Bình nhờ phu xe giúp hắn cùng nhau đem người nhấc lên xe ngựa, mấy người bọn họ đều cùng nhau trở về y quán.
Bàn Đôn lần đầu được ngồi trong xe ngựa cảm thấy rất vui vẻ, bé vừa quan sát bên trong xe, vừa ngồi cạnh Nguyên An Bình. Bé nhìn về phía tiểu nam hài có một vết sẹo bên má phải, không nhịn được mở miệng hỏi: "Tiểu ca ca! Ngươi tên là gì a?"
Tiểu nam hài vốn đang ngồi ngẩn người ôm gia gia, nghe thấy Bàn Đôn hỏi như vậy liền sững sờ, thần sắc ngơ ngác ngẩng đầu đáp: "Ta là Trọng Tôn Thụy."
Bàn Đôn có chút ngạc nhiên nói: "Ngươi họ Trọng a? Trong thôn chúng ta không có họ này."
Lâm Dịch ngồi một bên cười bé: "Thật ngốc! Hắn không phải họ Trọng, mà là họ Trọng Tôn, ngay cả điều này mà ngươi cũng không biết."
Bàn Đôn thấy bé nói mình ngốc liền bắt đầu mất hứng, bất quá thật sự bé cũng không biết Trọng Tôn là một cái họ, cũng không có sức định cùng Lâm Dịch cãi nhau.
Nguyên An Bình thấy tâm tình của Bàn Đôn không tốt, liền cười an ủi bé: "Trọng Tôn là một họ đôi, chính là một cái họ có hai chữ. Trong Bách Gia Tính mà ta để cho các ngươi học cũng có, chỉ là các ngươi còn chưa học đến thôi."
Bàn Đôn vừa nghe như vậy cũng không còn giận nữa, bé vui vẻ nói với Lâm Dịch: "Hừ! Là ta còn chưa được học tới, chờ sau này được học thì ta cũng biết Trọng Tôn là một cái họ."
Lâm Dịch dương dương tự đắc nói: "Coi như ngươi được học cũng không biết nhiều bằng ta đâu."
Bàn Đôn không phục đáp: "Ai nói?! Ta nhất định sẽ cho ngươi biết ta còn biết nhiều hơn!"
Đối với chuyện tiểu hài tử cãi nhau, Nguyên An Bình cũng không có ý định tham dự, hắn đang suy nghĩ về vấn đề của hai ông cháu này.
Hoắc Tiểu Hàn thấy hai đứa nhỏ đấu võ mồm, cũng cười tủm tỉm ở một bên nhìn, chỉ cần không gây ảnh hưởng đến cảm tình là được.
Nhưng Nguyên An Bình lại không biết, thời điểm bọn họ chạy tới y quán, có một gã sai vặt vội vàng chạy vào Quần Phương Các. Gã hâm mộ nhìn đám người bên trong đại sảnh oanh oanh yến yến uống rượu, ôm ấp nhau, sau đó liền trực tiếp chạy lên lầu hai. Cung kính tiến vào một gian bao sương, lúc này ngồi ở chủ vị chính là Chương Sĩ Danh.
Gã sai vặt đi đến bên cạnh Chương Sĩ Danh, nói nhỏ vào tai hắn vài câu, Chương Sĩ Danh đang uống rượu vừa nghe như vậy liền cau mày hỏi: "Thực sự là tiểu thúc? Ngươi đã nhìn kỹ chưa?"
Gã sai vặt vội trả lời: "Tiểu nhân đã nhìn rất kỹ, chính là Tam lão gia."
Nghĩ đến những thủ đoạn của Chương Lâm Dịch, Chương Sĩ Danh liền tức giận ném thẳng chén rượu xuống. Người kia có liên quan đến tiểu thúc của hắn, hắn chỉ có thể tạm thời buông tha dự định của mình.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Nguyên An Bình không biết mình mới vừa tránh được một cọc phiền phức, hiện tại hắn đã đưa những người bị thương đến y quán rồi.
Lâm Dịch chạy vào bên trong y quán, cấp thiết hô: "Gia gia! Gia gia! Mau tới cứu người!"
Lâm đại phu vốn đang cho người hốt thuốc, vừa nghe thấy âm thanh sốt ruột của tôn tử, ông còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì. Liền vội vàng đứng dậy, chạy ra bên ngoài, ông cho rằng tôn tử bị làm sao nên lo lắng hỏi: "Tiểu Dịch! Làm sao vậy?"
Nhìn mấy người Nguyên An Bình nhấc một người đi vào, trước tiên Lâm đại phu quan sát tôn tử bảo bối của mình một chút. Sau khi thấy bé không có vấn đề gì, ông mới chỉ huy mấy người Nguyên An Bình: "Mau đưa hắn tới chỗ chiếc giường trong góc tường nằm đi."
Nguyên An Bình và phu xe cùng nâng người đem đặt lên giường, rồi nói với Lâm đại phu: "Người này bị đánh, chân cũng có chút vặn vẹo không được tự nhiên, ngài mau xem một chút."
Tiểu nam hài cũng khẩn cầu nói: "Đại phu! Xin ngài mau tới cứu giúp gia gia của con."
Lâm Dịch cũng mở miệng nói: "Gia gia! Vị lão nhân này bị đánh đến thảm, ngài mau chữa trị cho ông ấy đi."
Lâm đại phu vội vàng đi tới bên giường, khi thấy bộ dạng của người bị đánh, trong lòng liền ngạc nhiên: "Thế nào lại là hắn?!"
Nhìn mấy người bọn họ đều đang quan tâm nhìn về phía người bị thương, ông liền vội che đi vẻ kinh dị trong mắt. Đầu tiên là kiểm tra thương thế một hồi, sau đó liền bắt mạch. Chỉ chốc lát sau, Lâm đại phu liền nhíu chặt chân mày, cùng vẻ mặt trầm trọng khiến cho mấy người bọn họ đều sốt sắng cả lên.
Lâm đại phu cúi đầu liếc nhìn tình huống của người đang nằm trên giường, lại nhìn đến Nguyên An Bình đang mờ mịt đứng ở một bên, trong lòng chợt loé lên một ý tưởng.
Ông thu bàn tay vừa bắt mạch xong về, khi nghe Trọng Tôn Thụy lo lắng hỏi thăm bệnh tình của gia gia mình, Lâm đại phu liền sâu sắc thở dài một hơi: "Gia gia ngươi bị thương không nhẹ, mà thân thể lại quá kém, cần phải hảo hảo điều dưỡng mới được. Bằng không... Sợ là sẽ không chịu nỗi khí trời mùa đông giá rét này."
"Gia gia." Tiểu nam hài vừa nghe như vậy, nước mắt liền rơi ra, nằm úp sấp ở bên giường khóc rống lên.
Lâm đại phu thấy bé khóc rất thương tâm, liền mở miệng an ủi: "Ngươi đừng lo lắng, lão phu chắc chắn sẽ bảo vệ tính mạng cho gia gia của ngươi. Yên tâm đi, chỉ cần hảo hảo điều dưỡng nửa năm, một năm thì sẽ không còn vấn đề gì."
Sau đó, ông liền hỏi tiếp: "Hai ông cháu các ngươi hiện tại đang ngụ ở nơi nào?"
"Con và gia gia trụ ở một ngôi miếu đổ nát ngoài thị trấn." Trọng Tôn Thụy nghe lời đại phu nói, nhưng vẫn rất thương tâm. Tình trạng của bọn họ nào có năng lực để điều dưỡng tốt thân thể, nghĩ đến tình huống của gia gia, nước mắt của bé liền ngăn không nổi mà liên tục rơi.
Hoắc Tiểu Hàn bọn họ thấy hai ông cháu Trọng Tôn Thụy ngay cả một chỗ ở an thân cũng không có, nhất thời cảm thấy hai người họ thật đáng thương. Mà Nguyên An Bình, khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của hai ông cháu này liền bắt đầu cau mày.
Lâm đại phu nghe xong, cũng cau mày đứng dậy, nói với Nguyên An Bình: "Ngươi đi theo ta một chút."
Nguyên An Bình đi theo.
Đi đến một chỗ bí mật, Lâm đại phu liền mở miệng dò hỏi: "Người kia bị thương như thế nào?"
Nguyên An Bình đem sự tình đơn giản kể lại một lần, sau đó liền chau mày: "Ta không ngờ những người kia lại làm việc lớn lối như vậy, ngay cả mạng người cũng không để vào mắt."
Trong mắt Lâm đại phu loé ra một tia giận dữ, sau đó lại thở dài: "Tri huyện ở nơi này có một chút bối cảnh, nếu không phải còn muốn giữ thể diện cho Thụy Vương, thì e rằng hắn ta sẽ càng làm việc không kiêng dè gì."
Dứt lời, ông liền tiếp tục hỏi Nguyên An Bình: "Ngươi có nghĩ tới làm sao để thu xếp cho hai ông cháu kia không?"
Nguyên An Bình nói ra quyết định của mình: "Chuyện này... Giúp họ trả tiền thuốc?"
"Cái gọi là diêm vương dễ thấy, tiểu quỷ khó chơi. Những kẻ đánh người kia đều là cả ngày ở trên đường gây chuyện thị phi, lần này là nhờ xem mặt mũi của vị Chương công tử kia, nên bọn chúng mới bỏ qua cho hai ông cháu, nhưng cũng không đại biểu cho việc bọn chúng sẽ không tìm bọn họ để gây sự. Huống hồ, nhìn quần áo của hai ông cháu là có thể nhìn ra được bọn họ không có tiền, cũng có thể thấy được bọn họ không có khả năng để điều dưỡng tốt thân thể."
Nói xong, Lâm đại phu liền mỉm cười đưa ra kiến nghị: "Nếu như ngươi đã xuất thủ cứu người, thì chẳng bằng giúp cho trót luôn đi. Thế nào?"
Nếu không phải hắn vốn rất kính trọng Lâm đại phu, thì Nguyên An Bình rất muốn hỏi đối phương một câu "Ta thoạt nhìn giống một người nhân hậu lắm sao?!"
Thế nhưng, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi: "Lão gia ngài có ý gì?"
Lâm đại phu nở nụ cười: "Ngươi thoạt nhìn như một thư sinh, hẳn là muốn đi thi khoa cử?"
Nguyên An Bình không biết ông đến tột cùng muốn đánh cái chủ ý gì: "Ân! Ta muốn đi thi cầu công danh, nhưng không cần chức vị."
Lâm đại phu cười cười: "Ngươi ngược lại không giống như những người khác, bất quá, nếu như muốn đi thi khoa cử, vậy đã thỉnh được tiên sinh tốt nào chưa?"
Nguyên An Bình lắc đầu, hắn dự định năm sau sẽ đi bái phỏng vài người. Hắn nghĩ, dù như thế nào thì cũng phải thỉnh được một tiên sinh về dạy cho hắn mới được. Dù sao, một người hiện đại, học lực có cao đến đâu, cũng không nhất định sẽ có khả năng nhìn hiểu được ngôn văn.
Huống chi, thi khoa cử, toàn gặp phải những vấn đề mở, để cho chính hắn tự nghiên cứu, thì không biết đến năm nào tháng nào mới có thể nhìn hiểu được mấy quyển ngôn văn vĩ đại kia. Ở hiện đại, những ai cảm thấy thi đại học khó, nhưng thực ra nếu đem so với thi khoa cử ở cổ đại mà nói, thì mới chân chính là gặp sư phụ. Dù sao, thi đại học còn có rất nhiều tỷ số trúng tuyển, còn thi khoa cử thì chỉ thi ba năm một lần, nhưng chỉ lấy không tới hai trăm người, đây mới chân chính là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc.
Không nói đến đề tài là gì, chỉ cần nhìn tác phong làm việc trước đây của hắn, hắn nghĩ để tìm được một tiên sinh nguyện ý dạy cho hắn thì thật sự là một chuyện rất khó. Đa số những tiên sinh có thực lực đều tỏ vẻ thanh cao, coi trọng danh tiếng. Còn những người không tỏ vẻ thanh cao, thì đều là những người không có thực lực, mỗi khi nghĩ đến chuyện này, đều làm cho hắn có chút đau đầu.
Lâm đại phu cười híp mắt vuốt râu: "Ta không muốn nói nhiều, bất quá, con người mà, tại thời điểm mấu chốt có muốn học hay không thì rất khó đưa ra lựa chọn lấy hay bỏ. Có muốn thu lưu bọn họ hay không, thì phải xem chính ngươi."
Nguyên An Bình vô cùng câm nín, thầm nghĩ "Lão gia ngài tung ra mồi nhử như vậy, còn nói cái gì mà để cho ta tự mình lựa chọn? Bất quá... Bất kỳ chỗ tốt nào cũng sẽ kèm theo một chút phiền toái, chỉ là phiền phức cũng có chia to nhỏ. Nếu như Lâm đại phu đã nói như vậy, liền nói rõ cái người kia chắc chắn không phải người bình thường. Cũng không biết trước đây ông ấy có thân phận gì, tại sao lại thê thảm đến mức ra nông nỗi này? Cơ mà... Nhận được một tiên sinh tốt xác thực có sự hấp dẫn rất lớn."
Tuy nhiên, hắn nhìn về phía Lâm đại phu nói: "Lâm đại phu! Ngài phải hiểu, ta chỉ là một thôn dân bình thường, ngài đừng đem phiền phức mà ngài ứng phó không được giao qua cho ta."
Lâm đại phu thấy hắn có chút động tâm, liền biết việc này còn có một cơ hội: "Yên tâm đi, nếu như là trước đây thì có lẽ sẽ có phiền phức, bất quá, hiện tại bộ dạng của ông ấy trông như thế này, ngươi cũng không cần phải lo lắng. Cùng lắm thì ngươi bỏ ra một ít tiền bạc nuôi hai ông cháu bọn họ thôi, mà theo như ta thấy, đối với chuyện tiền bạc, với ngươi mà nói cũng không tính là đại sự đi?"
Nguyên An Bình nghe ông nói như vậy liền yên tâm, bây giờ hắn không thiếu tiền, nếu như chỉ là đơn thuần nuôi hai người kia, thì hắn không có áp lực gì: "Hảo."
Sau khi hai người bàn bạc xong xuôi liền đi ra ngoài, Lâm đại phu cũng giúp Trọng Tôn Thụy kiểm tra một chút thương thế. Sau khi xử lý tốt thương thế cho hai người, Lâm đại phu liền kê hai phương thuốc cho hai ông cháu bọn họ, tiếp theo lại dặn dò cần phải chú ý những gì, rồi ra hiệu cho bọn họ có thể đi.
Nguyên An Bình trêu đùa: "Lão gia ngài cũng quá vô tình đi, nói thế nào thì ông ấy cũng là người quen cũ của ngài. Không đợi người ta tỉnh lại rồi chào hỏi một tiếng, cứ như vậy mà gấp gáp đuổi người, không tốt chút nào."
Lâm đại phu cảm thán một chút: "Hắn bây giờ, sợ là sẽ không muốn gặp người quen cũ đâu."
Ông nói xong liền đem phương thuốc giao cho hắn: "Hảo! Tiền chẩn bệnh và tiền thuốc lần này ta sẽ không thu của ngươi, thế nhưng lần sau thì phải trả đấy."
Nguyên An Bình giả bộ không biết gì lắc đầu: "Aiz! Thời đại này, giao tình thật không đáng giá."
Lâm đại phu cười cười mở miệng đuổi người: "Đi nhanh lên đi, ta còn nhiều việc lắm."
Lâm Dịch đứng ở một bên nói với mấy người Nguyên An Bình: "Chừng nào các ngươi lên thị trấn, nhất định phải tìm ta đi chơi a."
"Ân! Nhớ rồi."
Mấy người bọn họ lên xe ngựa, nói lời tạm biệt với Lâm đại phu.
Lâm đại phu nhìn xe ngựa đi xa liền không nhịn được thổn thức: "Nhớ lúc trước vẫn còn là một nhân vật rất nổi danh, bây giờ lại... Aiz!"
Danh sách chương