Cố Hoàn Ninh ngơ ngác lắc đầu: "Em chỉ bị dọa thôi."
Cô ngửa đầu với vẻ mặt bất lực, nằm tay Triệu Hồng Anh, giọng nghẹn ngào sợ hãi.
"Em không định nhảy xuống, em sợ, nhưng khi hoàn hồn thì đã thấy mình nhảy rồi."
Triệu Hồng Anh vỗ lưng Cố Hoàn Ninh, an ủi: "Máy kéo đúng là hơi cao thật. Không sao đâu, bây giờ thì không sao rồi."
Sài Thụy Vân nói: "Hoàn Ninh, có phải em sợ độ cao không?"
Vành mắt Cố Hoàn Ninh ửng đỏ, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sợ độ cao..."
Cô thầm nói trong lòng, không phải chứ, nguyên thân sợ độ cao ư? "Chị cảm thấy hẳn là em sợ độ cao. Có phải lúc ấy em thấy tầm mắt biến thành màu đen, sau đó chân nhũn ra không chút sức lực không?" Sài Thụy Vân hỏi.
Cố Hoàn Ninh lặng lẽ cúi đầu: "Đúng ạ."
Sài Thụy Vân xoa tóc Cố Hoàn Ninh:
"Thế thì em sợ độ cao rồi. Em vừa khỏi bệnh, không giống bọn chị, nên bọn chị nhảy được, em thì không."
Ngồi hòn đá nghỉ ngơi một lúc xong ba người mới tiếp tục về khu nhà thanh niên trí thức.
Hôm nay trong đội không đi làm, người của khu thanh niên trí thức túm tụm lại một nơi, nghe Từ Văn Lý ngồi giữa đọc thơ.
Ba người mở cổng tiến vào rồi lặng lẽ về phòng.
Lúc này có người đang nằm ngủ trong phòng.
Cố Hoàn Ninh nhẹ tay nhẹ chân cất những gì cô định mang tới nhà họ Trình trước, sau đó mở túi đồ xem dì cả gửi gì cho mình.
Một gói đồ đựng quần áo, có áo len mặc lúc giao mùa, áo lót cho mùa hè, váy và các loại áo khoác, mỗi thứ một cái.
Trong túi còn có một phong thư.
Cố Hoàn Ninh mở ra đọc một lượt.
Áo len là tự đan, áo lót và váy hẳn là cũng tự may, chỉ có áo khoác mua ở ngoài.
Trong thư nói trong túi của áo khoác có hai trăm đồng với mấy tem phiếu, bảo cô giấu kỹ chút.
Còn nói xuống nông thôn rồi thì khiêm tốt và dẻo miệng chút, nhớ thành lập mối quan hệ tốt với đám thanh niên trí thức nữa.
Bởi vì phải khiêm tốn cho nên quần áo mà dì cả gửi tới đều là màu thông dụng.
Áo len màu xám sậm, áo lót màu xanh sậm, váy màu tím, áo khoác cũng màu tím.
Một túi khác đồ ăn có vẻ để được lâu, là sữa mạch nha, mứt và khô thịt.
Cô bỏ đồ lại trong túi, chỉ chừa gói mứt, còn lại thì tủ đồ ở cuối giường.
Dọn dẹp xong, Cố Hoàn Ninh tựa vào chăn, ngẩn người nhìn chằm chằm khoảng không.
Sau khi học xong cấp hai, nguyên thân vẫn luôn sống nhờ nhà dì cả ở Hải thị.
Dì cả là chủ nhiệm một xưởng ở Hải thị, còn dượng là giáo sư đại học của thành phố, có một trai một gái, đều lớn tuổi hơn nguyên thân.
Cô ngửa đầu với vẻ mặt bất lực, nằm tay Triệu Hồng Anh, giọng nghẹn ngào sợ hãi.
"Em không định nhảy xuống, em sợ, nhưng khi hoàn hồn thì đã thấy mình nhảy rồi."
Triệu Hồng Anh vỗ lưng Cố Hoàn Ninh, an ủi: "Máy kéo đúng là hơi cao thật. Không sao đâu, bây giờ thì không sao rồi."
Sài Thụy Vân nói: "Hoàn Ninh, có phải em sợ độ cao không?"
Vành mắt Cố Hoàn Ninh ửng đỏ, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sợ độ cao..."
Cô thầm nói trong lòng, không phải chứ, nguyên thân sợ độ cao ư? "Chị cảm thấy hẳn là em sợ độ cao. Có phải lúc ấy em thấy tầm mắt biến thành màu đen, sau đó chân nhũn ra không chút sức lực không?" Sài Thụy Vân hỏi.
Cố Hoàn Ninh lặng lẽ cúi đầu: "Đúng ạ."
Sài Thụy Vân xoa tóc Cố Hoàn Ninh:
"Thế thì em sợ độ cao rồi. Em vừa khỏi bệnh, không giống bọn chị, nên bọn chị nhảy được, em thì không."
Ngồi hòn đá nghỉ ngơi một lúc xong ba người mới tiếp tục về khu nhà thanh niên trí thức.
Hôm nay trong đội không đi làm, người của khu thanh niên trí thức túm tụm lại một nơi, nghe Từ Văn Lý ngồi giữa đọc thơ.
Ba người mở cổng tiến vào rồi lặng lẽ về phòng.
Lúc này có người đang nằm ngủ trong phòng.
Cố Hoàn Ninh nhẹ tay nhẹ chân cất những gì cô định mang tới nhà họ Trình trước, sau đó mở túi đồ xem dì cả gửi gì cho mình.
Một gói đồ đựng quần áo, có áo len mặc lúc giao mùa, áo lót cho mùa hè, váy và các loại áo khoác, mỗi thứ một cái.
Trong túi còn có một phong thư.
Cố Hoàn Ninh mở ra đọc một lượt.
Áo len là tự đan, áo lót và váy hẳn là cũng tự may, chỉ có áo khoác mua ở ngoài.
Trong thư nói trong túi của áo khoác có hai trăm đồng với mấy tem phiếu, bảo cô giấu kỹ chút.
Còn nói xuống nông thôn rồi thì khiêm tốt và dẻo miệng chút, nhớ thành lập mối quan hệ tốt với đám thanh niên trí thức nữa.
Bởi vì phải khiêm tốn cho nên quần áo mà dì cả gửi tới đều là màu thông dụng.
Áo len màu xám sậm, áo lót màu xanh sậm, váy màu tím, áo khoác cũng màu tím.
Một túi khác đồ ăn có vẻ để được lâu, là sữa mạch nha, mứt và khô thịt.
Cô bỏ đồ lại trong túi, chỉ chừa gói mứt, còn lại thì tủ đồ ở cuối giường.
Dọn dẹp xong, Cố Hoàn Ninh tựa vào chăn, ngẩn người nhìn chằm chằm khoảng không.
Sau khi học xong cấp hai, nguyên thân vẫn luôn sống nhờ nhà dì cả ở Hải thị.
Dì cả là chủ nhiệm một xưởng ở Hải thị, còn dượng là giáo sư đại học của thành phố, có một trai một gái, đều lớn tuổi hơn nguyên thân.
Danh sách chương