Sài Thụy Vân là người đầu tiên lên tiếng:
"Hoàn Ninh, em không cần xa lạ với mọi người như vậy. Ai mà chẳng có lúc bị bệnh, không cần phải tính toán rõ ràng với mọi người như thế. Lần này là em chịu tội, cứ dưỡng cho khỏe lại đã, chờ khỏe rồi thì tính tiếp."
"Thanh niên trí thức Sài nói đúng đấy, một mình em thì ăn được mấy lắm, tất cả mọi người chia ra một ít là đủ cho em ăn rồi."
"Thanh niên Cố ạ, là chúng tôi hiểu nhầm cô, tin lời vu oan của kẻ khác cho rằng cô giả bệnh, nên mới như vậy, mong cô đừng để trong lòng."
Cố Hoàn Ninh vội xua tay, vì động tác mạnh mà khuôn mặt tái nhợt cũng ửng hồng lên:
"Không được không được, anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, bệnh tôi này không khỏe trong chốc lát được, cứ ăn không của mọi người thế làm tôi cũng không yên tâm dưỡng bệnh được."
Lúc này một thanh niên trí thức đột nhiên nói:
"Chuyện thanh niên trí thức Cố rơi xuống nước thì cô ấy là người bị hại, thế nào thì không thể chỉ một lời xin lỗi là xong được, không cung cấp ít bồi thường thì không được đâu nhỉ."
Có người lập tức phụ họa:
"Tôi thấy chúng ta đừng tranh nhau nữa, thanh niên trí thức Lưu cô với thanh niên trí thức Trịnh bàn với nhau chia ra ít lương thực coi như xin lỗi bồi thường thanh niên trí thức Cố đi."
Lời này vừa dứt, đám thanh niên trí thức đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Đương nhiên Lưu Hiểu Linh không muốn đồng ý, thậm chí cô ta còn hận tới mức trong lòng nhỏ máu.
Chính bản thân cô ta còn ân không đủ no mà phải chia đồ ăn cho Cố Hoàn Ninh đáng ghét ư? Nhưng đây không phải chuyện cô ta đồng ý hay không là quyết được.
Nếu cô ta không đồng ý, đám thanh niên trí thức sẽ báo chuyện này cho đại đội trưởng, còn nhờ đại đội trưởng ghi lỗi vào hồ sơ nữa.
Trời bắt đầu tối xuống, sau khi giải quyết xong chuyện, đám thanh niên trí thức đều tan, ai về phòng người nấy.
Từ Văn Lý còn đứng ở cửa, lo lắng nhìn Cố Hoàn Ninh:
"Hoàn Ninh, em cứ yên tâm dưỡng bệnh, có gì cần giúp thì sang nhà bên gọi một tiếng là được."
"Cảm ơn thanh niên trí thức Từ." Cố Hoàn Ninh nhắm mắt lại: "Trời không còn sớm, thanh niên Từ mau về nghỉ ngơi đi."
Từ Văn Lý khẽ nhíu mày, cảm thấy thái độ của Cố Hoàn Ninh có chút lạnh nhạt, không còn thân thiết như trước nữa.
Sài Thụy Vân dõi mắt nhìn Từ Văn Lý rời đi, cảm thán:
"Nghe nói Hoàn Ninh em với thanh niên trí thức Từ vốn quen biết từ trước, mà thanh niên Từ cũng quan tâm em thật đấy."
"Hoàn Ninh, em không cần xa lạ với mọi người như vậy. Ai mà chẳng có lúc bị bệnh, không cần phải tính toán rõ ràng với mọi người như thế. Lần này là em chịu tội, cứ dưỡng cho khỏe lại đã, chờ khỏe rồi thì tính tiếp."
"Thanh niên trí thức Sài nói đúng đấy, một mình em thì ăn được mấy lắm, tất cả mọi người chia ra một ít là đủ cho em ăn rồi."
"Thanh niên Cố ạ, là chúng tôi hiểu nhầm cô, tin lời vu oan của kẻ khác cho rằng cô giả bệnh, nên mới như vậy, mong cô đừng để trong lòng."
Cố Hoàn Ninh vội xua tay, vì động tác mạnh mà khuôn mặt tái nhợt cũng ửng hồng lên:
"Không được không được, anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, bệnh tôi này không khỏe trong chốc lát được, cứ ăn không của mọi người thế làm tôi cũng không yên tâm dưỡng bệnh được."
Lúc này một thanh niên trí thức đột nhiên nói:
"Chuyện thanh niên trí thức Cố rơi xuống nước thì cô ấy là người bị hại, thế nào thì không thể chỉ một lời xin lỗi là xong được, không cung cấp ít bồi thường thì không được đâu nhỉ."
Có người lập tức phụ họa:
"Tôi thấy chúng ta đừng tranh nhau nữa, thanh niên trí thức Lưu cô với thanh niên trí thức Trịnh bàn với nhau chia ra ít lương thực coi như xin lỗi bồi thường thanh niên trí thức Cố đi."
Lời này vừa dứt, đám thanh niên trí thức đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Đương nhiên Lưu Hiểu Linh không muốn đồng ý, thậm chí cô ta còn hận tới mức trong lòng nhỏ máu.
Chính bản thân cô ta còn ân không đủ no mà phải chia đồ ăn cho Cố Hoàn Ninh đáng ghét ư? Nhưng đây không phải chuyện cô ta đồng ý hay không là quyết được.
Nếu cô ta không đồng ý, đám thanh niên trí thức sẽ báo chuyện này cho đại đội trưởng, còn nhờ đại đội trưởng ghi lỗi vào hồ sơ nữa.
Trời bắt đầu tối xuống, sau khi giải quyết xong chuyện, đám thanh niên trí thức đều tan, ai về phòng người nấy.
Từ Văn Lý còn đứng ở cửa, lo lắng nhìn Cố Hoàn Ninh:
"Hoàn Ninh, em cứ yên tâm dưỡng bệnh, có gì cần giúp thì sang nhà bên gọi một tiếng là được."
"Cảm ơn thanh niên trí thức Từ." Cố Hoàn Ninh nhắm mắt lại: "Trời không còn sớm, thanh niên Từ mau về nghỉ ngơi đi."
Từ Văn Lý khẽ nhíu mày, cảm thấy thái độ của Cố Hoàn Ninh có chút lạnh nhạt, không còn thân thiết như trước nữa.
Sài Thụy Vân dõi mắt nhìn Từ Văn Lý rời đi, cảm thán:
"Nghe nói Hoàn Ninh em với thanh niên trí thức Từ vốn quen biết từ trước, mà thanh niên Từ cũng quan tâm em thật đấy."
Danh sách chương