Phong Thầm thấy Tạ Vi Ninh tỉnh lại cả một buổi nhưng không nói chuyện, quan sát mấy lần, nhíu mày lo lắng hỏi: “Sao vậy? Muốn uống nước không?”

Tạ Vi Ninh nghe hắn nói thế, mới hơi cảm thấy cổ họng khô khốc, đờ đẫn nói: “…Hình như hơi khát.”

Phong Thầm đứng lên rót một ly nước ấm cho nàng, Tạ Vi Ninh ngồi dậy, nhìn hắn đưa ly tới, nhận lấy rồi uống ừng ực ừng ực.

Nàng uống xong, sảng kh0ái cảm thán: “Hôm nay cảm thấy nước thật ngon, còn muốn thêm một ly nữa.”

Phong Thầm: “Đó là vì ngươi đã ngủ suốt một ngày một đêm.”

Tạ Vi Ninh bị sốc trước lời này, đầu óc nháy mắt tỉnh táo: “Cái gì, lâu vậy à?!”

Ngay sau đó nàng phản ứng lại, vội vã xuống giường: “Vậy Tiên Hậu sẽ lo đến chết mất! Trước khi ta đi tìm ngươi còn nói với bà ấy rằng sẽ về nhanh thôi!”

“Bà ấy đã biết rồi.”

Phong Thầm bình thản nói: “Lúc ấy còn tới thăm ngươi hai lần.”

Sau khi Tạ Vi Ninh nghe thấy, dừng động tác, yên tâm ngồi xuống: “Bà ấy đã biết những gì rồi, bao nhiêu thế? Vả lại, ta ngủ lâu đến thế, cảm thấy ngủ thôi mà cũng mệt mỏi.”

Phong Thầm: “Tiên Y nói bởi vì ngươi mệt mỏi nên mới hôn mê bất tỉnh, nghỉ ngơi thì có thể tỉnh lại. Còn Tiên Hậu… ta đã nói tất cả với bà ấy. Vì sao ngươi tìm ta, rồi hai chúng ta phá vỡ không gian như thế nào. Bà ấy biết bộ xương dưới đất là xương của Thần tộc đọa ma, hôm qua còn dẫn người đến kiểm tra.”

“Hôm qua?” Tạ Vi Ninh thò đầu ra ngoài cửa sổ gần giường, “Vậy hôm nay thì sao?”

“Mấy canh giờ trước, bà thấy ngươi vẫn chưa tỉnh lại, Tiên Y cũng tới khám một lần, sau khi biết ngươi không có vấn đề, thế là dẫn người kiểm tra tung tích Hắc Tẫn Chu và Ma vật khắp Ma giới.”

Phong Thầm nhàn nhạt nói: “Chuyện liên quan đến Thần tộc đọa ma, Tiên Hậu không tin kẻ này ngủ đông lâu như vậy, sao lại dễ dàng chết đi.”

Tạ Vi Ninh tỏ vẻ hiểu ra: “Cũng phải. Chung quy trước lúc hắn đi, chúng ta còn thấy hắn còn một hơi trốn đi, cho dù bộ xương không có ma khí cũng không thể hoàn toàn xác nhận có phải đã chết thật hay không.”

“Ừm. Ngươi không cần lo lắng, hiện giờ xem như ta và Tiên Hậu đã có sự đồng lòng rồi.”

Thần sắc Phong Thầm bình thường, như đang nói tới một chuyện nhỏ bé không đáng quan tâm: “Trên người của ngươi có bàn tay Yêu giới, trên người ta cũng có Yêu Chủ thúc đẩy. Nếu đã như vậy, hai giới Tiên Ma ngầm liên thủ điều tra chân tướng và bắt kẻ đứng phía sau.”

Tạ Vi Ninh khó tin nói: “Ngươi nói… Tiên ma liên thủ? Ngươi nói nghiêm túc chứ? Ngươi không định đánh Tiên giới nữa sao?”

Phong Thầm điềm nhiên nói: “Nếu đã rõ ràng, ma hạch không phải là bẩm sinh của ta, mọi ngọn nguồn đều đến từ kẻ đứng đằng sau, vì sao ta phải nhắm tới Tiên giới?”

Tạ Vi Ninh gật đầu, rất tán đồng nói: “Ngươi nghĩ rõ thì tốt rồi, lần trước ta hỏi ngươi còn chưa nghe đến đâu đã trả lời khẳng định như vậy, mới có chút hết hồn.” Thật không ngờ, thế mà lại có một ngày nàng có thể nhìn thấy Tiên Ma liên thủ? Dù thế nào cũng cảm thấy, thật sự rất hiếm lạ.

Phong Thầm nhìn nàng, thần sắc trầm ổn: “Có muốn ăn gì không? Bánh ngọt, mứt hoa quả, hay muốn ăn món khác?”

Hở? Tạ Vi Ninh nhìn mặt hắn một vòng, thắc mắc: “Sao hôm nay ngươi… hỏi tích cực thế? Món nào cũng hỏi.”

Phong Thầm bị đâm một nhát bởi sự nghi ngờ trong lời của nàng, giọng điệu tức khắc nặng nề: “Chẳng lẽ trước đây ta chưa từng hỏi ngươi?”

Nghe hắn trầm giọng chất vấn, khí thế của Tạ Vi Ninh cũng không yếu đi chút nào, phản bác: “Trước đây ngươi hẳn là chỉ hỏi câu đầu tiên ‘muốn ăn gì’, hoặc trực tiếp đưa mấy món mà ngươi đã chuẩn bị cho ta, chứ không hỏi ta thêm chi tiết các món. Ngươi thế này, ta cảm thấy như thể ngươi đang nịnh ta đấy!”

“……”

Trên mặt Phong Thầm hiện lên một tia mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, lạnh mặt nói: “Vậy ngươi muốn ăn hay không?”

Tạ Vi Ninh biết chừng mực, nói ngay: “Muốn chứ. Sao không muốn được? Bây giờ ta là bệnh nhân yếu ớt mới tỉnh lại sau cơn mệt mỏi, nhất định phải ăn bánh ngọt mứt hoa quả trái cây để làm sạch vị đắng trong miệng ta trước, sau đó dâng vài món cay hoặc thịt nướng và giò heo hầm đều được, thịt nướng nhất định phải ngon, giò heo hầm nhất định phải vừa mềm vừa thơm, còn phải kết hợp cùng món canh với công thức bí mật…”

Phong Thầm không khỏi nhíu mày, khó hiểu nói: “Ngươi là Tiên thể chứ không phải Phàm thể, sau khi tỉnh dậy làm gì có bệnh.”

Khóe miệng Tạ Vi Ninh hạ xuống, bĩu môi nói: “Vừa rồi ngươi còn hỏi ta có muốn ăn hay không.”

Gương mặt Phong Thầm cứng đờ: “……”

Hắn chuẩn bị đứng lên dặn dò hạ nhân.

Tạ Vi Ninh thấy thế, tròng mắt đột nhiên chuyển động, giữ chặt ống tay áo của hắn, chớp mắt nói: “Quan trọng nhất chính là dĩa bánh hoa quế. Hoa quế, hoa quế đó, hiểu không?”

Phong Thầm rũ mắt nhìn về phía tay nàng, thất thần một lát, sững người một chút, lúc này mới nâng mắt đáp lại: “Tháng này hoa quế đã rụng hết rồi.”

Tạ Vi Ninh: “…Thợ làm bánh ắt hẳn sẽ có, chuẩn bị cánh hoa gì đó. Cánh hoa, cánh hoa đó, hiểu không?”

Ngữ điệu Phong Thầm ổn định, mang chút hoang mang: “Sao ngươi bỗng muốn ăn bánh này?”

Tạ Vi Ninh nhìn hắn chằm chằm, cẩn thận quan sát, thấy vẻ hoang mang trong thần sắc hắn không phải giả vờ, bèn thử hỏi: “Hơi hơi thèm thôi, hoài niệm món bánh ngọt trong giấc mơ phàm giới không được à? Ta còn muốn trồng một cây hoa quế nữa đấy.”

Phong Thầm trầm tư một lát rồi nói: “Ma giới chưa từng trồng loại cây phàm trần này, trăm năm qua, đến cả linh thực cũng không thể sống. Trái lại Tiên giới thỉnh thoảng sẽ trồng vài cây phàm trần theo mùa. Nếu ngươi muốn, ta sẽ sai người đến Tiên giới mua bánh ngọt. Hai ngày nữa hẵng trồng loại này ở Ma giới…”

Tạ Vi Ninh không nhịn nổi nữa, tăng thêm âm lượng: “Phong Thầm!”

Phong Thầm giật mình bởi âm thanh vang lên đột ngột, thấy sự nóng nảy trên mặt nàng. Khi hắn đang định hỏi thì Tạ Vi Ninh hơi tức giận nói: “Không phải mấy người các ngươi đều có trí nhớ siêu đẳng sao? Sao ta dùng mọi cách nhắc nhở mà ngươi không có chút ấn tượng nào vậy? Ngươi còn nhớ rõ kiếm pháp từ năm 10 tuổi đến hơn 100 tuổi, chút chuyện nhỏ trước đây lại không có chút ấn tượng nào sao?”

“Haiz.” Tạ Vi Ninh thở dài, khẽ thì thầm, “Bỏ đi bỏ đi. Ta nghĩ cũng phải, có một số việc quá ly kỳ, vẫn nên thẳng thắn một chút, nhưng như thế thì chẳng có chút kinh hỉ nào rồi.”

Nàng nghĩ rồi vẫy tay ra hiệu cho hắn ngồi xuống.

“Có việc cần nói với ngươi.”

Phong Thầm thấy nét mặt nàng trang trọng, bèn nghe lời nàng, ngồi xuống.

Tạ Vi Ninh nói: “Thật ra, khi còn nhỏ ta và ngươi đã từng gặp mặt.”

Phong Thầm cau chặt mày: “Cái gì?”

Tạ Vi Ninh: “Là trước đây, khi còn rất nhỏ, ta đã từng tình cờ nhập vào người Đế Nữ, cũng từng gặp ngươi hai lần.”

Nàng khoa tay múa chân nói: “Ngươi xem, khi đó ta lùn thế này, còn ngươi cao thế này. Tuy rằng không biết lúc ấy làm sao ta nhập vào người Đế Nữ, nhưng theo như những gì ta mơ thấy, thật sự không phải giả.”

Tạ Vi Ninh còn chưa nói xong, đã thấy gương mặt Phong Thầm đầy vi diệu: “Giấc mơ? Ngươi nằm mơ, còn mơ thấy ta?”

Vốn là câu hỏi vô cùng bình thường, nàng vừa định đáp, kết quả phát hiện vài biểu cảm khiến người suy nghĩ sâu xa trên mặt hắn, bất tri bất giác khuôn mặt nóng bừng lạ thường, tức giận nói: “Ngươi đừng nghĩ bậy! Ta mơ thấy ngươi lúc nhỏ, không phải ngươi hiện tại!”

“……”

Dường như Phong Thầm hơi thất vọng, lạnh nhạt “À” một tiếng.

Tạ Vi Ninh trừng mắt nhìn hắn một cái mới nói tiếp: “Lần đầu tiên ta mơ thấy giấc mộng lúc nhỏ, vẫn chưa tin tưởng ngươi nên đã không nói. Lần này ngủ một giấc, lại mơ thấy lần thứ hai ta gặp ngươi là dưới cây hoa quế trong sân, ngắm ngươi luyện kiếm, lúc ấy ngươi còn khuyên ta tu luyện, ta không thể không đồng ý. Nhưng ta nhỏ quá không hứng thú với chuyện này, thử một chút thì ngươi cũng bỏ cuộc, bảo ta đứng nhìn bên cạnh.”

Nàng nói đến đây, cẩn thận đánh giá cảm xúc của Phong Thầm, thấy dáng vẻ hắn chau mày như đang suy tư, sự phấn khích vừa mới dâng lên lại dần phai nhạt.

Tạ Vi Ninh mím môi, nói tiếp: “Sau đó ta ngồi trên bậc thềm, nhìn lâu nên cảm thấy chán, muốn nhảy lên cây. Kết quả thì bị ngươi phát hiện, ngươi chỉ đành ôm ta lên.”

Nàng dừng một chút, lên án: “Ngươi còn chê ta phiền phức!”

Phong Thầm: “……”

Hắn cảm thấy sâu sắc mình chịu oan vô cớ, nhắc nhở: “Dù sao cũng là mộng của ngươi.”

Nói rồi, Phong Thầm nhìn gương mặt Tạ Vi Ninh cực kỳ không vui, thành khẩn nói: “Mời nói tiếp.”

Ma chủ luôn có khí thế mạnh mẽ và lạnh lẽo, lúc này lại tỏ ra dịu ngoan.

Lúc này Tạ Vi Ninh mới nói: “Sau đó, ta ở trên cây ném cánh hoa làm phiền ngươi, thế là lúc luyện kiếm ngươi chém cánh hoa của ta. Hết rồi.”

Nàng khoanh tay, nói: “Nói rõ ràng chi tiết như vậy, nếu ngươi vẫn không nhớ nổi vậy thì có hơi…”

Giọng nói Tạ Vi Ninh dần yếu đi, bởi vì nàng phát hiện gương mặt Phong Thầm không hề bừng tỉnh đại ngộ hay mới tỉnh khỏi cơn mê như đã đoán. Hắn vẫn nhíu mày, đôi mắt hơi cụp xuống nhìn vào một nơi nào đó, như thể đang chìm vào suy nghĩ phức tạp.

Từ từ, nàng cũng đã bình tĩnh lại.

Trong phòng yên tĩnh một lúc lâu, Phong Thầm ngước mắt tỉ mỉ nhìn nàng một chốc, thấy thần sắc nàng tự nhiên, trong lòng lại có chút bồn chồn. Cảm giác này quá xa lạ, giống như chỉ có nhất cử nhất động của Tạ Vi Ninh mới có thể tác động đến cảm xúc của hắn.

Yết hầu của hắn lên xuống, thấp giọng nói: “Hoa quế… Có lẽ viện tử mà ta ở Tiên giới trước kia cũng từng có. Chỉ là, lúc nhỏ ta chỉ chuyên tâm tu luyện, rất ít để ý đến những thứ khác. Sau khi ta trở thành Ma tu, không hề nhớ nhung nơi đó, cũng không nhớ rõ dáng vẻ cụ thể. Nơi đó đối với ta, đã không còn mấy quan trọng nữa.”

Thời niên thiếu, hắn hận phụ mẫu, thời gian đầu cũng gặp những người Tiên giới căm ghét và khinh thường Ma tu.

Nhưng mà, từ trước đến nay không một ai biết hắn từng là người Tiên giới, cũng từng là thiên chi kiêu tử trong miệng những lão tiên kia.

Sự chênh lệch quá lớn khiến người ta dần sinh ra tâm ma, sau đó do Ma hạch mà trở thành chấp niệm, lại thêm sự ảnh hưởng lâu dài của ma khí ở Ma giới, ký ức về Tiên giới đã sớm phai nhạt.

Tạ Vi Ninh nghe thế, lại nghĩ tới Đế Nữ của nguyên tác cũng bị hắn bắt không thương tiếc, quả thực có thể hiểu được. Nỗi hận của một người thật sự rất dễ khiến người ấy quên đi chuyện quá khứ, huống chi theo tính cách của Phong Thầm, lúc nhỏ như vậy xác thật sẽ không chú ý những thứ khác ngoài tu luyện, không khác gì hắn hiện giờ.

Nhưng về mặt lý trí hiểu rõ, không có nghĩa là nàng chấp nhận tình cảm hiện tại.

Đột nhiên biết hai người có duyên phận như vậy, còn nghĩ đến “nhận thân”, kết quả sự phấn khởi và vui sướng lại bị xóa sạch, vào thời điểm này ai cũng sẽ có chút mất hứng.

Nàng cũng không rõ giấc mộng đó là gì? Làm sao nàng có thể mơ thấy? Còn có cảm giác chân thật đến thế? Tạ Vi Ninh bướng bỉnh nói: “Nhưng nếu ta thật sự chưa từng gặp ngươi lúc nhỏ, cũng không đến viện tử kia, sao có thể khẳng định có một cây hoa quế? Nếu không thì giờ ngươi đi kiểm tra rốt cuộc trong viện ngươi từng ở có hoa quế hay không? Ngươi còn có thể mời một họa sư, ta miêu tả dáng vẻ thiếu niên của ngươi trong mộng để họa sư vẽ ra, ngươi nhìn là biết có phải hay không rồi. Như vậy, chúng ta có thể xác nhận là phán đoán của ta hay chuyện đã từng thật sự xảy ra.”

“Không cần.” Phong Thầm trầm giọng nói, “Ta tin ngươi.”

Tạ Vi Ninh bất ngờ trước giọng điệu kiên định đột ngột của hắn, trông vẻ mặt hắn không giống như giả vờ an ủi, kinh ngạc hỏi: “Ngươi tin thật sao?”

“Ừm.”

Phong Thầm nói: “Lời ngươi nói, ta đều tin.”

Tạ Vi Ninh đối mắt với hắn, Phong Thầm cũng không trốn tránh.

Nàng cảm nhận sự nghiêm túc và chân thành trong đó, nháy mắt trái tim ngập tràn ấm áp, vừa rồi còn hùng hổ doạ người, lúc này lại hơi thẹn thùng, ấp úng: “Ngươi… ngươi cứ như vậy mà tin ta?”

“Tất nhiên.”

Phong Thầm nhíu mày nói: “Có lẽ khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện mới khiến ta không có ấn tượng. Đối với Đế Nữ, ta chỉ nhớ khi còn bé không nói được mấy câu với nàng ta, từ nhỏ nàng ta chỉ theo đuôi Phong Hành, trái lại hơi sợ ta. Khi đó ta cũng cảm thấy nàng ta không có chí tiến thủ, không mấy chú ý.”

“Ừm…” Tạ Vi Ninh nói, “Không sao, trí nhớ rất khó để nói rõ, lúc tốt lúc xấu.”

Nàng nói những việc này, người ngoài nhìn vào đều sẽ cho rằng vô cùng hoang đường, nhưng với hắn, dù là chuyện gì đi nữa cũng được tin tưởng.

Từ chuyện nàng tới nơi này, nhìn thấu nàng không phải là Đế Nữ, đến giấc mơ vô duyên vô cớ bây giờ, hắn đều tin tưởng. Còn nữa, trước đây chỉ cho nàng hơn mười ngày tu luyện kiếm pháp để tới Đại hội Tiên phẩm, cũng tin nàng có thể thắng…

Nghĩ đến sự tin tưởng vô điều kiện như vậy, Tạ Vi Ninh không còn cố chấp, nàng hài lòng nói: “Được rồi, dù sao ta nói ra, lòng cũng thoải mái. Nếu ngươi không nhớ cũng không sao, ta cũng không hối hận; nếu ngươi nhớ được thì ai nấy đều vui rồi.”

Nàng thúc giục: “Được rồi được rồi, ngươi bảo người chuẩn bị chút đồ ăn đi, nói nhiều như vậy, ta hơi đói bụng rồi.”

Thượng tiên làm gì đói bụng, chẳng qua là nàng thèm, có tâm hồn ăn uống thôi.

Phong Thầm khẽ gật đầu, đứng lên ra ngoài phân phó hạ nhân, lúc bước ra, trái tim vẫn căng thẳng không có cách nào thả lỏng.

Kiếp Sát vốn đang chờ ngoài viện, thấy chủ thượng ra ngoài nhanh như gió, gương mặt vô cảm, vừa đi ra hơi thở liền trở nên trầm thấp, kỳ quái hỏi: “Chủ thượng, có phải đã chuyện gì không?”

Phong Thầm chỉ quét mắt nàng một cái, xoay đầu nói: “Không có gì.”

Bọn Kiếp Sát hoàn toàn không rõ chuyện lúc nhỏ của hắn, Ma giới cũng không ai biết hắn từng là người Tiên giới, mà Tiên giới cũng không ai biết Ma chủ từng là Phong Thầm.

Hiện giờ tất cả mọi chuyện về hắn, chỉ có hắn và Tạ Vi Ninh biết.

Tạ Vi Ninh thì thoải mái rồi, sau đó kẻ rối rắm lại biến thành Phong Thầm.

Nghe xong những chuyện đó, hắn không có chút ấn tượng, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng, như bị khuyết mất một chỗ nào đó.

Vì sao hắn không nhớ ra?

Chắc chắn không có người cố tình động vào ký ức của hắn. Bằng năng lực hắn, cũng tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra chuyện này.

Chẳng lẽ… Là chính hắn?



Không lâu sau, Phù Ngạn và Ma tu mang đến một bàn món ngon, phía sau còn có Ám Giao Vệ canh giữ.

Hai người nhìn thấy Tạ Vi Ninh tỉnh lại đều rất vui.

Tạ Vi Ninh nhìn món ngon đầy bàn, vốn muốn gặp Tiên Hậu ăn chung, biết bà vẫn chưa về bèn bảo người chia vài món cho Phù Ngạn và Ám Giao Vệ, dù sao trên đường đi cùng nàng cũng rất vất vả.

Nhưng không biết hai người nhận được mệnh lệnh gì, biết nàng đã tỉnh cũng chỉ nhìn thoáng rồi lui ra.

Tạ Vi Ninh thầm nói, khi ăn nàng vẫn tương đối văn nhã, gắp lấy một món chưa từng gặp, có lẽ yêu thú đã nấu theo khẩu vị của nàng, vừa cay vừa thơm.

Ăn được một nửa, nàng ngừng động tác, hậu tri hậu giác cảm thấy cảnh vật xung quanh có chút không đúng.

Tạ Vi Ninh ngẩng đầu nhìn Phong Thầm ngồi bên cạnh một tay chống cằm, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng.

Thấy nàng nhìn sang, hắn vô thức thả tay, nghiêm mặt nói: “Không hợp khẩu vị à?”

“…Không phải.” Tạ Vi Ninh buông chén đũa, do dự hỏi, “Tại sao ta lại ở đây?”

“Ta nói chứ ta cảm thấy nơi này rất quen thuộc, nhưng lại cảm thấy hình như có chút vấn đề ở đâu đó.” Tạ Vi Ninh nói, “Nơi này là phòng của Ma chủ, hiện tại ta là Đế Nữ, sao ta lại… nằm ở trên giường ngươi? Giờ còn ngồi chung một bàn với ngươi? Theo quy củ, chẳng phải ngươi nên để ta ở Tây viện sao?”

Không khí trong phút chốc sững lại.

Tạ Vi Ninh hỏi tiếp: “Ấy, Tiên Hậu cũng tới hai lần, Phù Ngạn cũng tới thăm, sao không có ai cảm thấy không đúng vậy?”

Không nghĩ tới, lúc này Ma chủ và Đế Nữ trong mắt người ngoài dù ở cùng một phòng cũng không ai nói gì.

Phong Thầm nghe nàng nhắc tới, bỗng dưng vạch trần chuyện mà hắn cố tình phớt lờ, trầm mặc, bình thản nói: “Lúc ấy ngươi hôn mê đột ngột, trong lúc sốt ruột ta thuận tay ôm ngươi tới đây, Tiên Y tới khám cũng nói ngươi cần nghỉ ngơi, mới không có ai di chuyển ngươi đi.”

Lời này là thật, bao gồm cả lời dặn của Tiên Y, cũng có lời mà Tiên Y thật sự nói ra.

Nhưng không ai biết đáy lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ gì.

Tạ Vi Ninh bừng tỉnh nói: “Thế à, vậy chút nữa ta ăn xong sẽ dọn về.”

Phong Thầm: “…Ừm.”

“Đúng rồi.” Đôi mắt Tạ Vi Ninh bỗng sáng bừng, “Nếu Tiên Hậu còn có việc ở Ma giới, vậy ta sẽ không cần về sớm. Nhân cơ hội này, ngày mai ta sẽ đi kiểm tra Ma giới một chút, xem thử mấy Ma Tôn kia đã làm được gì sau khi ta đi. Tính ra, khi tới ta cũng không chú ý bọn họ đã sửa đường như thế nào rồi?”

“Đường, vẫn ổn.”

Phong Thầm lời ít ý nhiều: “Tòa nhà hai bên đường cũng đang xây dựng theo lời của ngươi.”

Tạ Vi Ninh xoa tay, cười nói: “Được được, vậy ngày mai ta phải ngắm kỹ rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện