Đại trưởng lão chờ một lúc, không thấy Ma Tôn bọn họ cất bước liền quay đầu, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn như trước đây, không biết nghĩ tới điều gì, cảm xúc trong mắt lập tức thay đổi, hiện ra vài phần cô đơn và chán nản, còn có một chút thống hận.
Lần này khí thế của lão trở nên tràn ngập áp bức, nếp nhăn trên mặt trở nên nghiêm túc, nhưng vẫn không nói lời nào, động tác vẫn như cũ, đứng tại chỗ đưa tay ra hiệu.
Dưới sự căng thẳng thế này, cuối cùng thân hình Ma Tôn cử động, "hắn" nói: "Đại trưởng lão, mời."
Lúc này Đại trưởng lão mới thu tay, đi theo Ma Tôn.
Chỉ là lão không chú ý tới, Ma Tôn bên cạnh đang bước đi chậm hơn cả lão.
Không ai biết lúc này nội tâm của Ma Tôn bọn họ đang nổi cơn gió loạn, gào thét điên cuồng.
Tạ Vi Ninh nghĩ mãi không rõ, chỉ trong giây lát ngắn ngủi, cảm xúc của Đại trưởng lão này sao lại biến đổi nhanh như thế!
Dù trông chòm râu của vị Đại trưởng lão này vẫn đen nhánh, nhưng tóc đã hoa râm, dấu vết năm tháng khiến người ta không thể bỏ qua. Lúc Tạ Vi Ninh thực sự gặp lão, trong lòng tự nhiên xem lão là một trưởng bối lớn tuổi.
Thanh niên ba tốt như nàng, lúc đối mặt với ánh mắt khó mà giải thích... của trưởng bối, sao dám từ chối chứ!
Giữa Ma Tôn và Đại trưởng lão rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hay có chuyện hiểu lầm gì mới khiến nét mặt của đối phương có thể thay đổi trong nháy mắt nhỉ? Tạ Vi Ninh nhất thời không nghĩ ra lý do từ chối thích hợp, căng da đầu đồng ý, nghĩ rằng chờ tới nơi, lúc cảm xúc của Đại trưởng lão hòa hoãn, nàng sẽ nói với đối phương: Không giao thủ, không đánh nhau, nàng sẽ không có lệ khí.
Nàng yên lặng đi theo một đoạn đường, nhìn hộp ngọc cảm giác không thể trực tiếp mở ra, thuận tay cất vào Thần phủ.
Kết quả đi được nửa đường mới phát hiện đây không phải con đường đến sân diễn tập, mà giống đi đến đường chính hơn. Đến khi nhìn thấy cửa lớn của Ma cung, nàng mới biết, thì ra là thật sự muốn ra khỏi Ma cung.
Hai người không nói gì suốt một đường, đều trầm mặc, không khí dường như ngưng đọng, ngượng ngùng khiến toàn thân không được tự nhiên.
Nhưng thần sắc Đại trưởng lão vẫn như thường, dáng vẻ như đã quen rồi, Tạ Vi Ninh cũng mượn thân thể Ma Tôn, đi một đường với khuôn mặt không cảm xúc.
Có điều lần này Tạ Vi Ninh ra cửa vốn muốn ra khỏi Ma cung xem thử dáng vẻ của Vô Niệm Thành, nàng tới đây lâu như vậy, hai lần trước đều nhờ đón tiếp và đưa tiễn Đế nữ mới ra. Lúc đi ngang nhìn thoáng qua, căn bản không thấy rõ, chỉ biết đa số nhà cửa trong thành đều tương đối giản dị, không đa dạng, trông cũ xưa nhưng xây dựng rất kiên cố.
Hơn nữa, thật sự không biết có nên nói không hổ là Ma giới hay không, trước đây nàng tình cờ liếc mắt một cái, nhìn thấy một vài thành dân bình thường thân hình gầy yếu đi ngang qua, nhưng trong mắt tràn ngập sắc bén, nếu có người đụng phải một chút, những người này có thể lập tức trừng mắt hung ác, còn dùng lực đạo mạnh hơn đụng lại. Lúc ấy nếu không có Ma quân ngăn ở hai bên, sợ là bọn họ có thể bên đường đánh nhau rồi.
Sau đó nhìn thấy kiệu của Ma Tôn đi qua, mới lộ ra sự sợ hãi trong mắt, lần lượt sùng kính hành lễ với nàng.
Phong Thầm trong mắt đám người này, thật sự có chút uy nghiêm.
Cho nên lần này đi theo Đại trưởng lão ra ngoài, cũng là lần đầu tiên Tạ Vi Ninh có thể chân chính đánh giá Vô Niệm Thành.
Nàng không khỏi bước chậm một chút, khi thấy một nơi cảm thấy hứng thú, sẽ dừng lại một lát để xem.
Đại trưởng lão cứ đi cứ đi, phát hiện bóng người bên cạnh biến mất.
Ông cau mày quay đầu lại, nhìn thấy Ma Tôn bọn họ đang thản nhiên nhìn hai tiểu hài tử ngồi xổm ở góc tường chơi với mấy con bọ đang bò dưới đất, nghe hai tiểu hài tử kia lẩm bẩm "Những con sâu gần Ma cung có phải sẽ mạnh hơn không", trong mắt Ma Tôn liền nhu hòa đi một chút.
Đại trưởng lão ngạc nhiên, suýt nữa cho rằng mình gặp ảo giác, lão chớp mắt, lại cảm thấy hình như thật sự là ảo giác.
Khi Ma Tôn tiếp tục đi về phía lão, bước chân của lão không nhanh như lúc trước, cũng không chú ý lông mày của mình đã giãn ra.
"Tôn chủ cũng thấy rồi, kỳ thật Vô Niệm Thành tốt hơn các thành khác nhiều."
Ông không biết làm thế nào, cả người tựa như bị ảo giác kia ảnh hưởng, do dự một lúc ngập ngừng nói: "Những người này... ở nơi khác làm gì có cuộc sống bình thường như vậy. Nhờ có người, mới khiến những người này có nơi dung thân. Vì thế, bọn họ cảm kích ngươi trong lòng, thực ra lão phu cũng không bất mãn với ngươi. Ta chỉ là đôi lúc cảm thấy ngươi quá mức..."
Đại trưởng lão nói xong, lại chợt nhận ra mình lỡ lời, mau chóng ngậm miệng, trong lòng ảo não, sắc mặt cứng lại.
Ông đợi một lúc lâu, không thấy người bên cạnh lạnh lẽo trả lời, lại cực kỳ an tĩnh.
Đại trưởng lão xoay đầu liền thấy Ma Tôn đang bình tĩnh nhìn lão, biểu tình vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Xa lạ chính là đã lâu lão không thấy đối phương nhìn mình như vậy, quen thuộc là lão nhớ lại cách đây rất lâu, lúc người trước mặt này vẫn là một thiếu niên, vừa lưu loát xử lý thi thể yêu thú dưới vết thương chồng chất, vừa dùng biểu tình an tĩnh như vậy để nghe lão dặn dò.
Tạ Vi Ninh... lại không hiểu.
Đại trưởng lão này rõ ràng đang nói ngon lành, nàng còn đang suy nghĩ có phải đối phương muốn dạy bảo một trận hay không, vẫn đang chờ đợi, không khí này lại không đúng rồi.
Quả thực còn quỷ dị hơn ban nãy, hốc mắt của Đại trưởng lão lại hơi ươn ướt nhìn nàng!
Đúng lúc này, có lẽ hai người đứng giữa đường ở Ma cung một lúc lâu, người lui tới thấy rất rõ ràng, sau khi thì thầm với nhau xác nhận thân phận của bọn họ, liền bước tới, đứng cách một khoảng hành lễ với hai người.
Những người này đều là thành dân của Vô Niệm Thành, không phải Ma quân, đều quỳ hai đầu gối xuống và hành lễ.
"Bái kiến Tôn chủ, bái kiến Đại trưởng lão Đoạn Tùng."
Tạ Vi Ninh có chút không chịu nổi.
Trước kia ở trên kiệu thì cũng bỏ đi, hiện giờ đối mặt với hành lễ của đám người này, tâm lý không chịu được, thấy hai tiểu hài tử cũng sắp quỳ xuống, nàng lên tiếng nói: "Đều đứng lên đi."
"Bản tôn chỉ ra ngoài đi dạo một chút, các ngươi không cần như thế."
Mọi người thụ sủng nhược kinh, cảm thấy Ma Tôn và Đại trưởng lão cùng ra ngoài, đều tản ra không quấy rầy bọn họ làm việc, chỉ là tiếp tục truyền tin đi. Vì thế mọi người bên ngoài dọn sạp vào trong một chút, tiếng mắng chửi tới lui vốn khiến thời gian trôi nhanh hơn, lúc này lại im bặt, toàn bộ đường phố đều yên tĩnh.
Tạ Vi Ninh:......
Đại trưởng lão cũng ngạc nhiên đánh giá "hắn" từ trên xuống, cảm thấy hình như hắn đã đổi thành một người khác.
Tôn chủ này của bọn họ, từ khi nào lại ôn hòa nói nhiều như vậy, thường là ngay cả cảm thấy không cần thiết, cũng chỉ lạnh nhạt nói "Miễn lễ" mà thôi.
Trong lòng lão xúc động, hỏi: "Tôn chủ, hay là chúng ta đổi đường khác đi?"
Tạ Vi Ninh mong đổi còn không được, gật đầu đồng ý.
Rồi thấy Đại trưởng lão đạp xuống một cước, thân thể nhẹ nhàng bay lên tường đá bên cạnh, tăng tốc hơn chút nhảy tới bên mép tường, rồi nhảy lên nóc nhà, đứng trên mái cong quay lại nhìn xung quanh, mới phát hiện Ma Tôn vẫn còn đứng bên dưới.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tạ Vi Ninh giật mình, sợ lại nhìn nhau thêm mấy lần, Đại trưởng lão sẽ lại biến sắc, căng da đầu dùng kiến thức mà Phong Thầm đã dạy, điều động thân mình bay lên.
Cũng may có kinh nghiệm ở Tàng Thư Các lần trước, tuy rằng lần này cao hơn một chút, thân thể này cũng cho nàng cảm giác nhẹ nhàng bay bổng, thậm chí có thể di chuyển theo gió.
Hơn nữa không biết có phải do đã thuần thục với Thần phủ hơn hay không, vận dụng lực cũng càng thuận buồm xuôi gió, nếu muốn nói thì bản thân nàng ngu ngốc không biết nên làm thế nào, nhưng trình độ thuần thục và sức mạnh cực lớn của thân thể, khiến nàng không chỉ làm được mà còn làm đúng động tác.
Đây... hóa ra là cảm giác bay bổng! Có chút phê!
Tạ Vi Ninh cuối cùng cũng được cảm nhận một niềm vui của thế giới này, trong lòng cảm động không thôi.
Thân thể này yêu nghiệt như vậy, mới khiến nàng tự do bay bổng đến thế, không biết thân thể của Đế nữ sẽ thế nào nhỉ, nếu Phong Thầm... có thể giúp nàng biến thân thể Đế nữ cũng biến thái như vậy thì tốt rồi, đỡ cho nàng phải đau khổ tu luyện, chỉ cần hiểu nguyên lý và sử dụng công thức là được.
Lúc này trên đường lại không hề nhàn nhã, Đại trưởng lão như bật đài lên nói chuyện với nàng: "Trước đó trông thấy dáng vẻ của Tôn chủ, suýt nữa ta cho rằng hôm nay Tôn chủ không muốn ra ngoài cùng lão phu."
Tạ Vi Ninh thầm nói, thật không dám giấu, là sự thật đấy.
Đại trưởng lão: "Ta cũng không nghĩ tới hôm nay còn có thể nhìn thấy biểu tình như vậy trên mặt Tôn chủ, trước kia ngươi... xác thật làm lão phu rất lo lắng. Hôm nay ngươi gần như khiến ta hoài nghi ngươi đã thay đổi thành một người khác."
Tạ Vi Ninh chấn kinh, suýt nữa rơi từ trên không xuống.
Đại trưởng lão dừng lại ở một nơi, Tạ Vi Ninh mau chóng ổn định thân hình, cùng lão đứng trên đỉnh, nhìn xuống Vô Niệm Thành trông không có quá nhiều sắc thái.
Nàng dừng lại, mới chú ý tới tòa nhà đối diện bên dưới không giống những nơi khác. Hơi lớn một chút, ở giữa còn có sân, phần lớn là trẻ con đi lại bên trong, phong cách kiến trúc thoạt nhìn có sức sống hơn những nơi khác.
Cẩn thận nghe, bên trong lại truyền đến tiếng đọc sách.
Tạ Vi Ninh có chút kinh ngạc.
Đại trưởng lão lại thấy Ma Tôn có cảm xúc mâu thuẫn chưa từng có, trong mắt cũng rất trầm tĩnh, không tràn ngập lạnh lẽo hoặc nhíu chặt mày như trước đây, rốt cuộc lão không nhịn được nói: "Xem ra ngươi thật sự đã thay đổi. Lúc sắp đến giữa tháng, ngươi luôn nhập ma... hơn khi khác một chút."
Đại trưởng lão không dám nói thẳng chuyện này.
Đó là trạng thái điên cuồng hơn cả Ma tu bình thường, quả thực rất giống tẩu hỏa nhập ma, bạo ngược và hung ác hơn.
Dù người bọn họ có ma khí, đôi lúc dụng công sẽ dùng sức quá độ khó mà khống chế, ngay cả lão lúc đánh với người khác, thủ đoạn cũng không quá ôn hòa, nóng lên có thể cũng sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng.
Nhưng lão đã từng gặp rất nhiều Ma tu, không có kẻ nào đáng sợ hơn bộ dạng của Tôn chủ bọn họ khi đó... Hơn nữa trước đây có vẻ khoảng thời gian giữa các lần phát tác dài hơn, hiện giờ gần như mỗi tháng một lần, như thể bản thân không thể khống chế.
Bao năm trôi qua, lão cũng cảm giác trong cơ thể đối phương có chút không ổn, nhưng đụng đến đến việc tư, suy cho cùng hơi khó hỏi đến.
Cho nên hai người liền ước định, mấy ngày trước mùng 15 sẽ hẹn ra giao thủ, để đánh bớt lệ khí trong lòng hắn ra ngoài một chút.
Thế nên, lúc này nhìn thấy dáng vẻ này của Ma Tôn, lão còn cho rằng đối phương thay đổi phần nào hoặc là đã giải quyết chút vấn đề, cảm khái nói: "Cũng là chuyện tốt. Trước kia ngươi không muốn theo ta đến nhìn nơi này."
Tất nhiên lão đang nói đến nơi có rất nhiều trẻ con đọc sách đối diện kia.
Kỳ thật Tạ Vi Ninh còn khó hiểu hơn lão. Chỉ đành trầm giọng "Ừm" một tiếng, xem như trả lời.
Câu trả lời này lại khiến Đại trưởng lão ươn ướt mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Nhưng lão nhanh chóng ổn định lại, chỉ là hơi khàn khàn nói: "Vậy bây giờ ngươi đã hiểu lão phu rồi sao?"
Tạ Vi Ninh:... Không hiểu cho lắm.
Giữa hai người này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng nàng không thể hỏi, cũng không thể đả kích trước mặt, nàng càng sợ mình không nói gì, trưởng lão này lại biến sắc khiến nàng hết cách tiếp lời.
Chỉ có thể trầm mặc không lên tiếng, ra vẻ thâm trầm nhìn về phía bóng dáng những đứa trẻ kia, đáp một câu: "Xem là thế đi."
Đại trưởng lão gạt nước mắt.
Giọng lão khàn khàn: "Đã bao nhiêu năm rồi, hiện tại ta ngẫm lại, giữa chúng ta đã lâu không nói mấy lời này. Từ lúc niên thiếu, ngươi là kẻ kiệm lời, ta cũng không biết từ khi nào ngươi lại trở nên càng ngày càng... Không, hẳn là từ lần đầu tiên chúng ta đoạt được một thị trấn, chỉ sợ ngươi đã không hiểu suy nghĩ của ta."
Tạ Vi Ninh thấy nước mắt của lão chưa lau sạch sẽ, nhìn không nổi nữa, móc ra một chiếc khăn tay đưa tới.
Nàng không biết sao đối phương mới đây mà cảm xúc trở nên mãnh liệt như vậy.
Nào ngờ, Đại trưởng lão thấy nàng đưa khăn qua, sửng sốt một chút, ngay sau đó trong mắt nổi lên sương mù, thân thể run rẩy.
Tạ Vi Ninh: "...Đại trưởng lão, đừng khóc."
Nàng thấy cảm xúc của lão quá mãnh liệt, e là không đưa tay ra nhận, khi đang định lấy về, khăn lại nhanh chóng bị rút ra, lấy xong rồi cất vào lòng.
Khóe miệng Tạ Vi Ninh giật giật, thầm nói, khăn này là để dùng, không phải để cất.
Đại trưởng lão: "Tôn chủ thật sự đã thay đổi rồi!"
Hắn nhớ tới chuyện cũ nói: "Trước kia lần đầu tiên gặp ngươi, cảm thấy tuy rằng khi đó ngươi nhỏ tuổi nhưng thiên phú cực cao, nên để ngươi ở bên cạnh. Ngươi không biết, lần đầu tiên lão phu nhìn thấy ngươi, cảm giác khí chất trên người của ngươi quen thuộc, tựa như nhân vật ta gặp lúc tu tiên trước kia, trong lòng hoài niệm quá khứ mới thu nhận ngươi. Không ngờ thiên phú của ngươi cao đến cực đỉnh, tìm được con đường tu luyện nhanh như vọt thẳng lên trời, ngươi một lòng muốn chạy về phía vị trí Ma chủ, ta một lòng trợ giúp ngươi, cũng mặc định ngươi là chủ."
"Trước kia ngươi chưa từng đặt chân vào nơi này một bước."
Đại trưởng lão than thở: "Cũng coi thường chuyện ta mở thư viện dạy những đứa trẻ phân biệt thiện ác và cảm thấy Ma cũng có đạo đức."
Đại trưởng lão buông tiếng thở dài, nói đến đây cảm xúc của lão cũng bình tĩnh lại.
Nhớ tới thiếu niên ban đầu khoảng độ 11-12 tuổi, thương tích khắp người, nhưng vẫn tràn đầy kiêu ngạo, một tay cắm kiếm vào thi thể Ma vật dưới chân hắn, lạnh lùng nói: Ta không tin, đến tột cùng ma tu và tiên tu có gì khác biệt?
Ông chính là như vậy, nhớ lại niệm tưởng ẩn giấu trong lòng mình, cũng bắt đầu sục sôi, sánh bước cùng thiếu niên đến hiện tại.
Sau đó bọn họ cuối cùng đã đoạt được thị trấn đầu tiên, khi đó đã qua nhiều năm, người đi theo cũng nhiều lên, thiếu niên cũng từ Ma linh nho nhỏ ban đầu vọt thành Tu La đỉnh, đường nét trưởng thành, thân hình cao lên, dáng vẻ tuấn tú hơn, chỉ là khí thế trầm ổn lãnh khốc hơn ở quá khứ.
Lúc hai người giao thủ, một Ma tướng như lão suýt nữa đã bại trận, thừa nhận thiếu niên ở chủ vị.
Khi đó Đại trưởng lão giống như hiện tại, nhặt lấy ý tưởng hắn, mở một thư viện.
Ông cảm thấy, cho dù sinh ra là ma thì thế nào, nhìn qua Tiên giới và Yêu giới, chẳng lẽ đứa trẻ ở Ma giới nhất định là trời sinh làm điều ác sao, rõ ràng chỉ là công pháp, loại khí khác biệt thôi. Chỉ cần gia tăng khống chế, thêm sự giúp đỡ của môi trường yên bình xung quanh, không chừng sẽ thay đổi được tình trạng của Ma tu, khiến người Tứ giới nhìn với cặp mắt khác.
Còn về Minh giới, vốn chính là Quỷ tu, lại không thể sinh nở, những Minh tu đó sớm đã có ký ức và học thức lúc làm người, không giống Ma tu bọn họ.
Kết quả Đại trưởng lão kéo thiếu niên tới xem, nói rằng nhất định sẽ bồi dưỡng Ma tu không như thế, đối phương lại không có phản ứng gì.
Thiếu niên dường như đã thay đổi, khuôn mặt lạnh tựa băng không hề dao động, chỉ lạnh lùng nói: Ma sinh ra đã là ma. Ngươi làm như vậy thì có tác dụng gì.
Lúc ấy lão có chút tức giận, kìm lại không phát tác, thiếu niên đã phất tay áo rời đi.
Sau đó thư viện này thực sự không có tác dụng mấy, có lẽ Ma giới có bầu không khí như thế, thường khi dạy bọn họ muốn phân biệt làm việc thiện ác, lập tức xảy ra chuyện không thể làm theo thiện, cần phải làm ác mới có thể khiến đối phương phục tùng, nếu không bản thân cũng khó có thể sinh tồn. Vì thế đứa trẻ biết chữ bắt đầu học tập công pháp, bái sư vào các môn hạ, không muốn nghe mấy đạo lý không thể hiểu được này.
Có lẽ phải qua nhiều năm, mới có thể xuất hiện một người có chút thay đổi.
Đại trưởng lão nén sự vui mừng, bình tĩnh mời người đã tiếp quản hai đỉnh núi khi đó đến xem.
Thiếu niên đã trở thành một nam tử trẻ tuổi, toàn thân lạnh lẽo, chỉ cười nhạo một tiếng, cũng không nhiều lời.
Hai người cứ như vậy càng không còn ăn ý, nhưng vì tình nghĩa ở chung đã nhiều năm, gặp chuyện khác thỉnh thoảng nói mấy câu, mãi cho đến hiện tại.
Hai năm trước, cũng vì chuyện đánh hạ Tiên giới mà cãi nhau ầm ĩ.
Ông cảm thấy hiện giờ Vô Niệm Thành này mới lập không bao lâu, không cần nóng vội tiến công Tiên giới, hai giới đánh nhau, thành dân sẽ chịu tai ương.
Huống hồ, lão luôn nghĩ mãi không hiểu, sao lại phát triển thành bước muốn tiến công Tiên giới này. Tuy lão biết có rất nhiều người Ma giới sẽ làm như vậy, nhưng lúc đối mặt với Phong Thầm, liền không khỏi khuyên một chút, để hắn nghĩ kỹ suy nghĩ trong lòng, rốt cuộc điều mình muốn là gì. Lời khuyên này, liền thành ý nghĩ muốn ngăn cản hắn tiến công Tiên giới.
Lúc này mới càng căng thẳng hơn.
Hiện tại Đại trưởng lão đối diện với Ma Tôn mềm mỏng thế này, lão không biết trong cơ thể Ma Tôn đã đổi linh hồn của Tạ Vi Ninh, lão chỉ là rất xúc động bởi vì giọng đối phương dần ấm áp, không khỏi nhìn lại bản thân mình.
Ông ngẫm lại, từ khi đó Tôn chủ được rất nhiều người quỳ lạy, đối mặt với những kẻ đến gây rối, có chút thay đổi cũng là bình thường. Rất nhiều người nhìn Tôn chủ khi đó, cũng sợ hãi cung kính hành lễ, Tôn chủ đánh hạ một đường, đứng ở một vị trí cao làm sao có thể không thay đổi chứ.
Hơn nữa hình như lão chưa bao giờ thấy bên cạnh Tôn chủ có người nào có thể nói nhiều với hắn. Lão đã từng cho rằng bằng hữu của thiếu niên Phong Thầm sẽ là Kiếp Sát và Đoạt Kiêu, sau đó lão hồi thần lại mới phát hiện, hai người kia cũng chỉ có thể tính là cấp dưới đáng tin cậy, không thể bày tỏ lời trong lòng. Ngay cả lão cũng đều nói không được.
Đại trưởng lão: "Kỳ thật bởi vì ngươi từng nói, Ma tu và Tiên tu có gì khác biệt, khơi dậy suy nghĩ trong lòng lão phu mới khiến ta đánh đổi. Tuy nhiên... sau này ngươi lại nói, ma chính là ma, ta làm như vậy cũng không có tác dụng. Ta biết ngươi không thích lão phu làm việc này."
Tạ Vi Ninh nghĩ một chút.
Nàng nói: "Đại trưởng lão, nếu ta thật sự không thích ngươi làm việc này, cũng sẽ không để ngươi mở thư viện nhiều năm như vậy."
Đại trưởng lão sững sờ.
Tạ Vi Ninh lẳng lặng nhìn lão, không nói chuyện.
Chẳng lẽ không phải vậy sao? Với năng lực của Phong Thầm, điều mà hắn không thích có thể tồn tại được lâu như vậy sao? Trông tường viện này sắp tróc cả sơn rồi, xem ra hẳn đã qua một thời gian rồi.
Hiện tại trong lòng nàng đường nét của Phong Thầm, tựa hồ trở nên rõ ràng hơn một chút. Thật là một kẻ vừa phức tạp vừa mâu thuẫn.
Sau khi Đại trưởng lão suy nghĩ cẩn thận, bật cười vỗ vai "hắn": "Thế mà ta không thấy rõ! Bỏ đi bỏ đi, cũng may hôm nay cuối cùng đã nói ra, phiền muộn trong lòng lão phu cũng tiêu tán không ít. Tôn chủ, đi thôi, từ sớm ta đã cho người đuổi hết người Bất Diệt Sơn ra ngoài để hai chúng ta giao thủ đấy."
Tạ Vi Ninh: "......"
Tựa như tấm chân tình của mình bị đút cho chó ăn.
Ôi. Đến tột cùng là vì sao!!!
Thời gian trôi đi, nàng theo Đại trưởng lão tới Bất Diệt Sơn, trước hết nhớ kỹ con đường này đã, dù sao theo lời của Phong Thầm, ngày mười lăm nàng cũng cần tới đỉnh núi này hóng gió.
Hai người lại lên đỉnh núi.
Đại trưởng lão lật tay gọi vũ khí ra, phất trần.
Vũ khí của một Ma tu, lại là cây phất trần.
Tạ Vi Ninh giật khóe miệng hỏi: "Đại trưởng lão nói lúc trước ngươi là Tiên tu, vì sao lại nhập ma?"
Đại trưởng lão cũng nói rất thản nhiên: "À, là do thời trẻ lão phu tò mò rốt cuộc Ma tu là dạng gì, chờ làm Tiên tu chán rồi thì nhập ma luôn."
Tạ Vi Ninh đơ mặt: Thật là lợi hại. Khiến người ta bội phục.
Nàng vắt hết óc, linh quang chợt lóe, nhớ tới huyết kiếm mà Ma Tôn đã nói đến lúc vạn bất đắc dĩ mới dùng, trong lòng liền động, gọi huyết kiếm kia ra.
Thần phủ ngay lập tức chấn động.
Nháy mắt tiếp theo, sắc trời xung quanh tối dần, phong quyệt vân quỷ*, trong phạm vi trăm dặm dường như có vô số sinh linh đang kêu gào, truyền đến từng tiếng vang quỷ dị, cùng tiếng lá cây va đập ở nơi xa có vẻ khó lường, tựa như đất rung núi chuyển.
(Ji: *thành ngữ Trung Quốc chỉ sự phức tạp, thất thường, bí ẩn khó đoán)
Trên tay phải nàng có một làn sương đỏ quấn lấy khói đen dần ngưng tụ lại, từng chút một tạo thành các chi tiết và hoa văn, chuôi kiếm đã thành hình lại ngưng tụ thành hình dạng huyết kiếm, rõ ràng không hề có trọng lượng, nhưng khiến nàng cảm giác nặng nề sâu sắc —— về mặt tinh thần.
Chỉ trong chớp mắt, huyết kiếm đã thành hình, bốn phía an tĩnh, nhưng cảm giác kỳ lạ vẫn chưa tiêu tán, bởi huyết kiếm này không ngừng tản ra ma ý khát máu đáng sợ, hắc huyết khí bốc lên, vụt ra mấy luồng bay lượn giữa không trung, sát ý mãnh liệt, nguy hiểm tràn ngập khắp nơi.
Tay của Tạ Vi Ninh suýt nữa run lên, nhưng vừa nhẹ nhàng động, mũi huyết kiếm nhắm đến một nơi, có lẽ do trong lòng bị kích động không ổn định, một sức mạnh tuôn ra từ trong cơ thể nàng, "Bùm" một tiếng, mặt đất ở nơi kia nứt ra một cái hố sâu hoắm.
"!!!!"
Sắc mặt Đại trưởng lão đối diện thay đổi trong nháy mắt, lão cả giận nói: "Ngươi lấy huyết kiếm này ra làm gì? Làm vậy sao ta đánh được với ngươi? Chẳng lẽ ngươi muốn giết lão phu sao!"
"...Đại trưởng lão." Tạ Vi Ninh kinh hoàng trong lòng, trên mặt không lộ, vẫn giữ trầm ổn nói, "Ngươi nói ta giao thủ với ngươi, trút đi lệ khí trong lòng. Hiện giờ ta cảm thấy, cũng không cần thiết nữa."
Nàng tâm niệm vừa động, nhanh nhẹn thu huyết kiếm về.
Quá dọa người rồi!
Sau khi thu huyết kiếm về, trời đất khôi phục như thường, trái tim Đại trưởng lão cũng đáp xuống, lại đột nhiên cảm thấy không đúng, cẩn thận quan sát "hắn".
Tạ Vi Ninh bị lão nhìn chằm chằm đến sắp toát mồ hôi, đối phương mới có vẻ hoài nghi nói: "Ngươi... thật sự đã thay đổi."
Đại trưởng lão cau mày nói: "Ngươi..."
"Chẳng lẽ là..."
Tạ Vi Ninh hơi đổ mồ hôi.
"Chẳng lẽ..."
"Ngươi..." Ánh mắt Đại trưởng lão phức tạp, "Lão phu không phải muốn ngăn cản ngươi tấn công Tiên giới, trước kia cũng chỉ hy vọng ngươi nghĩ kỹ lý do vì sao muốn tấn công. Hiện giờ khuyên ngươi vẫn là muốn suy xét nhiều hơn... đến quan hệ giữa ngươi và Đế nữ. Có lẽ chính ngươi cũng không phát hiện, mấy ngày nay ngươi đã chịu ảnh hưởng từ nàng ta, thay đổi quá nhiều rồi."
Mấy ngày qua, là do Đế nữ kia tới, Ma Tôn bọn họ mới càng thêm bất ổn.
Đại trưởng lão càng nghĩ càng cảm thấy rất có lý.
Sáng sớm lão tới tìm, còn nghe Kiếp Sát nói tìm được gian tế kia nhanh đến vậy là nhờ có Đế nữ kia tương trợ.
Nhưng Tôn chủ bọn họ, sao có thể là người dễ dàng tin tưởng kẻ khác như vậy, còn là người Tiên giới, còn là nữ nhi của Tiên Đế nữa!
"Nếu ngươi chỉ muốn lợi dụng Đế nữ, lão phu khuyên ngươi nhân lúc còn sớm nên kết thúc đi."
Đại trưởng lão trầm giọng nói: "Nếu không, đến lúc đó ngươi càng lún càng sâu, e là khó cả đôi đường."
Tạ Vi Ninh: "...Bản tôn hiểu."
Sợ là trong khoảng thời gian ngắn không thể kết thúc được đâu.
Đại trưởng lão lại nói: "Chậc, mấy người trẻ các ngươi quá nhiều chuyện tình yêu. Đúng rồi, sự vụ của Ma quân mà ngươi giao cho lão Chử đã qua nhiều ngày rồi, thân thể ngươi đã không còn trở ngại, ôm sự vụ trở về sớm một chút đi. Còn nữa, đừng trách lão phu không nhắc nhở ngươi, nữ nhi của Tam trưởng lão lịch luyện ở Yêu giới phỏng chừng sẽ về trước ngày thí luyện Định Ma Bia, sợ rằng ngươi... trước kia chưa từng chú ý tới."
Tạ Vi Ninh ngơ ngẩn: "Cái gì?"
"Ôi. Thôi, ta không nói nữa, đến lúc đó ngươi tự cảm nhận đi."
Đại trưởng lão lắc đầu, quăng một ánh mắt tự giải quyết cho tốt.
Trước kia Đế nữ chưa xuất hiện, chỉ có một mình nữ nhi của lão Chử, chỉ sợ Tôn chủ bọn họ không cảm thấy được gì, cô nương kia cũng che giấu, hiện giờ Đế nữ xuất hiện, sợ là... giấu không nổi. Nếu không cũng sẽ không sốt ruột truyền tin cho mấy lão gia hỏa nói sẽ trở về trước thí luyện Định Ma Bia.
Còn về Phong Thầm ở Nhật Mộ Thành, sau khi dầm mưa trở về, Phù Ngạn tuy lo lắng cũng rất kinh ngạc, nhưng chỉ lấy cho "nàng" một bộ y phục mới.
Lúc Phong Thầm thay xiêm y, sắc mặt lạnh nhạt.
Trong lòng lại nói: Xem xem, chẳng có ai cảm thấy Đế nữ gặp mưa sẽ bị cảm phong hàn, chỉ có Tạ Vi Ninh mới có thể... yếu ớt như vậy.
Sau đó qua một canh giờ, Phong Thầm đột nhiên hắt xì một cái.
Trong lòng hắn mơ hồ xuất hiện một dự cảm không tốt.
Hai người lên đường về Bất Ngự môn, đi được nửa lộ trình, cả người Đế nữ bỗng nóng lên không thể kiểm soát được, chỉ đành tìm một khách điếm nghỉ ngơi gần đó, cũng vì đổi hướng, so sánh tuyến đường lại xa hơn Nhật Mộ Thành một chút.
Phong Thầm nằm trên giường, một khắc trước khi mê man nhắm mắt lại, vẫn đang âm thầm nghiến răng.
Tạ Vi Ninh!
Còn có gì hoang đường hơn chuyện này không?!
Lần này khí thế của lão trở nên tràn ngập áp bức, nếp nhăn trên mặt trở nên nghiêm túc, nhưng vẫn không nói lời nào, động tác vẫn như cũ, đứng tại chỗ đưa tay ra hiệu.
Dưới sự căng thẳng thế này, cuối cùng thân hình Ma Tôn cử động, "hắn" nói: "Đại trưởng lão, mời."
Lúc này Đại trưởng lão mới thu tay, đi theo Ma Tôn.
Chỉ là lão không chú ý tới, Ma Tôn bên cạnh đang bước đi chậm hơn cả lão.
Không ai biết lúc này nội tâm của Ma Tôn bọn họ đang nổi cơn gió loạn, gào thét điên cuồng.
Tạ Vi Ninh nghĩ mãi không rõ, chỉ trong giây lát ngắn ngủi, cảm xúc của Đại trưởng lão này sao lại biến đổi nhanh như thế!
Dù trông chòm râu của vị Đại trưởng lão này vẫn đen nhánh, nhưng tóc đã hoa râm, dấu vết năm tháng khiến người ta không thể bỏ qua. Lúc Tạ Vi Ninh thực sự gặp lão, trong lòng tự nhiên xem lão là một trưởng bối lớn tuổi.
Thanh niên ba tốt như nàng, lúc đối mặt với ánh mắt khó mà giải thích... của trưởng bối, sao dám từ chối chứ!
Giữa Ma Tôn và Đại trưởng lão rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hay có chuyện hiểu lầm gì mới khiến nét mặt của đối phương có thể thay đổi trong nháy mắt nhỉ? Tạ Vi Ninh nhất thời không nghĩ ra lý do từ chối thích hợp, căng da đầu đồng ý, nghĩ rằng chờ tới nơi, lúc cảm xúc của Đại trưởng lão hòa hoãn, nàng sẽ nói với đối phương: Không giao thủ, không đánh nhau, nàng sẽ không có lệ khí.
Nàng yên lặng đi theo một đoạn đường, nhìn hộp ngọc cảm giác không thể trực tiếp mở ra, thuận tay cất vào Thần phủ.
Kết quả đi được nửa đường mới phát hiện đây không phải con đường đến sân diễn tập, mà giống đi đến đường chính hơn. Đến khi nhìn thấy cửa lớn của Ma cung, nàng mới biết, thì ra là thật sự muốn ra khỏi Ma cung.
Hai người không nói gì suốt một đường, đều trầm mặc, không khí dường như ngưng đọng, ngượng ngùng khiến toàn thân không được tự nhiên.
Nhưng thần sắc Đại trưởng lão vẫn như thường, dáng vẻ như đã quen rồi, Tạ Vi Ninh cũng mượn thân thể Ma Tôn, đi một đường với khuôn mặt không cảm xúc.
Có điều lần này Tạ Vi Ninh ra cửa vốn muốn ra khỏi Ma cung xem thử dáng vẻ của Vô Niệm Thành, nàng tới đây lâu như vậy, hai lần trước đều nhờ đón tiếp và đưa tiễn Đế nữ mới ra. Lúc đi ngang nhìn thoáng qua, căn bản không thấy rõ, chỉ biết đa số nhà cửa trong thành đều tương đối giản dị, không đa dạng, trông cũ xưa nhưng xây dựng rất kiên cố.
Hơn nữa, thật sự không biết có nên nói không hổ là Ma giới hay không, trước đây nàng tình cờ liếc mắt một cái, nhìn thấy một vài thành dân bình thường thân hình gầy yếu đi ngang qua, nhưng trong mắt tràn ngập sắc bén, nếu có người đụng phải một chút, những người này có thể lập tức trừng mắt hung ác, còn dùng lực đạo mạnh hơn đụng lại. Lúc ấy nếu không có Ma quân ngăn ở hai bên, sợ là bọn họ có thể bên đường đánh nhau rồi.
Sau đó nhìn thấy kiệu của Ma Tôn đi qua, mới lộ ra sự sợ hãi trong mắt, lần lượt sùng kính hành lễ với nàng.
Phong Thầm trong mắt đám người này, thật sự có chút uy nghiêm.
Cho nên lần này đi theo Đại trưởng lão ra ngoài, cũng là lần đầu tiên Tạ Vi Ninh có thể chân chính đánh giá Vô Niệm Thành.
Nàng không khỏi bước chậm một chút, khi thấy một nơi cảm thấy hứng thú, sẽ dừng lại một lát để xem.
Đại trưởng lão cứ đi cứ đi, phát hiện bóng người bên cạnh biến mất.
Ông cau mày quay đầu lại, nhìn thấy Ma Tôn bọn họ đang thản nhiên nhìn hai tiểu hài tử ngồi xổm ở góc tường chơi với mấy con bọ đang bò dưới đất, nghe hai tiểu hài tử kia lẩm bẩm "Những con sâu gần Ma cung có phải sẽ mạnh hơn không", trong mắt Ma Tôn liền nhu hòa đi một chút.
Đại trưởng lão ngạc nhiên, suýt nữa cho rằng mình gặp ảo giác, lão chớp mắt, lại cảm thấy hình như thật sự là ảo giác.
Khi Ma Tôn tiếp tục đi về phía lão, bước chân của lão không nhanh như lúc trước, cũng không chú ý lông mày của mình đã giãn ra.
"Tôn chủ cũng thấy rồi, kỳ thật Vô Niệm Thành tốt hơn các thành khác nhiều."
Ông không biết làm thế nào, cả người tựa như bị ảo giác kia ảnh hưởng, do dự một lúc ngập ngừng nói: "Những người này... ở nơi khác làm gì có cuộc sống bình thường như vậy. Nhờ có người, mới khiến những người này có nơi dung thân. Vì thế, bọn họ cảm kích ngươi trong lòng, thực ra lão phu cũng không bất mãn với ngươi. Ta chỉ là đôi lúc cảm thấy ngươi quá mức..."
Đại trưởng lão nói xong, lại chợt nhận ra mình lỡ lời, mau chóng ngậm miệng, trong lòng ảo não, sắc mặt cứng lại.
Ông đợi một lúc lâu, không thấy người bên cạnh lạnh lẽo trả lời, lại cực kỳ an tĩnh.
Đại trưởng lão xoay đầu liền thấy Ma Tôn đang bình tĩnh nhìn lão, biểu tình vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Xa lạ chính là đã lâu lão không thấy đối phương nhìn mình như vậy, quen thuộc là lão nhớ lại cách đây rất lâu, lúc người trước mặt này vẫn là một thiếu niên, vừa lưu loát xử lý thi thể yêu thú dưới vết thương chồng chất, vừa dùng biểu tình an tĩnh như vậy để nghe lão dặn dò.
Tạ Vi Ninh... lại không hiểu.
Đại trưởng lão này rõ ràng đang nói ngon lành, nàng còn đang suy nghĩ có phải đối phương muốn dạy bảo một trận hay không, vẫn đang chờ đợi, không khí này lại không đúng rồi.
Quả thực còn quỷ dị hơn ban nãy, hốc mắt của Đại trưởng lão lại hơi ươn ướt nhìn nàng!
Đúng lúc này, có lẽ hai người đứng giữa đường ở Ma cung một lúc lâu, người lui tới thấy rất rõ ràng, sau khi thì thầm với nhau xác nhận thân phận của bọn họ, liền bước tới, đứng cách một khoảng hành lễ với hai người.
Những người này đều là thành dân của Vô Niệm Thành, không phải Ma quân, đều quỳ hai đầu gối xuống và hành lễ.
"Bái kiến Tôn chủ, bái kiến Đại trưởng lão Đoạn Tùng."
Tạ Vi Ninh có chút không chịu nổi.
Trước kia ở trên kiệu thì cũng bỏ đi, hiện giờ đối mặt với hành lễ của đám người này, tâm lý không chịu được, thấy hai tiểu hài tử cũng sắp quỳ xuống, nàng lên tiếng nói: "Đều đứng lên đi."
"Bản tôn chỉ ra ngoài đi dạo một chút, các ngươi không cần như thế."
Mọi người thụ sủng nhược kinh, cảm thấy Ma Tôn và Đại trưởng lão cùng ra ngoài, đều tản ra không quấy rầy bọn họ làm việc, chỉ là tiếp tục truyền tin đi. Vì thế mọi người bên ngoài dọn sạp vào trong một chút, tiếng mắng chửi tới lui vốn khiến thời gian trôi nhanh hơn, lúc này lại im bặt, toàn bộ đường phố đều yên tĩnh.
Tạ Vi Ninh:......
Đại trưởng lão cũng ngạc nhiên đánh giá "hắn" từ trên xuống, cảm thấy hình như hắn đã đổi thành một người khác.
Tôn chủ này của bọn họ, từ khi nào lại ôn hòa nói nhiều như vậy, thường là ngay cả cảm thấy không cần thiết, cũng chỉ lạnh nhạt nói "Miễn lễ" mà thôi.
Trong lòng lão xúc động, hỏi: "Tôn chủ, hay là chúng ta đổi đường khác đi?"
Tạ Vi Ninh mong đổi còn không được, gật đầu đồng ý.
Rồi thấy Đại trưởng lão đạp xuống một cước, thân thể nhẹ nhàng bay lên tường đá bên cạnh, tăng tốc hơn chút nhảy tới bên mép tường, rồi nhảy lên nóc nhà, đứng trên mái cong quay lại nhìn xung quanh, mới phát hiện Ma Tôn vẫn còn đứng bên dưới.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tạ Vi Ninh giật mình, sợ lại nhìn nhau thêm mấy lần, Đại trưởng lão sẽ lại biến sắc, căng da đầu dùng kiến thức mà Phong Thầm đã dạy, điều động thân mình bay lên.
Cũng may có kinh nghiệm ở Tàng Thư Các lần trước, tuy rằng lần này cao hơn một chút, thân thể này cũng cho nàng cảm giác nhẹ nhàng bay bổng, thậm chí có thể di chuyển theo gió.
Hơn nữa không biết có phải do đã thuần thục với Thần phủ hơn hay không, vận dụng lực cũng càng thuận buồm xuôi gió, nếu muốn nói thì bản thân nàng ngu ngốc không biết nên làm thế nào, nhưng trình độ thuần thục và sức mạnh cực lớn của thân thể, khiến nàng không chỉ làm được mà còn làm đúng động tác.
Đây... hóa ra là cảm giác bay bổng! Có chút phê!
Tạ Vi Ninh cuối cùng cũng được cảm nhận một niềm vui của thế giới này, trong lòng cảm động không thôi.
Thân thể này yêu nghiệt như vậy, mới khiến nàng tự do bay bổng đến thế, không biết thân thể của Đế nữ sẽ thế nào nhỉ, nếu Phong Thầm... có thể giúp nàng biến thân thể Đế nữ cũng biến thái như vậy thì tốt rồi, đỡ cho nàng phải đau khổ tu luyện, chỉ cần hiểu nguyên lý và sử dụng công thức là được.
Lúc này trên đường lại không hề nhàn nhã, Đại trưởng lão như bật đài lên nói chuyện với nàng: "Trước đó trông thấy dáng vẻ của Tôn chủ, suýt nữa ta cho rằng hôm nay Tôn chủ không muốn ra ngoài cùng lão phu."
Tạ Vi Ninh thầm nói, thật không dám giấu, là sự thật đấy.
Đại trưởng lão: "Ta cũng không nghĩ tới hôm nay còn có thể nhìn thấy biểu tình như vậy trên mặt Tôn chủ, trước kia ngươi... xác thật làm lão phu rất lo lắng. Hôm nay ngươi gần như khiến ta hoài nghi ngươi đã thay đổi thành một người khác."
Tạ Vi Ninh chấn kinh, suýt nữa rơi từ trên không xuống.
Đại trưởng lão dừng lại ở một nơi, Tạ Vi Ninh mau chóng ổn định thân hình, cùng lão đứng trên đỉnh, nhìn xuống Vô Niệm Thành trông không có quá nhiều sắc thái.
Nàng dừng lại, mới chú ý tới tòa nhà đối diện bên dưới không giống những nơi khác. Hơi lớn một chút, ở giữa còn có sân, phần lớn là trẻ con đi lại bên trong, phong cách kiến trúc thoạt nhìn có sức sống hơn những nơi khác.
Cẩn thận nghe, bên trong lại truyền đến tiếng đọc sách.
Tạ Vi Ninh có chút kinh ngạc.
Đại trưởng lão lại thấy Ma Tôn có cảm xúc mâu thuẫn chưa từng có, trong mắt cũng rất trầm tĩnh, không tràn ngập lạnh lẽo hoặc nhíu chặt mày như trước đây, rốt cuộc lão không nhịn được nói: "Xem ra ngươi thật sự đã thay đổi. Lúc sắp đến giữa tháng, ngươi luôn nhập ma... hơn khi khác một chút."
Đại trưởng lão không dám nói thẳng chuyện này.
Đó là trạng thái điên cuồng hơn cả Ma tu bình thường, quả thực rất giống tẩu hỏa nhập ma, bạo ngược và hung ác hơn.
Dù người bọn họ có ma khí, đôi lúc dụng công sẽ dùng sức quá độ khó mà khống chế, ngay cả lão lúc đánh với người khác, thủ đoạn cũng không quá ôn hòa, nóng lên có thể cũng sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng.
Nhưng lão đã từng gặp rất nhiều Ma tu, không có kẻ nào đáng sợ hơn bộ dạng của Tôn chủ bọn họ khi đó... Hơn nữa trước đây có vẻ khoảng thời gian giữa các lần phát tác dài hơn, hiện giờ gần như mỗi tháng một lần, như thể bản thân không thể khống chế.
Bao năm trôi qua, lão cũng cảm giác trong cơ thể đối phương có chút không ổn, nhưng đụng đến đến việc tư, suy cho cùng hơi khó hỏi đến.
Cho nên hai người liền ước định, mấy ngày trước mùng 15 sẽ hẹn ra giao thủ, để đánh bớt lệ khí trong lòng hắn ra ngoài một chút.
Thế nên, lúc này nhìn thấy dáng vẻ này của Ma Tôn, lão còn cho rằng đối phương thay đổi phần nào hoặc là đã giải quyết chút vấn đề, cảm khái nói: "Cũng là chuyện tốt. Trước kia ngươi không muốn theo ta đến nhìn nơi này."
Tất nhiên lão đang nói đến nơi có rất nhiều trẻ con đọc sách đối diện kia.
Kỳ thật Tạ Vi Ninh còn khó hiểu hơn lão. Chỉ đành trầm giọng "Ừm" một tiếng, xem như trả lời.
Câu trả lời này lại khiến Đại trưởng lão ươn ướt mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Nhưng lão nhanh chóng ổn định lại, chỉ là hơi khàn khàn nói: "Vậy bây giờ ngươi đã hiểu lão phu rồi sao?"
Tạ Vi Ninh:... Không hiểu cho lắm.
Giữa hai người này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng nàng không thể hỏi, cũng không thể đả kích trước mặt, nàng càng sợ mình không nói gì, trưởng lão này lại biến sắc khiến nàng hết cách tiếp lời.
Chỉ có thể trầm mặc không lên tiếng, ra vẻ thâm trầm nhìn về phía bóng dáng những đứa trẻ kia, đáp một câu: "Xem là thế đi."
Đại trưởng lão gạt nước mắt.
Giọng lão khàn khàn: "Đã bao nhiêu năm rồi, hiện tại ta ngẫm lại, giữa chúng ta đã lâu không nói mấy lời này. Từ lúc niên thiếu, ngươi là kẻ kiệm lời, ta cũng không biết từ khi nào ngươi lại trở nên càng ngày càng... Không, hẳn là từ lần đầu tiên chúng ta đoạt được một thị trấn, chỉ sợ ngươi đã không hiểu suy nghĩ của ta."
Tạ Vi Ninh thấy nước mắt của lão chưa lau sạch sẽ, nhìn không nổi nữa, móc ra một chiếc khăn tay đưa tới.
Nàng không biết sao đối phương mới đây mà cảm xúc trở nên mãnh liệt như vậy.
Nào ngờ, Đại trưởng lão thấy nàng đưa khăn qua, sửng sốt một chút, ngay sau đó trong mắt nổi lên sương mù, thân thể run rẩy.
Tạ Vi Ninh: "...Đại trưởng lão, đừng khóc."
Nàng thấy cảm xúc của lão quá mãnh liệt, e là không đưa tay ra nhận, khi đang định lấy về, khăn lại nhanh chóng bị rút ra, lấy xong rồi cất vào lòng.
Khóe miệng Tạ Vi Ninh giật giật, thầm nói, khăn này là để dùng, không phải để cất.
Đại trưởng lão: "Tôn chủ thật sự đã thay đổi rồi!"
Hắn nhớ tới chuyện cũ nói: "Trước kia lần đầu tiên gặp ngươi, cảm thấy tuy rằng khi đó ngươi nhỏ tuổi nhưng thiên phú cực cao, nên để ngươi ở bên cạnh. Ngươi không biết, lần đầu tiên lão phu nhìn thấy ngươi, cảm giác khí chất trên người của ngươi quen thuộc, tựa như nhân vật ta gặp lúc tu tiên trước kia, trong lòng hoài niệm quá khứ mới thu nhận ngươi. Không ngờ thiên phú của ngươi cao đến cực đỉnh, tìm được con đường tu luyện nhanh như vọt thẳng lên trời, ngươi một lòng muốn chạy về phía vị trí Ma chủ, ta một lòng trợ giúp ngươi, cũng mặc định ngươi là chủ."
"Trước kia ngươi chưa từng đặt chân vào nơi này một bước."
Đại trưởng lão than thở: "Cũng coi thường chuyện ta mở thư viện dạy những đứa trẻ phân biệt thiện ác và cảm thấy Ma cũng có đạo đức."
Đại trưởng lão buông tiếng thở dài, nói đến đây cảm xúc của lão cũng bình tĩnh lại.
Nhớ tới thiếu niên ban đầu khoảng độ 11-12 tuổi, thương tích khắp người, nhưng vẫn tràn đầy kiêu ngạo, một tay cắm kiếm vào thi thể Ma vật dưới chân hắn, lạnh lùng nói: Ta không tin, đến tột cùng ma tu và tiên tu có gì khác biệt?
Ông chính là như vậy, nhớ lại niệm tưởng ẩn giấu trong lòng mình, cũng bắt đầu sục sôi, sánh bước cùng thiếu niên đến hiện tại.
Sau đó bọn họ cuối cùng đã đoạt được thị trấn đầu tiên, khi đó đã qua nhiều năm, người đi theo cũng nhiều lên, thiếu niên cũng từ Ma linh nho nhỏ ban đầu vọt thành Tu La đỉnh, đường nét trưởng thành, thân hình cao lên, dáng vẻ tuấn tú hơn, chỉ là khí thế trầm ổn lãnh khốc hơn ở quá khứ.
Lúc hai người giao thủ, một Ma tướng như lão suýt nữa đã bại trận, thừa nhận thiếu niên ở chủ vị.
Khi đó Đại trưởng lão giống như hiện tại, nhặt lấy ý tưởng hắn, mở một thư viện.
Ông cảm thấy, cho dù sinh ra là ma thì thế nào, nhìn qua Tiên giới và Yêu giới, chẳng lẽ đứa trẻ ở Ma giới nhất định là trời sinh làm điều ác sao, rõ ràng chỉ là công pháp, loại khí khác biệt thôi. Chỉ cần gia tăng khống chế, thêm sự giúp đỡ của môi trường yên bình xung quanh, không chừng sẽ thay đổi được tình trạng của Ma tu, khiến người Tứ giới nhìn với cặp mắt khác.
Còn về Minh giới, vốn chính là Quỷ tu, lại không thể sinh nở, những Minh tu đó sớm đã có ký ức và học thức lúc làm người, không giống Ma tu bọn họ.
Kết quả Đại trưởng lão kéo thiếu niên tới xem, nói rằng nhất định sẽ bồi dưỡng Ma tu không như thế, đối phương lại không có phản ứng gì.
Thiếu niên dường như đã thay đổi, khuôn mặt lạnh tựa băng không hề dao động, chỉ lạnh lùng nói: Ma sinh ra đã là ma. Ngươi làm như vậy thì có tác dụng gì.
Lúc ấy lão có chút tức giận, kìm lại không phát tác, thiếu niên đã phất tay áo rời đi.
Sau đó thư viện này thực sự không có tác dụng mấy, có lẽ Ma giới có bầu không khí như thế, thường khi dạy bọn họ muốn phân biệt làm việc thiện ác, lập tức xảy ra chuyện không thể làm theo thiện, cần phải làm ác mới có thể khiến đối phương phục tùng, nếu không bản thân cũng khó có thể sinh tồn. Vì thế đứa trẻ biết chữ bắt đầu học tập công pháp, bái sư vào các môn hạ, không muốn nghe mấy đạo lý không thể hiểu được này.
Có lẽ phải qua nhiều năm, mới có thể xuất hiện một người có chút thay đổi.
Đại trưởng lão nén sự vui mừng, bình tĩnh mời người đã tiếp quản hai đỉnh núi khi đó đến xem.
Thiếu niên đã trở thành một nam tử trẻ tuổi, toàn thân lạnh lẽo, chỉ cười nhạo một tiếng, cũng không nhiều lời.
Hai người cứ như vậy càng không còn ăn ý, nhưng vì tình nghĩa ở chung đã nhiều năm, gặp chuyện khác thỉnh thoảng nói mấy câu, mãi cho đến hiện tại.
Hai năm trước, cũng vì chuyện đánh hạ Tiên giới mà cãi nhau ầm ĩ.
Ông cảm thấy hiện giờ Vô Niệm Thành này mới lập không bao lâu, không cần nóng vội tiến công Tiên giới, hai giới đánh nhau, thành dân sẽ chịu tai ương.
Huống hồ, lão luôn nghĩ mãi không hiểu, sao lại phát triển thành bước muốn tiến công Tiên giới này. Tuy lão biết có rất nhiều người Ma giới sẽ làm như vậy, nhưng lúc đối mặt với Phong Thầm, liền không khỏi khuyên một chút, để hắn nghĩ kỹ suy nghĩ trong lòng, rốt cuộc điều mình muốn là gì. Lời khuyên này, liền thành ý nghĩ muốn ngăn cản hắn tiến công Tiên giới.
Lúc này mới càng căng thẳng hơn.
Hiện tại Đại trưởng lão đối diện với Ma Tôn mềm mỏng thế này, lão không biết trong cơ thể Ma Tôn đã đổi linh hồn của Tạ Vi Ninh, lão chỉ là rất xúc động bởi vì giọng đối phương dần ấm áp, không khỏi nhìn lại bản thân mình.
Ông ngẫm lại, từ khi đó Tôn chủ được rất nhiều người quỳ lạy, đối mặt với những kẻ đến gây rối, có chút thay đổi cũng là bình thường. Rất nhiều người nhìn Tôn chủ khi đó, cũng sợ hãi cung kính hành lễ, Tôn chủ đánh hạ một đường, đứng ở một vị trí cao làm sao có thể không thay đổi chứ.
Hơn nữa hình như lão chưa bao giờ thấy bên cạnh Tôn chủ có người nào có thể nói nhiều với hắn. Lão đã từng cho rằng bằng hữu của thiếu niên Phong Thầm sẽ là Kiếp Sát và Đoạt Kiêu, sau đó lão hồi thần lại mới phát hiện, hai người kia cũng chỉ có thể tính là cấp dưới đáng tin cậy, không thể bày tỏ lời trong lòng. Ngay cả lão cũng đều nói không được.
Đại trưởng lão: "Kỳ thật bởi vì ngươi từng nói, Ma tu và Tiên tu có gì khác biệt, khơi dậy suy nghĩ trong lòng lão phu mới khiến ta đánh đổi. Tuy nhiên... sau này ngươi lại nói, ma chính là ma, ta làm như vậy cũng không có tác dụng. Ta biết ngươi không thích lão phu làm việc này."
Tạ Vi Ninh nghĩ một chút.
Nàng nói: "Đại trưởng lão, nếu ta thật sự không thích ngươi làm việc này, cũng sẽ không để ngươi mở thư viện nhiều năm như vậy."
Đại trưởng lão sững sờ.
Tạ Vi Ninh lẳng lặng nhìn lão, không nói chuyện.
Chẳng lẽ không phải vậy sao? Với năng lực của Phong Thầm, điều mà hắn không thích có thể tồn tại được lâu như vậy sao? Trông tường viện này sắp tróc cả sơn rồi, xem ra hẳn đã qua một thời gian rồi.
Hiện tại trong lòng nàng đường nét của Phong Thầm, tựa hồ trở nên rõ ràng hơn một chút. Thật là một kẻ vừa phức tạp vừa mâu thuẫn.
Sau khi Đại trưởng lão suy nghĩ cẩn thận, bật cười vỗ vai "hắn": "Thế mà ta không thấy rõ! Bỏ đi bỏ đi, cũng may hôm nay cuối cùng đã nói ra, phiền muộn trong lòng lão phu cũng tiêu tán không ít. Tôn chủ, đi thôi, từ sớm ta đã cho người đuổi hết người Bất Diệt Sơn ra ngoài để hai chúng ta giao thủ đấy."
Tạ Vi Ninh: "......"
Tựa như tấm chân tình của mình bị đút cho chó ăn.
Ôi. Đến tột cùng là vì sao!!!
Thời gian trôi đi, nàng theo Đại trưởng lão tới Bất Diệt Sơn, trước hết nhớ kỹ con đường này đã, dù sao theo lời của Phong Thầm, ngày mười lăm nàng cũng cần tới đỉnh núi này hóng gió.
Hai người lại lên đỉnh núi.
Đại trưởng lão lật tay gọi vũ khí ra, phất trần.
Vũ khí của một Ma tu, lại là cây phất trần.
Tạ Vi Ninh giật khóe miệng hỏi: "Đại trưởng lão nói lúc trước ngươi là Tiên tu, vì sao lại nhập ma?"
Đại trưởng lão cũng nói rất thản nhiên: "À, là do thời trẻ lão phu tò mò rốt cuộc Ma tu là dạng gì, chờ làm Tiên tu chán rồi thì nhập ma luôn."
Tạ Vi Ninh đơ mặt: Thật là lợi hại. Khiến người ta bội phục.
Nàng vắt hết óc, linh quang chợt lóe, nhớ tới huyết kiếm mà Ma Tôn đã nói đến lúc vạn bất đắc dĩ mới dùng, trong lòng liền động, gọi huyết kiếm kia ra.
Thần phủ ngay lập tức chấn động.
Nháy mắt tiếp theo, sắc trời xung quanh tối dần, phong quyệt vân quỷ*, trong phạm vi trăm dặm dường như có vô số sinh linh đang kêu gào, truyền đến từng tiếng vang quỷ dị, cùng tiếng lá cây va đập ở nơi xa có vẻ khó lường, tựa như đất rung núi chuyển.
(Ji: *thành ngữ Trung Quốc chỉ sự phức tạp, thất thường, bí ẩn khó đoán)
Trên tay phải nàng có một làn sương đỏ quấn lấy khói đen dần ngưng tụ lại, từng chút một tạo thành các chi tiết và hoa văn, chuôi kiếm đã thành hình lại ngưng tụ thành hình dạng huyết kiếm, rõ ràng không hề có trọng lượng, nhưng khiến nàng cảm giác nặng nề sâu sắc —— về mặt tinh thần.
Chỉ trong chớp mắt, huyết kiếm đã thành hình, bốn phía an tĩnh, nhưng cảm giác kỳ lạ vẫn chưa tiêu tán, bởi huyết kiếm này không ngừng tản ra ma ý khát máu đáng sợ, hắc huyết khí bốc lên, vụt ra mấy luồng bay lượn giữa không trung, sát ý mãnh liệt, nguy hiểm tràn ngập khắp nơi.
Tay của Tạ Vi Ninh suýt nữa run lên, nhưng vừa nhẹ nhàng động, mũi huyết kiếm nhắm đến một nơi, có lẽ do trong lòng bị kích động không ổn định, một sức mạnh tuôn ra từ trong cơ thể nàng, "Bùm" một tiếng, mặt đất ở nơi kia nứt ra một cái hố sâu hoắm.
"!!!!"
Sắc mặt Đại trưởng lão đối diện thay đổi trong nháy mắt, lão cả giận nói: "Ngươi lấy huyết kiếm này ra làm gì? Làm vậy sao ta đánh được với ngươi? Chẳng lẽ ngươi muốn giết lão phu sao!"
"...Đại trưởng lão." Tạ Vi Ninh kinh hoàng trong lòng, trên mặt không lộ, vẫn giữ trầm ổn nói, "Ngươi nói ta giao thủ với ngươi, trút đi lệ khí trong lòng. Hiện giờ ta cảm thấy, cũng không cần thiết nữa."
Nàng tâm niệm vừa động, nhanh nhẹn thu huyết kiếm về.
Quá dọa người rồi!
Sau khi thu huyết kiếm về, trời đất khôi phục như thường, trái tim Đại trưởng lão cũng đáp xuống, lại đột nhiên cảm thấy không đúng, cẩn thận quan sát "hắn".
Tạ Vi Ninh bị lão nhìn chằm chằm đến sắp toát mồ hôi, đối phương mới có vẻ hoài nghi nói: "Ngươi... thật sự đã thay đổi."
Đại trưởng lão cau mày nói: "Ngươi..."
"Chẳng lẽ là..."
Tạ Vi Ninh hơi đổ mồ hôi.
"Chẳng lẽ..."
"Ngươi..." Ánh mắt Đại trưởng lão phức tạp, "Lão phu không phải muốn ngăn cản ngươi tấn công Tiên giới, trước kia cũng chỉ hy vọng ngươi nghĩ kỹ lý do vì sao muốn tấn công. Hiện giờ khuyên ngươi vẫn là muốn suy xét nhiều hơn... đến quan hệ giữa ngươi và Đế nữ. Có lẽ chính ngươi cũng không phát hiện, mấy ngày nay ngươi đã chịu ảnh hưởng từ nàng ta, thay đổi quá nhiều rồi."
Mấy ngày qua, là do Đế nữ kia tới, Ma Tôn bọn họ mới càng thêm bất ổn.
Đại trưởng lão càng nghĩ càng cảm thấy rất có lý.
Sáng sớm lão tới tìm, còn nghe Kiếp Sát nói tìm được gian tế kia nhanh đến vậy là nhờ có Đế nữ kia tương trợ.
Nhưng Tôn chủ bọn họ, sao có thể là người dễ dàng tin tưởng kẻ khác như vậy, còn là người Tiên giới, còn là nữ nhi của Tiên Đế nữa!
"Nếu ngươi chỉ muốn lợi dụng Đế nữ, lão phu khuyên ngươi nhân lúc còn sớm nên kết thúc đi."
Đại trưởng lão trầm giọng nói: "Nếu không, đến lúc đó ngươi càng lún càng sâu, e là khó cả đôi đường."
Tạ Vi Ninh: "...Bản tôn hiểu."
Sợ là trong khoảng thời gian ngắn không thể kết thúc được đâu.
Đại trưởng lão lại nói: "Chậc, mấy người trẻ các ngươi quá nhiều chuyện tình yêu. Đúng rồi, sự vụ của Ma quân mà ngươi giao cho lão Chử đã qua nhiều ngày rồi, thân thể ngươi đã không còn trở ngại, ôm sự vụ trở về sớm một chút đi. Còn nữa, đừng trách lão phu không nhắc nhở ngươi, nữ nhi của Tam trưởng lão lịch luyện ở Yêu giới phỏng chừng sẽ về trước ngày thí luyện Định Ma Bia, sợ rằng ngươi... trước kia chưa từng chú ý tới."
Tạ Vi Ninh ngơ ngẩn: "Cái gì?"
"Ôi. Thôi, ta không nói nữa, đến lúc đó ngươi tự cảm nhận đi."
Đại trưởng lão lắc đầu, quăng một ánh mắt tự giải quyết cho tốt.
Trước kia Đế nữ chưa xuất hiện, chỉ có một mình nữ nhi của lão Chử, chỉ sợ Tôn chủ bọn họ không cảm thấy được gì, cô nương kia cũng che giấu, hiện giờ Đế nữ xuất hiện, sợ là... giấu không nổi. Nếu không cũng sẽ không sốt ruột truyền tin cho mấy lão gia hỏa nói sẽ trở về trước thí luyện Định Ma Bia.
Còn về Phong Thầm ở Nhật Mộ Thành, sau khi dầm mưa trở về, Phù Ngạn tuy lo lắng cũng rất kinh ngạc, nhưng chỉ lấy cho "nàng" một bộ y phục mới.
Lúc Phong Thầm thay xiêm y, sắc mặt lạnh nhạt.
Trong lòng lại nói: Xem xem, chẳng có ai cảm thấy Đế nữ gặp mưa sẽ bị cảm phong hàn, chỉ có Tạ Vi Ninh mới có thể... yếu ớt như vậy.
Sau đó qua một canh giờ, Phong Thầm đột nhiên hắt xì một cái.
Trong lòng hắn mơ hồ xuất hiện một dự cảm không tốt.
Hai người lên đường về Bất Ngự môn, đi được nửa lộ trình, cả người Đế nữ bỗng nóng lên không thể kiểm soát được, chỉ đành tìm một khách điếm nghỉ ngơi gần đó, cũng vì đổi hướng, so sánh tuyến đường lại xa hơn Nhật Mộ Thành một chút.
Phong Thầm nằm trên giường, một khắc trước khi mê man nhắm mắt lại, vẫn đang âm thầm nghiến răng.
Tạ Vi Ninh!
Còn có gì hoang đường hơn chuyện này không?!
Danh sách chương