Cô ta cũng không ngờ tên lưu manh chơi bời lêu lổng nổi tiếng trong thôn lại giàu như vậy, đúng là hời cho nhỏ thanh niên trí thức kia, nhưng giờ cũng chưa muộn.
Phùng Thiến Thiến ngượng ngùng cười tít mắt với Cố Viễn Hàn, anh lập tức nổi da gà đầy người, bình thường cô ta gặp anh thì đều khinh khỉnh, chỉ thiếu nước nói mình dạy hư anh hai cô ta, hôm nay là làm sao vậy? Biết mình có tiền?
Cũng đúng, Phùng Tiểu Giang đi theo anh có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, chắc hẳn cô ta sẽ cho rằng anh còn kiếm được nhiều hơn nhỉ?
"Con gái con lứa mà không biết xấu hổ hả, nghe lén là nghe lén, còn bày đặt vô tình, tránh xa tôi ra một chút đi! Trên mặt trét cả mấy cân phấn rôm, không sợ ngạt chết à."
Sau đó, Cố Viễn Hàn quay sang cảnh cáo Phùng Tiểu Giang đang mặt mày trắng bệch: "Cậu không giải quyết được chuyện của mình cho tốt thì đừng đi theo tôi nữa!"
Ngay cả em gái mình cũng không quản được, lỡ sau này đi ra ngoài lắm miệng thì phải làm thế nào? Với cái tính thích khoe khoang của Phùng Thiến Thiến thì đúng là khó mà nói, giờ đã dám mặc đồ kaki luôn rồi.
Cô ta cũng chẳng nhìn xem tình hình của nhà mình thế nào, mọi người trong thôn đều đang nhìn đó. Ăn mặc tốt như vậy chẳng phải chứng tỏ là có ẩn tình à.
Chuyện anh đang làm là một công việc cực kỳ nguy hiểm, không được, sắp tới không thể dẫn cậu ta theo được.
Phùng Thiến Thiến đứng tại chỗ tức đến giậm chân: "Anh hai, anh xem anh ta kìa! Nói chuyện khó nghe kinh khủng luôn!"
"Em câm miệng đi!"
Phùng Tiểu Giang ngồi xổm xuống vò đầu, cảm thấy sau này có lẽ anh Hàn sẽ không dẫn cậu ta theo nữa. Dù sao anh Hàn còn chưa nói với người trong nhà, thế mà cậu ta lại chủ động kể cho mẹ, còn bị nhỏ em gái không bớt lo này nghe thấy nữa.
Cố Trân Châu và Hề Thanh Thanh gần đó đều nghe thấy hết cả quá trình, Hề Thanh Thanh còn chưa có phản ứng gì, Cố Trân Châu đã tức giận muốn chết, cái con nhỏ bình thường luôn kiêu căng ngạo mạn, làm gì cũng phải so với mình kia thế mà lại định chia rẽ anh hai và chị dâu của mình.
Cô ấy nhanh chóng đạp xe đến trước mặt hai người: "Ơ kìa, làm gì đấy?"
Phùng Tiểu Giang đang ngồi xổm trên mặt đất, nhìn thấy Cố Trân Châu và Hề Thanh Thanh ngồi ở yên sau thì sắc mặt lập tức trắng bệch, ấp úng chào hỏi: "Trân Châu, chị, chị dâu."
Cũng không biết hai người có nghe thấy không.
Cố Trân Châu không thèm phản ứng cậu ta, thấy Phùng Thiến Thiến đang đánh giá chị dâu mình thì sáp tới, chắn trước mặt Hề Thanh Thanh, xỉa xói: "Có một số người ấy à, cứ cho rằng mọi người là đồ ngu, bình thường khinh người này khinh người kia. Kết quả, biết người ta lợi hại hơn mình bèn sáp tới, cũng không nhìn lại xem mình là loại nào!"
"Chưa nói đến ai khác, dù sao tôi mà là con trai thì có ở một mình cả đời thì cô cũng đừng hòng bước vào cửa nhà tôi! Hừ! Cái đồ không biết xấu hổ!"
Phùng Thiến Thiến ngượng ngùng cười tít mắt với Cố Viễn Hàn, anh lập tức nổi da gà đầy người, bình thường cô ta gặp anh thì đều khinh khỉnh, chỉ thiếu nước nói mình dạy hư anh hai cô ta, hôm nay là làm sao vậy? Biết mình có tiền?
Cũng đúng, Phùng Tiểu Giang đi theo anh có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, chắc hẳn cô ta sẽ cho rằng anh còn kiếm được nhiều hơn nhỉ?
"Con gái con lứa mà không biết xấu hổ hả, nghe lén là nghe lén, còn bày đặt vô tình, tránh xa tôi ra một chút đi! Trên mặt trét cả mấy cân phấn rôm, không sợ ngạt chết à."
Sau đó, Cố Viễn Hàn quay sang cảnh cáo Phùng Tiểu Giang đang mặt mày trắng bệch: "Cậu không giải quyết được chuyện của mình cho tốt thì đừng đi theo tôi nữa!"
Ngay cả em gái mình cũng không quản được, lỡ sau này đi ra ngoài lắm miệng thì phải làm thế nào? Với cái tính thích khoe khoang của Phùng Thiến Thiến thì đúng là khó mà nói, giờ đã dám mặc đồ kaki luôn rồi.
Cô ta cũng chẳng nhìn xem tình hình của nhà mình thế nào, mọi người trong thôn đều đang nhìn đó. Ăn mặc tốt như vậy chẳng phải chứng tỏ là có ẩn tình à.
Chuyện anh đang làm là một công việc cực kỳ nguy hiểm, không được, sắp tới không thể dẫn cậu ta theo được.
Phùng Thiến Thiến đứng tại chỗ tức đến giậm chân: "Anh hai, anh xem anh ta kìa! Nói chuyện khó nghe kinh khủng luôn!"
"Em câm miệng đi!"
Phùng Tiểu Giang ngồi xổm xuống vò đầu, cảm thấy sau này có lẽ anh Hàn sẽ không dẫn cậu ta theo nữa. Dù sao anh Hàn còn chưa nói với người trong nhà, thế mà cậu ta lại chủ động kể cho mẹ, còn bị nhỏ em gái không bớt lo này nghe thấy nữa.
Cố Trân Châu và Hề Thanh Thanh gần đó đều nghe thấy hết cả quá trình, Hề Thanh Thanh còn chưa có phản ứng gì, Cố Trân Châu đã tức giận muốn chết, cái con nhỏ bình thường luôn kiêu căng ngạo mạn, làm gì cũng phải so với mình kia thế mà lại định chia rẽ anh hai và chị dâu của mình.
Cô ấy nhanh chóng đạp xe đến trước mặt hai người: "Ơ kìa, làm gì đấy?"
Phùng Tiểu Giang đang ngồi xổm trên mặt đất, nhìn thấy Cố Trân Châu và Hề Thanh Thanh ngồi ở yên sau thì sắc mặt lập tức trắng bệch, ấp úng chào hỏi: "Trân Châu, chị, chị dâu."
Cũng không biết hai người có nghe thấy không.
Cố Trân Châu không thèm phản ứng cậu ta, thấy Phùng Thiến Thiến đang đánh giá chị dâu mình thì sáp tới, chắn trước mặt Hề Thanh Thanh, xỉa xói: "Có một số người ấy à, cứ cho rằng mọi người là đồ ngu, bình thường khinh người này khinh người kia. Kết quả, biết người ta lợi hại hơn mình bèn sáp tới, cũng không nhìn lại xem mình là loại nào!"
"Chưa nói đến ai khác, dù sao tôi mà là con trai thì có ở một mình cả đời thì cô cũng đừng hòng bước vào cửa nhà tôi! Hừ! Cái đồ không biết xấu hổ!"
Danh sách chương