Hề Thanh Thanh đắc ý nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Cố Viễn Hàn, thời khắc tỏa sáng của mình đã tới. Cô ném tạp dề xuống: "Đi giết gà đi, rồi nấu cơm. Hôm nay tôi bắt thỏ, bắt gà mệt chết đi được.”

Giả vờ ưỡn lưng một cái, rồi trở về phòng nằm.

“Hừ!”

Cố Viễn Hàn muốn nổi trận lôi đình. Anh nhìn con gà rừng trong tay, thôi vì thịt, anh nhịn.

Đầu năm nay, nhà nhà nuôi gà đều đếm số cả, ngay cả chợ đen cũng mua không được.

Chưa từng trải đời, chả nhẽ anh lại lấy ba trăm đồng mình tích góp ra để chói mù mắt cô! So đo với một người phụ nữ làm gì chứ? Dù sao cũng không cần anh bỏ tiền bỏ sức, để cho cô đắc chí một lát cũng được.

Cố Viễn Hàn tự thuyết phục mình, rồi xách gà đi vào bếp lấy dao.

Hề Thanh Thanh vốn chỉ là muốn nằm trên giường sưởi nghỉ một lát, không ngờ là mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê thì nghe thấy trong sân truyền đến tiếng kích động, người nhà đi làm về rồi.

Sau đó, cửa phòng Hề Thanh Thanh bị đẩy ra, khuôn mặt tươi cười như hoa cúc của Tề Lan Hoa đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

“Ái chà, Thanh Thanh của mẹ ơi! Sao con giỏi thế! Còn bắt được hai con thỏ với một con gà rừng, thằng hai của chúng ta còn không giỏi bằng con nữa!"

Vừa nói vừa cười còn xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Dừng lại! Mặt của mình!



Cô cảm thấy mặt mình sắp in dấu tay của mẹ chồng lên rồi.

Như là nghe được nội tâm gào thét của cô, Tề Lan Hoa nhanh chóng rút tay lại, khen ngợi Hề Thanh Thanh một lần nữa, vẻ mặt dần dần trở nên điên cuồng.

“Hừ! Xem ai dám nói con dâu của mẹ là ma bệnh chứ! Con dâu của mẹ là người có thể bắt được thỏ! Chỉ là chuyện này cũng không tiện nói với bên ngoài thôi.”

Càng về cuối, giọng bà ấy càng nhỏ xuống, cúi đầu cúi đầu suy nghĩ cách rửa sạch thanh danh cho Hề Thanh Thanh ở bên ngoài như thế nào.

Cả một nhà cơm nước no nê xong, Tề Lan Hoa cũng không cho Hề Thanh Thanh rửa bát, trực tiếp bảo cô trở về phòng.

Cố Viễn Hàn trở về phòng thấy Hề Thanh Thanh nằm ở trên giường sưởi, cũng muốn lên nằm.

Hề Thanh Thanh vội vàng đứng lên, ngăn cản nói: "Hôm nay lúc anh trở về cả người đều là mồ hôi, tắm rửa chưa đấy?"

“Đang giữa trưa, tắm cái gì mà tắm?"

Cố Viễn Hàn giương mắt nhìn cô, phản bác.

“Không được, không tắm rửa thì anh không thể lên giường được.”

Mặc dù hôm nay làm ở phía sau núi khiến cả người đều là bùn đất, nhưng sau núi không nóng như vậy, đâu có đổ mồ hôi, nên chỉ lau sơ người bằng nước.

Người đàn ông này đầu đầy mồ hôi lại không tắm rửa đã muốn lên giường, nghĩ cũng đừng hòng!

Dù sao bây giờ năng lực dị năng của bản thân cô đã khôi phục đến cấp ba, cứ xem như anh ra tay với mình cũng không phải không có sức đấu lại, hơn nữa kiếp trước cô còn có nhiều kỹ năng đánh nhau, giết zombie như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện