Hai người chôn đống xương mà bọn họ ăn xuống trong đất, rồi dập lửa tắt đi. Cô sợ còn sót lại tia lửa, lại lừa Lư Đản Nhi tè một vũng lên trên đó.
Hai người vui vẻ xuống núi, nghĩ rằng mọi người sẽ vui mừng khi thấy mình mang thịt về, không ngờ rằng Cố Viễn Hàn đang điên cuồng tìm kiếm bọn họ.
“Hề Thanh Thanh!”
“Hề Thanh Thanh!”
“Thím hai!”
Lúc vừa xuống đến giữa sườn núi, chợt nghe thấy có người gọi mình.
Lư Đản Nhi cẩn thận nghe trong chốc lát, ánh mắt sáng lên: "Là tiếng Cẩu Đản Nhi và Nhị thúc. Chẳng lẽ Cẩu Đản Nhi biết chúng ta ăn thỏ nướng không để lại cho anh ấy sao?”
Hề Thanh Thanh có hơi chột dạ, dù sao cô cũng ăn nhiều nhất: "Chắc là không phải đâu, chúng ta còn giữ lại ba con thỏ và một con gà rừng mà.”
Lư Đản Nhi: "Vậy thì là chú hai tìm chúng ta có việc.”
Sợ chú hai mình sốt ruột, Lư Đản Nhi đeo gùi kéo Hề Thanh Thanh chạy xuống chân núi.
Cố Viễn Hàn hô liền nhìn thấy cháu trai lớn của mình kéo cô nhóc thanh niên trí thức từ trên núi xuống. Không biết là bởi vì trời nóng hay là bởi vì chạy mà khuôn mặt của cô đỏ bừng, trông có vẻ vô cùng quyến rũ.
“Cố Viễn Hàn, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Nhìn cô nhóc thanh niên trí thức xinh đẹp đứng ở trước mặt, tất cả những lo lắng, tức giận, lo lắng trong lòng Cố Viễn Hàn đều bay sạch.
Chỉ còn lại niềm vui tràn đầy.
Hề Thanh Thanh ở trước mặt Cố Viễn Hàn phất tay: "Nhìn cái gì đấy?”
Cố Viễn Hàn ho khan một tiếng: "Không có gì, chỉ là sắp đến giờ cơm rồi, gọi hai người về nhà.”
Như nghĩ đến điều gì đó, anh dừng lại, xoay người nhìn đỉnh đầu cô, ác mồm ác miệng nói: "Sau này nếu ra ngoài thì nói với tôi một tiếng, tôi còn tưởng rằng em lại ngất ở đâu rồi đấy.”
Hề Thanh Thanh phớt lờ anh, không biết lại phát điên gì nữa đây? Nghe khúc sau xong thì trợn tròn mắt, cậu chuyện cuống đến ngất xỉu không thể quên đi được đúng không? Bốn người chậm rãi xuống núi, hai đứa nhỏ đi ở phía trước, còn có thể nhìn thấy Lư Đản Nhi cố ý nói cho Cẩu Đản Nhi một bất ngờ.
Cẩu Đản Nhi sốt ruột không ngừng ầm ĩ suốt đường đi.
Lúc sắp về đến nhà, tình cờ gặp vợ của đại đội trưởng vội vàng chạy qua bên này.
“Thanh Thanh à, không sao đấy chứ? Vừa rồi bác ở xa đã nghe thấy Viễn Hàn gọi con rồi, thấy nó đi về phía cái ao thì sợ quá trời.”
Đừng thấy cháu trai thứ hai của mình bình thường hung dữ như thế, một khi nghĩ thông rồi thì là một người rất thương vợ.
Vẻ mặt Cố Viễn Hàn không vui: "Ai lo lắng cho cô ấy chứ, con sợ cô ấy xảy ra chuyện rồi con phải chịu trách nhiệm thôi.”
Trần Lan Chi buồn cười nhìn đứa cháu bướng bỉnh, rồi nhìn Hề Thanh Thanh giải thích: "Thanh Thanh đừng hiểu lầm, nó đó! Vịt chết rồi còn cứng miệng.”
“Ai dô! Bác phải về nhà nấu cơm đây, sắp hết giờ làm rồi." Trần Lan Chi vỗ đùi, cơm nhà còn chưa nấu.
Hai người vui vẻ xuống núi, nghĩ rằng mọi người sẽ vui mừng khi thấy mình mang thịt về, không ngờ rằng Cố Viễn Hàn đang điên cuồng tìm kiếm bọn họ.
“Hề Thanh Thanh!”
“Hề Thanh Thanh!”
“Thím hai!”
Lúc vừa xuống đến giữa sườn núi, chợt nghe thấy có người gọi mình.
Lư Đản Nhi cẩn thận nghe trong chốc lát, ánh mắt sáng lên: "Là tiếng Cẩu Đản Nhi và Nhị thúc. Chẳng lẽ Cẩu Đản Nhi biết chúng ta ăn thỏ nướng không để lại cho anh ấy sao?”
Hề Thanh Thanh có hơi chột dạ, dù sao cô cũng ăn nhiều nhất: "Chắc là không phải đâu, chúng ta còn giữ lại ba con thỏ và một con gà rừng mà.”
Lư Đản Nhi: "Vậy thì là chú hai tìm chúng ta có việc.”
Sợ chú hai mình sốt ruột, Lư Đản Nhi đeo gùi kéo Hề Thanh Thanh chạy xuống chân núi.
Cố Viễn Hàn hô liền nhìn thấy cháu trai lớn của mình kéo cô nhóc thanh niên trí thức từ trên núi xuống. Không biết là bởi vì trời nóng hay là bởi vì chạy mà khuôn mặt của cô đỏ bừng, trông có vẻ vô cùng quyến rũ.
“Cố Viễn Hàn, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Nhìn cô nhóc thanh niên trí thức xinh đẹp đứng ở trước mặt, tất cả những lo lắng, tức giận, lo lắng trong lòng Cố Viễn Hàn đều bay sạch.
Chỉ còn lại niềm vui tràn đầy.
Hề Thanh Thanh ở trước mặt Cố Viễn Hàn phất tay: "Nhìn cái gì đấy?”
Cố Viễn Hàn ho khan một tiếng: "Không có gì, chỉ là sắp đến giờ cơm rồi, gọi hai người về nhà.”
Như nghĩ đến điều gì đó, anh dừng lại, xoay người nhìn đỉnh đầu cô, ác mồm ác miệng nói: "Sau này nếu ra ngoài thì nói với tôi một tiếng, tôi còn tưởng rằng em lại ngất ở đâu rồi đấy.”
Hề Thanh Thanh phớt lờ anh, không biết lại phát điên gì nữa đây? Nghe khúc sau xong thì trợn tròn mắt, cậu chuyện cuống đến ngất xỉu không thể quên đi được đúng không? Bốn người chậm rãi xuống núi, hai đứa nhỏ đi ở phía trước, còn có thể nhìn thấy Lư Đản Nhi cố ý nói cho Cẩu Đản Nhi một bất ngờ.
Cẩu Đản Nhi sốt ruột không ngừng ầm ĩ suốt đường đi.
Lúc sắp về đến nhà, tình cờ gặp vợ của đại đội trưởng vội vàng chạy qua bên này.
“Thanh Thanh à, không sao đấy chứ? Vừa rồi bác ở xa đã nghe thấy Viễn Hàn gọi con rồi, thấy nó đi về phía cái ao thì sợ quá trời.”
Đừng thấy cháu trai thứ hai của mình bình thường hung dữ như thế, một khi nghĩ thông rồi thì là một người rất thương vợ.
Vẻ mặt Cố Viễn Hàn không vui: "Ai lo lắng cho cô ấy chứ, con sợ cô ấy xảy ra chuyện rồi con phải chịu trách nhiệm thôi.”
Trần Lan Chi buồn cười nhìn đứa cháu bướng bỉnh, rồi nhìn Hề Thanh Thanh giải thích: "Thanh Thanh đừng hiểu lầm, nó đó! Vịt chết rồi còn cứng miệng.”
“Ai dô! Bác phải về nhà nấu cơm đây, sắp hết giờ làm rồi." Trần Lan Chi vỗ đùi, cơm nhà còn chưa nấu.
Danh sách chương