Thế là cô ấy bèn thay đổi chủ đề, nói về những thứ khác.
Hề Thanh Thanh nhìn ánh mắt chớp nháy của Hạ Tiêu Như, muốn nói rằng: “Cậu không thấy cậu chuyển chủ đề quá cứng nhắc sao?”
Quên đi, vì cô ấy đã giúp cô hôm nay nên cô sẽ tạm thời nghe theo cô ấy.
Hạ Tiêu Như nói, Hề Thanh Thanh nghe, (chủ yếu là bởi bây giờ Hề Thanh Thanh không còn sức để nói), dù sao Hạ Tiêu Như cũng đến đây sớm hơn nguyên chủ nửa năm, bình thường không có nhiều cơ hội trò chuyện, họ nhân lúc này tám hết những chuyện ở khu thanh niên trí thức và ở đại đội.
“Tiêu Như, Thanh Thanh còn đang yếu, cháu ăn ở đây với Thanh Thanh có được hay không?”
Tề Lan Hoa vừa nói vừa đi vào, sợ Tiêu Như xấu hổ.
Đây chính là điều cô ấy muốn, ăn tối với một gia đình xa lạ sẽ rất xấu hổ, nếu không phải Tề Lan Hoa quá khỏe, khiến cô ấy không thể thoát ra thì cô ấy cũng sẽ không ở lại đây.
“Được ạ, bác bảo sao thì cháu nghe vậy.”
Tề Lan Hoa quay đầu đi vào phòng bếp, nói vọng lại: “Này! Mẹ bảo thằng hai bưng đồ ăn lên cho các con nhé.”
Hạ Tiêu Như lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng, làm gì có chuyện đã đi ăn chực rồi còn bắt chủ nhà phục vụ được.
Nhưng vừa bước tới cửa, cô ấy đã chết đứng tại chỗ.
Hề Thanh Thanh ngơ ngác, định hỏi “cậu đang làm gì vậy?”
“Còn đứng đây làm gì? Cô đang chặn đường đấy, mau tránh ra.”
Hạ Tiêu Như bị giọng nói thô lỗ làm giật mình, nhanh chóng lùi lại để nhường đường.
Cố Viễn Hàn bưng một bát rau lớn và một cái rổ đi vào.
Tức giận nhìn Hề Thanh Thanh trên giường: “Ăn đi! Hở ra là ngất, em làm bằng bùn sao?”
Hề Thanh Thanh: “...”
Vì miếng ăn, tôi nhịn.
Chờ Cố Viễn Hàn đi ra ngoài, Hạ Tiêu Như vội vàng đóng cửa lại, bước nhanh hai bước ngồi lên giường, vỗ ngực nói: “Tớ sợ muốn chết.”
Hề Thanh Thanh nhìn Hạ Tiêu Như vẻ mặt sợ hãi mà buồn cười, cô đưa cho cô ấy một cái bánh ngô: “Sao? Anh ta ăn thịt được cậu chắc?”
Hạ Tiêu Như cắn một cái, thấp giọng nói: “Thanh Thanh, sau này cậu phải cẩn thận một chút, nếu anh ta làm gì cậu thì cậu phải chạy đi ngay, cơ thể nhỏ bé của cậu không thể chống lại nổi anh ta đâu.”
Cố Viễn Hàn bưng hai cái bát đứng bên ngoài cửa, mặt đen xì, hậm hực đá vào cửa, đặt hai bát canh lên bàn rồi xoay người rời đi.
“Thôi xong rồi, tớ đắc tội với anh ta rồi sao? Nhìn sắc mặt âm u của anh ta, cậu có nghĩ anh ta sẽ úp sọt tớ rồi đánh một trận không?”
Hạ Tiêu Như vô cùng lo lắng, cô ấy nghe nói mặt Cố Viễn Hàn đã đen, trong lòng càng đen hơn, người trong thôn thường xuyên bị anh úp sọt, bây giờ chắc là không làm gì được nên chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Hề Thanh Thanh cười híp mắt, cắn một miếng thịt heo xào khoai tây, tuy rằng thịt không được mấy miếng, khoai tây lại quá mềm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô được thưởng thức món ngon thuần tự nhiên như vậy sau suốt bao nhiêu năm.
Hề Thanh Thanh nhìn ánh mắt chớp nháy của Hạ Tiêu Như, muốn nói rằng: “Cậu không thấy cậu chuyển chủ đề quá cứng nhắc sao?”
Quên đi, vì cô ấy đã giúp cô hôm nay nên cô sẽ tạm thời nghe theo cô ấy.
Hạ Tiêu Như nói, Hề Thanh Thanh nghe, (chủ yếu là bởi bây giờ Hề Thanh Thanh không còn sức để nói), dù sao Hạ Tiêu Như cũng đến đây sớm hơn nguyên chủ nửa năm, bình thường không có nhiều cơ hội trò chuyện, họ nhân lúc này tám hết những chuyện ở khu thanh niên trí thức và ở đại đội.
“Tiêu Như, Thanh Thanh còn đang yếu, cháu ăn ở đây với Thanh Thanh có được hay không?”
Tề Lan Hoa vừa nói vừa đi vào, sợ Tiêu Như xấu hổ.
Đây chính là điều cô ấy muốn, ăn tối với một gia đình xa lạ sẽ rất xấu hổ, nếu không phải Tề Lan Hoa quá khỏe, khiến cô ấy không thể thoát ra thì cô ấy cũng sẽ không ở lại đây.
“Được ạ, bác bảo sao thì cháu nghe vậy.”
Tề Lan Hoa quay đầu đi vào phòng bếp, nói vọng lại: “Này! Mẹ bảo thằng hai bưng đồ ăn lên cho các con nhé.”
Hạ Tiêu Như lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng, làm gì có chuyện đã đi ăn chực rồi còn bắt chủ nhà phục vụ được.
Nhưng vừa bước tới cửa, cô ấy đã chết đứng tại chỗ.
Hề Thanh Thanh ngơ ngác, định hỏi “cậu đang làm gì vậy?”
“Còn đứng đây làm gì? Cô đang chặn đường đấy, mau tránh ra.”
Hạ Tiêu Như bị giọng nói thô lỗ làm giật mình, nhanh chóng lùi lại để nhường đường.
Cố Viễn Hàn bưng một bát rau lớn và một cái rổ đi vào.
Tức giận nhìn Hề Thanh Thanh trên giường: “Ăn đi! Hở ra là ngất, em làm bằng bùn sao?”
Hề Thanh Thanh: “...”
Vì miếng ăn, tôi nhịn.
Chờ Cố Viễn Hàn đi ra ngoài, Hạ Tiêu Như vội vàng đóng cửa lại, bước nhanh hai bước ngồi lên giường, vỗ ngực nói: “Tớ sợ muốn chết.”
Hề Thanh Thanh nhìn Hạ Tiêu Như vẻ mặt sợ hãi mà buồn cười, cô đưa cho cô ấy một cái bánh ngô: “Sao? Anh ta ăn thịt được cậu chắc?”
Hạ Tiêu Như cắn một cái, thấp giọng nói: “Thanh Thanh, sau này cậu phải cẩn thận một chút, nếu anh ta làm gì cậu thì cậu phải chạy đi ngay, cơ thể nhỏ bé của cậu không thể chống lại nổi anh ta đâu.”
Cố Viễn Hàn bưng hai cái bát đứng bên ngoài cửa, mặt đen xì, hậm hực đá vào cửa, đặt hai bát canh lên bàn rồi xoay người rời đi.
“Thôi xong rồi, tớ đắc tội với anh ta rồi sao? Nhìn sắc mặt âm u của anh ta, cậu có nghĩ anh ta sẽ úp sọt tớ rồi đánh một trận không?”
Hạ Tiêu Như vô cùng lo lắng, cô ấy nghe nói mặt Cố Viễn Hàn đã đen, trong lòng càng đen hơn, người trong thôn thường xuyên bị anh úp sọt, bây giờ chắc là không làm gì được nên chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Hề Thanh Thanh cười híp mắt, cắn một miếng thịt heo xào khoai tây, tuy rằng thịt không được mấy miếng, khoai tây lại quá mềm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô được thưởng thức món ngon thuần tự nhiên như vậy sau suốt bao nhiêu năm.
Danh sách chương