“Đại đội trưởng, sự tình đã rõ ràng, phiền bác gọi cảnh sát đi ạ.”’
Vương Tam Hoa vô cùng hoảng sợ, khuôn mặt gầy gò xấu xí tái nhợt vì sợ hãi, đôi mắt hình tam giác hẹp ngấn lệ, cô ta quỳ xuống trước mặt Hề Thanh Thanh:
“Xin cô đừng gọi cảnh sát. Cô xem, bây giờ cô đã lấy lại tất cả đồ đạc rồi, đâu có bị mất thứ gì, đúng chứ?”
“Nếu báo cảnh sát thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của đại đội Phong Thu mất.”
Khi nghe nói rằng nó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của đại đội Phong Thu, mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán.
Hề Thanh Thanh có thể nghe thấy họ nói: “Không mất gì thì tha cho cô ta đi.”
Muốn lôi đạo đức ra để bắt ép tôi? Xin lỗi nhé, chị đây không có đạo đức.
Hề Thanh Thanh không thể chịu đựng được nữa, cô run rẩy vươn bàn tay nhỏ bé ra chỉ vào Vương Tam Hoa trên mặt đất, ngay khi Vương Tam Hoa nghĩ rằng cô đã chịu thỏa hiệp, trong mắt cô ta lóe lên một tia tự mãn.
Bất chợt, Hề Thanh Thanh không chịu được mà ngất đi.
Cố Viễn Hàn ở phía sau đỡ lấy cô, trước khi ý thức hoàn toàn mơ hồ, cô còn nghe thấy Hạ Tiêu Như hét lớn: “Vương Tam Hoa, cô không chỉ trộm đồ còn đánh người, cô xem cậu ấy ngất đi rồi.”
Làm tốt lắm, Tiêu Như, khi nào tỉnh dậy, tớ sẽ bắt chim trĩ cho cậu ăn.
Cố Viễn Hàn nghe tin vợ mình bị đánh thì không chịu để yên, dù sao thì nhóc thanh niên trí thức này cũng là người của mình. Đôi mày rậm nhăn lại như muốn ăn thịt người, anh hung dữ nhìn chằm chằm Vương Tam Hoa: “Cô dám đánh vợ tôi.”
Vương Tam Hoa bị người đàn ông to lớn có vết sẹo trước mặt dọa chết khiếp, run rẩy ngụy biện: “Tôi không có, tôi không có”
“Con mẹ nhà cô.”
Cố Viễn Hàn không muốn nghe cô ta nói nhảm nữa, lập tức đá cô ta từ trong phòng văng ra ngoài cửa.
“Tôi không có thói quen không đánh phụ nữ. Loại giẻ rách mà cũng dám đụng đến người nhà Cố, đại đội trưởng, chuyện này phải báo cảnh sát, mọi người cũng không muốn bị trộm đồ trong lúc đi làm, phải không?”
Thanh niên trí thức muốn nói đỡ cho Vương Tam Hoa cũng vì câu nói này mà rút lui, bọn họ ở gần với Vương Tam Hoa hơn, lỡ như bị bọn họ trộm mất đồ thì sao.
Cố Viễn Hàn lạnh lùng liếc Vương Tam Hoa một cái, ôm Hề Thanh Thanh đi về nhà.
Tề Lan Hoa vỗ vỗ bụi bẩn trên người, nói: “Đi thôi, Tố Mai, đem đồ của em gái con theo, chúng ta về nhà ăn cơm.”
Sau đó, bà ấy quay đầu nhìn Hạ Tiêu Như, nói: “Tiêu Như, đến nhà bác ăn cơm đi, hôm nay cảm ơn cháu nhiều lắm.”
Nếu không có Hạ Tiêu Như, cô con dâu yếu ớt không thể tự chăm sóc bản thân của bà ấy có lẽ cũng không thể an toàn quay về.
Hạ Tiêu Như: “Không cần đâu bác, cháu có bánh quy đây rồi, ăn tạm là được thôi ạ.”
Xảy ra chuyện như vậy, thiết nghĩ chắc khu thanh niên trí thức ngày hôm nay chắc sẽ không nấu ăn. Nhưng cô ấy cũng không có bản tính lợi dụng người khác, lương thực bây giờ khan hiếm biết bao!
Vương Tam Hoa vô cùng hoảng sợ, khuôn mặt gầy gò xấu xí tái nhợt vì sợ hãi, đôi mắt hình tam giác hẹp ngấn lệ, cô ta quỳ xuống trước mặt Hề Thanh Thanh:
“Xin cô đừng gọi cảnh sát. Cô xem, bây giờ cô đã lấy lại tất cả đồ đạc rồi, đâu có bị mất thứ gì, đúng chứ?”
“Nếu báo cảnh sát thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của đại đội Phong Thu mất.”
Khi nghe nói rằng nó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của đại đội Phong Thu, mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán.
Hề Thanh Thanh có thể nghe thấy họ nói: “Không mất gì thì tha cho cô ta đi.”
Muốn lôi đạo đức ra để bắt ép tôi? Xin lỗi nhé, chị đây không có đạo đức.
Hề Thanh Thanh không thể chịu đựng được nữa, cô run rẩy vươn bàn tay nhỏ bé ra chỉ vào Vương Tam Hoa trên mặt đất, ngay khi Vương Tam Hoa nghĩ rằng cô đã chịu thỏa hiệp, trong mắt cô ta lóe lên một tia tự mãn.
Bất chợt, Hề Thanh Thanh không chịu được mà ngất đi.
Cố Viễn Hàn ở phía sau đỡ lấy cô, trước khi ý thức hoàn toàn mơ hồ, cô còn nghe thấy Hạ Tiêu Như hét lớn: “Vương Tam Hoa, cô không chỉ trộm đồ còn đánh người, cô xem cậu ấy ngất đi rồi.”
Làm tốt lắm, Tiêu Như, khi nào tỉnh dậy, tớ sẽ bắt chim trĩ cho cậu ăn.
Cố Viễn Hàn nghe tin vợ mình bị đánh thì không chịu để yên, dù sao thì nhóc thanh niên trí thức này cũng là người của mình. Đôi mày rậm nhăn lại như muốn ăn thịt người, anh hung dữ nhìn chằm chằm Vương Tam Hoa: “Cô dám đánh vợ tôi.”
Vương Tam Hoa bị người đàn ông to lớn có vết sẹo trước mặt dọa chết khiếp, run rẩy ngụy biện: “Tôi không có, tôi không có”
“Con mẹ nhà cô.”
Cố Viễn Hàn không muốn nghe cô ta nói nhảm nữa, lập tức đá cô ta từ trong phòng văng ra ngoài cửa.
“Tôi không có thói quen không đánh phụ nữ. Loại giẻ rách mà cũng dám đụng đến người nhà Cố, đại đội trưởng, chuyện này phải báo cảnh sát, mọi người cũng không muốn bị trộm đồ trong lúc đi làm, phải không?”
Thanh niên trí thức muốn nói đỡ cho Vương Tam Hoa cũng vì câu nói này mà rút lui, bọn họ ở gần với Vương Tam Hoa hơn, lỡ như bị bọn họ trộm mất đồ thì sao.
Cố Viễn Hàn lạnh lùng liếc Vương Tam Hoa một cái, ôm Hề Thanh Thanh đi về nhà.
Tề Lan Hoa vỗ vỗ bụi bẩn trên người, nói: “Đi thôi, Tố Mai, đem đồ của em gái con theo, chúng ta về nhà ăn cơm.”
Sau đó, bà ấy quay đầu nhìn Hạ Tiêu Như, nói: “Tiêu Như, đến nhà bác ăn cơm đi, hôm nay cảm ơn cháu nhiều lắm.”
Nếu không có Hạ Tiêu Như, cô con dâu yếu ớt không thể tự chăm sóc bản thân của bà ấy có lẽ cũng không thể an toàn quay về.
Hạ Tiêu Như: “Không cần đâu bác, cháu có bánh quy đây rồi, ăn tạm là được thôi ạ.”
Xảy ra chuyện như vậy, thiết nghĩ chắc khu thanh niên trí thức ngày hôm nay chắc sẽ không nấu ăn. Nhưng cô ấy cũng không có bản tính lợi dụng người khác, lương thực bây giờ khan hiếm biết bao!
Danh sách chương