Thanh âm cỡ nào quen thuộc a.

... Mascezel.

Đầu óc Phong Hoa cơ hồ là ngay lập tức nhảy ra cái tên này.

“... Nữ Vu đại nhân, xin hỏi ta có thể đi vào sao?”

Ở bên ngoài.

Mascezel thấy Nữ Vu chậm chạp không có trả lời, vì vậy mấp máy cánh môi, lấy dũng khí hô một câu.

Nghe vậy, Phong Hoa trên mặt hiện lên một tia kỳ dị cổ quái.

Một tiểu mỹ nhân ngư tìm đến Nữ Vu dưới biển sâu.

... Không phải là như nàng nghĩ chứ? Cũng.

Thật đúng là như nàng nghĩ a.

Cửa được mở ra, Mascezel thân hình duyên dáng bơi vào.

Từng mảnh vẩy cá của tiểu mỹ nhân ngư tinh xảo như ánh sáng ban ngày chiếu xuống, càng sáng chói xinh đẹp.

Giống như kim cương lóe blingbling tỏa ra ánh sáng lung linh.

Thật muốn... sờ thử.

Nữ hoàng bệ hạ đầu ngón tay hơi động một chút.

Bất quá đến cùng vẫn khắc chế loại xúc động này của mình.

Nàng bây giờ là Nữ Vu, không phải Isabela công chúa.

Phong Hoa ho khan một cái, mở miệng hỏi:

“Tiểu mỹ nhân ngư đơn thuần, ngươi đến địa bàn của Nữ Vu làm cái gì?”

Thanh âm Nữ Vu, không hề giống như truyện cổ tích miêu tả, nhất định phải cướp đi giọng nói của mỹ nhân ngư mới có thể trở nên ưu mỹ động lòng người.

Mặc dù không bằng Hải yêu mê hoặc lòng người, mỹ nhân ngư ưu mỹ uyển chuyển, nhưng lại có một loại đặc biệt êm tai, thú vị.

Triền miên mà khàn khàn, thấp giọng mà uyển chuyển.

Đặc biệt là Nữ Vu mặc trường bào màu đen, cầm trong tay quyền trượng lạnh như băng, đem thân thể của mình bao bọc kín mít không kẽ hở, chỉ trầm thấp lên tiếng...

Liền càng tăng thêm một bí ẩn.

Gương mặt Mascezel hiện lên một vẻ khẩn trương, băng tròng mắt màu xanh lam tràn đầy cảnh giác.

Vừa rồi, Nữ Vu này nhìn chằm chằm vào đuôi cá của hắn làm cái gì?

Chẳng lẽ...

Nàng đã biết...

Mascezel nhẹ nhàng nói: “Nữ Vu đại nhân, ta muốn đem đuôi cá biến thành... hai chân của hân loại.”

Vì cái gì?

Đáy lòng Phong Hoa xẹt qua một vẻ kinh ngạc, đồng thời hỏi lên.

“Tiểu mỹ nhân ngư thân ái, có thể nói cho ta biết, ngươi vì cái gì muốn muốn làm như thế?”

Ngoẹo cổ, suy nghĩ một chút.

Mascezel có chút ngượng ngùng nói: “Bởi vì, ta gặp phải một nhân loại. Ta muốn được ở bên nàng.”

“...”

Một nhân loại kia, là nói nàng?

Nữ hoàng bệ hạ thật không ngờ mị lực của mình lớn như vậy, vậy mà lại để cho...

Tiểu mỹ nhân ngư vừa thấy đã yêu rồi.

Phong Hoa hỏi: “Ngươi thích nhân loại kia?”

“...”

Mascezel không nói gì.

Hai chữ ưa thích, đối với tiểu mỹ nhân ngư chỉ sinh hoạt dưới đáy biển sâu, cảm tình trống rỗng mà nói, thực sự quá xa xôi.

Nhưng mà.

Mascezel biết rõ ——

Nhớ tới thiếu nữ cao quý kia đứng ở trên con thuyền lớm, mỉm cười nói với hắn ‘Quốc gia phương Đông cổ xa xôi, có một câu nói gọi là, ân cứu mạng nếu không cách nào báo đáp thì hãy lấy thân báo đáp’.

Trong lòng của hắn ngượng ngùng, vui vẻ, lại ngọt ngào.

Nếu như đây chính là thích....

Tiểu mỹ nhân ngư nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói: “Mascezel thích Isabela.”

[ Keng! Mục tiêu nhân vật Mascezel, độ thiện cảm + 10, công lược hoàn thành 40! ]

Phong Hoa lộ ra một nụ cười.

Mặt của nàng ẩn nấp dưới áo choàng màu đen, Mascezel cũng không thể thấy.

Rất nhanh.

Phong Hoa che giấu bộ dáng tươi cười, thanh âm khàn khàn, đe dọa nói ra:

“ Muốn đuôi cá biến thành hai chân, thì phải trả giá giá cao a,... Tiểu mỹ nhân ngư của ta.”

Mascezel đầu quả tim nhảy dựng.

... Isabela cũng đã gọi hắn như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện