Nếu là bị ngoại nhân nhìn thấy một màn này, vậy mặt mũi của Thiên Thánh tân đế như hắn ——
Còn cần hay không? Mặt ngoài mặt trong đều mất hết!
Tuy rằng hắn hiện tại đóng vai là tiểu thái giám, mà không phải Thiên Thánh quốc Hoàng Thượng Phượng Triêu Ca.
Nhưng mà, nói cái gì cũng không thể có tin đồn hoàng thượng đồng tính, tại Dưỡng Tâm điện sủng hạnh tiểu thái giám truyền đi!
Phải nhanh chóng mặc lên.
Phượng Triêu Ca vội vàng mặc quần áo.
Bộ dáng thất kinh, giống như là tiểu yêu tinh bị chính thất bắt kẻ thông dâm...
Ai.
Đáng tiếc.
Kỹ thuật lái xe của trẫm kỳ thật rất tốt, bất quá không thể mang ngươi thể nghiệm ~
Phong Hoa nhàn nhạt "sách" một tiếng, trong nội tâm có một chút tiếc nuối.
Duỗi tay ra, chỉnh lại long bào hơi nhíu.
Trẫm đại khái chính là ——
Dù cho có làm chuyện đó, thì quần áo chung quy vẫn chỉnh tề.
Mà tiểu kiều thê của trẫm...
Ân.
Một khuôn mặt đỏ bừng, bây giờ còn đang luống cuống tay chân mặc quần áo đây.
Mắt thấy Hoa Hương Trù càng ngày càng đến gần, muốn đem trang phục thái giám mặc tốt đã là không thể nào.
Bởi vì căn bản không có thời gian buộc ngực.
Trước ngực hai luồng mềm mại đẫy đà, cho dù là y phục rộng lớn cũng không che giấu được.
Vừa nhìn liền là biết đây là một phụ nữ nha.
Dưới tình thế cấp bách, hoàng đế bệ hạ đành phải trốn dưới đáy một chút.
Còn thuận tay nhặt dây buộc ngực vừa mới ném xuống đất.
Đành phải trốn ở dưới mặt bàn, thời gian dần qua dùng đai màu trắng mặc vào, mặc thêm vào y phục thái giám....
Ân.
Bên trong không gian nhỏ hẹp, hơn nữa Hoa Hương Trù ở bên ngoài, sinh ra một chủng loại cảm giác khẩn trương...
Vì vậy, càng thêm luống cuống tay chân.
Tại khoảng cách Phong Hoa hai ba bước, Hoa Hương Trù hưng phấn dừng chân.
Làn váy nhẹ nhàng được nàng buông xuống, ngón tay dịu dàng đặt trước bụng.
Hoa Hương Trù kềm chế tâm tình kích động vạn phần, hướng Phong Hoa nhẹ nhàng thi lễ:
“Nô tì, tham kiến Hoàng Thượng.”
Nàng hơi cúi đầu, làm cho một đoạn cổ trắng nõn duyên dáng như thiên nga, ánh vào mắt đế vương.
Đáng tiếc.
Dù cho Hoa Hương Trù bày ra tư thái đẹp, dáng người thẳng tắp, Phong Hoa cũng không khả năng có nửa phần động tâm.
Ngược lại là ——
Đối kẻ không mời mà đến cả gan dám quấy rầy nàng cùng tiểu kiều thê nghiên cứu kỹ thuật lái xe, liền đối xử lạnh nhạt có thêm.
Nữ hoàng bệ hạ ngồi ở trên ghế rồng, vẻ mặt thong dong bình tĩnh, không có toát ra thần sắc kinh hoảng chút nào.
Nàng không có gọi Hoa Hương Trù đứng dậy.
Vị bệ hạ đầy tôn quý, từ trên cao nhìn xuống Hoa Hương Trù, mặt mày lướt lên một tia lạnh thấu xương lưu chuyển, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
“Hương phi, ngươi cũng biết tự tiện xông vào Dưỡng Tâm điện là tội gì?”
Lạnh lùng không chứa một chút tình cảm nào, rơi vào trong tai Hoa Hương Trù, tự dưng làm cho đáy lòng nàng bỗng nhiên phát lạnh.
Nàng theo bản năng ngẩng đầu, há miệng muốn giải thích:
“Hoàng, Hoàng Thượng, nô tì cũng không phải là cố ý....tự tiện xông vào Dưỡng Tâm điện, quấy rầy người làm việc... Nô tì chẳng qua là, Chỉ là...”
Khi nhìn vào mắt Phong Hoa, theo thời gian trôi qua âm thanh dần yếu bớt đi.
Cho đến khi biến mất.
Ánh mắt kia là như thế nào a!
Tôn quý lạnh thấu xương đến mức Hoa Hương Trù nhìn thoáng qua, cũng không dám lại ngẩng đầu nhìn thêm lần thứ hai.
Hoa Hương Trù đột nhiên cúi đầu xuống, làm làm bộ đáng thương.
Lúc ban đầu muốn dựa vào mỹ mạo bắt lấy hoàng đế, làm cho hắn khuynh đảo tâm trí, nhưng sau đêm xuân phong kia thì lại lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Nếu như mỹ mạo không được, Hoa Hương Trù đành phải dùng tới trí tuệ ——
Nàng “Phù phù” một tiếng quỳ xuống dập đầu, giọng nói mang vẻ quyết tuyệt kinh tâm:
“Hoàng Thượng, nô tì tự tiện xông vào Dưỡng Tâm điện, cũng không phải vì cái gì khác, mà là đến đây.... Quy hàng.”
Còn cần hay không? Mặt ngoài mặt trong đều mất hết!
Tuy rằng hắn hiện tại đóng vai là tiểu thái giám, mà không phải Thiên Thánh quốc Hoàng Thượng Phượng Triêu Ca.
Nhưng mà, nói cái gì cũng không thể có tin đồn hoàng thượng đồng tính, tại Dưỡng Tâm điện sủng hạnh tiểu thái giám truyền đi!
Phải nhanh chóng mặc lên.
Phượng Triêu Ca vội vàng mặc quần áo.
Bộ dáng thất kinh, giống như là tiểu yêu tinh bị chính thất bắt kẻ thông dâm...
Ai.
Đáng tiếc.
Kỹ thuật lái xe của trẫm kỳ thật rất tốt, bất quá không thể mang ngươi thể nghiệm ~
Phong Hoa nhàn nhạt "sách" một tiếng, trong nội tâm có một chút tiếc nuối.
Duỗi tay ra, chỉnh lại long bào hơi nhíu.
Trẫm đại khái chính là ——
Dù cho có làm chuyện đó, thì quần áo chung quy vẫn chỉnh tề.
Mà tiểu kiều thê của trẫm...
Ân.
Một khuôn mặt đỏ bừng, bây giờ còn đang luống cuống tay chân mặc quần áo đây.
Mắt thấy Hoa Hương Trù càng ngày càng đến gần, muốn đem trang phục thái giám mặc tốt đã là không thể nào.
Bởi vì căn bản không có thời gian buộc ngực.
Trước ngực hai luồng mềm mại đẫy đà, cho dù là y phục rộng lớn cũng không che giấu được.
Vừa nhìn liền là biết đây là một phụ nữ nha.
Dưới tình thế cấp bách, hoàng đế bệ hạ đành phải trốn dưới đáy một chút.
Còn thuận tay nhặt dây buộc ngực vừa mới ném xuống đất.
Đành phải trốn ở dưới mặt bàn, thời gian dần qua dùng đai màu trắng mặc vào, mặc thêm vào y phục thái giám....
Ân.
Bên trong không gian nhỏ hẹp, hơn nữa Hoa Hương Trù ở bên ngoài, sinh ra một chủng loại cảm giác khẩn trương...
Vì vậy, càng thêm luống cuống tay chân.
Tại khoảng cách Phong Hoa hai ba bước, Hoa Hương Trù hưng phấn dừng chân.
Làn váy nhẹ nhàng được nàng buông xuống, ngón tay dịu dàng đặt trước bụng.
Hoa Hương Trù kềm chế tâm tình kích động vạn phần, hướng Phong Hoa nhẹ nhàng thi lễ:
“Nô tì, tham kiến Hoàng Thượng.”
Nàng hơi cúi đầu, làm cho một đoạn cổ trắng nõn duyên dáng như thiên nga, ánh vào mắt đế vương.
Đáng tiếc.
Dù cho Hoa Hương Trù bày ra tư thái đẹp, dáng người thẳng tắp, Phong Hoa cũng không khả năng có nửa phần động tâm.
Ngược lại là ——
Đối kẻ không mời mà đến cả gan dám quấy rầy nàng cùng tiểu kiều thê nghiên cứu kỹ thuật lái xe, liền đối xử lạnh nhạt có thêm.
Nữ hoàng bệ hạ ngồi ở trên ghế rồng, vẻ mặt thong dong bình tĩnh, không có toát ra thần sắc kinh hoảng chút nào.
Nàng không có gọi Hoa Hương Trù đứng dậy.
Vị bệ hạ đầy tôn quý, từ trên cao nhìn xuống Hoa Hương Trù, mặt mày lướt lên một tia lạnh thấu xương lưu chuyển, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
“Hương phi, ngươi cũng biết tự tiện xông vào Dưỡng Tâm điện là tội gì?”
Lạnh lùng không chứa một chút tình cảm nào, rơi vào trong tai Hoa Hương Trù, tự dưng làm cho đáy lòng nàng bỗng nhiên phát lạnh.
Nàng theo bản năng ngẩng đầu, há miệng muốn giải thích:
“Hoàng, Hoàng Thượng, nô tì cũng không phải là cố ý....tự tiện xông vào Dưỡng Tâm điện, quấy rầy người làm việc... Nô tì chẳng qua là, Chỉ là...”
Khi nhìn vào mắt Phong Hoa, theo thời gian trôi qua âm thanh dần yếu bớt đi.
Cho đến khi biến mất.
Ánh mắt kia là như thế nào a!
Tôn quý lạnh thấu xương đến mức Hoa Hương Trù nhìn thoáng qua, cũng không dám lại ngẩng đầu nhìn thêm lần thứ hai.
Hoa Hương Trù đột nhiên cúi đầu xuống, làm làm bộ đáng thương.
Lúc ban đầu muốn dựa vào mỹ mạo bắt lấy hoàng đế, làm cho hắn khuynh đảo tâm trí, nhưng sau đêm xuân phong kia thì lại lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Nếu như mỹ mạo không được, Hoa Hương Trù đành phải dùng tới trí tuệ ——
Nàng “Phù phù” một tiếng quỳ xuống dập đầu, giọng nói mang vẻ quyết tuyệt kinh tâm:
“Hoàng Thượng, nô tì tự tiện xông vào Dưỡng Tâm điện, cũng không phải vì cái gì khác, mà là đến đây.... Quy hàng.”
Danh sách chương