Phong Hoa chớp chớp mắt.

Chỉ với mấy viên trân châu này mà đã muốn hối lộ trẫm? Mascezel vừa khẩn trương vừa ngượng ngùng bưng lấy vỏ sò cùng trân châu, băng tròng mắt màu xanh lam nhìn qua Phong Hoa.

Chỉ thấy thiếu nữ chậm rãi mà lắc lắc đầu.

Theo động tác của nàng, vương miện đội trên đỉnh đầu dưới ánh tà dương lóe ra kim sắc quang mang.

Phong Hoa nhẹ giọng nhấn rõ từng chữ, thanh tuyến nhẹ nhàng chậm chạp, ôn nhu tựa như thổ lộ tâm tình với tình nhâm: “... Không được a, tiểu Mỹ Nhân ngư của ta.”

... Của ta.

Hai chữ này nói theo một cách khác, đại biểu cho một loại biểu thị công khai chủ quyền.

Giống như tạo ấn ký riêng biệt lên thân thể vậy.

Rõ ràng trong nước biển lạnh buốt, Mascezel lại cảm giác toàn thân, kể cả sợi tóc đều muốn nhanh chóng bốc cháy lên.

Đôi môi tiểu Mỹ Nhân ngư hiện ra một đường cong khó xử.

“Thế nhưng...”

Mascezel đang muốn mở miệng nói chuyện.

Thời điểm này, một giọng nói từ xa mà đến gần: “Isabela công chúa ——”

Thân sĩ trẻ tuổi anh tuấn, trường ngoa màu trắng giẫm trên boong tàu, từng bước một đi đến chỗ Phong Hoa.

Bộ pháp ưu nhã, trang trí đính ở trên vai có chút đong đưa.

Phong Hoa quay đầu lại.

Người này đúng là con của West Công Tước nắm quyền ở Simda.

Trong đầu tìm tòi trí nhớ Isabela, Phong Hoa rất mau xác định được thân phận phức tạp của Phương Tây.

Nàng lãnh diễm gật đầu một chút.

“Antonio tiên sinh, xin chào.”

Nghe thấy viên minh châu đẹp nhất Simda - Isabela công chúa vậy mà có thể gọi ra tên của mình.

Khuôn mặt anh tuấn của Antonio lập tức hiện lên vẻ vui mừng: “Công Chúa Điện Hạ...”

“...”

—— Tiểu Mỹ Nhân ngư đơn thuần nhất định phải rời xa nhân loại giảo hoạt, đáng giận lại tham lam!

Mascezel ghi nhớ lời khuyên của các tỷ tỷ.

Cho nên lúc Antonio đi đến bên người Phong Hoa, Mascezel lập tức ưu mỹ không tiếng động rời xa thuyền lớn.

Tuy rằng, tiểu Mỹ Nhân ngư cũng không biết, vào thời điểm nhìn thấy thiếu nữ nhân loại kia, vì cái gì mà hắn không chạy.

... Có lẽ là nàng đã cứu hắn từ trong tay Hải yêu, đúng chứ?

Mascezel nhếch môi, đôi đồng tử nhìn qua thân ảnh một nam một nữ ở lan can từ phía xa.

Rất xa.

Tiểu Mỹ Nhân ngư không có Thuận Phong Nhĩ, không thể nghe rõ thiếu nữ cao quý cùng thân sĩ trẻ tuổi đó trên thuyền lớn nói những gì.

Bất quá...

Vị thân sĩ kia trên khuôn mặt vui vẻ, dù cho cách khoảng cách xa như vậy, nhưng lại làm ánh mắt Mascezel có chút đau đớn.

Mascezel cúi đầu nhìn vỏ sò trắng noãn đựng đầy trân châu trong tay——

Mỗi một khối trân châu, đều do hắn từ trong đá ngầm san hô tỉ mỉ chọn lựa ra.

Chẳng qua là, nàng có lẽ không cần đi.

Bởi vì Mascezel vừa mới nghe thấy người kia xưng hô thiếu nữ là: Isabela công chúa.

Nàng là một vị công chúa tôn quý, cũng không cần trân châu của Mỹ Nhân ngư.

Nghĩ tới đây, Mascezel nhẹ nhàng buông tay ra.

Từng khỏa màu trắng, hồng nhạt, màu lam nhạt, hắc trân châu...

Từ đầu ngón tay hắn chảy xuống, chìm nghỉm trong biển sâu.

Cuối cùng.

Lại nhìn thiếu nữ nhân loại đẹp đẽ quý giá trên thuyền lớn xa kia.

Trong băng tròng mắt màu xanh lam hiện lên một tia sắc thái khác.

Mascezel trong lòng nói.

Hẹn gặp lại.

Isabela.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện