"...........Tôi cũng rất thích Khả Khả đó".

"Nghe Khả Khả nói như vậy, trong lòng chị rất vui mừng, cho nên quyết định khen thưởng em........"

Nữ hoàng bệ hạ khẽ xoa cằm nam sủng nhà cô.

Một bên kiều diễm nói từng chữ, một bên chậm rãi tiến sát vào.

............Khen thưởng? Mắt Hứa Khả lóe lóe, tự nói bản thân mình phải lấy tĩnh chế động, lấy bất biến ứng vạn biến.

Bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc.

Hai người gần gũi đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, có thể nhìn thấy được làn da không tì vết của nhau.

Ngay cả những người đứng xem, giờ khắc này đều ngừng lại hơi thở hơi dồn dập, sợ quấy nhiễu cái gì.

Sự thật là trông hai người quá mức đẹp mắt.

Dường như chỉ có con cưng của thượng đế mới có giá trị nhan sắc cao đến như vậy, giơ tay nhấc chân đều là cảnh đẹp ý vui.

Chỉ tùy tiện sát mặt lại gần, giống như chụp ảnh thần tượng, mỗi bức đều đẹp như tranh vẽ.

Ở đây đều là thiếu nam thiếu nữ ở độ tuổi thanh xuân, lại là độ tuổi hướng đến tình yêu tốt đẹp, chính mắt nhìn thấy dung nhan lãnh diễm của cô gái cùng thiếu niên xinh đẹp tinh xảo gần như sắp........ hôn môi.

Tự nhiên mặt đỏ tim đập, cộng thêm khẩn trương chờ mong.

........... Hôn hắn!

......... Hôn nhanh lên!

.......... Mau hôn đi a!

Thân là hoàng đế tốt, nữ hoàng bệ hạ từ trước đến nay thực nguyện ý tiếp thu ý kiến của dân chúng.

Ở dưới mấy chục con mắt khẩn trương cùng chờ mong, Phong Hoa không phụ sự mong đợi của mọi người, rơi xuống một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trên mặt thiếu niên.

Đôi môi mềm mại, mang theo hương khí ngào ngạt, nhẹ nhàng ấn xuống làn da không tì vết kia........

Phong Hoa thành công nhận thấy thân thể Hứa Khả hơi cứng đờ.

Cô âm thầm cười, chợt lui ra một khoảng cách.

Lại nói tiếp lời nói ban đầu chưa nói xong:

".......... Một nụ hôn".

Trẫm ban thưởng, nhớ tiếp nhận.

Tạ chủ long ân thì không cần.

".........."

Hứa Khả vẫn cứ đờ đẫn như vậy, một lúc lâu còn chưa hồi phục tinh thần.

Thiếu nữ hôn, giống như mang theo ánh mắt của Medusa, hạ ma chú đem người trở thành pho tượng đá........

-

Trên xe lúc tan học.

Phong Hoa cùng Hứa Khả ngồi cách biệt hai bên trên chiếc xe Rolls- Royce.

Trừ bỏ ngày đầu tiên đi học, Phong Hoa ngồi qua chiếc xe màu đen kia, những ngày còn lại đều là tài xế đến đón hai người.

Hứa Khả cũng không còn đi chiếc xe soái khí kia nữa, làm cho những nữ sinh trong học viện có chút thất vọng cùng tiếc nuối........

Phong Hoa yên lặng từ cặp sách lấy ra sách giáo khoa tiếng Anh cùng từ điển.

Làm một nhà bác học đa tài, mười tuổi có thể viết 《thiên thu sách》, mười lăm tuổi có thể ở Kim Loan điện áp đảo tân khoa Trạng Nguyên, cần cù dũng cảm lại hiếu học vẫn luôn là phẩm đức tốt đẹp của nữ hoàng bệ hạ.

Gặo gỡ ngôn ngữ tiếng Anh chưa bao giờ thấy qua này, tuy rằng trước mặt học đã là cố hết sức, nhưng cũng là tiến bộ thần tốc, Phong Hoa tin tưởng chỉ cần có thêm thời gian, cô có thể đột phá cửa ải khó khăn này.

Yên lặng nhớ từ đơn, Phong Hoa không có thấy........

Một bên, ánh mắt thiếu niên như có như không dừng trên người cô, không biết có bao nhiêu.......... phức tạp!

Hoặc là........

Phong Hoa cũng cảm nhận được, chẳng qua giả vờ không biết thôi.

Một đường không nói chuyện, chỉ còn lại sự an tĩnh cùng tiếng lật sách.

Đến nhà, hai người xuống xe.

Hứa Khả đột nhiên vươn tay, bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của thiếu nữ--------

- -----------

Ah hu hu, mấy tuần nay wattpad toàn mắc kết nối không vào được nên giờ mới đăng được truyện, không biết ngày mai nó còn giở chứng không!!!!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện