Ai là nữ nhân của ngươi?!
Trẫm là nam nhân, nam nhân!
Ngươi mới là nữ nhân của trẫm!
Phượng Triêu Ca bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, một vòng bài trí quen thuộc đập vào mi mắt.
Nơi đây là...
Dưỡng Tâm điện? Chẳng lẽ trẫm, biến trở về thân thể của mình rồi?
Hoàng đế bệ hạ còn không kịp kinh hỉ, cơ thể hơi khẽ động, liên lụy đến miệng vết thương trên mông, đau đến mức lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
“Hí...”
Tâm, cũng lập tức nguội lạnh một nửa.
Hóa ra hắn bây giờ vẫn còn trong thân thể Hoa Vân La.....
Lúc này, cung nữ bên cạnh canh giữ ở rồng giường, mừng rỡ kêu lên:
“Cám ơn trời đất, Hoa phi nương nương người cuối cùng tỉnh! Người hôn mê trọn vẹn ba ngày, làm Hoàng Thượng lo lắng đến hư mất!”
Những lời này, từ trong miệng cung nữ nói ra, Phượng Triêu Ca không khỏi cảm thấy đặc biệt chói tai.
Đem hoàng thượng lo lắng đến hư mất?
Trẫm mới là hoàng thượng!
Phượng Triêu Ca lạnh lùng nói: “Ngươi đi, đem Hoa... Hoàng thượng đến đây cho ta.”
Giọng điệu vênh mặt hất hàm sai khiến, không có chút tôn kính nào khi nhắc đến "hoàng thượng".
Cung nữ hơi ngẩn ra, chợt ánh mắt thấy Phượng Triêu Ca liếc xéo tới, cúi người đáp: “... Vâng.”
Cung nữ thầm nghĩ:
Khó trách vị Hoa phi này nương nương lúc trước bị Hoàng Thượng tước đi phong hào, biếm vào lãnh cung.
Nói nàng được sủng ái mà kiêu ngạo quá mức, thật đúng là không có chút nào oan uổng.
Hoàng Thượng là người có địa vị cao lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp như nàng, giận dữ trừng trị đám thái giám phạm thượng, cuối cùng còn tự mình đem vị này ôm trở về Dưỡng Tâm điện, cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi chiếu cố ba ngày.
Ai ngờ.
Vị này sau khi tỉnh lại, chẳng những không có nửa phần cảm kích, ngược lại ngôn ngữ với thần thái đều mang hương vị kiêu căng.
Chỉ sợ...
Liền Hoa phi nương nương mà cứ được sủng sinh kiêu thêm nữa, cuối cùng sẽ bị ‘hoàng thượng’ chán ghét, lại lần nữa đày vào lãnh cung cũng không có cái gì lạ.
Rõ ràng thủ đoạn được bày ra tốt, lại đánh cho nhão nhoẹt, Hoa phi nương nương chính là như vậy.
Cung nữ một bên trong lòng lắc đầu, tiếc hận không thôi thay Phượng Triêu Ca, một bên rời khỏi Dưỡng Tâm điện tiến về Ngự Thư Phòng.
Cung nữ trước khi đi, nhìn về phía Phượng Triêu Ca bằng ánh mắt đồng tình mà thương cảm.
Phượng Triêu Ca: “...”
Trẫm bây giờ lại luân lạc tới mức ngay cả một cung tỳ nho nhỏ cũng tỏ thái độ đồng tình sao?
Bất quá, hoàng đế bệ hạ nghĩ lại ——
Trẫm đường đường thiên tử, vừa mới kế thừa giang sơn tổ tông lưu lại, vốn là Cửu ngũ chí tôn trên vạn người.
Lại đột nhiên không giải thích được mà biến thành phi tử bị trẫm đày vào lãnh cung.
Suy nghĩ kỹ một chút, trẫm kỳ thật còn thật sự có chút đáng thương.
Đáng làm cho người ta bi thương và đồng tình.
... Không biết đời này còn có cơ hội để trẫm trở lại thân thể của mình hay không?
Phượng Triêu Ca khẽ thở dài một tiếng.
Lúc này, một đạo hoa lệ tôn quý âm thanh từ cổng Dưỡng Tâm điện truyền đến ——
“Ái phi vì sao thở dài? Cũng là vì khi tỉnh lại không được nhìn thấy trẫm sao?”
“...”
Thân thể Phượng Triêu Ca bỗng nhiên cứng đờ.
Chậm rãi cứng ngắc quay đầu đi.
Một đạo ánh sáng màu vàng tôn quý đập vào đáy mắt của hắn.
Chỉ thấy người nọ trước sự cung kính của bao người khoan thai tới gần.
Giơ tay nhấc chân, nhướng lông mày liếc đều để lộ ra khí tức cao quý, không có chút nào nữ tính, hoàn mỹ thể hiện ra cái gì gọi là Cửu ngũ chí tôn.
Rõ ràng là thân thể cùng dung nhan quen thuộc của hắn, lại lạ lẫm làm cho người khác phải âm thầm kinh tâm.
Nếu như không phải hắn mới là Thiên Thánh tân đế Phượng Triêu Ca, chỉ sợ đều muốn cho rằng người trước mắt này chính là —— đế vương chân chính!
Phượng Triêu Ca nguy hiểm nheo mắt lại.
Trẫm là nam nhân, nam nhân!
Ngươi mới là nữ nhân của trẫm!
Phượng Triêu Ca bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, một vòng bài trí quen thuộc đập vào mi mắt.
Nơi đây là...
Dưỡng Tâm điện? Chẳng lẽ trẫm, biến trở về thân thể của mình rồi?
Hoàng đế bệ hạ còn không kịp kinh hỉ, cơ thể hơi khẽ động, liên lụy đến miệng vết thương trên mông, đau đến mức lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
“Hí...”
Tâm, cũng lập tức nguội lạnh một nửa.
Hóa ra hắn bây giờ vẫn còn trong thân thể Hoa Vân La.....
Lúc này, cung nữ bên cạnh canh giữ ở rồng giường, mừng rỡ kêu lên:
“Cám ơn trời đất, Hoa phi nương nương người cuối cùng tỉnh! Người hôn mê trọn vẹn ba ngày, làm Hoàng Thượng lo lắng đến hư mất!”
Những lời này, từ trong miệng cung nữ nói ra, Phượng Triêu Ca không khỏi cảm thấy đặc biệt chói tai.
Đem hoàng thượng lo lắng đến hư mất?
Trẫm mới là hoàng thượng!
Phượng Triêu Ca lạnh lùng nói: “Ngươi đi, đem Hoa... Hoàng thượng đến đây cho ta.”
Giọng điệu vênh mặt hất hàm sai khiến, không có chút tôn kính nào khi nhắc đến "hoàng thượng".
Cung nữ hơi ngẩn ra, chợt ánh mắt thấy Phượng Triêu Ca liếc xéo tới, cúi người đáp: “... Vâng.”
Cung nữ thầm nghĩ:
Khó trách vị Hoa phi này nương nương lúc trước bị Hoàng Thượng tước đi phong hào, biếm vào lãnh cung.
Nói nàng được sủng ái mà kiêu ngạo quá mức, thật đúng là không có chút nào oan uổng.
Hoàng Thượng là người có địa vị cao lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp như nàng, giận dữ trừng trị đám thái giám phạm thượng, cuối cùng còn tự mình đem vị này ôm trở về Dưỡng Tâm điện, cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi chiếu cố ba ngày.
Ai ngờ.
Vị này sau khi tỉnh lại, chẳng những không có nửa phần cảm kích, ngược lại ngôn ngữ với thần thái đều mang hương vị kiêu căng.
Chỉ sợ...
Liền Hoa phi nương nương mà cứ được sủng sinh kiêu thêm nữa, cuối cùng sẽ bị ‘hoàng thượng’ chán ghét, lại lần nữa đày vào lãnh cung cũng không có cái gì lạ.
Rõ ràng thủ đoạn được bày ra tốt, lại đánh cho nhão nhoẹt, Hoa phi nương nương chính là như vậy.
Cung nữ một bên trong lòng lắc đầu, tiếc hận không thôi thay Phượng Triêu Ca, một bên rời khỏi Dưỡng Tâm điện tiến về Ngự Thư Phòng.
Cung nữ trước khi đi, nhìn về phía Phượng Triêu Ca bằng ánh mắt đồng tình mà thương cảm.
Phượng Triêu Ca: “...”
Trẫm bây giờ lại luân lạc tới mức ngay cả một cung tỳ nho nhỏ cũng tỏ thái độ đồng tình sao?
Bất quá, hoàng đế bệ hạ nghĩ lại ——
Trẫm đường đường thiên tử, vừa mới kế thừa giang sơn tổ tông lưu lại, vốn là Cửu ngũ chí tôn trên vạn người.
Lại đột nhiên không giải thích được mà biến thành phi tử bị trẫm đày vào lãnh cung.
Suy nghĩ kỹ một chút, trẫm kỳ thật còn thật sự có chút đáng thương.
Đáng làm cho người ta bi thương và đồng tình.
... Không biết đời này còn có cơ hội để trẫm trở lại thân thể của mình hay không?
Phượng Triêu Ca khẽ thở dài một tiếng.
Lúc này, một đạo hoa lệ tôn quý âm thanh từ cổng Dưỡng Tâm điện truyền đến ——
“Ái phi vì sao thở dài? Cũng là vì khi tỉnh lại không được nhìn thấy trẫm sao?”
“...”
Thân thể Phượng Triêu Ca bỗng nhiên cứng đờ.
Chậm rãi cứng ngắc quay đầu đi.
Một đạo ánh sáng màu vàng tôn quý đập vào đáy mắt của hắn.
Chỉ thấy người nọ trước sự cung kính của bao người khoan thai tới gần.
Giơ tay nhấc chân, nhướng lông mày liếc đều để lộ ra khí tức cao quý, không có chút nào nữ tính, hoàn mỹ thể hiện ra cái gì gọi là Cửu ngũ chí tôn.
Rõ ràng là thân thể cùng dung nhan quen thuộc của hắn, lại lạ lẫm làm cho người khác phải âm thầm kinh tâm.
Nếu như không phải hắn mới là Thiên Thánh tân đế Phượng Triêu Ca, chỉ sợ đều muốn cho rằng người trước mắt này chính là —— đế vương chân chính!
Phượng Triêu Ca nguy hiểm nheo mắt lại.
Danh sách chương