Edit by Vân Hi
A Chiêu trầm mặc không nói gì.
Bởi vì cô cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Nhưng mà cô lại không biết rốt cuộc không đúng chỗ nào, vì thế lựa chọn xin hệ thống giúp đỡ.
"Hệ thống, mi cảm thấy ta cùng Tiêu Nghiên ở chung, bình thường sao?"
Hệ thống hỏi ngược lại: "Thời điểm cô cùng Tiêu Nghiên ở chung, vui vẻ không?"
A Chiêu cẩn thận suy xét một chút, cảm thấy tuy rằng đáp án là cũng không có đặc việt vui vẻ như vậy, nhưng chính là hai người ở bên nhau cũng rất tự nhiên và thoải mái.
Vì thế cô gật gật đầu: "Cũng vui."
Vì thế hệ thống sau đó nghiêm túc đưa ra kết luận: "Ký chủ cô xem, nam chủ cùng cô ở bên nhau cực kỳ vui vẻ, cô cùng nam chủ ở chung cũng rất vui vẻ. Có chỗ nào không bình thường?"
A Chiêu cảm thấy cái logic này nghe cũng có vẻ hoàn toàn không có vấn đề.
Đúng lúc này, Tiêu Nghiên lại nói một câu:
"Cô giáo, cô đối tốt với em như vậy, em cảm thấy, bất luận thế nào cũng nên báo đáp cô giáo mới phải."
"Chẳng lẽ cô giáo cô không thích em, không hy vọng em luôn vui vui vẻ vẻ, thuận tâm như ý sao?"
A Chiêu theo bản năng phủ nhận: "Đương nhiên là cô hy vọng."
Tiêu Nghiên thuận côn thượng bò(*): "Em cũng vậy."
( *Vân không hiểu! T-T )
A Chiêu vì thế lần này nghĩ thông suốt.
Cô vỗ vỗ cánh tay Tiêu Nghiên: "Được, cô hiểu rồi."
"Buông cô ra đi, cô thở không nổi."
Tiêu Nghiên rất nghe lời buông tay ra .
Hắn nhìn A Chiêu, chỉ cảm thấy cô giáo thấy thế nào cũng đáng yêu.
Rất muốn cắn một ngụm nếm thử xem có vị ngọt hay không nhỉ!.
Nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.
Hiện tại còn chưa thể.
Sẽ dọa đến cô.
Cũng chưa có chuẩn bị đầy đủ.
--
Chớp mắt cái lại là nửa năm qua đi.
Trong mắt A Chiêu, nam chủ đã hoàn toàn không khác gì một người bình thường.
Ngoại trừ việc không thể nói nhiều với người bên ngoài như cũ.
Hôm nay, A Chiêu cho mình một ngày nghỉ.
Không chỉ riêng mình, cô cho tất cả mọi người làm việc trong biệt thự một ngày nghỉ.
"Cả năm ai cũng chưa được nghỉ ngày nào, vậy hôm nay chúng ta cùng nhau nghỉ một ngày đi." Đây là nguyên văn lời A Chiêu nói.
Tiêu Nghiên tất nhiên sẽ không phản đối, chỉ cần là A Chiêu quyết định, hắn đều cảm thấy tốt.
"Tiêu Nghiên, muốn ra ngoài chơi không?" A Chiêu nói với Tiêu Nghiên.
Tiêu Nghiên ngẩn ra: "Đi đâu?"
"Đi công viên giải trí, cô muốn đi chơi." A Chiêu thật cẩn thận nhìn Tiêu Nghiên, "Em cảm thấy có được không?"
Cô có chút lo lắng nam chủ không muốn.
Tuy rằng Tiêu Nghiên nhìn cũng đã không khác gì người thường, nửa năm này cũng cùng A Chiêu đi ra ngoài không ít lần, nhưng đều là nơi yên tĩnh.
A Chiêu sớm đã phát hiện, nam chủ không thích náo nhiệt, càng chán ghét ồn ào.
A Chiêu không tính toán cưỡng bách nam chủ đi nơi nào náo nhiệt, nếu ngày hôm đó cô không có xem được một đoạn video.
Đó là một video quảng cáo cho một công viên giải trí mới mở, A Chiêu vốn dĩ chưa bao giờ thấy nhiều trò chơi cùng mấy loại giải trí như vậy cơ hồ bị dính một đòn, hoàn toàn nhớ kỹ nó.
Muốn đi chơi.
Rất muốn.
Cô tâm tâm niệm niệm rất lâu, vẫn luôn không có thời gian đi. Vừa lúc hôm nay là một ngày đặc biệt, cô định cùng Tiêu Nghiên đi chơi.
Tiêu Nghiên đối với công viên giải trí gì đó hoàn toàn không có hứng thú, nhưng mà hắn nhìn thấy ánh mắt A Chiêu sáng lấp lánh, cảm thấy rất hứng thú.
"Cô giáo rất muốn đi?" Hắn hỏi.
A Chiêu thành thật gật gật đầu.
Tiêu Nghiên cố ý nhíu mày: "Nhưng mà nơi đó nhất định rất nhiều người, em không nghĩ sẽ đi."
Hắn cau mày nhìn A Chiêu khó xử, nghĩ cô sẽ làm thế nào.
Cô có thể hay không...... vì mình mà từ bỏ công viên giải trí đã nhớ nhung từ lâu? Tiêu Nghiên trong lòng có chút chờ mong.
A Chiêu rất nhanh đưa ra phương án: "Kia...... Bằng không chúng ta cùng nhau đến cổng, em ở bên ngoài tìm cái quán cà phê nào ngồi, cô đi chơi?"
Tiêu Nghiên: "......"
A Chiêu trầm mặc không nói gì.
Bởi vì cô cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Nhưng mà cô lại không biết rốt cuộc không đúng chỗ nào, vì thế lựa chọn xin hệ thống giúp đỡ.
"Hệ thống, mi cảm thấy ta cùng Tiêu Nghiên ở chung, bình thường sao?"
Hệ thống hỏi ngược lại: "Thời điểm cô cùng Tiêu Nghiên ở chung, vui vẻ không?"
A Chiêu cẩn thận suy xét một chút, cảm thấy tuy rằng đáp án là cũng không có đặc việt vui vẻ như vậy, nhưng chính là hai người ở bên nhau cũng rất tự nhiên và thoải mái.
Vì thế cô gật gật đầu: "Cũng vui."
Vì thế hệ thống sau đó nghiêm túc đưa ra kết luận: "Ký chủ cô xem, nam chủ cùng cô ở bên nhau cực kỳ vui vẻ, cô cùng nam chủ ở chung cũng rất vui vẻ. Có chỗ nào không bình thường?"
A Chiêu cảm thấy cái logic này nghe cũng có vẻ hoàn toàn không có vấn đề.
Đúng lúc này, Tiêu Nghiên lại nói một câu:
"Cô giáo, cô đối tốt với em như vậy, em cảm thấy, bất luận thế nào cũng nên báo đáp cô giáo mới phải."
"Chẳng lẽ cô giáo cô không thích em, không hy vọng em luôn vui vui vẻ vẻ, thuận tâm như ý sao?"
A Chiêu theo bản năng phủ nhận: "Đương nhiên là cô hy vọng."
Tiêu Nghiên thuận côn thượng bò(*): "Em cũng vậy."
( *Vân không hiểu! T-T )
A Chiêu vì thế lần này nghĩ thông suốt.
Cô vỗ vỗ cánh tay Tiêu Nghiên: "Được, cô hiểu rồi."
"Buông cô ra đi, cô thở không nổi."
Tiêu Nghiên rất nghe lời buông tay ra .
Hắn nhìn A Chiêu, chỉ cảm thấy cô giáo thấy thế nào cũng đáng yêu.
Rất muốn cắn một ngụm nếm thử xem có vị ngọt hay không nhỉ!.
Nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.
Hiện tại còn chưa thể.
Sẽ dọa đến cô.
Cũng chưa có chuẩn bị đầy đủ.
--
Chớp mắt cái lại là nửa năm qua đi.
Trong mắt A Chiêu, nam chủ đã hoàn toàn không khác gì một người bình thường.
Ngoại trừ việc không thể nói nhiều với người bên ngoài như cũ.
Hôm nay, A Chiêu cho mình một ngày nghỉ.
Không chỉ riêng mình, cô cho tất cả mọi người làm việc trong biệt thự một ngày nghỉ.
"Cả năm ai cũng chưa được nghỉ ngày nào, vậy hôm nay chúng ta cùng nhau nghỉ một ngày đi." Đây là nguyên văn lời A Chiêu nói.
Tiêu Nghiên tất nhiên sẽ không phản đối, chỉ cần là A Chiêu quyết định, hắn đều cảm thấy tốt.
"Tiêu Nghiên, muốn ra ngoài chơi không?" A Chiêu nói với Tiêu Nghiên.
Tiêu Nghiên ngẩn ra: "Đi đâu?"
"Đi công viên giải trí, cô muốn đi chơi." A Chiêu thật cẩn thận nhìn Tiêu Nghiên, "Em cảm thấy có được không?"
Cô có chút lo lắng nam chủ không muốn.
Tuy rằng Tiêu Nghiên nhìn cũng đã không khác gì người thường, nửa năm này cũng cùng A Chiêu đi ra ngoài không ít lần, nhưng đều là nơi yên tĩnh.
A Chiêu sớm đã phát hiện, nam chủ không thích náo nhiệt, càng chán ghét ồn ào.
A Chiêu không tính toán cưỡng bách nam chủ đi nơi nào náo nhiệt, nếu ngày hôm đó cô không có xem được một đoạn video.
Đó là một video quảng cáo cho một công viên giải trí mới mở, A Chiêu vốn dĩ chưa bao giờ thấy nhiều trò chơi cùng mấy loại giải trí như vậy cơ hồ bị dính một đòn, hoàn toàn nhớ kỹ nó.
Muốn đi chơi.
Rất muốn.
Cô tâm tâm niệm niệm rất lâu, vẫn luôn không có thời gian đi. Vừa lúc hôm nay là một ngày đặc biệt, cô định cùng Tiêu Nghiên đi chơi.
Tiêu Nghiên đối với công viên giải trí gì đó hoàn toàn không có hứng thú, nhưng mà hắn nhìn thấy ánh mắt A Chiêu sáng lấp lánh, cảm thấy rất hứng thú.
"Cô giáo rất muốn đi?" Hắn hỏi.
A Chiêu thành thật gật gật đầu.
Tiêu Nghiên cố ý nhíu mày: "Nhưng mà nơi đó nhất định rất nhiều người, em không nghĩ sẽ đi."
Hắn cau mày nhìn A Chiêu khó xử, nghĩ cô sẽ làm thế nào.
Cô có thể hay không...... vì mình mà từ bỏ công viên giải trí đã nhớ nhung từ lâu? Tiêu Nghiên trong lòng có chút chờ mong.
A Chiêu rất nhanh đưa ra phương án: "Kia...... Bằng không chúng ta cùng nhau đến cổng, em ở bên ngoài tìm cái quán cà phê nào ngồi, cô đi chơi?"
Tiêu Nghiên: "......"
Danh sách chương