Đội quân viễn chỉnh phía nam của người Đảng Hạng †ừ lực lượng chiến đấu chủ lực đến hậu cần, trại nấu ăn và các đội phụ trợ khác cộng lại lên đến mấy vạn người, lúc này còn sống hơn 20 nghìn người, quá trình cực kỳ rườm rà.
Với tư cách là chỉ huy của Thiết Lâm Quân, Khánh Hoài phải ở lại chỉ huy.
Khi tiếp nhận xong đám lính đầu hàng, thì trời đã rạng sáng.
Vẫn luôn suy nghĩ về chuyện của Kim Phi, Khánh Hoài không hề nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau đã đi đến núi Thanh Thủy.
Kim Phi dẫn theo Từ Kiêu, nói cho anh ta các kỹ năng ném và phóng của máy bản đá.
'Thấy vậy, Khánh Hoài khế thở dài. Hắn có thể thấy được ý định rời đi của Kim Phi.
Kim Phi cũng nhìn thấy Khánh Hoài, vội vàng đưa Từ Kiêu qua đón hắn.
Hôm qua tại lều của Phạm tướng quân, y có thể thấy Khánh Hoài cũng rất ngạc nhiên trước những gì Phạm tướng quân nói.
Hơn nữa, Khánh Hoài đã giao đội Thiết Lâm Quân
Hơn nữa, Khánh Hoài đã giao đội Thiết Lâm Quân cho y trước khi hôn mê, sau khi tỉnh lại còn tìm mọi cách để cầu viện, thậm chí còn giao đồ ăn đến núi Thanh Thủy.
Mọi thứ đều cho thấy Khánh Hoài đối xử với y rất chân thành, Kim Phi cũng không cần phải giận Khánh Hoài vì Phạm tướng quân làm gì.
"Hầu gia, thân thể của ngài vẫn chưa khôi phục. Sáng sớm lên núi làm gì?”
Kim Phi nhìn khuôn mặt tái nhợt của Khánh Hoài, nhanh chóng sai Từ Kiêu đem một chiếc ghế đẩu tới.
"Ta là tướng quân trên lưng ngựa, chút thương tích này này có là gì”.
Khánh Hoài đuổi đám Từ Kiêu, Chung Ngũ đi: "Tiên sinh có thể ở lại không? Nếu tiên sinh muốn, ta có thể giúp tiên sinh xây dựng quân đội”.
Dù biết khả năng là rất nhỏ nhưng hắn vẫn muốn đích thân hỏi y.
"Cảm ơn sự ưu ái của ngài, Hầu gia, nhưng ta vẫn muốn trở về".
Kim Phi lắc đầu không do dự.
Sau trận chiến này, Kim Phi có sự hiểu biết mới về các vấn đề quân sự và chính trị của Đại Khang.
Phạm tướng quân tuy đã là một đại quan của triều đình nhưng vẫn bị đám con ông cháu cha cản đường, vì thế mà trong mấy vạn quân Trấn Tây, quân đội dưới trướng ông ấy thực sự có thể đánh chỉ có Thiết Lâm Quân và Phạm Gia Quân.
Nếu không có sự xuất hiện của phương trận Macedonian và xe bắn đá lần này, quân Trấn Tây khó mà bảo vệ được Thanh Thủy Cốc.
Đến lúc đó Thiết Lâm Quân chắc chắn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp.
Ở kiếp trước, y là một trạch nam điển hình, thà ở trong phòng thí nghiệm nửa tháng còn hơn ngồi trong phòng họp nửa giờ.
(*trạch nam: ám chỉ người chỉ thích ở một mình)
Những người điều hành cấp cao đó đều là thích nói bóng nói gió, rõ ràng muốn nói a, nhưng lại vòng vo nói b.
Với chỉ số IQ của Kim Phi, không phải y không hiểu, mà là y căm ghét những mưu mô thủ đoạn kiểu đó tận xương tủy.
€ó thời gian và sức lực, tốt hơn hết là yên ổn mà phát minh còn hơn, để Đường Đông Đông kiếm tiền, đưa Quan Hạ Nhi đi chu du khắp núi non sông nước.
Khánh Hoài đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng vẫn có chút thất vọng.
Tuy nhiên, biết rằng Kim Phi đã hạ quyết tâm, hắn không thuyết phục nữa, mà cười rồi chuyển chủ đề.
Dưới chân núi, Phạm tướng quân cả đêm không ngủ, sau khi đếm số lượng tù nhân và số liệu liên quan, ông ấy viết một bản tấu chương và vài bức thư riêng, giao cho sứ giả khẩn cấp Hồng Linh gấp rút gửi về Biên Kinh sớm nhất có thể.
Tấu chương là dành cho hoàng đế, còn thư là gửi đến những người bạn chí cốt của phe chủ chiến.
Cho đến bây giờ, Phạm tướng quân vẫn không bỏ cuộc, trong tấu chương lần nữa nhấn mạnh đóng góp. của Kim Phi, đồng thời đề nghị hoàng đế ban hành sắc lệnh phong Kim Phi làm tướng quân.
Đây là thẳng lợi toàn diện đầu tiên của Đại Khang sau từng đó năm chiến đấu với người Đảng Hạng, sứ giả khẩn cấp Hồng Linh mang theo tin chiến thắng, thúc ngựa không ngừng chạy về Biên Kinh
Chỉ mất mấy ngày thay ngựa không thay người dọc. đường đã từ Thanh Thủy Cốc chạy tới kinh thành cách đó hàng ngàn dặm.
"Quân Trấn Tây đã đại thắng, Thiết Lâm Quân đã tàn sát hàng chục ngàn kẻ thù, Lý Kế Khuê, chỉ huy của quân Nam Chinh, và hàng chục ngàn ky binh người Đảng Hạng đều bị bắt!"
Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh vội vàng rống lên khi đi qua cổng phía tây Biên Kinh.
Lần trước, chỉ có chưa đến một nghìn ky binh của người Đảng Hạng bị bắt sống mà đã gây ra một cuộc náo động ở Biên Kinh.
Toàn bộ thành Biên Kinh sôi sục. Vô số người lao ra khỏi nhà và tràn ra đường.
Tiếng chiêng, tiếng trống, tiếng hò reo vang dội cả một góc trời.
Các trọng thần của triều đình nhận được tin tức, không đợi hoàng đế triệu tập, bọn họ lần lượt chạy vào cung, dâng tấu chúc mừng.
Hoàng đế ngay lập tức triệu tập các quan đại thần để thảo luận về việc đàm phán với người Đảng Hạng, cũng như việc ban thưởng cho quân Trấn Tây.
Đây cũng là lý do chính mà các quan đại thần vào cung.
Họ đã có được thông tin chỉ tiết và hoàn toàn bị phát khiếp với tài năng của Kim Phi trong trận chiến này.
Núi Khôi Lang ngập nước, xe bản đá, hố bẫy ngựa, phương trận, và dây sắt, chỉ cần vài trăm người mà đã giữ vững được núi Thanh Thủy, cắt đứt đường rút lui của người Đảng Hạng...
Lần lượt từng thứ một, cho thấy đây là một thiên tài còn sắc sảo hơn cả Khánh Hoài.
Phe chủ chiến đã có một Khánh Hoài và một Phạm tướng quân, không thể để lòi ra thêm một tên nào nữa.
Dù là phải hi sinh một chút cũng không há gì.
Sau ba ngày đàm phán và thương lượng, hoàng đế đích thân viết thánh chỉ và lệnh cho thái giám đưa nó trở lại Thanh Thủy Cốc.
Đại thái giám đọc tên Phạm tướng quân và Khánh Hoài lĩnh chỉ, nhưng lại không gọi Kim Phi.
Điều này khiến Khánh Hoài trong lòng có linh tính chẳng lành, nhưng thái giám đã triển khai thánh chỉ nên chỉ có thể quỳ xuống nghe chỉ.
Trong thánh chỉ, Phạm tướng quân và Khánh Hoài đã được ca ngợi hết lời về chiến công của họ, ngoài phần thưởng vàng và bạc, Phạm tướng quân còn được phong là Trấn Tây Công và tiếp tục thống lĩnh thành Vị Châu.
Thái ấp của Khánh Hoài cũng có thêm một quận khác, Thiết Lâm Quân được nâng cấp thành quân đội hạng nhất.
Phạm tướng quân và Khánh Hoài rất hài lòng với kết quả này.
Đặc biệt là Khánh Hoài, mặt đỏ bừng vì phấn khích.
Quy mô của mỗi đội quân ở Đại Khang bị giới hạn theo cấp bậc, không phải muốn có bao nhiêu quân thì có bấy nhiêu quân đâu.
Thiết Lâm Quân từng là quân đội hạng hai, với số lượng 5.000 binh sĩ.
Sau khi nâng cấp lên quân đội hạng nhất, số lượng giới hạn trên lên tới 10.000.
Cùng với phương trận và xe bắn đá do Kim Phi phát minh, sự tự tin của Khánh Hoài đã tăng lên rất nhiều.
Nhưng điều khiến Khánh Hoài và Phạm tướng quân ngạc nhiên là Kim Phi, người có nhiều công lao hơn họ, lại chỉ được nhắc đến vài câu trong thánh chỉ.
Được phong làm Nam tước Thanh Thủy, thưởng năm trăm lạng bạc, sau đó không còn nữa.
"Với công lao to lớn như vậy, mà chỉ sắc phong nam tước thôi sao?"
Nam tước là danh hiệu thấp nhất của Đại Khang, Khánh Hoài ngay lập tức bất bình thay cho Kim Phi.
"Khánh Hầu đang nghỉ ngờ quyết định của Bệ hạ sao?"
Thái giám cười hỏi. Hỏi vậy ai dám nói gì nữa? Khánh Hoài nhanh chóng lắc đầu và hỏi: "Xin hỏi thái ấp của nam tước ở đâu?"
Có công trạng, sẽ có thái ấp.
Ví dụ như Khánh Hoài, thái ấp trước đây của hắn chính là huyện Kim Xuyên, mặc dù hắn không thể trực tiếp tham gia quản lý, nhưng một nửa nguồn thu thuế của huyện Kim Xuyên thuộc về Khánh Hoài.
Đây cũng là một trong những nguồn thu nhập chính để hắn mở rộng Thiết Lâm Quân.
Thái ấp của nam tước nhìn chung là nhỏ, nhưng Kim Phi không cần hỗ trợ quân đội, dù thái ấp chỉ có một thị trấn thì tiền đóng thuế cũng đủ để Kim Phi sống không cần lo cơm ăn áo mặc.
Nhưng không ngờ thái giám lắc đầu nói: "Nam tước Thanh Thủy không có thái ấp".
"Không có thái ấp?"
Đồng tử của Khánh Hoài hơi co lại, bất giác nắm chặt tay lại.
Hăn nghĩ rằng việc hoàng đế phong Kim Phi làm Nam tước Thanh Thủy là để kỷ niệm trận chiến ở Thanh Thủy Cốc, nhưng bây giờ hẳn đã hiểu ý nghĩa thực sự của Nam tước Thanh Thủy chỉ là một hư tước, giống như Thanh Thủy, vô giá trị.
Bây giờ ngay cả Phạm tướng quân cũng cảm thấy rằng hoàng đế đã quá đáng rồi.
Với tư cách là chỉ huy của Thiết Lâm Quân, Khánh Hoài phải ở lại chỉ huy.
Khi tiếp nhận xong đám lính đầu hàng, thì trời đã rạng sáng.
Vẫn luôn suy nghĩ về chuyện của Kim Phi, Khánh Hoài không hề nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau đã đi đến núi Thanh Thủy.
Kim Phi dẫn theo Từ Kiêu, nói cho anh ta các kỹ năng ném và phóng của máy bản đá.
'Thấy vậy, Khánh Hoài khế thở dài. Hắn có thể thấy được ý định rời đi của Kim Phi.
Kim Phi cũng nhìn thấy Khánh Hoài, vội vàng đưa Từ Kiêu qua đón hắn.
Hôm qua tại lều của Phạm tướng quân, y có thể thấy Khánh Hoài cũng rất ngạc nhiên trước những gì Phạm tướng quân nói.
Hơn nữa, Khánh Hoài đã giao đội Thiết Lâm Quân
Hơn nữa, Khánh Hoài đã giao đội Thiết Lâm Quân cho y trước khi hôn mê, sau khi tỉnh lại còn tìm mọi cách để cầu viện, thậm chí còn giao đồ ăn đến núi Thanh Thủy.
Mọi thứ đều cho thấy Khánh Hoài đối xử với y rất chân thành, Kim Phi cũng không cần phải giận Khánh Hoài vì Phạm tướng quân làm gì.
"Hầu gia, thân thể của ngài vẫn chưa khôi phục. Sáng sớm lên núi làm gì?”
Kim Phi nhìn khuôn mặt tái nhợt của Khánh Hoài, nhanh chóng sai Từ Kiêu đem một chiếc ghế đẩu tới.
"Ta là tướng quân trên lưng ngựa, chút thương tích này này có là gì”.
Khánh Hoài đuổi đám Từ Kiêu, Chung Ngũ đi: "Tiên sinh có thể ở lại không? Nếu tiên sinh muốn, ta có thể giúp tiên sinh xây dựng quân đội”.
Dù biết khả năng là rất nhỏ nhưng hắn vẫn muốn đích thân hỏi y.
"Cảm ơn sự ưu ái của ngài, Hầu gia, nhưng ta vẫn muốn trở về".
Kim Phi lắc đầu không do dự.
Sau trận chiến này, Kim Phi có sự hiểu biết mới về các vấn đề quân sự và chính trị của Đại Khang.
Phạm tướng quân tuy đã là một đại quan của triều đình nhưng vẫn bị đám con ông cháu cha cản đường, vì thế mà trong mấy vạn quân Trấn Tây, quân đội dưới trướng ông ấy thực sự có thể đánh chỉ có Thiết Lâm Quân và Phạm Gia Quân.
Nếu không có sự xuất hiện của phương trận Macedonian và xe bắn đá lần này, quân Trấn Tây khó mà bảo vệ được Thanh Thủy Cốc.
Đến lúc đó Thiết Lâm Quân chắc chắn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp.
Ở kiếp trước, y là một trạch nam điển hình, thà ở trong phòng thí nghiệm nửa tháng còn hơn ngồi trong phòng họp nửa giờ.
(*trạch nam: ám chỉ người chỉ thích ở một mình)
Những người điều hành cấp cao đó đều là thích nói bóng nói gió, rõ ràng muốn nói a, nhưng lại vòng vo nói b.
Với chỉ số IQ của Kim Phi, không phải y không hiểu, mà là y căm ghét những mưu mô thủ đoạn kiểu đó tận xương tủy.
€ó thời gian và sức lực, tốt hơn hết là yên ổn mà phát minh còn hơn, để Đường Đông Đông kiếm tiền, đưa Quan Hạ Nhi đi chu du khắp núi non sông nước.
Khánh Hoài đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng vẫn có chút thất vọng.
Tuy nhiên, biết rằng Kim Phi đã hạ quyết tâm, hắn không thuyết phục nữa, mà cười rồi chuyển chủ đề.
Dưới chân núi, Phạm tướng quân cả đêm không ngủ, sau khi đếm số lượng tù nhân và số liệu liên quan, ông ấy viết một bản tấu chương và vài bức thư riêng, giao cho sứ giả khẩn cấp Hồng Linh gấp rút gửi về Biên Kinh sớm nhất có thể.
Tấu chương là dành cho hoàng đế, còn thư là gửi đến những người bạn chí cốt của phe chủ chiến.
Cho đến bây giờ, Phạm tướng quân vẫn không bỏ cuộc, trong tấu chương lần nữa nhấn mạnh đóng góp. của Kim Phi, đồng thời đề nghị hoàng đế ban hành sắc lệnh phong Kim Phi làm tướng quân.
Đây là thẳng lợi toàn diện đầu tiên của Đại Khang sau từng đó năm chiến đấu với người Đảng Hạng, sứ giả khẩn cấp Hồng Linh mang theo tin chiến thắng, thúc ngựa không ngừng chạy về Biên Kinh
Chỉ mất mấy ngày thay ngựa không thay người dọc. đường đã từ Thanh Thủy Cốc chạy tới kinh thành cách đó hàng ngàn dặm.
"Quân Trấn Tây đã đại thắng, Thiết Lâm Quân đã tàn sát hàng chục ngàn kẻ thù, Lý Kế Khuê, chỉ huy của quân Nam Chinh, và hàng chục ngàn ky binh người Đảng Hạng đều bị bắt!"
Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh vội vàng rống lên khi đi qua cổng phía tây Biên Kinh.
Lần trước, chỉ có chưa đến một nghìn ky binh của người Đảng Hạng bị bắt sống mà đã gây ra một cuộc náo động ở Biên Kinh.
Toàn bộ thành Biên Kinh sôi sục. Vô số người lao ra khỏi nhà và tràn ra đường.
Tiếng chiêng, tiếng trống, tiếng hò reo vang dội cả một góc trời.
Các trọng thần của triều đình nhận được tin tức, không đợi hoàng đế triệu tập, bọn họ lần lượt chạy vào cung, dâng tấu chúc mừng.
Hoàng đế ngay lập tức triệu tập các quan đại thần để thảo luận về việc đàm phán với người Đảng Hạng, cũng như việc ban thưởng cho quân Trấn Tây.
Đây cũng là lý do chính mà các quan đại thần vào cung.
Họ đã có được thông tin chỉ tiết và hoàn toàn bị phát khiếp với tài năng của Kim Phi trong trận chiến này.
Núi Khôi Lang ngập nước, xe bản đá, hố bẫy ngựa, phương trận, và dây sắt, chỉ cần vài trăm người mà đã giữ vững được núi Thanh Thủy, cắt đứt đường rút lui của người Đảng Hạng...
Lần lượt từng thứ một, cho thấy đây là một thiên tài còn sắc sảo hơn cả Khánh Hoài.
Phe chủ chiến đã có một Khánh Hoài và một Phạm tướng quân, không thể để lòi ra thêm một tên nào nữa.
Dù là phải hi sinh một chút cũng không há gì.
Sau ba ngày đàm phán và thương lượng, hoàng đế đích thân viết thánh chỉ và lệnh cho thái giám đưa nó trở lại Thanh Thủy Cốc.
Đại thái giám đọc tên Phạm tướng quân và Khánh Hoài lĩnh chỉ, nhưng lại không gọi Kim Phi.
Điều này khiến Khánh Hoài trong lòng có linh tính chẳng lành, nhưng thái giám đã triển khai thánh chỉ nên chỉ có thể quỳ xuống nghe chỉ.
Trong thánh chỉ, Phạm tướng quân và Khánh Hoài đã được ca ngợi hết lời về chiến công của họ, ngoài phần thưởng vàng và bạc, Phạm tướng quân còn được phong là Trấn Tây Công và tiếp tục thống lĩnh thành Vị Châu.
Thái ấp của Khánh Hoài cũng có thêm một quận khác, Thiết Lâm Quân được nâng cấp thành quân đội hạng nhất.
Phạm tướng quân và Khánh Hoài rất hài lòng với kết quả này.
Đặc biệt là Khánh Hoài, mặt đỏ bừng vì phấn khích.
Quy mô của mỗi đội quân ở Đại Khang bị giới hạn theo cấp bậc, không phải muốn có bao nhiêu quân thì có bấy nhiêu quân đâu.
Thiết Lâm Quân từng là quân đội hạng hai, với số lượng 5.000 binh sĩ.
Sau khi nâng cấp lên quân đội hạng nhất, số lượng giới hạn trên lên tới 10.000.
Cùng với phương trận và xe bắn đá do Kim Phi phát minh, sự tự tin của Khánh Hoài đã tăng lên rất nhiều.
Nhưng điều khiến Khánh Hoài và Phạm tướng quân ngạc nhiên là Kim Phi, người có nhiều công lao hơn họ, lại chỉ được nhắc đến vài câu trong thánh chỉ.
Được phong làm Nam tước Thanh Thủy, thưởng năm trăm lạng bạc, sau đó không còn nữa.
"Với công lao to lớn như vậy, mà chỉ sắc phong nam tước thôi sao?"
Nam tước là danh hiệu thấp nhất của Đại Khang, Khánh Hoài ngay lập tức bất bình thay cho Kim Phi.
"Khánh Hầu đang nghỉ ngờ quyết định của Bệ hạ sao?"
Thái giám cười hỏi. Hỏi vậy ai dám nói gì nữa? Khánh Hoài nhanh chóng lắc đầu và hỏi: "Xin hỏi thái ấp của nam tước ở đâu?"
Có công trạng, sẽ có thái ấp.
Ví dụ như Khánh Hoài, thái ấp trước đây của hắn chính là huyện Kim Xuyên, mặc dù hắn không thể trực tiếp tham gia quản lý, nhưng một nửa nguồn thu thuế của huyện Kim Xuyên thuộc về Khánh Hoài.
Đây cũng là một trong những nguồn thu nhập chính để hắn mở rộng Thiết Lâm Quân.
Thái ấp của nam tước nhìn chung là nhỏ, nhưng Kim Phi không cần hỗ trợ quân đội, dù thái ấp chỉ có một thị trấn thì tiền đóng thuế cũng đủ để Kim Phi sống không cần lo cơm ăn áo mặc.
Nhưng không ngờ thái giám lắc đầu nói: "Nam tước Thanh Thủy không có thái ấp".
"Không có thái ấp?"
Đồng tử của Khánh Hoài hơi co lại, bất giác nắm chặt tay lại.
Hăn nghĩ rằng việc hoàng đế phong Kim Phi làm Nam tước Thanh Thủy là để kỷ niệm trận chiến ở Thanh Thủy Cốc, nhưng bây giờ hẳn đã hiểu ý nghĩa thực sự của Nam tước Thanh Thủy chỉ là một hư tước, giống như Thanh Thủy, vô giá trị.
Bây giờ ngay cả Phạm tướng quân cũng cảm thấy rằng hoàng đế đã quá đáng rồi.
Danh sách chương