Trên mảnh đất rộng lớn, hai phương trận của liên quân bị hàng nghìn ky binh bao vây,
Hai phương trận này đều được bao bọc bởi những cây tre nhọn, giống như con nhím đang cuộn tròn cơ thể lại, ky binh Đảng Hạng đi vòng quanh mấy vòng nhưng vẫn không tìm được chỗ trống để chen vào.
Hai bên đều trong thế bế tắc.
Tin tức đương nhiên đã được trinh sát của các bên truyền về doanh trại của mình.
Người Đảng Hạng hiện đang chiếm thế thượng phong, Lý Kế Khuê đương nhiên không lo lắng cũng không vội vàng, bình thản thảo luận với trợ tá của mình cách phá vỡ phương trận con nhím này.
Ngược lại trong phủ soái của Phạm tướng quân đang loạn cào cào.
Phạm tướng quân và Khánh Hoài đều đặt rất nhiều kỳ vọng vào An Túc Quân và Vĩnh An Quân, hi vọng bọn họ có thể dựa vào phương trận này để giải cứu Thiết Lâm Quân đang bị vây hãm.
Ai ngờ rằng liên quân còn chưa đi tới Thanh Thủy Cốc thì đã chết hơn một nửa rồi, phần còn lại thì đang bị ky binh Đảng Hạng vây chặt.
“Bọn họ không phải đã thành thạo phương trận rồi sao? Còn có lưới sắt mà Khánh Hoài đưa cho nữa, vì sao lại bị đánh cho tơi tả như vậy?”
Phạm tướng quân vừa lo vừa tức.
“Bẩm đại soái, ky binh Đảng Hạng đến quá nhanh, khi huynh đệ của chúng ta báo tin cho Đinh tướng quân và Trình tướng quân, bọn chúng đã tới gần sát mấy dặm, một nửa số huynh đệ không kịp thiết lập phương trận đều bị ky binh đâm chết rồi”.
Trinh sát đau khổ nói: “Còn về lưới sắt mà Khánh Hầu đưa, vẫn còn ở trên xe, đến cơ hội mở ra còn không có, phụ binh đều bị giết hết rồi...”
“Lần này bọn chúng xuất binh nhanh vậy à?” Phạm tướng quân sắc mặt lạnh ngắt nói.
Tốc độ luôn là một trong những lợi thế chính của ky binh, nhưng khi điều động một đội quân lớn thì chắc chắn không thể nhanh bằng trinh sát đơn lẻ được.
Theo tốc độ hành quân bình thường của ky binh Đảng Hạng, An Túc Quân sau khi nhận được thông báo của trinh sát thì phải có đủ thời gian để bày binh bố trận.
Nhưng sự thật bày ra trước mắt lại vả cho bọn họ. một cái cực mạnh.
“Bẩm đại soái, tiểu nhân cũng không biết, người Đảng Hạng giống như những kẻ điên vậy, khi xuất phát đều hành trang đơn giản, khi ra khỏi doanh trại phi ngựa như bay, tốc độ chỉ chậm hơn bọn thần một chút thôi”.
Trinh sát nói đến đây, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.
Khi đó hắn cũng đang trong một cuộc chạy đua với thần chết, chậm một chút thôi thì kết quả cũng sẽ không thể cứu vãn được.
“Xem ra ky binh Đảng Hạng có cao nhân chỉ điểm, không cho An Túc Quân cơ hội để thiết lập phương trận”.
Khánh Hoài nhìn bên ngoài cửa: “Hi vọng rằng năm trăm người xuất phát từ phía Nam không gặp phải ky binh Đảng Hạng”.
Sở dĩ đội quân xuất phát từ phía Bắc có thể sống sót là do họ mang theo tre nhọn và khiên chắn, có thể thiết lập thành phương trận, nhưng tiểu đội quân xuất phát từ phía Nam thì lại khắc, họ phải đi đường núi để đến gần Thanh Thủy Cốc, để di chuyển tiện lợi, họ chỉ mang theo lương thực cho hai ngày và vũ khí.
Một khi gặp phải ky binh Đảng Hạng sẽ lành ít dữ nhiều.
Nhưng mà sợ cái gì thì cái đó tới, Khánh Hoài vừa dứt lời, một trinh sát khắp người đây máu được khiêng từ bên ngoài vào.
“Báo cáo đại soái, Lưu tướng quân ở núi Kim Phòng gặp phải mai phục của người Đảng Hạng... toàn quân bị tiêu diệt...”
Trinh sát nói xong câu này liền hôn mê bất tỉnh.
Sắc mặt Phạm tướng quân trắng bệch, ra hiệu cho. binh lính khiêng trinh sát đi.
Khánh Hoài cũng lảo đảo, suýt thì ngã.
Toàn binh cứu viện hai đường Nam Bắc đều thất bại rồi, hắn tràn đầy lo lắng cho tương lai của Thiết Lâm Quân.
Người còn lo lắng hơn Khánh Hoài lúc này chính là nhà họ Đinh, nhà họ Trình ở trong thành Vị Châu.
Thiết Lâm Quân hiện giờ chỉ là bị bao vây trong núi, tạm thời không gặp nguy hiểm quá lớn, nhưng An Túc Quân và Vĩnh An Quân của hai nhà bọn họ đã tổn thất hơn nửa rồi, những người còn lại cũng đang gặp nguy hiểm cận kề.
Cho dù người Đảng Hạng không làm gì cả, chỉ bao vây như vậy, hai phương trận này cũng không thể chống đỡ nổi.
Dù sao bọn họ vội vàng kết trận, lương thực thực phẩm toàn bộ đều rơi vào tay người Đảng Hạng, đừng nói là ăn cơm, đến uống nước hoặc đi ngủ cũng trở thành hi vọng xa vời, bọn họ có thể tồn tại được bao lâu chứ? Người Đảng Hạng có được nguồn cung cấp lương thực ổn định, còn có thể luân phiên nhau nghỉ ngơi.
Phụ tá của hai nhà xông vào phủ soái, khóc lóc mếu máo cầu xin Phạm tướng quân phái binh đi cứu quân đội nhà bọn họ.
Vĩnh An Quân và An Túc Quân là những đội quân có năng lực nhất của Trấn Tây đại quân, hơn hai nghìn binh lính sống đến hiện giờ đều là những binh lính ưu tú nhất, Phạm tướng quân cũng không muốn bỏ rơi họ, vì vậy vội vàng triệu tập các tướng lĩnh đến họp.
Các tướng lĩnh vần còn đang buồn bực vì hôm qua không giành được cơ hội đi cứu Thiết Lâm Quân, lúc này hay tin ai nấy cũng hồ hởi lao tới phủ soái.
Nhưng sau khi biết chuyện xảy ra với An Túc Quân và Vĩnh An Quân, tất cả đều chết lặng, không ai dám nhắc đến chuyện đi cứu viện nữa.
Trợ tá hai nhà Đinh, Trình quỳ xuống dập đầu cầu xin các tướng lĩnh xuất binh cứu đội quân nhà họ.
Nhưng không có bất kỳ ai găắm đầu xuống giả câm giả điếc. lời, toàn bộ đều cúi
Khánh Hoài tức giận chửi mắng om sòm, Phạm tướng quân cũng vô cùng thất vọng về các tướng lĩnh dưới trướng.
Hội nghị liền giải tán. “Trịnh tướng quân, tối qua khi uống rượu, không phải ông nói nếu như có cơ hội, nhất định phải đi dạy dỗ cho đám người Đảng Hạng một trận, sao hôm nay lại không nói gì nữa?”
“Lão Lưu, ông còn có mặt mũi nói Lão Trịnh à? Hôm qua chẳng phải ông cũng nói Phạm tướng quân thiên vị, không chịu cho ông xuất binh khỏi thành sao? Hôm nay có cơ hội rồi, sao lại không đi nữa?”
“Đừng có đùa nữa, trong Trấn Tân Quân chúng ta, ngoại trừ Phạm Gia Quân dưới trướng Phạm tướng quân, đội quân có năng lực nhất chính là Thiết Lâm Quân, An Túc Quân và Vĩnh An Quân, bọn họ còn bị người Đảng Hạng hành cho mất xác, ta còn đi tới đó làm gì?
“Xem ra sau này chúng ta phải chăm chỉ luyện phương trận hơn nữa, lần này nếu như không phải có phương trận, e là Vĩnh An Quân và An Túc Quân đã xong đời từ lâu rồi”.
“Tiếc quá, Thiết Lâm Quân tạo ra phương trận lần này xong đời rồi”.
“Cái này thì không chắc, nhỡ Phạm tướng quân điều động quân doanh Phạm gia đi ứng cứu thì sao?”
“Phạm Gia Quân còn phải trấn thủ thành Vị Châu mà, làm sao có thể điều động được? Nếu như Phạm Gia Quân cũng đâm đầu vào đó, vậy thì thành Vị Châu xong đời rồi, Phạm tướng quân không gánh nổi trách nhiệm này đâu”.
“Nào, nào, náo, đánh cược đi, cược xem Phạm tướng quân có điều động Phạm Gia Quân không, ta cá là không!” “Ta cũng nghĩ là không!”
“Trời ơi, các ngươi nhỏ tiếng thôi, Khánh Hoài vẫn còn đang ở phía sau kìa”.
“ở phía sau thì sao, căn ta chắc!”
Khánh Hoài vốn dĩ không muốn đối phó với đám tướng lĩnh này, vừa rồi chỉ là tức quá nên mới buông lời chửi mắng. Đám tướng lĩnh này đều sợ rằng mình sẽ bị Phạm tướng quân chỉ điểm xuất binh, vì vậy không ai dám phản kháng.
Bây giờ ra khỏi phủ soái, với tâm tính của đám tướng lĩnh này, làm sao có thể nhẫn nhịn được?
Nhóm ba năm người tụ tập nói xấu.
Còn về Khánh Hoài ở phía sau, bọn họ không hề kiêng nể.
Thậm chí còn có mấy người cố ý nói to để cho Khánh Hoài nghe thấy.
Đối với bọn họ, lần này Thiết Lâm Quân gặp nạn khó thoát.
Không có Thiết Lâm Quân thì Khánh Hoài là cái thá gì chứ?
Chỉ là con vợ lẽ của Khánh Quốc Công phủ, còn chẳng so được với bọn họ.
Khánh Hoài tức giận hai mắt đỏ ngầu nhưng lại bị Lưu Quỳnh kéo đi.
Trước đây Khánh Hoài chỉ thấy thất vọng về đám tướng lĩnh này, nhưng bây giờ, hắn cảm thấy trái tim lạnh buốt, thậm chí còn thấy hoang mang về tương lai.
ÐĐều là quân nhân Đại Khang, đám tướng lĩnh này lại có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy?
Người như này có thể trấn giữ biên cương được. sao?
Trong phủ soái, Phạm tướng quân quả thực đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, không biết có nên xuất Phạm Gia Quân không, mà bên phía doanh trại Đảng Hạng đã bắt đầu có động tĩnh rồi.
Lý Kế Khuê lại cử thêm một đội quân lên đường, tuy nhiên lần này chỉ có một số ít ky binh, số còn lại đều là bộ binh và hậu cần.
Không chỉ mang theo lượng lớn lương thực, còn có ba chiếc xe khổng lồ để tấn công thành.
Hai phương trận này đều được bao bọc bởi những cây tre nhọn, giống như con nhím đang cuộn tròn cơ thể lại, ky binh Đảng Hạng đi vòng quanh mấy vòng nhưng vẫn không tìm được chỗ trống để chen vào.
Hai bên đều trong thế bế tắc.
Tin tức đương nhiên đã được trinh sát của các bên truyền về doanh trại của mình.
Người Đảng Hạng hiện đang chiếm thế thượng phong, Lý Kế Khuê đương nhiên không lo lắng cũng không vội vàng, bình thản thảo luận với trợ tá của mình cách phá vỡ phương trận con nhím này.
Ngược lại trong phủ soái của Phạm tướng quân đang loạn cào cào.
Phạm tướng quân và Khánh Hoài đều đặt rất nhiều kỳ vọng vào An Túc Quân và Vĩnh An Quân, hi vọng bọn họ có thể dựa vào phương trận này để giải cứu Thiết Lâm Quân đang bị vây hãm.
Ai ngờ rằng liên quân còn chưa đi tới Thanh Thủy Cốc thì đã chết hơn một nửa rồi, phần còn lại thì đang bị ky binh Đảng Hạng vây chặt.
“Bọn họ không phải đã thành thạo phương trận rồi sao? Còn có lưới sắt mà Khánh Hoài đưa cho nữa, vì sao lại bị đánh cho tơi tả như vậy?”
Phạm tướng quân vừa lo vừa tức.
“Bẩm đại soái, ky binh Đảng Hạng đến quá nhanh, khi huynh đệ của chúng ta báo tin cho Đinh tướng quân và Trình tướng quân, bọn chúng đã tới gần sát mấy dặm, một nửa số huynh đệ không kịp thiết lập phương trận đều bị ky binh đâm chết rồi”.
Trinh sát đau khổ nói: “Còn về lưới sắt mà Khánh Hầu đưa, vẫn còn ở trên xe, đến cơ hội mở ra còn không có, phụ binh đều bị giết hết rồi...”
“Lần này bọn chúng xuất binh nhanh vậy à?” Phạm tướng quân sắc mặt lạnh ngắt nói.
Tốc độ luôn là một trong những lợi thế chính của ky binh, nhưng khi điều động một đội quân lớn thì chắc chắn không thể nhanh bằng trinh sát đơn lẻ được.
Theo tốc độ hành quân bình thường của ky binh Đảng Hạng, An Túc Quân sau khi nhận được thông báo của trinh sát thì phải có đủ thời gian để bày binh bố trận.
Nhưng sự thật bày ra trước mắt lại vả cho bọn họ. một cái cực mạnh.
“Bẩm đại soái, tiểu nhân cũng không biết, người Đảng Hạng giống như những kẻ điên vậy, khi xuất phát đều hành trang đơn giản, khi ra khỏi doanh trại phi ngựa như bay, tốc độ chỉ chậm hơn bọn thần một chút thôi”.
Trinh sát nói đến đây, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.
Khi đó hắn cũng đang trong một cuộc chạy đua với thần chết, chậm một chút thôi thì kết quả cũng sẽ không thể cứu vãn được.
“Xem ra ky binh Đảng Hạng có cao nhân chỉ điểm, không cho An Túc Quân cơ hội để thiết lập phương trận”.
Khánh Hoài nhìn bên ngoài cửa: “Hi vọng rằng năm trăm người xuất phát từ phía Nam không gặp phải ky binh Đảng Hạng”.
Sở dĩ đội quân xuất phát từ phía Bắc có thể sống sót là do họ mang theo tre nhọn và khiên chắn, có thể thiết lập thành phương trận, nhưng tiểu đội quân xuất phát từ phía Nam thì lại khắc, họ phải đi đường núi để đến gần Thanh Thủy Cốc, để di chuyển tiện lợi, họ chỉ mang theo lương thực cho hai ngày và vũ khí.
Một khi gặp phải ky binh Đảng Hạng sẽ lành ít dữ nhiều.
Nhưng mà sợ cái gì thì cái đó tới, Khánh Hoài vừa dứt lời, một trinh sát khắp người đây máu được khiêng từ bên ngoài vào.
“Báo cáo đại soái, Lưu tướng quân ở núi Kim Phòng gặp phải mai phục của người Đảng Hạng... toàn quân bị tiêu diệt...”
Trinh sát nói xong câu này liền hôn mê bất tỉnh.
Sắc mặt Phạm tướng quân trắng bệch, ra hiệu cho. binh lính khiêng trinh sát đi.
Khánh Hoài cũng lảo đảo, suýt thì ngã.
Toàn binh cứu viện hai đường Nam Bắc đều thất bại rồi, hắn tràn đầy lo lắng cho tương lai của Thiết Lâm Quân.
Người còn lo lắng hơn Khánh Hoài lúc này chính là nhà họ Đinh, nhà họ Trình ở trong thành Vị Châu.
Thiết Lâm Quân hiện giờ chỉ là bị bao vây trong núi, tạm thời không gặp nguy hiểm quá lớn, nhưng An Túc Quân và Vĩnh An Quân của hai nhà bọn họ đã tổn thất hơn nửa rồi, những người còn lại cũng đang gặp nguy hiểm cận kề.
Cho dù người Đảng Hạng không làm gì cả, chỉ bao vây như vậy, hai phương trận này cũng không thể chống đỡ nổi.
Dù sao bọn họ vội vàng kết trận, lương thực thực phẩm toàn bộ đều rơi vào tay người Đảng Hạng, đừng nói là ăn cơm, đến uống nước hoặc đi ngủ cũng trở thành hi vọng xa vời, bọn họ có thể tồn tại được bao lâu chứ? Người Đảng Hạng có được nguồn cung cấp lương thực ổn định, còn có thể luân phiên nhau nghỉ ngơi.
Phụ tá của hai nhà xông vào phủ soái, khóc lóc mếu máo cầu xin Phạm tướng quân phái binh đi cứu quân đội nhà bọn họ.
Vĩnh An Quân và An Túc Quân là những đội quân có năng lực nhất của Trấn Tây đại quân, hơn hai nghìn binh lính sống đến hiện giờ đều là những binh lính ưu tú nhất, Phạm tướng quân cũng không muốn bỏ rơi họ, vì vậy vội vàng triệu tập các tướng lĩnh đến họp.
Các tướng lĩnh vần còn đang buồn bực vì hôm qua không giành được cơ hội đi cứu Thiết Lâm Quân, lúc này hay tin ai nấy cũng hồ hởi lao tới phủ soái.
Nhưng sau khi biết chuyện xảy ra với An Túc Quân và Vĩnh An Quân, tất cả đều chết lặng, không ai dám nhắc đến chuyện đi cứu viện nữa.
Trợ tá hai nhà Đinh, Trình quỳ xuống dập đầu cầu xin các tướng lĩnh xuất binh cứu đội quân nhà họ.
Nhưng không có bất kỳ ai găắm đầu xuống giả câm giả điếc. lời, toàn bộ đều cúi
Khánh Hoài tức giận chửi mắng om sòm, Phạm tướng quân cũng vô cùng thất vọng về các tướng lĩnh dưới trướng.
Hội nghị liền giải tán. “Trịnh tướng quân, tối qua khi uống rượu, không phải ông nói nếu như có cơ hội, nhất định phải đi dạy dỗ cho đám người Đảng Hạng một trận, sao hôm nay lại không nói gì nữa?”
“Lão Lưu, ông còn có mặt mũi nói Lão Trịnh à? Hôm qua chẳng phải ông cũng nói Phạm tướng quân thiên vị, không chịu cho ông xuất binh khỏi thành sao? Hôm nay có cơ hội rồi, sao lại không đi nữa?”
“Đừng có đùa nữa, trong Trấn Tân Quân chúng ta, ngoại trừ Phạm Gia Quân dưới trướng Phạm tướng quân, đội quân có năng lực nhất chính là Thiết Lâm Quân, An Túc Quân và Vĩnh An Quân, bọn họ còn bị người Đảng Hạng hành cho mất xác, ta còn đi tới đó làm gì?
“Xem ra sau này chúng ta phải chăm chỉ luyện phương trận hơn nữa, lần này nếu như không phải có phương trận, e là Vĩnh An Quân và An Túc Quân đã xong đời từ lâu rồi”.
“Tiếc quá, Thiết Lâm Quân tạo ra phương trận lần này xong đời rồi”.
“Cái này thì không chắc, nhỡ Phạm tướng quân điều động quân doanh Phạm gia đi ứng cứu thì sao?”
“Phạm Gia Quân còn phải trấn thủ thành Vị Châu mà, làm sao có thể điều động được? Nếu như Phạm Gia Quân cũng đâm đầu vào đó, vậy thì thành Vị Châu xong đời rồi, Phạm tướng quân không gánh nổi trách nhiệm này đâu”.
“Nào, nào, náo, đánh cược đi, cược xem Phạm tướng quân có điều động Phạm Gia Quân không, ta cá là không!” “Ta cũng nghĩ là không!”
“Trời ơi, các ngươi nhỏ tiếng thôi, Khánh Hoài vẫn còn đang ở phía sau kìa”.
“ở phía sau thì sao, căn ta chắc!”
Khánh Hoài vốn dĩ không muốn đối phó với đám tướng lĩnh này, vừa rồi chỉ là tức quá nên mới buông lời chửi mắng. Đám tướng lĩnh này đều sợ rằng mình sẽ bị Phạm tướng quân chỉ điểm xuất binh, vì vậy không ai dám phản kháng.
Bây giờ ra khỏi phủ soái, với tâm tính của đám tướng lĩnh này, làm sao có thể nhẫn nhịn được?
Nhóm ba năm người tụ tập nói xấu.
Còn về Khánh Hoài ở phía sau, bọn họ không hề kiêng nể.
Thậm chí còn có mấy người cố ý nói to để cho Khánh Hoài nghe thấy.
Đối với bọn họ, lần này Thiết Lâm Quân gặp nạn khó thoát.
Không có Thiết Lâm Quân thì Khánh Hoài là cái thá gì chứ?
Chỉ là con vợ lẽ của Khánh Quốc Công phủ, còn chẳng so được với bọn họ.
Khánh Hoài tức giận hai mắt đỏ ngầu nhưng lại bị Lưu Quỳnh kéo đi.
Trước đây Khánh Hoài chỉ thấy thất vọng về đám tướng lĩnh này, nhưng bây giờ, hắn cảm thấy trái tim lạnh buốt, thậm chí còn thấy hoang mang về tương lai.
ÐĐều là quân nhân Đại Khang, đám tướng lĩnh này lại có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy?
Người như này có thể trấn giữ biên cương được. sao?
Trong phủ soái, Phạm tướng quân quả thực đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, không biết có nên xuất Phạm Gia Quân không, mà bên phía doanh trại Đảng Hạng đã bắt đầu có động tĩnh rồi.
Lý Kế Khuê lại cử thêm một đội quân lên đường, tuy nhiên lần này chỉ có một số ít ky binh, số còn lại đều là bộ binh và hậu cần.
Không chỉ mang theo lượng lớn lương thực, còn có ba chiếc xe khổng lồ để tấn công thành.
Danh sách chương