“Đầu hàng thì không giết”.
'Từ Kiêu ra sức hét lên câu này.
Đây là điều mà tối qua Kim Phi dạy hắn sau khi dẫn hắn và các tướng sĩ làm quen với quân trận.
Lúc đó Từ Kiêu không để tâm đến điều này lắm, có vài tướng sĩ còn cho rằng Kim Phi không biết tự lượng sức.
Họ nghĩ hôm nay có thể đánh cho ky binh Đảng Hạng lùi binh đã là thắng lợi lớn nhất rồi, vậy mà còn muốn bắt luôn ky binh? Nghĩ gì thế chứ?
Thế nhưng Kim Phi đã làm được.
Kết hợp bãy hố và đội hình tấn công đã nói cho họ biết ky binh không phải là thứ mình không thể đánh thắng.
“Đầu hàng thì không giết”.
Tất cả binh sĩ đều hét lên sau Từ Kiêu.
Vừa đồng thanh vừa kiên định, sát khí ngùn ngụt.
Ngay lúc này tinh thần chiến đấu của Thiết Lâm Quân đến đỉnh cao.
Ngựa chiến của ky binh Đảng Hạng như cảm nhận được nguy hiểm liên tục lùi về sau.
Nhưng ky binh phía sau cũng bị đội quân mà Chung Ngũ dẫn dắt chặn lại, có thể lùi đi đâu được?
Mấy năm nay, mỗi năm người Đảng Hạng đều đến biên giới Trung Nguyên cướp bóc, không chỉ cướp lương thực và tiền mà còn cướp người.
Thời đại này, tù binh không có nhân quyền, người Hán bị bắt đến Đảng Hạng, địa vị chẳng bằng một con trâu, rất ít người có thể sống qua ba năm.
Thế nên ky binh Đảng Hạng đều biết rõ một khi đầu hàng, điều đang đợi chúng chính là con đường lao dịch không có hồi kết, mãi đến khi chết.
Huống hồ mấy năm nay người Đảng Hạng luôn chèn ép quân đội Đại Khang, mặc dù này lần này thất bại nhưng chúng vẫn rất kiêu ngạo, sao có thể đầu hàng được?
“Các huynh đệ, kiên trì nào, đại soái nhất định sẽ phải người đến cứu chúng ta”.
Một tướng lĩnh Đảng Hạng gào lên: “Đến lúc đó chúng ta sẽ giết hết người Đại Khang, rồi đến Trung
Nguyên cướp hết lương thực và phụ nữ về”. “Giết! Giết! Giết!”
Tất cả ky binh Đảng Hạng giơ đao gào lên với bầu trời.
“Nếu đã muốn chết thì ta cho các ngươi toại nguyện”.
Trận chiến giữa Đại Khang và Đảng Hạng đã kéo dài mấy mươi năm, thù oán đã không thể xóa bỏ.
Thế nên với Thiết Lâm Quân, họ càng mong giết sạch đám người Đảng Hạng này chứ không phải khuyên đầu hàng.
Quyết định của người Đảng Hạng vừa đúng ý mình.
'Từ Kiêu và Chung Ngũ cùng ra lệnh đội quân tăng nhanh nhịp tấn công.
Đội quân tiếp tục tiến về trước, ky binh Đảng Hạng bị đàn áp liên tục lùi về sau.
Đại doanh Đảng Hạng, một con ngựa chạy về phía lâu trong quân.
Binh sĩ tuần tra lập tức giương cung đao lên, phong tỏa đường đi.
Nhưng nhìn thấy lông đỏ trên đỉnh đầu binh sĩ ở trên ngựa, người kia lập tức né sang bên đường.
Đây là phái viên khẩn cấp Hồng Linh trong quân, nhiệm vụ truyền tin tức quân sự khẩn cấp nhất, bất kỳ ai cũng không được ngăn lại, nếu không sẽ bị giết.
Có một nhóm tướng lĩnh Đảng Hạng đang ngồi trong lâu.
Nghe tiếng vó ngựa, thống soái chinh chiến về phía Nam của Đảng Hạng không khỏi lộ ra vẻ vui mừng: “Ha ha, xem ra trận chiến đã kết thúc, nhanh hơn ta nghĩ nhiều đấy”.
“Đại soái, hôm qua Khánh Hoài bị chém một nhát, dù không chết cũng không thể chỉ huy chiến đấu, Thiết Lâm Quân không có Khánh Hoài thì như sói không có răng, đại soái giơ chân lên cũng có thể đạp chết chúng”.
“Thiết Lâm Quân giỏi nhất là đánh di động, chúng ta vừa đánh là chạy vào trong núi, còn xảo quyệt hơn cả hồ ly, lần này để ta xem chúng chạy đi đâu”.
“Nếu Khánh Hoài dám vứt Thanh Thủy Cốc lại bỏ không cần chúng ta ra tay, Hoàng đế Đại Khang sẽ giết hắn”. chạ
“Chúc mừng đại soái đánh bại Thiết Lâm Quân”.
Các thủ lĩnh Đảng Hạng vui mừng đứng lên nịnh nọt.
“Ha ha hai”
Lý Kế Khuê vui mừng đập bàn: “Phá được Thanh 'Thủy Cốc thì tiến vào Trung Nguyên, các ngươi cũng chuẩn bị đi, có thể cướp được bao nhiêu thì phải dựa vào chính các ngươi”.
“Ha ha, đại soái yên tâm, ta nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng”.
“Bây giờ chúng ta đến đó, đánh vào Trung Nguyên, lúa cũng vừa lúc chín rồi
“Ha ha, phụ nữ Trung Nguyên đều được làm từ nước, lần này ta phải cướp được mấy em xinh mơn mởn một chút, để lại mùa đông làm ấm giường”.
“Dã Lợi Lang, năm ngoái chẳng phải ngươi cướp. được hơn ba mươi người đó sao?”
“Haizz, đừng nói nữa, phụ nữ Trung Nguyên không chịu được lạnh, vừa đến mùa đồng đã lạnh cóng chết mất rồi”.
“Ngươi không để chúng ở trong lầu thì đã đành, cũng chẳng cho người ta lấy một bộ quần áo, không chết cóng mới lạ đó”.
“Quần áo đắt quá, cho chúng mặc chỉ bằng đắp lên người con dê còn hơn, cóng chết rồi thì hôm nay đến cướp tiếp thôi”.
“Dã Lợi Lang, phụ nữ có vài người là được, năm nào. ngươi cũng cướp nhiều như thế có tác dụng gì, chỉ bằng cướp thêm mấy gã đàn ông về có thể làm công cho ngươi”.
Một đám tướng lĩnh Đảng Hạng phấn khích lên kế hoạch đến Trung Nguyên cướp những gì.
Chỉ có phụ tá của Lý Kế Khuê hơi lo lắng: “Đại soái, binh mã của chúng ta vẫn chưa tập hợp về đủ, phải xuất phát rồi sao?”
Khoảng thời gian trước, Đảng Hạng và người Đại Lương ở phía Tây xảy ra mâu thuẫn, không ít quân ky binh đã đến phía Tây đánh người Đại Lương, còn vài đội quân ky binh vẫn chưa về.
Mục đích chủ yếu đánh về phía Nam lần này của Đảng Hạng là để cướp bóc nên đã chuẩn bị rất nhiều xe chở chiến lợi phẩm.
Những chiếc xe này đi rất chậm nên xuất phát trước dưới sự hộ tống của ba ngàn ky binh, sau đó đợi ở biên giới.
Chiến tranh ở phía Tây đã kết thúc, đội quân ky binh chỉnh chiến phía Tây sẽ đuổi kịp trong vài ngày tới.
“Tốc độ của ky binh rất nhanh, đến rồi đuổi kịp chúng ta là được”.
Lý Kế Khuê nói.
Phụ tá còn muốn nói gì đó nhưng nghe ngựa chiến của sứ giả khẩn cấp Hồng Linh dừng trước lều bèn không nói nữa, định buổi tối sẽ dành thời gian đi khuyên Lý Kế Khuê.
Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh vội đi vào trong lều, chưa kịp nói gì đã nghe Lý Kế Khuê nói:
“Thiết Lâm Quân đã chạy mất bao nhiêu người? Có bắt được Khánh Hoài không?”
“Báo cáo đại soái, tiền tuyến cấp báo, quân của Dã Lợi Hùng tướng quân đã bị Thiết Lâm Quân bao vây ở Thanh Thủy Cốc, thiệt hại nặng nề”.
Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh vội nói.
“Ngươi nói gì cơ? Dã Lợi Hùng bị Thiết Lâm Quân bao vây ở Thanh Thủy Cốc? Còn bị thương vong hả?”
Lý Kế Khuê và các tướng lĩnh Đảng Hạng đều nghi ngờ mình nghe nhầm.
Chỉ có phụ tá vẫn tỉnh táo, túm lấy sứ giả khẩn cấp Hồng Linh hỏi: “Nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Thưa đại nhân, không biết Thiết Lâm Quân học được một loại trận pháp ở đâu...”
Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh kể lại trận chiến mình nhìn thấy khi đứng trên gò đất cao: “Lúc ta đến báo tin, một ngàn năm trăm ky binh Dã Lợi Hùng tướng quân chỉ huy đã tổn thất vài trăm người, còn lại cũng bị Thiết Lâm Quân bao vây ở Thanh Thủy Cốc”.
Lần này Lý Kế Khuê và các tướng lĩnh Đảng Hạng mới nhận ra xảy ra chuyện gì, ai nấy cũng không cười nổi, sắc mặt đều trở nên nghiêm trọng.
Hiện giờ họ chỉ có ba ngàn ky binh, lần này phái ra một nửa để đánh bại Thiết Lâm Quân.
Còn là nhóm một nửa ky binh khá xuất sắc.
Nếu một ngàn năm trăm ky binh xảy ra vấn đề, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
“Dã Lợi Hùng làm ăn kiểu gì thế, trận pháp gì mà ngựa chiến trọng giáp tiểu đoàn Tiên Phong không đánh được?”
Lý Kế Khuê đập bàn gào lên.
“Thưa đại soái, Thiết Lâm Quân đào rất nhiều hố sâu dưới đất, chân ngựa giãm vào sẽ bị gấy”.
Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh dè dặt đáp: “Thiết Lâm Quân còn làm trang bị cho hố sâu, tiểu đoàn Tiên Phong không phòng bị nên tổn thất, toàn quân bị tiêu diệt”.
“Toàn tiểu đoàn Tiên Phong bị tiêu diệt hả?”
Tin tức này như một đòn giáng rất nặng đập vào đầu Lý Kế Khuê và các tướng lĩnh Đảng Hạng.
'Từ Kiêu ra sức hét lên câu này.
Đây là điều mà tối qua Kim Phi dạy hắn sau khi dẫn hắn và các tướng sĩ làm quen với quân trận.
Lúc đó Từ Kiêu không để tâm đến điều này lắm, có vài tướng sĩ còn cho rằng Kim Phi không biết tự lượng sức.
Họ nghĩ hôm nay có thể đánh cho ky binh Đảng Hạng lùi binh đã là thắng lợi lớn nhất rồi, vậy mà còn muốn bắt luôn ky binh? Nghĩ gì thế chứ?
Thế nhưng Kim Phi đã làm được.
Kết hợp bãy hố và đội hình tấn công đã nói cho họ biết ky binh không phải là thứ mình không thể đánh thắng.
“Đầu hàng thì không giết”.
Tất cả binh sĩ đều hét lên sau Từ Kiêu.
Vừa đồng thanh vừa kiên định, sát khí ngùn ngụt.
Ngay lúc này tinh thần chiến đấu của Thiết Lâm Quân đến đỉnh cao.
Ngựa chiến của ky binh Đảng Hạng như cảm nhận được nguy hiểm liên tục lùi về sau.
Nhưng ky binh phía sau cũng bị đội quân mà Chung Ngũ dẫn dắt chặn lại, có thể lùi đi đâu được?
Mấy năm nay, mỗi năm người Đảng Hạng đều đến biên giới Trung Nguyên cướp bóc, không chỉ cướp lương thực và tiền mà còn cướp người.
Thời đại này, tù binh không có nhân quyền, người Hán bị bắt đến Đảng Hạng, địa vị chẳng bằng một con trâu, rất ít người có thể sống qua ba năm.
Thế nên ky binh Đảng Hạng đều biết rõ một khi đầu hàng, điều đang đợi chúng chính là con đường lao dịch không có hồi kết, mãi đến khi chết.
Huống hồ mấy năm nay người Đảng Hạng luôn chèn ép quân đội Đại Khang, mặc dù này lần này thất bại nhưng chúng vẫn rất kiêu ngạo, sao có thể đầu hàng được?
“Các huynh đệ, kiên trì nào, đại soái nhất định sẽ phải người đến cứu chúng ta”.
Một tướng lĩnh Đảng Hạng gào lên: “Đến lúc đó chúng ta sẽ giết hết người Đại Khang, rồi đến Trung
Nguyên cướp hết lương thực và phụ nữ về”. “Giết! Giết! Giết!”
Tất cả ky binh Đảng Hạng giơ đao gào lên với bầu trời.
“Nếu đã muốn chết thì ta cho các ngươi toại nguyện”.
Trận chiến giữa Đại Khang và Đảng Hạng đã kéo dài mấy mươi năm, thù oán đã không thể xóa bỏ.
Thế nên với Thiết Lâm Quân, họ càng mong giết sạch đám người Đảng Hạng này chứ không phải khuyên đầu hàng.
Quyết định của người Đảng Hạng vừa đúng ý mình.
'Từ Kiêu và Chung Ngũ cùng ra lệnh đội quân tăng nhanh nhịp tấn công.
Đội quân tiếp tục tiến về trước, ky binh Đảng Hạng bị đàn áp liên tục lùi về sau.
Đại doanh Đảng Hạng, một con ngựa chạy về phía lâu trong quân.
Binh sĩ tuần tra lập tức giương cung đao lên, phong tỏa đường đi.
Nhưng nhìn thấy lông đỏ trên đỉnh đầu binh sĩ ở trên ngựa, người kia lập tức né sang bên đường.
Đây là phái viên khẩn cấp Hồng Linh trong quân, nhiệm vụ truyền tin tức quân sự khẩn cấp nhất, bất kỳ ai cũng không được ngăn lại, nếu không sẽ bị giết.
Có một nhóm tướng lĩnh Đảng Hạng đang ngồi trong lâu.
Nghe tiếng vó ngựa, thống soái chinh chiến về phía Nam của Đảng Hạng không khỏi lộ ra vẻ vui mừng: “Ha ha, xem ra trận chiến đã kết thúc, nhanh hơn ta nghĩ nhiều đấy”.
“Đại soái, hôm qua Khánh Hoài bị chém một nhát, dù không chết cũng không thể chỉ huy chiến đấu, Thiết Lâm Quân không có Khánh Hoài thì như sói không có răng, đại soái giơ chân lên cũng có thể đạp chết chúng”.
“Thiết Lâm Quân giỏi nhất là đánh di động, chúng ta vừa đánh là chạy vào trong núi, còn xảo quyệt hơn cả hồ ly, lần này để ta xem chúng chạy đi đâu”.
“Nếu Khánh Hoài dám vứt Thanh Thủy Cốc lại bỏ không cần chúng ta ra tay, Hoàng đế Đại Khang sẽ giết hắn”. chạ
“Chúc mừng đại soái đánh bại Thiết Lâm Quân”.
Các thủ lĩnh Đảng Hạng vui mừng đứng lên nịnh nọt.
“Ha ha hai”
Lý Kế Khuê vui mừng đập bàn: “Phá được Thanh 'Thủy Cốc thì tiến vào Trung Nguyên, các ngươi cũng chuẩn bị đi, có thể cướp được bao nhiêu thì phải dựa vào chính các ngươi”.
“Ha ha, đại soái yên tâm, ta nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng”.
“Bây giờ chúng ta đến đó, đánh vào Trung Nguyên, lúa cũng vừa lúc chín rồi
“Ha ha, phụ nữ Trung Nguyên đều được làm từ nước, lần này ta phải cướp được mấy em xinh mơn mởn một chút, để lại mùa đông làm ấm giường”.
“Dã Lợi Lang, năm ngoái chẳng phải ngươi cướp. được hơn ba mươi người đó sao?”
“Haizz, đừng nói nữa, phụ nữ Trung Nguyên không chịu được lạnh, vừa đến mùa đồng đã lạnh cóng chết mất rồi”.
“Ngươi không để chúng ở trong lầu thì đã đành, cũng chẳng cho người ta lấy một bộ quần áo, không chết cóng mới lạ đó”.
“Quần áo đắt quá, cho chúng mặc chỉ bằng đắp lên người con dê còn hơn, cóng chết rồi thì hôm nay đến cướp tiếp thôi”.
“Dã Lợi Lang, phụ nữ có vài người là được, năm nào. ngươi cũng cướp nhiều như thế có tác dụng gì, chỉ bằng cướp thêm mấy gã đàn ông về có thể làm công cho ngươi”.
Một đám tướng lĩnh Đảng Hạng phấn khích lên kế hoạch đến Trung Nguyên cướp những gì.
Chỉ có phụ tá của Lý Kế Khuê hơi lo lắng: “Đại soái, binh mã của chúng ta vẫn chưa tập hợp về đủ, phải xuất phát rồi sao?”
Khoảng thời gian trước, Đảng Hạng và người Đại Lương ở phía Tây xảy ra mâu thuẫn, không ít quân ky binh đã đến phía Tây đánh người Đại Lương, còn vài đội quân ky binh vẫn chưa về.
Mục đích chủ yếu đánh về phía Nam lần này của Đảng Hạng là để cướp bóc nên đã chuẩn bị rất nhiều xe chở chiến lợi phẩm.
Những chiếc xe này đi rất chậm nên xuất phát trước dưới sự hộ tống của ba ngàn ky binh, sau đó đợi ở biên giới.
Chiến tranh ở phía Tây đã kết thúc, đội quân ky binh chỉnh chiến phía Tây sẽ đuổi kịp trong vài ngày tới.
“Tốc độ của ky binh rất nhanh, đến rồi đuổi kịp chúng ta là được”.
Lý Kế Khuê nói.
Phụ tá còn muốn nói gì đó nhưng nghe ngựa chiến của sứ giả khẩn cấp Hồng Linh dừng trước lều bèn không nói nữa, định buổi tối sẽ dành thời gian đi khuyên Lý Kế Khuê.
Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh vội đi vào trong lều, chưa kịp nói gì đã nghe Lý Kế Khuê nói:
“Thiết Lâm Quân đã chạy mất bao nhiêu người? Có bắt được Khánh Hoài không?”
“Báo cáo đại soái, tiền tuyến cấp báo, quân của Dã Lợi Hùng tướng quân đã bị Thiết Lâm Quân bao vây ở Thanh Thủy Cốc, thiệt hại nặng nề”.
Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh vội nói.
“Ngươi nói gì cơ? Dã Lợi Hùng bị Thiết Lâm Quân bao vây ở Thanh Thủy Cốc? Còn bị thương vong hả?”
Lý Kế Khuê và các tướng lĩnh Đảng Hạng đều nghi ngờ mình nghe nhầm.
Chỉ có phụ tá vẫn tỉnh táo, túm lấy sứ giả khẩn cấp Hồng Linh hỏi: “Nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Thưa đại nhân, không biết Thiết Lâm Quân học được một loại trận pháp ở đâu...”
Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh kể lại trận chiến mình nhìn thấy khi đứng trên gò đất cao: “Lúc ta đến báo tin, một ngàn năm trăm ky binh Dã Lợi Hùng tướng quân chỉ huy đã tổn thất vài trăm người, còn lại cũng bị Thiết Lâm Quân bao vây ở Thanh Thủy Cốc”.
Lần này Lý Kế Khuê và các tướng lĩnh Đảng Hạng mới nhận ra xảy ra chuyện gì, ai nấy cũng không cười nổi, sắc mặt đều trở nên nghiêm trọng.
Hiện giờ họ chỉ có ba ngàn ky binh, lần này phái ra một nửa để đánh bại Thiết Lâm Quân.
Còn là nhóm một nửa ky binh khá xuất sắc.
Nếu một ngàn năm trăm ky binh xảy ra vấn đề, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
“Dã Lợi Hùng làm ăn kiểu gì thế, trận pháp gì mà ngựa chiến trọng giáp tiểu đoàn Tiên Phong không đánh được?”
Lý Kế Khuê đập bàn gào lên.
“Thưa đại soái, Thiết Lâm Quân đào rất nhiều hố sâu dưới đất, chân ngựa giãm vào sẽ bị gấy”.
Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh dè dặt đáp: “Thiết Lâm Quân còn làm trang bị cho hố sâu, tiểu đoàn Tiên Phong không phòng bị nên tổn thất, toàn quân bị tiêu diệt”.
“Toàn tiểu đoàn Tiên Phong bị tiêu diệt hả?”
Tin tức này như một đòn giáng rất nặng đập vào đầu Lý Kế Khuê và các tướng lĩnh Đảng Hạng.
Danh sách chương