Phụ tá dẫn theo tuỳ tùng, ngày hôm đó đã đi khỏi thành Vị Châu để tới Thiết Lâm Quân.
Cùng lúc này, doanh trại Đảng Hạng cũng cực kỳ náo nhiệt.
Rất nhiều tướng quân tập trung bên trong lều lớn, vừa uống rượu vừa thảo luận việc chiến đấu vào buổi chiều.
“Thật đáng chết, suýt thì có thể bắt sống Khánh Hoài rồi"
“Người của ta chém cho Khánh Hoài một dao, còn nên cho hắn một trận, kết quả lại bị cận vệ của hắn cứu trở về, thật là quá đáng tiếc”.
“Quả thực đáng tiếc, thường ngày Khánh Hoài đều chui rúc ra phía sau cùng như một con rùa rụt cổ, hiếm có được một lần lên tiền tuyến mà vẫn chưa bắt được hắn”.
“Đầu trách số dây thép kia, trói lên chân ngựa muốn giãy cũng không giãy ra được, thật sự quá đáng hận”.
“Khánh Hoài vốn dĩ đã khó đối phó, bây giờ hắn lại có cách đối phó với chiến mã, sau này sẽ rắc rối đây”.
“Mọi người không cần lo lắng, thuộc hạ của ta đã bắt được mấy binh sĩ của Thiết Lâm Quân, ta cho người thẩm vấn qua, dây thép của Khánh Hoài đã dùng hết rồi.
Hôm nay nếu như chúng ta không rút quân, cứ xông tới thì chắc chắn sẽ xử lý được tất cả Thiết Lâm Quân chỉ trong phút chốc, bắt sống Khánh Hoài!”
“Tin tức có đáng tin không? Tên Khánh Hoài đó có nhiều mưu mô hơn cả ma quỷ, chúng ta đừng để trúng kế thêm lần nữa”.
“Có lẽ không phải là mưu kế của Khánh Hoài, lúc người của ta trở về có trói một tên tù binh bắt được phía sau thân ngựa và kéo cho tới chết, khi quay lại nơi đóng quân, mấy tù binh bị bắt còn lại đều sợ tới mức đái cả ra quần, hỏi cái gì là nói cái đới.
“Có phải mưu kế hay không ngày mai đi xem chẳng phải sẽ biết ngay sao? Đợi lát nữa chúng ta cùng đi tìm đại soái cầu chiến, nếu như trên đất vẫn có lưới thép, vậy thì lại nghĩ cách, nếu như không có thì chúng ta cứ đánh qua, dẹp tan Thiết Lâm Quân, bắt sống Khánh Hoài!"
“Dẹp tan Thiết Lâm Quân, bắt sống Khánh Hoài!”
Tướng quân Đảng Hạng còn lại cũng giơ bát rượu lên, lớn giọng hô hào.
Uống rượu xong, cả đám tướng lĩnh xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới trước lều của đại soái để cầu chiến.
Lần này đại soái Đảng Hạng phụ trách xâm lược phía Nam là Lý Kế Khuê của vương tộc, tác chiến dũng mãnh, đáng tiếc lại thiếu đi mưu trí. Năm ngoái bị Khánh Hoài dắt mũi mười mấy ngày trong núi, trở thành trò cười cho lãnh đạo cấp cao Đảng Hạng, hắn cũng coi như là kẻ thống hận Khánh Hoài nhất trong số người Đảng Hạng.
Buổi trưa nghe thuộc hạ báo cáo Thanh Thuỷ Cốc đã dựng lên cờ tướng của Khánh Hoài nên hắn đã ra lệnh cho ky binh dưới trướng đánh tới.
Khánh Hoài cũng đen đủi, thường ngày đều trấn giữ chỉ huy, không tuỳ tiện lên tiền tuyến, thế nhưng Hà Minh Khâm khiến cho Thiết Lâm Quân trở nên rối loạn, cộng thêm việc còn phải bố trí lưới thép nên đã đi tới bãi sông. một chuyến, ai ngờ vừa hay lại gặp phải ky binh Đảng Hạng đánh úp.
Lúc đó bên cạnh Khánh Hoài ngoại trừ mười mấy cận binh thì chỉ có một tốp trăm người, may là đã bố trí lưới thép trên bãi sông trước, cũng may người Đảng Hạng đa số đều đầu óc ngu sỉ tứ chi phát triển, rõ ràng nhìn thấy lưới thép trên bãi sông nhưng vẫn không ai chịu lui bước, vậy nên đã bỏ mạng rất nhiều bên trên lưới thép.
Nếu không Khánh Hoài sẽ không đơn giản chỉ bị trọng thương và hôn mê như thế.
Những thứ chưa biết dễ khiến cho người ta e sợ nhất, đây là lần đầu tiên lưới thép xuất hiện trên chiến trường của thời đại này. Khi Lý Kế Khuê nhìn thấy chiến mã mạnh mế bị lưới thép trói chặt lấy, máu chảy ra không ngừng, có giấy thế nào cũng không thoát ra được mới ra lệnh rút quân, chuẩn bị tìm hiểu rõ xem lưới thép là thứ gì sau đó lại tới.
Sau khi trở về biết được từ miệng của tù binh rằng lưới thép không nhiều thì cực kỳ hối hận.
Nếu như không phải trời sắp tối, ky binh không giỏi †ác chiến trong đêm thì hắn chỉ muốn đi đánh Thiết Lâm Quân một lần luôn và ngay.
Vậy nên khi đám tướng lĩnh dưới trướng tới cầu chiến, Lý Kế Khuê lập tức đồng ý ngày mai tiếp tục tiến đánh Thanh Thuỷ Cốc.
Bên ngoài Thanh Thuỷ Cốc, Kim Phi đã đi qua đi lại mấy vòng trên ngọn núi nhỏ, thi thoảng lại bảo thị vệ đánh dấu bên trên mặt đất.
“Từ Kiêu, ngươi sắp xếp hai trăm quân sĩ tới, bảo bọn họ mang rìu tới chặt cây”.
Kim Phi quay người nói: “Ngoài ra sắp xếp năm trăm quân sĩ đi tới rừng tre bên đó, trước khi trời tối phải chặt được một nghìn cây tre và chuyển về đại bản doanh!”
Trên ngọn núi này có một rừng cây thông rất lớn, vừa khéo có thể chặt làm xe bản đá.
Đi tiếp về phía trước là một rừng tre lớn, cũng không biết đã mọc được bao nhiêu năm, thân cây nào cũng thô ngang ngửa với cái miệng bát, tất cả cũng nằm trong kế hoạch chặt đốn của Kim Phi.
“Rõ!”
Phó tướng Từ Kiêu mặc dù không hiểu Kim Phi tại sao phải làm như thế, vậy nhưng vẫn khom lưng nhận lệnh.
Đây là mệnh lệnh đầu tiên mà Kim Phi giao cho anh †a, để biểu thị sự coi trọng, anh ta sẽ đích thân xuống núi thu xếp.
Chung Ngũ là cận vệ mà Khánh Hoài tìm cho Kim Phi, dù Khánh Hoài đang hôn mê, Chung Ngũ vẫn chấp hành mệnh lệnh này.
Ban nãy Từ Kiêu ở đây, hắn cũng không tiện chất vấn Kim Phi, đợi tới khi Từ Kiêu xuống núi, Chung Ngũ mới tiến đến hỏi:
“Thưa tiên sinh, ngài cho người lên núi chặt cây là vì muốn làm xe bắn đá như khi nãy nói sao?”
“Phải”, Kim Phi không giấu giếm Chung Ngũ, gật đầu thừa nhận.
“Thứ đó đáng tin không?”
“Đương nhiên”, Kim Phi tự tin nói: “Nếu như lắp đặt toàn bộ máy bắn đá trên những vị trí mà tôi cho đánh dấu, người Đảng Hạng có nhiều chừng nào cũng đừng hòng xông qua được”.
“Lợi hại vậy cơ à?”, Chung Ngũ chấn động.
Quen biết lâu như vậy, hắn cũng coi như hiểu Kim Phi, biết Kim Phi luôn nói lời giữ lời.
Nếu đã nói như thế, vậy thì đã hoàn toàn chắc ăn rồi.
“Nỗi lo lắng duy nhất của ta bây giờ chính là thời gian không đủ”.
Kim Phi bất lực thở dài.
Xe bản đá có kết cấu đơn giản hơn so với cung nỏ hạng nặng, hơn nữa còn không cần sử dụng cung tên, đá trên núi, xác của kẻ địch, chum vại, bất cứ thứ gì cũng có thể ném về phía trận địa của kẻ địch, phạm vi sát thương và lực sát thương còn cao hơn cả nỏ nặng.
Mặc dù tốc độ bắn chậm hơn nhiều so với nỏ nặng, có điều cũng coi như một loại vũ khí sắc bén có tính năng rất cao.
Rắc rối duy nhất chính là chế tạo máy bắn đá cần thời gian.
Nếu như cho y thêm thời gian một, hai tháng, không, chỉ cần cho y thêm một tuần thì y sẽ thư thả hơn nhiều.
Đáng tiếc là người Đảng Hạng sẽ không cho y nhiều thời gian như thế.
“Tiên sinh, ngài yên tâm, nếu như người Đảng Hạng đánh tới thì dù có phải dùng tới cả đám người, tôi cũng phải dẫn anh em giành cho ngài đủ thời gian”.
Chung Ngũ vỗ ngực hô lên.
“Đối phó với ky binh của người Đảng Hạng không thể chỉ dựa vào số lượng mà còn phải động não”.
Kim Phi gật đầu, nói: “Đúng rồi, trước kia ngươi làm cận vệ của Hầu gia đã từng dẫn binh chưa?”
“Đương nhiên là đã từng, ta và lão Trịnh, Lưu Quỳnh đều là tướng của hàng trăm binh sĩ, sau này được Hầu gia xem trọng nên mới được làm cận vệ”.
“Vậy ta giao cho ngươi một nhiệm vụ”. “Ngài nói đi”. “Ngươi như này...”
Kim Phi nhặt một cái gậy gỗ từ dưới mặt đất lên, ngồi xổm xuống giảng giải kế hoạch của mình cho. Chung Ngũ.
“Được... hay... vậy mà còn có thể đối phó với ky binh như thế...”
Cùng với sự giải thích của Kim Phi, mắt của Chung Ngũ ngày càng phát sáng, kích động tới độ chỉ muốn lập tức đi tìm ky binh Đảng Hạng để thử cách mà Kim Phi nói.
“Đợi lát nữa Từ Kiêu tới, ta bảo anh ta điều cho. ngươi năm trăm quân sĩ, tối nay ngươi hành động luôn, đừng chậm trễ”.
Một sơ suất nhỏ trên chiến trường sẽ phải trả giá bằng cái chết, huống hồ trước khi Khánh Hoài hôn mê còn nhắc nhở rằng người Đảng Hạng có thể đánh tới bất cứ lúc nào, vậy nên Kim Phi không dám sơ suất, tất cả đều xử lý theo tình hình cấp bách nhất.
Từ Kiêu hành động rất nhanh, bên phía Kim Phi vừa nói xong kế hoạch cho Chung Ngũ thì anh ta đã dẫn hai trăm quân sĩ tới.
Còn đưa tới một tin xấu.
“Tướng quân, bệnh tình của Hầu gia chuyển nặng
Cùng lúc này, doanh trại Đảng Hạng cũng cực kỳ náo nhiệt.
Rất nhiều tướng quân tập trung bên trong lều lớn, vừa uống rượu vừa thảo luận việc chiến đấu vào buổi chiều.
“Thật đáng chết, suýt thì có thể bắt sống Khánh Hoài rồi"
“Người của ta chém cho Khánh Hoài một dao, còn nên cho hắn một trận, kết quả lại bị cận vệ của hắn cứu trở về, thật là quá đáng tiếc”.
“Quả thực đáng tiếc, thường ngày Khánh Hoài đều chui rúc ra phía sau cùng như một con rùa rụt cổ, hiếm có được một lần lên tiền tuyến mà vẫn chưa bắt được hắn”.
“Đầu trách số dây thép kia, trói lên chân ngựa muốn giãy cũng không giãy ra được, thật sự quá đáng hận”.
“Khánh Hoài vốn dĩ đã khó đối phó, bây giờ hắn lại có cách đối phó với chiến mã, sau này sẽ rắc rối đây”.
“Mọi người không cần lo lắng, thuộc hạ của ta đã bắt được mấy binh sĩ của Thiết Lâm Quân, ta cho người thẩm vấn qua, dây thép của Khánh Hoài đã dùng hết rồi.
Hôm nay nếu như chúng ta không rút quân, cứ xông tới thì chắc chắn sẽ xử lý được tất cả Thiết Lâm Quân chỉ trong phút chốc, bắt sống Khánh Hoài!”
“Tin tức có đáng tin không? Tên Khánh Hoài đó có nhiều mưu mô hơn cả ma quỷ, chúng ta đừng để trúng kế thêm lần nữa”.
“Có lẽ không phải là mưu kế của Khánh Hoài, lúc người của ta trở về có trói một tên tù binh bắt được phía sau thân ngựa và kéo cho tới chết, khi quay lại nơi đóng quân, mấy tù binh bị bắt còn lại đều sợ tới mức đái cả ra quần, hỏi cái gì là nói cái đới.
“Có phải mưu kế hay không ngày mai đi xem chẳng phải sẽ biết ngay sao? Đợi lát nữa chúng ta cùng đi tìm đại soái cầu chiến, nếu như trên đất vẫn có lưới thép, vậy thì lại nghĩ cách, nếu như không có thì chúng ta cứ đánh qua, dẹp tan Thiết Lâm Quân, bắt sống Khánh Hoài!"
“Dẹp tan Thiết Lâm Quân, bắt sống Khánh Hoài!”
Tướng quân Đảng Hạng còn lại cũng giơ bát rượu lên, lớn giọng hô hào.
Uống rượu xong, cả đám tướng lĩnh xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới trước lều của đại soái để cầu chiến.
Lần này đại soái Đảng Hạng phụ trách xâm lược phía Nam là Lý Kế Khuê của vương tộc, tác chiến dũng mãnh, đáng tiếc lại thiếu đi mưu trí. Năm ngoái bị Khánh Hoài dắt mũi mười mấy ngày trong núi, trở thành trò cười cho lãnh đạo cấp cao Đảng Hạng, hắn cũng coi như là kẻ thống hận Khánh Hoài nhất trong số người Đảng Hạng.
Buổi trưa nghe thuộc hạ báo cáo Thanh Thuỷ Cốc đã dựng lên cờ tướng của Khánh Hoài nên hắn đã ra lệnh cho ky binh dưới trướng đánh tới.
Khánh Hoài cũng đen đủi, thường ngày đều trấn giữ chỉ huy, không tuỳ tiện lên tiền tuyến, thế nhưng Hà Minh Khâm khiến cho Thiết Lâm Quân trở nên rối loạn, cộng thêm việc còn phải bố trí lưới thép nên đã đi tới bãi sông. một chuyến, ai ngờ vừa hay lại gặp phải ky binh Đảng Hạng đánh úp.
Lúc đó bên cạnh Khánh Hoài ngoại trừ mười mấy cận binh thì chỉ có một tốp trăm người, may là đã bố trí lưới thép trên bãi sông trước, cũng may người Đảng Hạng đa số đều đầu óc ngu sỉ tứ chi phát triển, rõ ràng nhìn thấy lưới thép trên bãi sông nhưng vẫn không ai chịu lui bước, vậy nên đã bỏ mạng rất nhiều bên trên lưới thép.
Nếu không Khánh Hoài sẽ không đơn giản chỉ bị trọng thương và hôn mê như thế.
Những thứ chưa biết dễ khiến cho người ta e sợ nhất, đây là lần đầu tiên lưới thép xuất hiện trên chiến trường của thời đại này. Khi Lý Kế Khuê nhìn thấy chiến mã mạnh mế bị lưới thép trói chặt lấy, máu chảy ra không ngừng, có giấy thế nào cũng không thoát ra được mới ra lệnh rút quân, chuẩn bị tìm hiểu rõ xem lưới thép là thứ gì sau đó lại tới.
Sau khi trở về biết được từ miệng của tù binh rằng lưới thép không nhiều thì cực kỳ hối hận.
Nếu như không phải trời sắp tối, ky binh không giỏi †ác chiến trong đêm thì hắn chỉ muốn đi đánh Thiết Lâm Quân một lần luôn và ngay.
Vậy nên khi đám tướng lĩnh dưới trướng tới cầu chiến, Lý Kế Khuê lập tức đồng ý ngày mai tiếp tục tiến đánh Thanh Thuỷ Cốc.
Bên ngoài Thanh Thuỷ Cốc, Kim Phi đã đi qua đi lại mấy vòng trên ngọn núi nhỏ, thi thoảng lại bảo thị vệ đánh dấu bên trên mặt đất.
“Từ Kiêu, ngươi sắp xếp hai trăm quân sĩ tới, bảo bọn họ mang rìu tới chặt cây”.
Kim Phi quay người nói: “Ngoài ra sắp xếp năm trăm quân sĩ đi tới rừng tre bên đó, trước khi trời tối phải chặt được một nghìn cây tre và chuyển về đại bản doanh!”
Trên ngọn núi này có một rừng cây thông rất lớn, vừa khéo có thể chặt làm xe bản đá.
Đi tiếp về phía trước là một rừng tre lớn, cũng không biết đã mọc được bao nhiêu năm, thân cây nào cũng thô ngang ngửa với cái miệng bát, tất cả cũng nằm trong kế hoạch chặt đốn của Kim Phi.
“Rõ!”
Phó tướng Từ Kiêu mặc dù không hiểu Kim Phi tại sao phải làm như thế, vậy nhưng vẫn khom lưng nhận lệnh.
Đây là mệnh lệnh đầu tiên mà Kim Phi giao cho anh †a, để biểu thị sự coi trọng, anh ta sẽ đích thân xuống núi thu xếp.
Chung Ngũ là cận vệ mà Khánh Hoài tìm cho Kim Phi, dù Khánh Hoài đang hôn mê, Chung Ngũ vẫn chấp hành mệnh lệnh này.
Ban nãy Từ Kiêu ở đây, hắn cũng không tiện chất vấn Kim Phi, đợi tới khi Từ Kiêu xuống núi, Chung Ngũ mới tiến đến hỏi:
“Thưa tiên sinh, ngài cho người lên núi chặt cây là vì muốn làm xe bắn đá như khi nãy nói sao?”
“Phải”, Kim Phi không giấu giếm Chung Ngũ, gật đầu thừa nhận.
“Thứ đó đáng tin không?”
“Đương nhiên”, Kim Phi tự tin nói: “Nếu như lắp đặt toàn bộ máy bắn đá trên những vị trí mà tôi cho đánh dấu, người Đảng Hạng có nhiều chừng nào cũng đừng hòng xông qua được”.
“Lợi hại vậy cơ à?”, Chung Ngũ chấn động.
Quen biết lâu như vậy, hắn cũng coi như hiểu Kim Phi, biết Kim Phi luôn nói lời giữ lời.
Nếu đã nói như thế, vậy thì đã hoàn toàn chắc ăn rồi.
“Nỗi lo lắng duy nhất của ta bây giờ chính là thời gian không đủ”.
Kim Phi bất lực thở dài.
Xe bản đá có kết cấu đơn giản hơn so với cung nỏ hạng nặng, hơn nữa còn không cần sử dụng cung tên, đá trên núi, xác của kẻ địch, chum vại, bất cứ thứ gì cũng có thể ném về phía trận địa của kẻ địch, phạm vi sát thương và lực sát thương còn cao hơn cả nỏ nặng.
Mặc dù tốc độ bắn chậm hơn nhiều so với nỏ nặng, có điều cũng coi như một loại vũ khí sắc bén có tính năng rất cao.
Rắc rối duy nhất chính là chế tạo máy bắn đá cần thời gian.
Nếu như cho y thêm thời gian một, hai tháng, không, chỉ cần cho y thêm một tuần thì y sẽ thư thả hơn nhiều.
Đáng tiếc là người Đảng Hạng sẽ không cho y nhiều thời gian như thế.
“Tiên sinh, ngài yên tâm, nếu như người Đảng Hạng đánh tới thì dù có phải dùng tới cả đám người, tôi cũng phải dẫn anh em giành cho ngài đủ thời gian”.
Chung Ngũ vỗ ngực hô lên.
“Đối phó với ky binh của người Đảng Hạng không thể chỉ dựa vào số lượng mà còn phải động não”.
Kim Phi gật đầu, nói: “Đúng rồi, trước kia ngươi làm cận vệ của Hầu gia đã từng dẫn binh chưa?”
“Đương nhiên là đã từng, ta và lão Trịnh, Lưu Quỳnh đều là tướng của hàng trăm binh sĩ, sau này được Hầu gia xem trọng nên mới được làm cận vệ”.
“Vậy ta giao cho ngươi một nhiệm vụ”. “Ngài nói đi”. “Ngươi như này...”
Kim Phi nhặt một cái gậy gỗ từ dưới mặt đất lên, ngồi xổm xuống giảng giải kế hoạch của mình cho. Chung Ngũ.
“Được... hay... vậy mà còn có thể đối phó với ky binh như thế...”
Cùng với sự giải thích của Kim Phi, mắt của Chung Ngũ ngày càng phát sáng, kích động tới độ chỉ muốn lập tức đi tìm ky binh Đảng Hạng để thử cách mà Kim Phi nói.
“Đợi lát nữa Từ Kiêu tới, ta bảo anh ta điều cho. ngươi năm trăm quân sĩ, tối nay ngươi hành động luôn, đừng chậm trễ”.
Một sơ suất nhỏ trên chiến trường sẽ phải trả giá bằng cái chết, huống hồ trước khi Khánh Hoài hôn mê còn nhắc nhở rằng người Đảng Hạng có thể đánh tới bất cứ lúc nào, vậy nên Kim Phi không dám sơ suất, tất cả đều xử lý theo tình hình cấp bách nhất.
Từ Kiêu hành động rất nhanh, bên phía Kim Phi vừa nói xong kế hoạch cho Chung Ngũ thì anh ta đã dẫn hai trăm quân sĩ tới.
Còn đưa tới một tin xấu.
“Tướng quân, bệnh tình của Hầu gia chuyển nặng
Danh sách chương