Trong lòng Khánh Hoài luôn nghĩ đến Thiết Lâm Quân, vừa xuống núi đã lập tức vào nhà, viết một bức thư cho Khánh Quốc công, nhắc đến yêu cầu giành lại quyền kiểm soát Thiết Lâm Quân.

Vốn dĩ hắn định nói đã tìm thấy cách khắc chế kỵ binh, nhưng nghĩ đến lời nhắc nhở của Kim Phi, cuối cùng lại không viết nữa.

“Trịnh Phương, Lưu Quỳnh, hai ngươi cưỡi ngựa, nhanh chóng gửi bức thư này về Biện Kinh!”

Khánh Hoài đưa bức thư đã đóng dấu cho thị vệ.

“Hầu gia, thời gian nhanh nhất để gửi lệnh về là khi nào?”

Kim Phi nhìn thị vệ trên lưng ngựa phóng đi rồi hỏi.

“Từ đây đến Biện Kinh cả đi cả về nhanh nhất cũng phải mất hai mươi ngày.

Nếu suôn sẻ thì khoảng một tháng sẽ quay về.

Nếu có người chặn lại giữa đường thì thật khó nói”, Khánh Hoài đáp.

“Ngoại trừ đại công tử và nhị công tử thì còn ai có thể ngăn cản?”

Chung Ngũ thì thầm nói.

“Câm miệng!”

Khánh Hoài khẽ quát rồi thở dài.

Khánh Quốc công cha hắn vốn là lão tướng, có sức mạnh trong toàn quân, muốn lấy lại quyền kiểm soát Thiết Lâm Quân không có gì là khó, điều hắn lo chính là đại ca và nhị ca ngăn cản.

“Tôi đi ngủ một lát, mua đồ về rồi gọi tôi”.

Sau khi thấy Khánh Hoài không hề ra oai, Kim Phi cũng ngày càng thoải mái, y xua tay rồi quay về phòng ngủ.

Cả đêm không ngủ, Kim phi buồn ngủ đến mức không ăn cả cơm trưa, ngủ một mạch đến nửa chiều mới tỉnh lại.

Vừa mở mắt đã thấy Quan Hạ Nhi ngồi bên giường may quần áo.

Sau khi gả đến đây, Quan Hạ Nhi luôn bận rộn nhiều việc khác, không có thời gian may quần áo, lại không mua nổi quần áo may sẵn, cho nên bây giờ quần áo cô và Kim Phi đang mặc đều phải vá lại.

Trước đây thì không sao vì quần áo của người trong làng Tây Hà đều có miếng vá, nên không ai chê cười ai.

Nhưng sau khi Khánh Hoài đến thì đã khác, quần áo của hắn lúc nào cũng gọn gàng sạch sẽ, Kim Phi đứng cạnh hắn trông hơi nghèo túng.

Kể từ khi phát hiện ra điểm này, Quan Hạ Nhi không kéo sợi nữa, chuyên tâm may áo mới cho Kim Phi.

“Tướng công, chàng tỉnh rồi à?”

Biết Kim Phi thích uống nước khi vừa dậy, Quan Hạ Nhi nhanh chóng bỏ quần áo xuống, đưa ly nước cho Kim Phi.

Cứ nửa giờ cô lại thay nước một lần, để nhiệt độ nước luôn vừa phải.

“Tướng công, mau thử quần áo mới xem có vừa không, nếu không vừa ta sẽ sửa lại”.

Quan Hạ Nhi đón lấy cốc nước, cầm quần áo đang may tới, giúp Kim Phi mặc vào.

“Ôi, sao vai lại rộng thế này? Eo cũng rộng…”

Đây là lần đầu tiên Quan Hạ Nhi tự may quần áo nên không may không đẹp lắm, vai và eo rộng đã đành, hai ống tay áo còn không dài bằng nhau.

“Tướng công, chàng mau cởi ra đi”.

Quan Hạ Nhi vừa xấu hổ, vừa buồn phiền vừa sốt ruột, nước mắt chảy ròng ròng: “Tướng công, ta thật vô dụng, may quần áo cũng không xong…”

“Đây là lần đầu tiên nàng may quần áo, may được như vậy đã là giỏi lắm rồi.

Nếu là ta, có lẽ ta sẽ may ra ba ống tay áo”.

Kim Phi ôm Quan Hạ Nhi vào lòng: “Khóc gì chứ, làm sai thì sửa lại chẳng phải là được rồi sao?”

“Vậy chàng mặc cái gì?”

“Nàng không may bộ quần áo này, ta cũng không đến nỗi không có gì để mặc”.

“Trên quần áo của chàng đều có miếng vá”.

“Có miếng vá thì sao? Chẳng phải quần áo của mọi người đều có miếng vá à? Miếng vá trên quần áo của nàng còn nhiều hơn cả ta”.

Kim Phi mỉm cười, chỉ vào miếng vá trên quần áo của Quan Hạ Nhi.

“Tướng công là người đọc sách, mỗi lần nhìn thấy chàng mặc bộ quần áo chắp vá nói chuyện với Hầu gia, ta cảm thấy rất khó chịu”.

Quan Hạ Nhi bĩu môi nói: “Chàng mua vải về cho ta từ lâu rồi, nhưng ta luôn bận mấy chuyện lung tung, mãi chưa may xong quần áo cho chàng…”

“Ha ha, chúng ta không thể so sánh với Hầu gia được.

Người ta mặc gấm, một bộ quần áo đủ tiền cho chúng ta ăn hai năm”.

Kim Phi cười nói: “Hơn nữa, Hầu gia coi trọng tài năng chứ không phải quần áo”.

Cho dù ta mặc quần áo rách thì chẳng phải Hầu gia vẫn nói cười với ta sao? Nếu không có tài năng, cho dù mặc đẹp đến đâu, e rằng Hầu gia cũng không thèm nhìn ta lần thứ hai”.

“Tướng công ta là người tài giỏi nhất!”

Quan Hạ Nhi ngẩng đầu lên, ngọt ngào nói.

“Đúng vậy, đừng khóc nữa, từ từ sửa là được, không cần vội”.

Kim Phi dịu dàng quẹt mũi Quan Hạ Nhi: “Đừng đâm vào tay nữa”.

Mấy ngày nay, Quan Hạ Nhi hơi vội vàng, đầu ngón tay bị kim đâm không biết bao nhiêu lần, chỗ nào cũng thấy chấm đỏ.

“Vâng”.

Quan Hạ Nhi ngoan ngoãn gật đầu: “À, Nhuận Nương để lại cơm, đang giữ ấm trên bếp, ta mang vào cho chàng”.

“Không cần đâu, ta qua đó ăn là được”.

Kim Phi xua tay, mặc bộ quần áo rách đầy vết vá rồi đi vào bếp.

Nhuận Nương đang rửa rau, thấy Kim Phi bước vào liền cười gượng, lấy ra một chiếc vại nhỏ từ trong đống tro dưới bếp một cách điêu luyện.

“Phi ca, ta đã hầm nửa con gà rừng cho huynh từ tối qua đến nay, huynh nếm thử đi”.

Biết Kim Phi không thích ăn rau và cháo, cho nên mỗi lần nấu ăn, Nhuận Nương đều nấu vài món khác cho gia đình Kim Phi.

Kim Phi cũng không phản đối chuyện này.

Nếu không có gì đặc biệt thì sao gọi gì là ông chủ? Ban đầu Đường Đông Đông phản đối, nhưng bị Kim Phi chọc giận bỏ đi.

Sau đó phát hiện Kim Phi ăn riêng, những người phụ nữ khác cũng không hề để ý mà thỉnh thoảng còn tham gia bàn ăn của Kim Phi, tự gọi mình là quản nhân nên ăn cơm với chủ nhà, đuổi cũng không chịu đi.

Nhưng Quan Hạ Nhi luôn cảm thấy không ổn, nếu không phải vì thái độ cứng rắn của Kim Phi thì cô đã chạy về ăn cháo với rau dại với những người phụ nữ kia rồi.

Sau khi hầm gần một ngày, xương của gà rừng cũng đã mềm, vừa mở nắp ra, một mùi thơm phả thẳng vào mũi, thơm ngào ngạt.

Kim Phi nhận bát cơm từ tay Nhuận Nương, đổ cả thịt lẫn canh lên trên, cho thêm rau từng tươi giòn, vô cùng thơm ngon.

Y đang ăn thì Chung Ngũ chạy vào, nhìn chiếc vại nhỏ rồi nuốt nước bọt: “Thưa ngài, quản gia về rồi, Hầu gia bảo tiểu nhân đến hỏi ngài đồ để ở đâu?”

“Đã mua đủ những thứ ta cần rồi sao?”

Kim Phi nhíu mày hỏi.

Khoảng cách từ làng Tây Hà đến huyện phủ không hề gần, Trương Lương thường đi từ lúc trời còn chưa sáng, có thể trở về ăn tối đã nhà nhanh lắm rồi.

Có mấy lần kéo theo nhiều đồ quá, nửa đêm mới về đến nơi.

Quản gia bảy tám giờ mới đi, bây giờ mới qua nửa buổi chiều đã về đến nơi rồi sao?

Chắc chưa mua đủ đồ đâu nhỉ?

“Ngài yên tâm, quản gia nói trừ than đá ra, những thứ khác đều mua đủ rồi!”

Chung Ngũ nói: “Ở Kim Xuyên không có than đá, phải đến vùng Hán Trung mới tìm được.

Quản gia đã cử người đến đó rồi, nếu nhanh thì khoảng ba đến năm ngày nữa sẽ trở về”.

“Được!”

Kim Phi nói: “Vị quản gia này cũng khá nhanh nhẹn!”

“Biết ngài cần gấp, quản gia đã nhanh chóng thúc ngựa trở về”.

“Chẳng trách lại nhanh như vậy”.

Kim Phi chợt tỉnh ngộ.

Trương Lương thường kéo xe chậm rãi đến huyện phủ, còn quản gia cưỡi ngựa đi rồi về, đương nhiên tốc độ phải nhanh hơn.

“Nhà tôi không còn chỗ xếp nữa, mà ở đây cũng có quá nhiều sợi gai, cháy sẽ rất phiền phức, cứ đề đồ ở chỗ các ngươi trước đã”.

Kim Phi vội vàng ăn nốt cơm rồi nói: “Đi, ta đi cùng ngươi qua đó”..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện