Nói xong y ra hiệu cho Cửu công chúa lui về sau mấy bước, sau đó lại đổi một băng đạn khác, điều chỉnh trục xoay về chế độ bản từng viên, nhắm vào tấm bia mà bóp cò.
Đoàng! Đoàng đoàng! Đoàng đoàng đoàng! Xung quanh vang lên những tiếng súng có tiết tấu. Sau mười mấy hơi thở, Kim Phi mới xoa bả vai rồi buông súng trường xuống.
Bình thường y rất ít khi sử dụng súng trường, bả vai đỡ báng súng nên hơi đau.
Lần này tốc độ bắn đã chậm đi không ít, Kim Phi phải bóp cò súng một lần mới có thể bắn ra một viên đạn, nhưng như vậy có thể tiết kiệm thời gian cho việc nạp đạn và động tác kéo cò súng mỗi lần nạp đạn xong, tốc độ bắn vẫn nhanh hơn trước rất nhiều.
Cửu công chúa do dự một lúc, cuối cùng vẫn bắt chước dáng vẻ của Kim Phi, ôm báng súng nhìn về phía súng trường: "Phu quân, vũ khí mới mà chàng làm ra này cũng dễ sử dụng thật đấy!"
"Đây chỉ là sửa đổi lại súng trường một chút thôi, tăng số băng đạn lên, đổi từ bắn từng viên thành bắn liên tục mà thôi, không tính là vũ khí mới." Kim Phi lắc đầu.
Cửu công chúa nghe vậy, trong lòng càng vui hơn nữa, hỏi với vẻ mặt đầy mong đợi: "Vậy vũ khí mới là cái gì?"
"Bên kia!" Kim Phi hất cằm về hướng bên cạnh.
Cửu công chúa nghiêng đầu nhìn, phát hiện bên cạnh sân huấn luyện có một chiếc xe ngựa phủ bạt, trước đó cô ấy tưởng là mấy loại vũ khí như cung nỏ hạng nặng nên không để ý, bây giờ nhìn kỹ lại mới phát hiện đồ trên xe ngựa rõ ràng không giống cung nỏ hạng nặng.
"Đây là cái gì?" Cửu công chúa tò mò hỏi. "Đại bác!" Kim Phi chậm rãi nói ra hai chữ.
"Đại bác?" Cửu công chúa nháy mắt với Châu Nhi, Châu Nhi tiến lên mở tấm bạt ra.
Nhìn đại bác bên dưới tấm bạt, Cửu công chúa luôn cảm thấy khẩu đại bác này hơi quen mắt, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc mới đột nhiên nhớ ra, lúc trước ở chiến dịch kênh Hoàng Đồng, để gạt Lý Lăng Duệ nên Kim Phi đã từng tạo ra hai khẩu đại bác, sau đó cho người chôn trước thuốc nổ xuống khu vực mục tiêu, khi đại bác bắn sẽ bắt lửa vào thuốc nổ, tạo ra sức công phá vô cùng lớn.
Vũ khí lúc trước Kim Phi chế tạo quá mạnh mẽ, lúc đó Lý Lăng Duệ thật sự bị dọa sợ nên đã thả Lý Địch Địch do Kim Phi phái đi thương lượng về, nhưng sau này Kim Phi vẫn không dùng tới đại bác, Lý Lăng Duệ nhanh chóng nhận ra mình đã bị lừa.
Lúc ấy y đã sử dụng số lượng lớn đồng thau để đúc hai khẩu đại bác đó, thời gian trước cần số lượng lớn đồng thau để chế tạo dây điện nên Kim Phi đã phá hủy hai khẩu đại bác kia, không ngờ lại chế tạo lại lần nữa.
Mặc dù Cửu công chúa chưa nói chuyện kênh Hoàng Đồng, nhưng Kim Phi cũng đoán ra ý nghĩ của cô ấy rồi, y cười bảo: "Hai khẩu đại bác trước kia đúng là để hù dọa Lý Lăng Duệ, nhưng lần này thì không phải."
"Thứ này dùng như thế nào?" Cửu công chúa tò mò hỏi.
"Đi, chúng ta đi tới sau núi, ta biểu diễn cho nàng xem thử" Kim Phi nghiêng đầu nhìn về phía Thiết Chùy: "Sân sau núi đã dọn dẹp xong chưa?”
"Dọn dẹp xong rồi, " Thiết Chùy trả lời: "Các huynh đệ đã kiểm tra nhiều lần, trong vòng hai dặm bên phía kênh Mao Nhi không có một ai."
"Vậy thì được, kéo đại bác lên, chúng ta đến sau núi."
Rời khỏi doanh trại của nhân viên hộ tống chưa được bao xa, Kim Phi đã cho người đậu xe ngựa trên đất trống, sau đó giơ kính viễn vọng lên nhìn về phía xa.
"Phu quân, không phải chàng muốn đến kênh Mao Nhi sao?" Cửu công chúa hỏi.
Ở làng Tây Hà mấy năm rồi, Cửu công chúa cũng đã khá quen thuộc với những khu vực xung quanh, kênh Mao Nhi ở phía Đông Bắc làng Tây Hà, cách nơi này có bốn năm dặm thôi.
"Không cần đến kênh Mao Nhi, ở chỗ này là được rồi." Kim Phi buông kính viễn vọng xuống, bắt đầu chỉ huy đám người Thiết Chùy cố định lại phần đế đại bác, bản thân thì đứng ở phía sau đại bác để điều chỉnh phương hướng của đại bác và những tham số khác.
Sau khi tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa, Kim Phi bảo Thiết Chùy mở rương đạn dược bên cạnh ra, ôm ra một quả đạn đại bác to bằng bắp chân, bỏ vào chỗ nạp đạn của đại bác.
Đoàng! Đoàng đoàng! Đoàng đoàng đoàng! Xung quanh vang lên những tiếng súng có tiết tấu. Sau mười mấy hơi thở, Kim Phi mới xoa bả vai rồi buông súng trường xuống.
Bình thường y rất ít khi sử dụng súng trường, bả vai đỡ báng súng nên hơi đau.
Lần này tốc độ bắn đã chậm đi không ít, Kim Phi phải bóp cò súng một lần mới có thể bắn ra một viên đạn, nhưng như vậy có thể tiết kiệm thời gian cho việc nạp đạn và động tác kéo cò súng mỗi lần nạp đạn xong, tốc độ bắn vẫn nhanh hơn trước rất nhiều.
Cửu công chúa do dự một lúc, cuối cùng vẫn bắt chước dáng vẻ của Kim Phi, ôm báng súng nhìn về phía súng trường: "Phu quân, vũ khí mới mà chàng làm ra này cũng dễ sử dụng thật đấy!"
"Đây chỉ là sửa đổi lại súng trường một chút thôi, tăng số băng đạn lên, đổi từ bắn từng viên thành bắn liên tục mà thôi, không tính là vũ khí mới." Kim Phi lắc đầu.
Cửu công chúa nghe vậy, trong lòng càng vui hơn nữa, hỏi với vẻ mặt đầy mong đợi: "Vậy vũ khí mới là cái gì?"
"Bên kia!" Kim Phi hất cằm về hướng bên cạnh.
Cửu công chúa nghiêng đầu nhìn, phát hiện bên cạnh sân huấn luyện có một chiếc xe ngựa phủ bạt, trước đó cô ấy tưởng là mấy loại vũ khí như cung nỏ hạng nặng nên không để ý, bây giờ nhìn kỹ lại mới phát hiện đồ trên xe ngựa rõ ràng không giống cung nỏ hạng nặng.
"Đây là cái gì?" Cửu công chúa tò mò hỏi. "Đại bác!" Kim Phi chậm rãi nói ra hai chữ.
"Đại bác?" Cửu công chúa nháy mắt với Châu Nhi, Châu Nhi tiến lên mở tấm bạt ra.
Nhìn đại bác bên dưới tấm bạt, Cửu công chúa luôn cảm thấy khẩu đại bác này hơi quen mắt, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc mới đột nhiên nhớ ra, lúc trước ở chiến dịch kênh Hoàng Đồng, để gạt Lý Lăng Duệ nên Kim Phi đã từng tạo ra hai khẩu đại bác, sau đó cho người chôn trước thuốc nổ xuống khu vực mục tiêu, khi đại bác bắn sẽ bắt lửa vào thuốc nổ, tạo ra sức công phá vô cùng lớn.
Vũ khí lúc trước Kim Phi chế tạo quá mạnh mẽ, lúc đó Lý Lăng Duệ thật sự bị dọa sợ nên đã thả Lý Địch Địch do Kim Phi phái đi thương lượng về, nhưng sau này Kim Phi vẫn không dùng tới đại bác, Lý Lăng Duệ nhanh chóng nhận ra mình đã bị lừa.
Lúc ấy y đã sử dụng số lượng lớn đồng thau để đúc hai khẩu đại bác đó, thời gian trước cần số lượng lớn đồng thau để chế tạo dây điện nên Kim Phi đã phá hủy hai khẩu đại bác kia, không ngờ lại chế tạo lại lần nữa.
Mặc dù Cửu công chúa chưa nói chuyện kênh Hoàng Đồng, nhưng Kim Phi cũng đoán ra ý nghĩ của cô ấy rồi, y cười bảo: "Hai khẩu đại bác trước kia đúng là để hù dọa Lý Lăng Duệ, nhưng lần này thì không phải."
"Thứ này dùng như thế nào?" Cửu công chúa tò mò hỏi.
"Đi, chúng ta đi tới sau núi, ta biểu diễn cho nàng xem thử" Kim Phi nghiêng đầu nhìn về phía Thiết Chùy: "Sân sau núi đã dọn dẹp xong chưa?”
"Dọn dẹp xong rồi, " Thiết Chùy trả lời: "Các huynh đệ đã kiểm tra nhiều lần, trong vòng hai dặm bên phía kênh Mao Nhi không có một ai."
"Vậy thì được, kéo đại bác lên, chúng ta đến sau núi."
Rời khỏi doanh trại của nhân viên hộ tống chưa được bao xa, Kim Phi đã cho người đậu xe ngựa trên đất trống, sau đó giơ kính viễn vọng lên nhìn về phía xa.
"Phu quân, không phải chàng muốn đến kênh Mao Nhi sao?" Cửu công chúa hỏi.
Ở làng Tây Hà mấy năm rồi, Cửu công chúa cũng đã khá quen thuộc với những khu vực xung quanh, kênh Mao Nhi ở phía Đông Bắc làng Tây Hà, cách nơi này có bốn năm dặm thôi.
"Không cần đến kênh Mao Nhi, ở chỗ này là được rồi." Kim Phi buông kính viễn vọng xuống, bắt đầu chỉ huy đám người Thiết Chùy cố định lại phần đế đại bác, bản thân thì đứng ở phía sau đại bác để điều chỉnh phương hướng của đại bác và những tham số khác.
Sau khi tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa, Kim Phi bảo Thiết Chùy mở rương đạn dược bên cạnh ra, ôm ra một quả đạn đại bác to bằng bắp chân, bỏ vào chỗ nạp đạn của đại bác.
Danh sách chương