Sau nửa buổi sáng, ký ức cuối cùng đã hợp nhất hoàn toàn, Kim Phi đã hiểu rõ hơn về cơ thể này, về thế giới này.
Ký ức của cơ thể này cao hơn cả núi, nhiều hơn cả sông, dài hơn cả đất, xanh hơn cả trời.
Từ ngữ, văn hóa, địa danh không khác với kiếp trước quá nhiều.
Nhưng bởi vì một số nguyên nhân không rõ, lịch sử lại hoàn toàn không giống.
Vì dụ Đại Khang Vương Triều hiện giờ, trong lịch sử kiếp trước không hề có, nhưng Đại Khang Vương Triều đã tồn tại trên thế giới này hơn 300 năm.
Người này lớn lên ở làng Tây Hà, hầu hết kiến thức của hắn về thế giới này đều tới từ lời tự thuật của tiên sinh học đường, cũng chỉ có bấy nhiêu vậy thôi.
Mua đồ ăn phải đi tới thị trấn, cả đi cả về hơn hai mươi dặm, đường núi khó đi, lúc Kim Phi quay lại đã là giữa chiều, Quan Hạ Nhi chăm chỉ đã dọn dẹp nhà cửa một lượt, chăn nệm cũng được giặt sạch sẽ phơi ngoài sân.
Thấy Kim Phi quay về, cô đi tới, đón lấy chiếc túi trên vai Kim Phi.
Thực ra trong túi cũng không có gì, chỉ chưa đầy năm cân lúa mì – số tiền mà Quan Hạ Nhi đưa y chỉ đủ mua được như vậy.
“Sao nhẹ thế?”
Quan Hạ Nhi sững sờ trong giây lát, mở túi ra xem, phát hiện bên trong là lúa mì, trong lòng khẽ trùng xuống.
Cứ nghĩ rằng Kim Phi sẽ mua hạt kê hoặc là cao lương rẻ tiền, không ngờ rằng lại mua lúa mì.
Chút lúa mì này cho dù một ngày chỉ ăn một bữa thì cũng chỉ đủ cho hai người ăn trong vài ngày thôi, sau này phải làm sao đây? Mặc dù trong lòng có chút oán giận nhưng cô không dám chất vấn Kim Phi, chỉ đành ủ rũ xách túi đi vào trong bếp.
Khi đi ra không quên mang theo bát nước, đưa tới trước mặt Kim Phi bằng hai tay.
Đi suốt nửa ngày, Kim Phi quả thực rất khát, nhận lấy bát nước liền uống ừng ực một hơi.
Quan Hạ Nhi nhận lấy bát rỗng, tay còn lại đưa một chiếc khăn.
“Hạ Nhi, nàng không cần phải làm vậy”.
Chăm sóc tỉ mỉ quá như vậy khiến cho Kim Phi có chút không quen.
“Trước khi tới đây, mẹ đã nói với ta rất nhiều lần, nếu như có người bằng lòng chấp nhận ta, ta phải thật chăm chỉ”.
Quan Hạ Nhi cúi đầu nói: “Tướng công chấp nhận ta, là phúc phận cả đời mà Quan Hạ Nhi ta tu được, đây đều là những chuyện ta nên làm”.
Kim Phi biết rằng những quan niệm này đã ăn sâu vào trong tâm trí Quan Hạ Nhi, nhất thời khó mà thay đổi được, vì vậy y không miễn cưỡng nữa, xoay người đi vào trong tiệm rèn.
Nói là tiệm rèn nhưng thực chất là một xưởng nhỏ chưa đầy 30m2.
Kim Phi mở một chiếc hộp gỗ, lấy ra một cục gang to bằng nắm tay, cẩn thận xem qua.
Trong ký ức của cơ thể này, sau cái chết của người cha già, hắn buộc phải tự kiếm sống, từng thử vài lần làm binh khí, nhưng tất cả đều thất bại.
Cho dù là con dao làm bếp, búa hay liềm đều luôn bị gãy.
Công nghệ nấu chảy của Đại Khang còn rất sơ khai, phương pháp rèn kim loại của đa số thợ rèn cũng rất thô sơ, chỉ là đặt những mảnh gang lên bếp lò nung chín, sau đó đập nhiều lần là xong.
Quy trình đơn giản như vậy, người này từ nhỏ đã lớn lên trong tiệm rèn, rập theo khuôn mẫu cũ, hầu hết những thứ làm ra đều không đẹp và tinh xảo, chỉ là sẽ không xảy ra vấn đề về chất lượng.
Nhưng người chủ này luyện mấy lần mà đều thất bại, Kim Phi đoán rằng rất có thể là lô gang cuối cùng mà bọn họ mua có vấn đề.
Quay về liền đi kiểm tra, quả nhiên là như vậy.
Số gang trong hòm này có quá nhiều tạp chất, lại chỉ thông qua quá trình luyện rèn đơn giản, dao rìu làm ra không gãy mới là lạ.
Muốn dùng mẻ gang này làm đồ dùng sử dụng được thì phải cải tiến lò nung và quạt gió sao cho vừa đủ nhiệt độ để nấu chảy tạp chất.
Quan Hạ Nhi đặt bát vào trong phòng bếp, theo Kim Phi đi vào trong tiệm rèn, đứng im lặng ở một bên, sau đó thu hết can đảm nói: “Tướng công, có chuyện này muốn thương lượng với chàng”.
“Chuyện gì thế?”, Kim Phi ngẩng đầu hỏi.
“Ngày mai ta muốn quay về nhà mẹ đẻ một chuyến, mượn tẩu tẩu một cái guồng quay tơ…”
“Mượn guồng quay tơ…?”, Kim Phi nghe xong liền đại khái đoán ra được lo âu của Quan Hạ Nhi.
Ném miếng gang vào trong hộp: “Làm gì có chuyện với thành thân ngày thứ hai đã quay về nhà mẹ đẻ mượn đồ chứ? Yên tâm đi, nhất định sẽ không để nàng đói bụng đâu”.
“Tướng công à, ta không phải có ý đó, chàng đừng nổi giận…”
Quan Hạ Nhi giống như một con nai nhỏ sợ hãi, cố gắng giải thích.
“Ta không tức giận”.
Kim Phi vỗ vai cô, tự tin nói: “Tin ta, sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn”.
Ở thế hệ sau, vỗ vai là một lời động viên rất đơn giản, nhưng trong quan niệm của Quan Hạ Nhi, lại là một hành động cực kỳ thân mật, cô ngại ngùng không dám ngẩng mặt lên nhìn Kim Phi.
Bị sự ngại ngùng tấn công, sự lo lắng của Quan Hạ Nhi tiêu tan đi rất nhiều, cô cúi đầu hỏi: “Tướng công có dự định gì cho sau này rồi?”
“Ta chuẩn bị đi lên núi săn”.
“Săn?”
Quan Hạ Nhi ngây ra.
Nếu Kim Phi trả lời cô là đọc sách hoặc rèn sắt, cô không lấy làm lạ, nhưng Kim Phi lại nói rằng muốn đi săn?
“Số gang trong nhà có vấn đề, lò nung cần cải tạo mới có thể nấu chảy các tạp chất”.
Kim Phi chỉ vào lò nung nói: “Cải tạo lò nung cần thời gian mấy ngày, ta phải đi lên núi bắt vài con thỏ về bán, đổi thêm chút đồ ăn mới được”.
Quan Hạ Nhi nhìn cơ thể nhỏ bé của Kim Phi, tỏ ra nghi ngờ sâu sắc trước lời này của y, nhưng cô không dám phản bác, chỉ im lặng không nói gì.
Đi săn không phải là cái cớ để an ủi Quan Hạ Nhi, mà là kế hoạch y nghĩ ra trên đường đi mua đồ ăn về.
Làng Tây Hà ở vùng Bắc Xuyên, chỉ cách Kiếm Môn Quan nổi tiếng hơn trăm dặm, xung quanh là núi non trập trùng, có rất nhiều con mồi, không khó để làm một chiếc nỏ hạ gục một vài con thỏ.
Miễn là chống đỡ được một khoảng thời gian, đợi y sửa được lò nung và quạt gió, kiếm tiền chẳng phải là chuyện đơn giản sao?
Tuy nhiên Kim Phi không giải thích nhiều, đẩy Quan Hạ Nhi ra cửa.
“Đồ ở trong đây nàng không biết sắp xếp thế nào, để ta dọn dẹp là được rồi, nàng đi làm việc khác đi”.
“Ừm”.
Quan Hạ Nhi ngoan ngoãn gật đầu, lo lắng đi thu dọn đồ lặt vặt trong sân.
Kim Phi bắt đầu chế tạo nỏ.
Ở kiếp trước, khi học thạc sĩ, giáo viên hướng dẫn là mọt người đam mê cung nỏ, học suốt bốn năm, Kim Phi thường đi cùng người hướng dẫn của mình đến trường bắn để luyện tập, y bắn cung rất giỏi và rất thông thuộc cấu tạo của các loại cung và nỏ.
Nhưng khi bắt tay vào làm, Kim Phi mới phát hiện, khó hơn nhiều so với những gì y nghĩ.
Dụng cụ trong tiệm rèn còn quá thô sơ, dù có chọn nỏ có cấu tạo đơn giản nhất cũng chỉ mài được thân cung sau một buổi chiều cật lực.
Chập tối, Kim Phi ăn bữa ăn đầu tiên trong thế giới này, cũng là bữa ăn mừng tiệc cưới của y.
Không có nghi thức rườm rà, không có gia đình và bạn bè đến chúc mừng, chỉ có y và Quan Hạ Nhi.
Bữa ăn cũng rất đơn giản, thậm chí là thô sơ.
Một bát cháo lúa mì, cộng thêm một đĩa rau xanh rắc vài hạt muối.
Chỉ vậy thôi.
Cháo lúa mì rất khó ăn, lớp vỏ bên ngoài sần sật khiến cho Kim Phi có chút không quen.
Nhưng Quan Hạ Nhi thì ngược lại, cô ăn rất ngon.
Bình thường ở nhà cô chỉ được ăn rau dại, da, thi thoảng mới được một bữa hạt kê đã được coi là món ăn ngon lắm rồi, lúa mì đối với cô mà nói dường như chính là đồ xa xỉ.
Kể từ khi trở thành ‘đồ của nợ’, cô chưa từng được ăn tiếp.
Vì vậy miếng nào cũng phải ngậm trong miệng rất lâu, cố gắng cảm nhận từng chút hương vị của lúa mì.
Sau khi ăn xong một bát, Quan Hạ Nhi liền đặt bát đũa xuống.
Cả bát cả đũa đều sạch bong kin kít, đừng nói là cháo, cho dù là một chút nước cũng không để thừa.
Ký ức của cơ thể này cao hơn cả núi, nhiều hơn cả sông, dài hơn cả đất, xanh hơn cả trời.
Từ ngữ, văn hóa, địa danh không khác với kiếp trước quá nhiều.
Nhưng bởi vì một số nguyên nhân không rõ, lịch sử lại hoàn toàn không giống.
Vì dụ Đại Khang Vương Triều hiện giờ, trong lịch sử kiếp trước không hề có, nhưng Đại Khang Vương Triều đã tồn tại trên thế giới này hơn 300 năm.
Người này lớn lên ở làng Tây Hà, hầu hết kiến thức của hắn về thế giới này đều tới từ lời tự thuật của tiên sinh học đường, cũng chỉ có bấy nhiêu vậy thôi.
Mua đồ ăn phải đi tới thị trấn, cả đi cả về hơn hai mươi dặm, đường núi khó đi, lúc Kim Phi quay lại đã là giữa chiều, Quan Hạ Nhi chăm chỉ đã dọn dẹp nhà cửa một lượt, chăn nệm cũng được giặt sạch sẽ phơi ngoài sân.
Thấy Kim Phi quay về, cô đi tới, đón lấy chiếc túi trên vai Kim Phi.
Thực ra trong túi cũng không có gì, chỉ chưa đầy năm cân lúa mì – số tiền mà Quan Hạ Nhi đưa y chỉ đủ mua được như vậy.
“Sao nhẹ thế?”
Quan Hạ Nhi sững sờ trong giây lát, mở túi ra xem, phát hiện bên trong là lúa mì, trong lòng khẽ trùng xuống.
Cứ nghĩ rằng Kim Phi sẽ mua hạt kê hoặc là cao lương rẻ tiền, không ngờ rằng lại mua lúa mì.
Chút lúa mì này cho dù một ngày chỉ ăn một bữa thì cũng chỉ đủ cho hai người ăn trong vài ngày thôi, sau này phải làm sao đây? Mặc dù trong lòng có chút oán giận nhưng cô không dám chất vấn Kim Phi, chỉ đành ủ rũ xách túi đi vào trong bếp.
Khi đi ra không quên mang theo bát nước, đưa tới trước mặt Kim Phi bằng hai tay.
Đi suốt nửa ngày, Kim Phi quả thực rất khát, nhận lấy bát nước liền uống ừng ực một hơi.
Quan Hạ Nhi nhận lấy bát rỗng, tay còn lại đưa một chiếc khăn.
“Hạ Nhi, nàng không cần phải làm vậy”.
Chăm sóc tỉ mỉ quá như vậy khiến cho Kim Phi có chút không quen.
“Trước khi tới đây, mẹ đã nói với ta rất nhiều lần, nếu như có người bằng lòng chấp nhận ta, ta phải thật chăm chỉ”.
Quan Hạ Nhi cúi đầu nói: “Tướng công chấp nhận ta, là phúc phận cả đời mà Quan Hạ Nhi ta tu được, đây đều là những chuyện ta nên làm”.
Kim Phi biết rằng những quan niệm này đã ăn sâu vào trong tâm trí Quan Hạ Nhi, nhất thời khó mà thay đổi được, vì vậy y không miễn cưỡng nữa, xoay người đi vào trong tiệm rèn.
Nói là tiệm rèn nhưng thực chất là một xưởng nhỏ chưa đầy 30m2.
Kim Phi mở một chiếc hộp gỗ, lấy ra một cục gang to bằng nắm tay, cẩn thận xem qua.
Trong ký ức của cơ thể này, sau cái chết của người cha già, hắn buộc phải tự kiếm sống, từng thử vài lần làm binh khí, nhưng tất cả đều thất bại.
Cho dù là con dao làm bếp, búa hay liềm đều luôn bị gãy.
Công nghệ nấu chảy của Đại Khang còn rất sơ khai, phương pháp rèn kim loại của đa số thợ rèn cũng rất thô sơ, chỉ là đặt những mảnh gang lên bếp lò nung chín, sau đó đập nhiều lần là xong.
Quy trình đơn giản như vậy, người này từ nhỏ đã lớn lên trong tiệm rèn, rập theo khuôn mẫu cũ, hầu hết những thứ làm ra đều không đẹp và tinh xảo, chỉ là sẽ không xảy ra vấn đề về chất lượng.
Nhưng người chủ này luyện mấy lần mà đều thất bại, Kim Phi đoán rằng rất có thể là lô gang cuối cùng mà bọn họ mua có vấn đề.
Quay về liền đi kiểm tra, quả nhiên là như vậy.
Số gang trong hòm này có quá nhiều tạp chất, lại chỉ thông qua quá trình luyện rèn đơn giản, dao rìu làm ra không gãy mới là lạ.
Muốn dùng mẻ gang này làm đồ dùng sử dụng được thì phải cải tiến lò nung và quạt gió sao cho vừa đủ nhiệt độ để nấu chảy tạp chất.
Quan Hạ Nhi đặt bát vào trong phòng bếp, theo Kim Phi đi vào trong tiệm rèn, đứng im lặng ở một bên, sau đó thu hết can đảm nói: “Tướng công, có chuyện này muốn thương lượng với chàng”.
“Chuyện gì thế?”, Kim Phi ngẩng đầu hỏi.
“Ngày mai ta muốn quay về nhà mẹ đẻ một chuyến, mượn tẩu tẩu một cái guồng quay tơ…”
“Mượn guồng quay tơ…?”, Kim Phi nghe xong liền đại khái đoán ra được lo âu của Quan Hạ Nhi.
Ném miếng gang vào trong hộp: “Làm gì có chuyện với thành thân ngày thứ hai đã quay về nhà mẹ đẻ mượn đồ chứ? Yên tâm đi, nhất định sẽ không để nàng đói bụng đâu”.
“Tướng công à, ta không phải có ý đó, chàng đừng nổi giận…”
Quan Hạ Nhi giống như một con nai nhỏ sợ hãi, cố gắng giải thích.
“Ta không tức giận”.
Kim Phi vỗ vai cô, tự tin nói: “Tin ta, sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn”.
Ở thế hệ sau, vỗ vai là một lời động viên rất đơn giản, nhưng trong quan niệm của Quan Hạ Nhi, lại là một hành động cực kỳ thân mật, cô ngại ngùng không dám ngẩng mặt lên nhìn Kim Phi.
Bị sự ngại ngùng tấn công, sự lo lắng của Quan Hạ Nhi tiêu tan đi rất nhiều, cô cúi đầu hỏi: “Tướng công có dự định gì cho sau này rồi?”
“Ta chuẩn bị đi lên núi săn”.
“Săn?”
Quan Hạ Nhi ngây ra.
Nếu Kim Phi trả lời cô là đọc sách hoặc rèn sắt, cô không lấy làm lạ, nhưng Kim Phi lại nói rằng muốn đi săn?
“Số gang trong nhà có vấn đề, lò nung cần cải tạo mới có thể nấu chảy các tạp chất”.
Kim Phi chỉ vào lò nung nói: “Cải tạo lò nung cần thời gian mấy ngày, ta phải đi lên núi bắt vài con thỏ về bán, đổi thêm chút đồ ăn mới được”.
Quan Hạ Nhi nhìn cơ thể nhỏ bé của Kim Phi, tỏ ra nghi ngờ sâu sắc trước lời này của y, nhưng cô không dám phản bác, chỉ im lặng không nói gì.
Đi săn không phải là cái cớ để an ủi Quan Hạ Nhi, mà là kế hoạch y nghĩ ra trên đường đi mua đồ ăn về.
Làng Tây Hà ở vùng Bắc Xuyên, chỉ cách Kiếm Môn Quan nổi tiếng hơn trăm dặm, xung quanh là núi non trập trùng, có rất nhiều con mồi, không khó để làm một chiếc nỏ hạ gục một vài con thỏ.
Miễn là chống đỡ được một khoảng thời gian, đợi y sửa được lò nung và quạt gió, kiếm tiền chẳng phải là chuyện đơn giản sao?
Tuy nhiên Kim Phi không giải thích nhiều, đẩy Quan Hạ Nhi ra cửa.
“Đồ ở trong đây nàng không biết sắp xếp thế nào, để ta dọn dẹp là được rồi, nàng đi làm việc khác đi”.
“Ừm”.
Quan Hạ Nhi ngoan ngoãn gật đầu, lo lắng đi thu dọn đồ lặt vặt trong sân.
Kim Phi bắt đầu chế tạo nỏ.
Ở kiếp trước, khi học thạc sĩ, giáo viên hướng dẫn là mọt người đam mê cung nỏ, học suốt bốn năm, Kim Phi thường đi cùng người hướng dẫn của mình đến trường bắn để luyện tập, y bắn cung rất giỏi và rất thông thuộc cấu tạo của các loại cung và nỏ.
Nhưng khi bắt tay vào làm, Kim Phi mới phát hiện, khó hơn nhiều so với những gì y nghĩ.
Dụng cụ trong tiệm rèn còn quá thô sơ, dù có chọn nỏ có cấu tạo đơn giản nhất cũng chỉ mài được thân cung sau một buổi chiều cật lực.
Chập tối, Kim Phi ăn bữa ăn đầu tiên trong thế giới này, cũng là bữa ăn mừng tiệc cưới của y.
Không có nghi thức rườm rà, không có gia đình và bạn bè đến chúc mừng, chỉ có y và Quan Hạ Nhi.
Bữa ăn cũng rất đơn giản, thậm chí là thô sơ.
Một bát cháo lúa mì, cộng thêm một đĩa rau xanh rắc vài hạt muối.
Chỉ vậy thôi.
Cháo lúa mì rất khó ăn, lớp vỏ bên ngoài sần sật khiến cho Kim Phi có chút không quen.
Nhưng Quan Hạ Nhi thì ngược lại, cô ăn rất ngon.
Bình thường ở nhà cô chỉ được ăn rau dại, da, thi thoảng mới được một bữa hạt kê đã được coi là món ăn ngon lắm rồi, lúa mì đối với cô mà nói dường như chính là đồ xa xỉ.
Kể từ khi trở thành ‘đồ của nợ’, cô chưa từng được ăn tiếp.
Vì vậy miếng nào cũng phải ngậm trong miệng rất lâu, cố gắng cảm nhận từng chút hương vị của lúa mì.
Sau khi ăn xong một bát, Quan Hạ Nhi liền đặt bát đũa xuống.
Cả bát cả đũa đều sạch bong kin kít, đừng nói là cháo, cho dù là một chút nước cũng không để thừa.
Danh sách chương