“Không có bí quyết gì cả, hai ngày nay thỏ sau núi bỗng nhiên nhiều hơn, ta vừa đến đã gặp được mấy con…”
“Thật sao?”, Tiểu Ngọc vui mừng ngắt lời Kim Phi: “Tối về ta sẽ nói với bố để ngày mai ông ấy cũng lên núi.
Kim Phi, cảm ơn huynh, huynh đúng là người tốt”.
Những người khác cũng vui mừng không thôi, có vài người suýt nữa đã không kiềm chế được chạy về gọi đàn ông nhà mình đến đó ngay lập tức.
“Người tốt cái rắm!”
Đột nhiên vô cớ được phát cho thẻ người tốt khiến Kim Phi nhớ đến sự chua xót ở kiếp trước.
Anh không vui nói với Tiểu Ngọc: “Ý của ta là rất có thể dạo gần đây sau núi có nguy hiểm, mấy ngày nay các cô tốt nhất đừng đến đây hái rau nữa”.
“Nguy hiểm gì?”, Tiểu Ngọc chớp mắt hỏi.
“Cô biết đấy sau núi không hề có thỏ, bây giờ đột nhiên lại nhiều hơn trước, ta nghi ngờ trong rừng có thú dữ đuổi thỏ chạy đến sau núi”.
Kim Phi nói: “Nếu ta đoán đúng, các cô hái rau ở chân núi sẽ nguy hiểm”.
“Thật à?”
“Gạt cô làm gì?”
“Ta không tin, chắc chắn huynh sợ bọn ta bên núi bắt thỏ thì huynh không bắt được nên mới nói thế”.
Tiểu Ngọc tỏ ra không tin nói.
Những người khác cũng lộ ra vẻ mặt tương tự.
Đúng là rất khó để khiến đám người này tin tưởng, đã nhắc nhở rồi mà họ không tin thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Thuyết phục nhiều lần, ngược lại họ sẽ nghĩ mình cố ý nói mấy lời này dọa họ, không muốn để người khác vào rừng phát tài.
“Tự các cô suy nghĩ mà làm”.
Kim Phi liếc nhìn đám phụ nữ đang vui vẻ, rồi xách con mồi rời đi.
Nhìn thấy Kim Phi có thu hoạch lớn như thế, Quan Hạ Nhi phấn khích hệt một đứa trẻ, thích thú sờ bộ lông tuyệt đẹp của gà rừng.
Đây mới là dáng vẻ nên có của cô gái mười tám tuổi.
Kim Phi cực kỳ vui mừng với sự thay đổi của Quan Hạ Nhi, cười hỏi: “Đẹp không?”
“Đẹp lắm!”
Quan Hạ Nhi gật đầu.
“Vậy được, tối nay thêm một món gà hầm”.
Kim Phi cười nói: “Lông thì nàng cứ giữ lại”.
“Hầm?”, Quan Hạ Nhi sửng sốt: “Không bán sao?”
“Gà rừng ngoài lông thì chỉ có xương, người muốn mua không nhiều, cũng không bán được bao nhiêu tiền, hầm đi”.
Kim Phi nói: “Hai chúng ta đều quá gầy, phải bồi bổ thêm vào, nếu không ta bắt về cũng tốn sức”.
Người đời sau khi ăn rất chú trọng hương vị, người thời đại này lại chú trọng lợi ích thực tế, lúc mua thịt mọi người đều chọn thịt mỡ, không ai muốn mua thịt nạc, càng sẽ không có người muốn mua xương.
Bán gà rừng không được bao nhiêu tiền, thôi thì chi bằng giữ lại ăn.
Ký chủ đã hơn một năm bữa đói bữa no, nền tảng sức khỏe quá yếu, quả thật phải bồi bổ.
“Được rồi”.
Bản thân Quan Hạ Nhi tiếc ăn đồ ngon nhưng cũng không nỡ để Kim Phi đói nên đành ngoan ngoãn đưa gà rừng ra ngoài.
Chạng vạng hôm đó, Quan Hạ Nhi được ăn một bữa tối phong phú nhất từ trước đến nay.
Canh gà thơm phức và hạt gạo mềm dẻo, đây là cuộc sống mà trước đây cô không dám nằm mơ đến.
Cô biết mọi thứ đều là do Kim Phi mang đến.
Ánh mắt nhìn Kim Phi cũng trở nên nóng bỏng và ỷ lại hơn.
“Cứ nhìn ta làm gì? Ăn cơm đi”.
Kim Phi lại gắp cho Quan Hạ Nhi miếng thịt: “Ăn nhiều một chút, ăn no rồi mới cho nàng nhìn”.
Nói xong, y không ngại nháy mắt với Quan Hạ Nhi.
“Tướng công lại nói bậy rồi…”
Quan Hạ Nhi ngượng ngùng liếc Kim Phi rồi lại gắp miếng thịt Kim Phi vừa gắp cho cô vào lại trong bát y: “Chàng là trụ cột trong nhà, phải ăn nhiều thịt một chút, ta ăn cơm là được rồi”.
“Một miếng thịt gà thôi mà, còn phải nhường qua nhường lại sao?”
Kim Phi bưng bát lên bỏ mấy miếng vào trong bát Quan Hạ Nhi: “Chẳng phải bên ngoài còn thỏ đó sao? Nếu ăn chưa đã nghiền thì ngày mai chúng ta cũng hầm nó luôn”.
“Thỏ thì phải để lại bán lấy tiền, tri huyện cũng không thể ngày nào cũng ăn thịt mà?”
“Phủ tri huyện ba năm có một trăm ngàn bạc tuyết hoa, đừng nói là tri huyện, trong phủ huyện này có khả năng có rất nhiều người ngày nào cũng ăn thịt đấy”.
Kim Phi nói: “Ta sẽ cố gắng hơn để sớm ngày cho nàng sống những ngày tháng được ăn thịt”.
“Có thể ăn no là ta đã cảm ơn trời đất rồi, ngày nào cũng ăn thịt thì ta không dám nghĩ”.
“Có gì mà không dám nghĩ? Nếu không phải trong núi có thú dữ thì sau này chúng ta sẽ không thiếu thịt mà ăn, đến lúc đó cho nàng nhìn thấy thịt là ói đấy”.
“Thú dữ? Thú dữ gì?”
“Ta cũng không biết”.
Kim Phi lắc đầu nói lại suy đoán của mình cho cô.
“Tướng công, mấy ngày nay chàng đừng vào rừng nữa được không?”
Quan Hạ Nhi nắm lấy tay Kim Phi.
Không dễ gì cô mới tìm được một chỗ dựa, sợ Kim Phi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Ừ, mấy ngày nay không vào rừng, ở nhà với nàng”.
Kim Phi cười đáp.
Quan Hạ Nhi đỏ mặt, bỗng nhớ đến gì đó: “Tướng công, chị họ cũng hái rau ở sau núi, tỷ ấy có biết chuyện này không?”
“Chị họ?”
Kim Phi sửng sốt.
Những người khác hái rau đều tụm năm tụm ba lại nhưng cả nhà Trương Mãn Thương có hai người tàn tật nên thức ăn hàng năm đa phần là rau, do đó tốc độ hái rau của mấy chị em Lâm Vân Phương cực kỳ nhanh, những người khác không muốn đi cùng họ.
Buổi chiều đúng thật không nhìn thấy cả nhà Lâm Vân Phương.
“Lát nữa ta đến nhà Mãn Thương nói với chị họ một tiếng”.
Ăn xong cơm tối, Kim Phi đến nhà Trương Mãn Thương, kết quả chỉ có người vợ mới cưới của Mãn Thương đang nấu cơm, Lâm Vân Phương, mẹ và em chồng vẫn còn ở sau núi chưa về.
Người khác thế nào Kim Phi không quan tâm nhưng Lâm Vân Phương lại có thiện ý với mình, Kim Phi không thể không để tâm đến cô ấy.
Y quay về lấy nỏ, lại đem theo một thanh đao chặt củi rồi đến sau núi.
Thím Ba mồm lớn đang bưng bát từ nhà đi ra vừa lúc thấy Kim Phi ra ngoài.
Không lâu sau, hầu hết người trong làng đều biết Kim Phi lại mang theo cung nỏ kỳ lạ đến sau núi.
Đám phụ nữ vốn dĩ đã rục rịch nhưng không chắc lắm, bây giờ thì bỗng chốc như ong vỡ tổ.
“Ta biết Kim Phi dọa chúng ta mà, nói gì mà thú dữ, có thú dữ mà hắn còn dám vào rừng lúc này sao?”
“Người tri thức đúng là không thành thật, tâm địa xấu xa”.
“Ta thấy hắn không phải bụng dạ xấu xa mà là đen tối, dọa chúng ta thì đã đành, còn nói mấy ngày nay chúng ta đừng đi hái rau, không hái rau thì năm nay ăn gì đây?”
“Đi thôi, mọi người gọi đàn ông trong nhà ra sau núi, không thể để một mình hắn bắt được thỏ”.
“Đúng thế, vừa hay đi hỏi Kim Phi thử xem, tại sao hắn lại gạt chúng ta”.
…
Đám phụ nữ tức giận đùng đùng, chưa kịp ăn cơm đã vội chạy về nhà gọi đàn ông trong nhà chuẩn bị ra sau núi bắt thỏ, tiện thể tìm Kim Phi nói lý.
Đợi đến khi Kim Phi đến sau núi thì trời đã tối, vài bóng người đang lắc lư ở cách rừng không xa.
Kim Phi chạy đến, chính là Lâm Vân Phương, mẹ và em chồng của cô ấy.
“Chị họ, trời tối rồi mà sao mọi người vẫn chưa về?”
“Giống cây mã đề đang còn non, bọn ta nhân lúc còn có thể nhìn thấy, cố đào thêm một chút”.
Lâm Vân Phương nhìn bên trái: “Mãn Thương chặt củi bên kia, vẫn chưa đầy một xe, bọn ta đợi chàng thêm một lát”.
Vài bó củi khô được đặt bên ngoài khu rừng cách đó hơn một trăm mét, Trương Mãn Thương đang chất củi lên xe.
“Thật sao?”, Tiểu Ngọc vui mừng ngắt lời Kim Phi: “Tối về ta sẽ nói với bố để ngày mai ông ấy cũng lên núi.
Kim Phi, cảm ơn huynh, huynh đúng là người tốt”.
Những người khác cũng vui mừng không thôi, có vài người suýt nữa đã không kiềm chế được chạy về gọi đàn ông nhà mình đến đó ngay lập tức.
“Người tốt cái rắm!”
Đột nhiên vô cớ được phát cho thẻ người tốt khiến Kim Phi nhớ đến sự chua xót ở kiếp trước.
Anh không vui nói với Tiểu Ngọc: “Ý của ta là rất có thể dạo gần đây sau núi có nguy hiểm, mấy ngày nay các cô tốt nhất đừng đến đây hái rau nữa”.
“Nguy hiểm gì?”, Tiểu Ngọc chớp mắt hỏi.
“Cô biết đấy sau núi không hề có thỏ, bây giờ đột nhiên lại nhiều hơn trước, ta nghi ngờ trong rừng có thú dữ đuổi thỏ chạy đến sau núi”.
Kim Phi nói: “Nếu ta đoán đúng, các cô hái rau ở chân núi sẽ nguy hiểm”.
“Thật à?”
“Gạt cô làm gì?”
“Ta không tin, chắc chắn huynh sợ bọn ta bên núi bắt thỏ thì huynh không bắt được nên mới nói thế”.
Tiểu Ngọc tỏ ra không tin nói.
Những người khác cũng lộ ra vẻ mặt tương tự.
Đúng là rất khó để khiến đám người này tin tưởng, đã nhắc nhở rồi mà họ không tin thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Thuyết phục nhiều lần, ngược lại họ sẽ nghĩ mình cố ý nói mấy lời này dọa họ, không muốn để người khác vào rừng phát tài.
“Tự các cô suy nghĩ mà làm”.
Kim Phi liếc nhìn đám phụ nữ đang vui vẻ, rồi xách con mồi rời đi.
Nhìn thấy Kim Phi có thu hoạch lớn như thế, Quan Hạ Nhi phấn khích hệt một đứa trẻ, thích thú sờ bộ lông tuyệt đẹp của gà rừng.
Đây mới là dáng vẻ nên có của cô gái mười tám tuổi.
Kim Phi cực kỳ vui mừng với sự thay đổi của Quan Hạ Nhi, cười hỏi: “Đẹp không?”
“Đẹp lắm!”
Quan Hạ Nhi gật đầu.
“Vậy được, tối nay thêm một món gà hầm”.
Kim Phi cười nói: “Lông thì nàng cứ giữ lại”.
“Hầm?”, Quan Hạ Nhi sửng sốt: “Không bán sao?”
“Gà rừng ngoài lông thì chỉ có xương, người muốn mua không nhiều, cũng không bán được bao nhiêu tiền, hầm đi”.
Kim Phi nói: “Hai chúng ta đều quá gầy, phải bồi bổ thêm vào, nếu không ta bắt về cũng tốn sức”.
Người đời sau khi ăn rất chú trọng hương vị, người thời đại này lại chú trọng lợi ích thực tế, lúc mua thịt mọi người đều chọn thịt mỡ, không ai muốn mua thịt nạc, càng sẽ không có người muốn mua xương.
Bán gà rừng không được bao nhiêu tiền, thôi thì chi bằng giữ lại ăn.
Ký chủ đã hơn một năm bữa đói bữa no, nền tảng sức khỏe quá yếu, quả thật phải bồi bổ.
“Được rồi”.
Bản thân Quan Hạ Nhi tiếc ăn đồ ngon nhưng cũng không nỡ để Kim Phi đói nên đành ngoan ngoãn đưa gà rừng ra ngoài.
Chạng vạng hôm đó, Quan Hạ Nhi được ăn một bữa tối phong phú nhất từ trước đến nay.
Canh gà thơm phức và hạt gạo mềm dẻo, đây là cuộc sống mà trước đây cô không dám nằm mơ đến.
Cô biết mọi thứ đều là do Kim Phi mang đến.
Ánh mắt nhìn Kim Phi cũng trở nên nóng bỏng và ỷ lại hơn.
“Cứ nhìn ta làm gì? Ăn cơm đi”.
Kim Phi lại gắp cho Quan Hạ Nhi miếng thịt: “Ăn nhiều một chút, ăn no rồi mới cho nàng nhìn”.
Nói xong, y không ngại nháy mắt với Quan Hạ Nhi.
“Tướng công lại nói bậy rồi…”
Quan Hạ Nhi ngượng ngùng liếc Kim Phi rồi lại gắp miếng thịt Kim Phi vừa gắp cho cô vào lại trong bát y: “Chàng là trụ cột trong nhà, phải ăn nhiều thịt một chút, ta ăn cơm là được rồi”.
“Một miếng thịt gà thôi mà, còn phải nhường qua nhường lại sao?”
Kim Phi bưng bát lên bỏ mấy miếng vào trong bát Quan Hạ Nhi: “Chẳng phải bên ngoài còn thỏ đó sao? Nếu ăn chưa đã nghiền thì ngày mai chúng ta cũng hầm nó luôn”.
“Thỏ thì phải để lại bán lấy tiền, tri huyện cũng không thể ngày nào cũng ăn thịt mà?”
“Phủ tri huyện ba năm có một trăm ngàn bạc tuyết hoa, đừng nói là tri huyện, trong phủ huyện này có khả năng có rất nhiều người ngày nào cũng ăn thịt đấy”.
Kim Phi nói: “Ta sẽ cố gắng hơn để sớm ngày cho nàng sống những ngày tháng được ăn thịt”.
“Có thể ăn no là ta đã cảm ơn trời đất rồi, ngày nào cũng ăn thịt thì ta không dám nghĩ”.
“Có gì mà không dám nghĩ? Nếu không phải trong núi có thú dữ thì sau này chúng ta sẽ không thiếu thịt mà ăn, đến lúc đó cho nàng nhìn thấy thịt là ói đấy”.
“Thú dữ? Thú dữ gì?”
“Ta cũng không biết”.
Kim Phi lắc đầu nói lại suy đoán của mình cho cô.
“Tướng công, mấy ngày nay chàng đừng vào rừng nữa được không?”
Quan Hạ Nhi nắm lấy tay Kim Phi.
Không dễ gì cô mới tìm được một chỗ dựa, sợ Kim Phi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Ừ, mấy ngày nay không vào rừng, ở nhà với nàng”.
Kim Phi cười đáp.
Quan Hạ Nhi đỏ mặt, bỗng nhớ đến gì đó: “Tướng công, chị họ cũng hái rau ở sau núi, tỷ ấy có biết chuyện này không?”
“Chị họ?”
Kim Phi sửng sốt.
Những người khác hái rau đều tụm năm tụm ba lại nhưng cả nhà Trương Mãn Thương có hai người tàn tật nên thức ăn hàng năm đa phần là rau, do đó tốc độ hái rau của mấy chị em Lâm Vân Phương cực kỳ nhanh, những người khác không muốn đi cùng họ.
Buổi chiều đúng thật không nhìn thấy cả nhà Lâm Vân Phương.
“Lát nữa ta đến nhà Mãn Thương nói với chị họ một tiếng”.
Ăn xong cơm tối, Kim Phi đến nhà Trương Mãn Thương, kết quả chỉ có người vợ mới cưới của Mãn Thương đang nấu cơm, Lâm Vân Phương, mẹ và em chồng vẫn còn ở sau núi chưa về.
Người khác thế nào Kim Phi không quan tâm nhưng Lâm Vân Phương lại có thiện ý với mình, Kim Phi không thể không để tâm đến cô ấy.
Y quay về lấy nỏ, lại đem theo một thanh đao chặt củi rồi đến sau núi.
Thím Ba mồm lớn đang bưng bát từ nhà đi ra vừa lúc thấy Kim Phi ra ngoài.
Không lâu sau, hầu hết người trong làng đều biết Kim Phi lại mang theo cung nỏ kỳ lạ đến sau núi.
Đám phụ nữ vốn dĩ đã rục rịch nhưng không chắc lắm, bây giờ thì bỗng chốc như ong vỡ tổ.
“Ta biết Kim Phi dọa chúng ta mà, nói gì mà thú dữ, có thú dữ mà hắn còn dám vào rừng lúc này sao?”
“Người tri thức đúng là không thành thật, tâm địa xấu xa”.
“Ta thấy hắn không phải bụng dạ xấu xa mà là đen tối, dọa chúng ta thì đã đành, còn nói mấy ngày nay chúng ta đừng đi hái rau, không hái rau thì năm nay ăn gì đây?”
“Đi thôi, mọi người gọi đàn ông trong nhà ra sau núi, không thể để một mình hắn bắt được thỏ”.
“Đúng thế, vừa hay đi hỏi Kim Phi thử xem, tại sao hắn lại gạt chúng ta”.
…
Đám phụ nữ tức giận đùng đùng, chưa kịp ăn cơm đã vội chạy về nhà gọi đàn ông trong nhà chuẩn bị ra sau núi bắt thỏ, tiện thể tìm Kim Phi nói lý.
Đợi đến khi Kim Phi đến sau núi thì trời đã tối, vài bóng người đang lắc lư ở cách rừng không xa.
Kim Phi chạy đến, chính là Lâm Vân Phương, mẹ và em chồng của cô ấy.
“Chị họ, trời tối rồi mà sao mọi người vẫn chưa về?”
“Giống cây mã đề đang còn non, bọn ta nhân lúc còn có thể nhìn thấy, cố đào thêm một chút”.
Lâm Vân Phương nhìn bên trái: “Mãn Thương chặt củi bên kia, vẫn chưa đầy một xe, bọn ta đợi chàng thêm một lát”.
Vài bó củi khô được đặt bên ngoài khu rừng cách đó hơn một trăm mét, Trương Mãn Thương đang chất củi lên xe.
Danh sách chương