Kịch bản tiểu thuyết yêu cầu cô hỗ trợ làm nền nổi bật cho sự ưu tú của nữ chính, chỉ cần kết quả giống nhau, quá trình như thế nào thì không quan trọng.

Vậy nên hệ thống bên kia phán định "tiến độ cốt truyện" cũng tăng lên.

"Vân Linh à, em có cần nguyên liệu nấu ăn gì không?"

Đang vui vẻ vì tìm ra được bug (lỗ hổng) trong cốt truyện, Diệp Vân Linh đột nhiên bị cắt ngang mạch suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Không phải nữ chính Diệp Vi Vi thì còn ai vào đây nữa. Thấy trong rổ cô ta thiếu hụt mất một nửa lại nhìn trong rổ Trương Thư Du và Tưởng Mỹ Hàm Hàm nhiều thêm một ít, hiển nhiên Diệp Vi Vi đây là đang phát huy phẩm chất nữ chính ôn nhu lương thiện thương người, chia sẻ với người khác thành quả của bản thân.

Diệp Vân Linh trả lời: "Không cần."

Diệp Vi Vi tiếp tục nói: "Chị thấy em cũng chưa có nguyên liệu nấu ăn gì. Vậy cơm tối nay em phải làm sao bây giờ, trẻ con còn phải ăn cơm nữa."

Diệp Vân Linh nhìn cô ta một cái rồi hỏi: "Trong rổ cô chỉ còn một con gà, cô định nhường cho tôi luôn à?"

Diệp Vi Vi sửng sốt, đại khái là cũng không nghĩ tới Diệp Vân Linh sẽ nói một câu như vậy.

Nhìn lại trong rổ mình chỉ còn lại một ít nguyên liệu, Diệp Vi Vi nhanh chóng giấu đi biểu tình trên mặt: "Chúng ta có thể cùng nhau nấu bữa tối. Con gà này thật ra cũng khá lớn, hai người chị với Phương Từ ăn cũng không hết."

"Không cần." Diệp Vân Linh một ngụm từ chối, nói: "Con gà này quá bé, tôi ăn không đủ no."



Diệp Vi Vi: Câu này nghe cứ như là đang mắng cô ta? Thấy Diệp Vân Linh cự tuyệt, Diệp Vi Vi lại quay sang mời chào hai anh em Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh, hỏi: "Tử Hạo, Ngữ Nịnh, hai đứa có muốn sang nhà dì Diệp ăn cơm không? Có thể sang chơi cùng với anh Phương Từ nha. "

Diệp Vân Linh cảm thấy nữ chính Diệp Vi Vi này rất có ý tứ.

Làm trò trước mặt mình mời hai đứa bé sang ăn cơm bên nhà cô ta, đây là việc mà người có EQ cao sẽ làm?

Cũng là ỷ vào hào quang nữ chính, hẳn sẽ có người khen cô ta thiện lương. Cái này nếu đổi sang Diệp Vân Linh làm, nhất định sẽ bị mắng thành tâm cơ thâm trầm.

Nếu hai đứa bé không đồng ý thì còn tốt, còn nếu đáp ứng, Diệp Vân Linh có thể tưởng tượng được đạn mạc trong phòng phát sóng trực tiếp sẽ sôi trào một trận như thế nào.

Tuy rằng Diệp Vân Linh da mặt dày, không quá để ý cái nhìn của người khác, nhưng cũng không đại biểu cô thích cái kiểu tính kế như có như không này của Diệp Vi Vi.

Lục Tử Hạo ngẩng đầu cự tuyệt nói: "Không cần."

Lục Ngữ Nịnh nhìn chằm chằm con gà kia, dừng khoảng mấy giây mới trả lời: "Cháu theo anh trai." Dáng vẻ có hơi luyến tiếc.

Diệp Vân Linh nhướng mày, đối với sự cự tuyệt của Lục Tử Hạo lại một lần nữa cảm thấy ngoài ý muốn. Đây là lần thứ hai bọn trẻ từ chối Diệp Vi Vi?

Sắc mặt Diệp Vi Vi nháy mắt trở nên khó coi, rất nhanh nhịn xuống để không ai phát hiện, khách khí nói: "Vậy à, mấy đứa thật là hiếu thuận. Đây là muốn cùng mẹ ăn cơm phải không? Vậy dì cũng không miễn cưỡng nữa."



Lời nói thật sự uyển chuyển, không nghe ra nửa phần xấu hổ sau khi bị cự tuyệt trước đó.

Trên đường trở về, Diệp Vân Linh hỏi Lục Tử Hạo: "Nhóc vì cái gì không sang nhà Diệp Vi Vi ăn cơm? Thịt gà không thơm sao? "

Lục Tử Hạo 'hừ' một cái, quay đầu không nói chuyện, nắm tay Lục Ngữ Nịnh đi lên trước.

Diệp Vân Linh: "........"

Thằng nhóc này, xấu tính ghê.

Sau khi trở về nhà thu dọn lại, Diệp Vân Linh nhìn chỗ bột mì bằng nắm tay kia.

Tí bột mì này không đủ nhét kẽ răng, mà muốn ăn còn phải bày vẽ chế biến, cô mệt không muốn động tay.

Dù sao ăn ít một bữa cũng không chết đói được.

Quay đầu lại nhìn Lục Tử Hạo đang nhìn chằm chằm, Diệp Vân Linh không hề có gánh nặng mẹ hiền mà nghĩ: Con trai sao, đói bụng một bữa cũng không có gì, vốn dĩ nên nuôi dưỡng nghiêm khắc.

Lại lắc mình nhìn sang Lục Ngữ Nịnh đứng sau lưng cô, hai mắt to long lanh chớp chớp nhìn mình hỏi: "Dì Vân, cơm tối chúng ta ăn cái gì?"

Nhìn dáng vẻ đáng thương của con bé, Diệp Vân Linh liền mềm lòng, ai chịu khổ cũng không thể để trẻ con chịu khổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện