Theo thời gian, người tới nhà tưởng niệm bắt đầu đông hơn, Liên Kỳ Quang đứng trong một góc, cứng ngắc nhìn một thứ treo lơ lửng trên đài kim loại, người lui tới xung quanh trong tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ.
Tiếng nói chuyện bên tai cũng ‘ong ong’ không rõ, nháy mắt, Liên Kỳ Quang cảm thấy choáng váng.
Đó là một bức tranh cao khoảng hai mét dùng thuốc màu đặc chế thời tận thế vẽ thành, sau đó dùng bột tinh hạch phủ lên, cho nên bảo tồn rất tốt, Liên Kỳ Quang có thể nhìn rõ mỗi chi tiết trên đó.
Trong bức tranh mà một thanh niên mặc quần áo ngụy trang, ngồi xếp bằng trên mặt cát, vẻ mặt lãnh tĩnh nhìn về phía trước.
Một đứa nhỏ tầm mười tuổi cười hì hì dựa trên vai, tay túm chặt cổ thanh niên, thật thân thiết dán mặt mình lên đầu đối phương.
Ánh sáng mặt trời màu vàng nhạt chiếu sáng, rọi thành chiếc bóng mỉm cười sáng lạn của đứa bé, gương mặt không chút biến sắc của thanh niên dường như thoáng hiện lên chút lo lắng.
“Anh Quang à, anh chơi với tôi đi, chơi với tôi đi a! !”
“Phải huấn luyện.”
“Không cần huấn luyện, tôi đi nói với ông nội, được không?”
“Không.”
“Anh Quang.”
“Buông tay.”
“Không! Không buông! Anh quang, chơi với tôi.”
…
Nhìn bức tranh, dưới ánh mặt trời, thanh niên lộ ra bao dung cùng gương mặt tươi cười của đứa bé dẫn dắt Liên Kỳ Quang nhớ lại kí ức buổi chiều đó.
Bức họa này sao có thể không nhớ rõ? Lúc còn trẻ, tiểu thái tử cả ngày đeo theo cậu dây dưa.
Khi đó tiểu thái tử thực vô ưu vô lự, chưa từng tiếp xúc với tử vong, khờ dại đến buồn cười.
Chính là, cậu lại dành cho đứa bé kia chút bao dung.
Có lẽ bởi vì ân cứu mạng, có lẽ bởi vì phần khờ dại cùng vô lo kia làm cậu ấm áp đi.
Chính là sau đó, tiểu thái tử dần dần thay đổi, trở nên lạnh lùng, hung tàn, bạo ngược, lại còn một thân đầy sát khí, rốt cuộc không còn tìm thấy mạt ấm áp ngày xưa.
Tiểu thái tử như vậy làm cậu thực vừa lòng, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể sống sót trong thế giới ăn thịt người này.
Chính là ngoại trừ hài lòng lại có chút trống rỗng, tiểu thái tử rốt cuộc bắt đầu thay đổi từ lúc nào? Cậu đã không nhớ rõ, chờ đến khi phát hiện thì tiểu thái tử đã thế này.
Tiểu thái tử đã cứu mạng cậu, ông nội tiểu thái tử có ân với cậu, vì thế cậu tiếp nhận lời khẩn cầu của ông trước lúc chết, sẽ bảo hộ tiểu thái tử cả đời chu toàn.
Cậu trợ giúp thái tử diệt đi dám hổ đói rình mồi, trợ giúp tiểu thái tử leo lên vị trí người cầm quyền căn cứ Ngọa Long.
Cậu dạy tiểu thái tử công phu, dạy tiểu thái tử giết người, dạy tiểu thái tử làm sao sống sót trong thời tận thế kh ủng bố này.
Cậu vì tiểu thái tử dẫn binh lính đi thanh trừ thành trấn, vì tiểu thái tử hoàn thành đủ loại nhiệm vụ thập tử nhất sinh, trợ giúp tiểu thái tử củng cố địa vị.
Dần dần, tiểu thái tử không còn gọi cậu là anh Quang nữa, mà là, thầy.
Tiểu thái tử là quân, mà cậu, là thần.
Bức họa này, cậu nhớ rõ nó đã bị hủy, là tiểu thái tử tự tay đốt đi.
Tiểu thái tử nói, mình không thích nụ cười kia.
Vì cái gì…
“Bức tranh này có gì không đúng sao?” Phong Thanh Dương không biết từ khi nào đi tới bên cạnh Liên Kỳ Quang, nghi hoặc nhìn bức tranh trước mặt: “Cậu đã đứng đây nửa ngày rồi.”
Liên Kỳ Quang thu hồi tình tự trong mắt, thản nhiên nhìn bức họa, lãnh tĩnh xoay người: “Đi thôi.”
“Bức tranh vừa nãy là vật phỏng chế.” Phong Thanh Dương chạy theo, mở miệng giải thích: “Một người trong đó là Ám Quang đại nhân, người kia thì không biết là ai.
Cũng không biết là ai lớn gan như vậy, dám vẽ mình cùng Ám Quang đại nhân ở cùng một chỗ.”
Không, không phải đồ dỏm.
Đáy mắt Liên Kỳ Quang hiện lên một tia khác thường.
Trên bức tranh đó có dị năng của cậu dao động, trước kia lúc tiểu thái tử dây dưa đã tự mình rắc bột tinh hạch lên đó, sao có thể nhận sai.
Chính là, theo khoa học kỹ thuật hiện giờ, không có khả năng không kiểm nghiệm được nó là chính phẩm, chính là, vì cái gì…
Liên Kỳ Quang cảm giác trên cổ hơi lạnh, này là cảm giác thường xuất hiện mỗi khi cậu cảm nhận được nguy hiểm, mà chính nó đã cứu cậu rất nhiều lần.
Lúc mơ hồ, Liên Kỳ Quang cảm thấy mình dường như lọt vào một cơn lốc xoáy, từng chút từng chút bị cuốn vào chỗ sâu.
“Những thứ kia có bán không?” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, mặt không biến sắc nhìn Phong Thanh Dương.
“Này là nhà tưởng niệm, những thứ bên trong đều là hàng không bán.” Giống như nghe thấy chuyện buồn cười, Phong Thanh Dương toét miệng: “Nói ra thì, cho dù bán, trừ bỏ đám khu một, còn ai mua nổi?”
Lại liếc mắt nhìn bức họa, Liên Kỳ Quang trầm mặc.
…
Trong quá trình sau đó, Liên Kỳ Quang rõ ràng có chút không yên lòng, bất quá vì gương mặt than kia, Mễ Tiểu Bảo cùng Phong Thanh Dương cũng không nhìn ra có chỗ nào không thích hợp, nhưng tới lần thứ n giới thiệu một món đồ, Liên Kỳ Quang rõ ràng đã thất thần.
Nghĩ Liên Kỳ Quang mệt mỏi, Mễ Tiểu Bảo lưu luyến không rời tạm biệt nhà tưởng niệm còn chưa xem hết, nhận một pho tượng Ám Quang nhỏ cao hai mươi cm, vui sướng ôm vào lòng.
Trên đường ngồi xe huyền phù trở về học viện, Mễ Tiểu Bảo cứ ríu rít không thôi, ôm bức tượng không buông tay.
Liên Kỳ Quang đút tay vào túi, lãnh tĩnh nhìn chằm chằm mặt đất, đầu óc không ngừng xoay quanh bức họa kia.
Cậu cứ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng lại không thể nói rõ.
“Khô Mộc, còn một tháng nữa sẽ ra ngoài huấn luyện, cậu có nghĩ sẽ hợp tác với ai chưa?” Gần tới ký túc xá, Mễ Tiểu Bảo đột nhiên hỏi.
Huấn luyện gì? Liên Kỳ Quang lấy lại tinh thần, mặt không biến sắc nhìn Mễ Tiểu Bảo.
“Cậu, cậu đừng nói vẫn chưa biết đi?” Mễ Tiểu Bảo kinh ngạc trợn to mắt.
“…”
“Hệ tác chiến, hệ chỉ huy, còn có hệ cứu viện phối hợp với nhau, mười người một tổ, tiến hành huấn luyện dã ngoại, người giành được ba hạng đầu sẽ nhận được phần thưởng khác nhau, hơn nữa nó ảnh hưởng tới kết quả phân phối sau tốt nghiệp a.”
Huấn luyện sinh tồn dã ngoại sao? Liên Kỳ Quang ngẩng đầu nhìn trời, mặt không chút biến đổi.
“Khô Mộc, cậu lợi hại như vậy, nhất định có rất nhiều người muốn tổ đội.”
‘Không muốn tổ đội’ Lơ đãng tiến vào cõi thần tiên.
“Khô Mộc, cậu phải cố gắng a.” Mễ Tiểu Bảo thực nghiêm túc nhìn Liên Kỳ Quang: “Dị năng của cậu cường đại như vậy, nếu trong đợt huấn luyện này đạt được thành tích tốt, nói không chừng có thể tới trúng tuyển vào học viện quân sự đệ nhất Ám Quang ở khu một.”
“…” Học viện quân sự đệ nhất Ám Quang? Không phải là cái chỗ cậu không muốn tới sao? Cứ nói sao nghe quen tai như vậy, hóa ra giống tên cậu.
“Khô Mộc, cậu không biết học viện quân sự đệ nhất Ám Quang đi? Kia chính là trường quân đội tốt nhất Lam tinh, chỉ cần từ nơi đó đi ra thì đều là cường giả số một số hai.
Đương kim nguyên soái Hạ Hầu, còn có thiếu tướng Hạ Hầu đều tốt nghiệp ở đó.
Hơn nữa, đây cũng là học viện duy nhất đặt theo tên Ám Quang đại nhân.”
“…” Hóa ra thật sự là tên của cậu.
“Khô Mộc…” Mễ Tiểu Bảo còn định nói gì đó, lại bị âm thanh phát ra từ quang não đánh gãy.
Liên Kỳ Quang cúi đầu, lạnh nhạt không chút biến sắc nhìn màn hình quang não lóe sáng một chữ ‘Heo’, thản nhiên nhấn chấp nhận.
Quang não vừa kết nối, một cậu bé nhỏ gầy xuất hiện trên màn hình giả lập.
‘Không biết.’ Trong lòng nghĩ vậy, Liên Kỳ Quang mặt không biến sắc đưa tay muốn cúp máy.
“Anh hai! ! !” Cậu bé gào to, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt cũng ần ật nước.
“Anh hai! ! ! Anh mau qua đây đi! ! Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu xảy ra chuyện rồi! !”.