Hắn bị dọa đến không ngừng lùi lại, khi thấy người đi tới, đôi mắt trừng to hết cỡ, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin, một chữ cũng nói không nên lời.
"Thế nào, không biết ta hả?" Trên mặt Hạ Tiêu là vẻ lạnh lùng đáng sợ, "Một năm trước, ngươi cùng Hạ Lăng khi nhục ta thế nào, còn nhớ không?"
"Ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi là người hay quỷ?" Hạ Viêm bị dọa đến ngồi liệt trên mặt đất, vẫn còn giơ thanh trường đao kia lên, "Oan có đầu nợ có chủ, ngươi cho dù muốn báo thù, cũng nên đi tìm Hạ Lăng, là hắn không chứa chấp được ngươi, là hắn cướp đi tất cả của ngươi, ngươi tìm ta làm gì... Đi ra, ngươi đi ra!"
"Hạ Lăng ở Kinh Thành xa xôi, ta đi tìm hắn, chẳng phải là sói vào miệng cọp?" Hạ Tiêu cười lạnh: "Ta nghe nói huyện Bình An có một vị Hạ đại nhân mới tới, ta nghĩ đến là bản gia liền đến gặp một lần. Ngươi đã là chó săn của Hạ Lăng, như vậy thì nên thay hắn tiếp nhận sự trả thù của ta."
Hắn từ phía sau rút ra bội kiếm, vươn ra, nhẹ nhàng vẩy một cái, trường đao trong tay Hạ Viêm liền rơi xuống đất.
Hắn đi lên trước, trường kiếm trực tiếp chỉa thẳng vào cổ Hạ Viêm.
"Ta sai rồi, ta sai rồi, van cầu ngươi tha cho ta một mạng!" Hạ Viêm sắc mặt xám ngoét, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, "Ngươi bảo ta làm cái gì cũng được, van cầu ngươi đừng giết ta... Ta có thể làm nội ứng cho ngươi, có thể ở bên người Hạ Lăng truyền lại tin tức cho ngươi... Hạ Tiêu, tha cho ta một mạng đi, ta cũng coi như là thứ đường huynh của ngươi, làm người đừng tuyệt tình như vậy, van cầu ngươi... A!!!"
Trường kiếm của Hạ Tiêu hung hăng đâm vào đùi Hạ Viêm, sau đó bỗng nhiên rút ra, lập tức máu chảy ồ ạt.
"Đau, đau quá, đau chết đi được..."
"Đau là được rồi." Trong mắt Hạ Tiêu đều là hàn ý, "Ta vốn dĩ đã bị Hạ gia xoá tên, cũng đã rời khỏi Kinh Thành, nhưng vẫn bị các ngươi truy sát, bắp đùi của ta bị thương, tĩnh dưỡng một tháng mới khôi phục, ngươi cũng nên nếm thử tư vị này."
Hắn đưa tay lại là vù vù hai kiếm vung ra.
Hai cánh tay của Hạ Viêm đều bị đâm, khiến hắn đau đớn lăn lộn đầy đất.
Hắn muốn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, đúng lúc này, hắn nhìn thấy bên trong rừng cây có thêm vài đôi mắt xanh rờn.
Hắn bị dọa đến thân thể lắc một cái, lập tức mùi khai của nước tiểu truyền ra.
"Hạ Tiêu, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ngươi mau dẫn ta đi, ta sẽ bị những con sói hoang này xé nát mất..."
Hạ Tiêu cười khẽ: "Ngươi không phải thích mãnh thú sao, hưởng thụ cho đã đi."
Hắn điểm chân một cái, biến mất ở trong rừng rậm.
Trong rừng, sói hoang đi tới, dẫn đầu chính là Tiểu Điểm, nó bổ nhào về phía trước, há miệng liền cắn cánh tay Hạ Viêm, hung hăng xé ra.
Mấy con sói khác thì nhào về phía bốn tên quan sai đã ngã xuống kia.
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt.
Sắc trời dần dần sáng, các thôn dân vây quanh ở dưới núi nhìn thấy đám quan sai khiêng năm sáu người đẫm máu xuống núi.
Trong đó có một người, mặc quan phục, vừa nhìn chính là Hạ đại nhân.
"Ta biết sói hoang không dễ đối phó như vậy mà."
"Hạ đại nhân bị sói hoang cắn thành như vậy, sợ là sống không lâu, ha ha ha, rốt cục cũng có thể cút ra khỏi thôn Đại Hà chúng ta."
"Bọn sói này thật là phúc tinh của thôn Đại Hà chúng ta, về sau cũng là một thành viên của thôn Đại Hà chúng ta."
"..."
Trong lúc các thôn dân vui mừng thì Trịnh lang trung bị mời đến nhà Ngôn chưởng quỹ.
Hắn nhìn thấy Hạ đại nhân nằm ở trên giường, giật mình kêu lên, Hạ Viêm toàn thân đều bị cắn bị thương, trên mặt cũng bị mất một miếng thịt, một thân đẫm máu, nhìn thê thảm cực kỳ.
Trịnh lang trung lập tức xử lý vết thương, bởi vì cắn quá sâu, trên cánh tay thậm chí còn thấy xương, lực đạo của hắn không khỏi lớn một chút, Hạ Viêm cứ thế bị đau tỉnh lại.
"Lớn mật!" Hạ Viêm hít sâu một hơi, "Ngươi đây là muốn mưu sát bản quan sao?"
Trịnh lang trung vội vàng quỳ xuống đất: "Đại nhân, thảo dân đang xử lý vết thương, nhất định phải loại bỏ phần thịt đã tiếp xúc với răng sói, nếu không vết thương sẽ bị hoại tử không có cách nào khép lại..."
"Loại bỏ thịt... Ngươi dám loại bỏ thịt của bản quan!" Hạ Viêm thiếu chút tức đến ngất xỉu, "Tới, người tới, mang tên điêu dân phạm thượng này xuống, chém!"
"Hạ đại nhân!" Một thanh âm truyền đến ngoài cổng, là Thẩm huyện lệnh vào, hắn chắp tay nói, "Hạ đại nhân tuy là quan lục phẩm nhưng không có quyền thẩm án chặt đầu, cái này gọi là xem mạng người như cỏ rác. Đại nhân đã không thể tiếp nhận phương thức chữa trị của Trịnh lang trung vậy hạ quan lại vào trong thành mời đại phu đến, Trịnh lang trung, lui ra đi."
Trịnh lang trung vội vàng thu thập rương y dược, lăn một vòng đi ra.
"Thế nào, không biết ta hả?" Trên mặt Hạ Tiêu là vẻ lạnh lùng đáng sợ, "Một năm trước, ngươi cùng Hạ Lăng khi nhục ta thế nào, còn nhớ không?"
"Ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi là người hay quỷ?" Hạ Viêm bị dọa đến ngồi liệt trên mặt đất, vẫn còn giơ thanh trường đao kia lên, "Oan có đầu nợ có chủ, ngươi cho dù muốn báo thù, cũng nên đi tìm Hạ Lăng, là hắn không chứa chấp được ngươi, là hắn cướp đi tất cả của ngươi, ngươi tìm ta làm gì... Đi ra, ngươi đi ra!"
"Hạ Lăng ở Kinh Thành xa xôi, ta đi tìm hắn, chẳng phải là sói vào miệng cọp?" Hạ Tiêu cười lạnh: "Ta nghe nói huyện Bình An có một vị Hạ đại nhân mới tới, ta nghĩ đến là bản gia liền đến gặp một lần. Ngươi đã là chó săn của Hạ Lăng, như vậy thì nên thay hắn tiếp nhận sự trả thù của ta."
Hắn từ phía sau rút ra bội kiếm, vươn ra, nhẹ nhàng vẩy một cái, trường đao trong tay Hạ Viêm liền rơi xuống đất.
Hắn đi lên trước, trường kiếm trực tiếp chỉa thẳng vào cổ Hạ Viêm.
"Ta sai rồi, ta sai rồi, van cầu ngươi tha cho ta một mạng!" Hạ Viêm sắc mặt xám ngoét, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, "Ngươi bảo ta làm cái gì cũng được, van cầu ngươi đừng giết ta... Ta có thể làm nội ứng cho ngươi, có thể ở bên người Hạ Lăng truyền lại tin tức cho ngươi... Hạ Tiêu, tha cho ta một mạng đi, ta cũng coi như là thứ đường huynh của ngươi, làm người đừng tuyệt tình như vậy, van cầu ngươi... A!!!"
Trường kiếm của Hạ Tiêu hung hăng đâm vào đùi Hạ Viêm, sau đó bỗng nhiên rút ra, lập tức máu chảy ồ ạt.
"Đau, đau quá, đau chết đi được..."
"Đau là được rồi." Trong mắt Hạ Tiêu đều là hàn ý, "Ta vốn dĩ đã bị Hạ gia xoá tên, cũng đã rời khỏi Kinh Thành, nhưng vẫn bị các ngươi truy sát, bắp đùi của ta bị thương, tĩnh dưỡng một tháng mới khôi phục, ngươi cũng nên nếm thử tư vị này."
Hắn đưa tay lại là vù vù hai kiếm vung ra.
Hai cánh tay của Hạ Viêm đều bị đâm, khiến hắn đau đớn lăn lộn đầy đất.
Hắn muốn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, đúng lúc này, hắn nhìn thấy bên trong rừng cây có thêm vài đôi mắt xanh rờn.
Hắn bị dọa đến thân thể lắc một cái, lập tức mùi khai của nước tiểu truyền ra.
"Hạ Tiêu, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ngươi mau dẫn ta đi, ta sẽ bị những con sói hoang này xé nát mất..."
Hạ Tiêu cười khẽ: "Ngươi không phải thích mãnh thú sao, hưởng thụ cho đã đi."
Hắn điểm chân một cái, biến mất ở trong rừng rậm.
Trong rừng, sói hoang đi tới, dẫn đầu chính là Tiểu Điểm, nó bổ nhào về phía trước, há miệng liền cắn cánh tay Hạ Viêm, hung hăng xé ra.
Mấy con sói khác thì nhào về phía bốn tên quan sai đã ngã xuống kia.
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt.
Sắc trời dần dần sáng, các thôn dân vây quanh ở dưới núi nhìn thấy đám quan sai khiêng năm sáu người đẫm máu xuống núi.
Trong đó có một người, mặc quan phục, vừa nhìn chính là Hạ đại nhân.
"Ta biết sói hoang không dễ đối phó như vậy mà."
"Hạ đại nhân bị sói hoang cắn thành như vậy, sợ là sống không lâu, ha ha ha, rốt cục cũng có thể cút ra khỏi thôn Đại Hà chúng ta."
"Bọn sói này thật là phúc tinh của thôn Đại Hà chúng ta, về sau cũng là một thành viên của thôn Đại Hà chúng ta."
"..."
Trong lúc các thôn dân vui mừng thì Trịnh lang trung bị mời đến nhà Ngôn chưởng quỹ.
Hắn nhìn thấy Hạ đại nhân nằm ở trên giường, giật mình kêu lên, Hạ Viêm toàn thân đều bị cắn bị thương, trên mặt cũng bị mất một miếng thịt, một thân đẫm máu, nhìn thê thảm cực kỳ.
Trịnh lang trung lập tức xử lý vết thương, bởi vì cắn quá sâu, trên cánh tay thậm chí còn thấy xương, lực đạo của hắn không khỏi lớn một chút, Hạ Viêm cứ thế bị đau tỉnh lại.
"Lớn mật!" Hạ Viêm hít sâu một hơi, "Ngươi đây là muốn mưu sát bản quan sao?"
Trịnh lang trung vội vàng quỳ xuống đất: "Đại nhân, thảo dân đang xử lý vết thương, nhất định phải loại bỏ phần thịt đã tiếp xúc với răng sói, nếu không vết thương sẽ bị hoại tử không có cách nào khép lại..."
"Loại bỏ thịt... Ngươi dám loại bỏ thịt của bản quan!" Hạ Viêm thiếu chút tức đến ngất xỉu, "Tới, người tới, mang tên điêu dân phạm thượng này xuống, chém!"
"Hạ đại nhân!" Một thanh âm truyền đến ngoài cổng, là Thẩm huyện lệnh vào, hắn chắp tay nói, "Hạ đại nhân tuy là quan lục phẩm nhưng không có quyền thẩm án chặt đầu, cái này gọi là xem mạng người như cỏ rác. Đại nhân đã không thể tiếp nhận phương thức chữa trị của Trịnh lang trung vậy hạ quan lại vào trong thành mời đại phu đến, Trịnh lang trung, lui ra đi."
Trịnh lang trung vội vàng thu thập rương y dược, lăn một vòng đi ra.
Danh sách chương