Trịnh lang trung mang theo hòm thuốc vội vã đến nhà Trình Loan Loan, nửa canh giờ lúc sau hắn mang vẻ mặt nản lòng đi ra.
Lúc này sắc trời đã tối đen, trong sân lại tụ tập rất nhiều thôn dân.
Nhìn bộ dáng này của Trịnh lang trung, tâm trạng của mọi người càng đi xuống.
"Nương Đại Sơn làm sao vậy?"
"Trịnh lang trung, ngươi nói chuyện đi, có cứu được không?"
"Thân thể của nương Đại Sơn vẫn luôn rất tốt, làm sao lại..."
Trịnh lang trung lắc đầu: "Phun ra rất nhiều máu, thân thể hư nhược, dùng thuốc và kim châm cũng không cứu được, nên đến mời đại phu trong thành đi..."
Xung quanh vang lên tiếng than khóc.
Tất cả mọi người đều không thể tin được, đặc biệt là Triệu lão thái thái, la lên một tiếng rồi vọt vào buồng trong.
"Ha ha ha ha!" Hạ Viêm nghe nói đến việc này thì cười ha hả: "Tâm nữ nhân chính là rất hẹp hòi, hai con sói thôi mà lại có thể giận đến như vậy, nhìn dáng vẻ này chắc qua được quá lắm là hai ngày nữa."
Hắn nhìn về chén canh thịt trước mặt, đẩy ra: "Thịt sói hoang quá hôi, thưởng cho các ngươi."
"Tạ đại nhân ban thưởng!"
Mấy tên tùy tùng chia canh thịt sói ra ăn.
Cùng lúc đó, trên núi vang lên tiếng sói tru.
"Ngao — ngao —"
"Sói hoang trên núi này không ít." Quan sai cười lạnh một tiếng: "Kiếm chút thời gian rảnh lên núi bắt sống mấy con sói hoang này về hầm thịt."
"Không phải, sao ta cảm thấy tiếng sói hoang này càng ngày càng đến gần vậy?"
"Không phải là đám sói hoang này xuống núi tập thể chứ?"
Mấy tên quan sai đang ngồi trong sân uống rượu ăn thịt bị dọa cho sợ đến mức đứng phắt dậy. Mấy người đứng ở trên tảng đá, nhìn về núi Đại Đông ở đằng xa, quả thực thấy được mấy chục đôi mắt màu xanh mướt.
"Ngao —"
Tiếng sói kêu hết đợt này tới đợt khác.
Mấy người này sợ tới mức muốn tè trong quần, vội vàng thu thập hiện trường hỗn loạn, nhanh như chớp trốn vào trong phòng.
Cửa nhà Trình Loan Loan đóng chặt.
Triệu Tứ Đản sờ sờ đầu của Tiểu Điểm, hạ giọng nói: "Được rồi, không cần kêu nữa, nhỡ đâu bọn quan sai đó nổi điên chạy lên núi bắt cha nương mi thì làm sao, dọa bọn họ một chút là được rồi."
Tiểu Hắc cáu gắt nhảy tới nhảy lui ở trong sân, xao động bất an.
Cửa nhà đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Triệu Tứ Đản vội vàng nói: "Tiểu Điểm, Tiểu Hắc, mau, trốn đi."
Hai tên nhóc này lập tức chạy vào nhà, trốn vào phòng của Trình Loan Loan, chủ yếu là ngày thường Trình Loan Loan hay mua một ít khô bò, khô dê từ thương thành làm đồ ăn vặt cho hai nhóc này, nên bọn chút thích nhất là quấn quýt bên người nàng.
Hạ Tiêu ở bên ngoài cũng đã vào tới.
Trên người hắn bao trùm khí lạnh của thời tiết đầu xuân, đi đến trước cửa phòng Trình Loan Loan thì hắn hạ giọng nói: "Biểu tỷ, Hạ đại nhân kia khinh người quá đáng, hãy để ta đi giáo huấn hắn một phen."
"Tiểu Hạ, ngươi vào đây." Trình Loan Loan căn bản không nằm trên giường mà là ngồi trên ghế trêu chọc hai con sói, nàng chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh: "Ngồi đi."
Hạ Tiêu quy củ ngồi xuống, sắc mặc hắn lạnh lẽo như bị phủ trong sương giá.
"Mạo muội hỏi một chút, quan hệ của ngươi và vị Hạ đại nhân này là gì?" Trình Loan Loan không chút ý tứ mở miệng: "Nếu Tri phủ đại nhân muốn đối phó Hạ đại nhân này thì Hạ gia sẽ bảo vệ hắn sao?"
"Chuyện này phải xem tội của Hạ Viêm kia lớn tới đâu." Hạ Tiêu cũng không giấu giếm: "Ta cùng Hạ Viêm đã quen biết từ nhỏ, nhiều năm trước hắn còn chẳng làm nên trò trống gì, sau lại dựa vào công đức của tổ phụ nhà hắn mà thỉnh một cái chức quan, một tên không học vấn không nghề nghiệp, không trải qua khoa cử khảo thí, vậy mà trực tiếp nhận lấy chức quan Lục phẩm Diêm thiết sử, biểu tỷ chắc có thể tưởng tượng quyền thế của Hạ gia ngập trời như thế nào."
"Hắn ở thôn Đại Hà gây ra những việc này, đối với Hạ gia mà nói thật ra cũng không tính là chuyện gì, cứ cho là nháo đến chỗ Tri phủ đại nhân đi, Tri phủ đại nhân cũng không thể lo được, cho nên..." Ánh mắt hắn phát lạnh: "Để ta ra mặt giải quyết hắn đi."
"Không thể xúc động." Trình Loan Loan cười cười: "Ta đây không phải sắp chết sao, tuy rằng một Cửu phẩm Tuệ Nhũ nhân chết đi thì cũng không đáng giá bao nhiêu, nhưng, nếu ta mang một phần lợi ích quốc gia cùng chôn theo thì sao? Liên lụy trong đó không phải là càng lớn sao."
Lúc này sắc trời đã tối đen, trong sân lại tụ tập rất nhiều thôn dân.
Nhìn bộ dáng này của Trịnh lang trung, tâm trạng của mọi người càng đi xuống.
"Nương Đại Sơn làm sao vậy?"
"Trịnh lang trung, ngươi nói chuyện đi, có cứu được không?"
"Thân thể của nương Đại Sơn vẫn luôn rất tốt, làm sao lại..."
Trịnh lang trung lắc đầu: "Phun ra rất nhiều máu, thân thể hư nhược, dùng thuốc và kim châm cũng không cứu được, nên đến mời đại phu trong thành đi..."
Xung quanh vang lên tiếng than khóc.
Tất cả mọi người đều không thể tin được, đặc biệt là Triệu lão thái thái, la lên một tiếng rồi vọt vào buồng trong.
"Ha ha ha ha!" Hạ Viêm nghe nói đến việc này thì cười ha hả: "Tâm nữ nhân chính là rất hẹp hòi, hai con sói thôi mà lại có thể giận đến như vậy, nhìn dáng vẻ này chắc qua được quá lắm là hai ngày nữa."
Hắn nhìn về chén canh thịt trước mặt, đẩy ra: "Thịt sói hoang quá hôi, thưởng cho các ngươi."
"Tạ đại nhân ban thưởng!"
Mấy tên tùy tùng chia canh thịt sói ra ăn.
Cùng lúc đó, trên núi vang lên tiếng sói tru.
"Ngao — ngao —"
"Sói hoang trên núi này không ít." Quan sai cười lạnh một tiếng: "Kiếm chút thời gian rảnh lên núi bắt sống mấy con sói hoang này về hầm thịt."
"Không phải, sao ta cảm thấy tiếng sói hoang này càng ngày càng đến gần vậy?"
"Không phải là đám sói hoang này xuống núi tập thể chứ?"
Mấy tên quan sai đang ngồi trong sân uống rượu ăn thịt bị dọa cho sợ đến mức đứng phắt dậy. Mấy người đứng ở trên tảng đá, nhìn về núi Đại Đông ở đằng xa, quả thực thấy được mấy chục đôi mắt màu xanh mướt.
"Ngao —"
Tiếng sói kêu hết đợt này tới đợt khác.
Mấy người này sợ tới mức muốn tè trong quần, vội vàng thu thập hiện trường hỗn loạn, nhanh như chớp trốn vào trong phòng.
Cửa nhà Trình Loan Loan đóng chặt.
Triệu Tứ Đản sờ sờ đầu của Tiểu Điểm, hạ giọng nói: "Được rồi, không cần kêu nữa, nhỡ đâu bọn quan sai đó nổi điên chạy lên núi bắt cha nương mi thì làm sao, dọa bọn họ một chút là được rồi."
Tiểu Hắc cáu gắt nhảy tới nhảy lui ở trong sân, xao động bất an.
Cửa nhà đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Triệu Tứ Đản vội vàng nói: "Tiểu Điểm, Tiểu Hắc, mau, trốn đi."
Hai tên nhóc này lập tức chạy vào nhà, trốn vào phòng của Trình Loan Loan, chủ yếu là ngày thường Trình Loan Loan hay mua một ít khô bò, khô dê từ thương thành làm đồ ăn vặt cho hai nhóc này, nên bọn chút thích nhất là quấn quýt bên người nàng.
Hạ Tiêu ở bên ngoài cũng đã vào tới.
Trên người hắn bao trùm khí lạnh của thời tiết đầu xuân, đi đến trước cửa phòng Trình Loan Loan thì hắn hạ giọng nói: "Biểu tỷ, Hạ đại nhân kia khinh người quá đáng, hãy để ta đi giáo huấn hắn một phen."
"Tiểu Hạ, ngươi vào đây." Trình Loan Loan căn bản không nằm trên giường mà là ngồi trên ghế trêu chọc hai con sói, nàng chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh: "Ngồi đi."
Hạ Tiêu quy củ ngồi xuống, sắc mặc hắn lạnh lẽo như bị phủ trong sương giá.
"Mạo muội hỏi một chút, quan hệ của ngươi và vị Hạ đại nhân này là gì?" Trình Loan Loan không chút ý tứ mở miệng: "Nếu Tri phủ đại nhân muốn đối phó Hạ đại nhân này thì Hạ gia sẽ bảo vệ hắn sao?"
"Chuyện này phải xem tội của Hạ Viêm kia lớn tới đâu." Hạ Tiêu cũng không giấu giếm: "Ta cùng Hạ Viêm đã quen biết từ nhỏ, nhiều năm trước hắn còn chẳng làm nên trò trống gì, sau lại dựa vào công đức của tổ phụ nhà hắn mà thỉnh một cái chức quan, một tên không học vấn không nghề nghiệp, không trải qua khoa cử khảo thí, vậy mà trực tiếp nhận lấy chức quan Lục phẩm Diêm thiết sử, biểu tỷ chắc có thể tưởng tượng quyền thế của Hạ gia ngập trời như thế nào."
"Hắn ở thôn Đại Hà gây ra những việc này, đối với Hạ gia mà nói thật ra cũng không tính là chuyện gì, cứ cho là nháo đến chỗ Tri phủ đại nhân đi, Tri phủ đại nhân cũng không thể lo được, cho nên..." Ánh mắt hắn phát lạnh: "Để ta ra mặt giải quyết hắn đi."
"Không thể xúc động." Trình Loan Loan cười cười: "Ta đây không phải sắp chết sao, tuy rằng một Cửu phẩm Tuệ Nhũ nhân chết đi thì cũng không đáng giá bao nhiêu, nhưng, nếu ta mang một phần lợi ích quốc gia cùng chôn theo thì sao? Liên lụy trong đó không phải là càng lớn sao."
Danh sách chương