Quan lục phẩm Hạ đại nhân ở kinh thành trước mắt đây đã khiến thôn Đại Hà không dám trêu chọc, chớ nói chi là Hạ gia ở kinh thành xa xôi.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trầm mặc, nhịn cục tức này thì luôn cảm thấy không cam tâm, không đành lòng, không có vốn liếng và sức lực.
"Đây mới là ngày thứ hai." Trình Loan Loan lẳng lặng mở miệng, "Tiếp đó, quan sai vào thôn sẽ chỉ càng nhiều hơn."
Cần người chuyên môn thăm dò đường giếng, cần người của công bộ tới sửa nhà công vụ và sửa đường, còn cần rất nhiều quan sai tới canh chừng công nhân làm việc... Tính toán sơ sơ, quan sai chí ít đều phải bốn mươi, năm mươi người, vậy phải chiếm bao nhiêu phòng ở? Nếu như đám quan sai kia có thái độ khách khí, lại đền bù cho các thôn dân tương ứng, mọi người ở nhà tranh một thời gian ngắn cũng không có gì, nhưng mà, đối phương thật sự quá phách lối, không chỉ chiếm nhà mà còn giết gà mái đẻ trứng, còn đả thương thôn dân, đây là hành vi của thổ phỉ!
Trình Loan Loan tiếp tục nói, "Ta đi gặp Hạ đại nhân một lần, nhìn xem Hạ đại nhân là có ý gì, nếu hắn quy tội hành vi của thuộc hạ, như vậy thôn Đại Hà chúng ta liền lui một bước, nhưng nếu như Hạ đại nhân buông xuôi bỏ mặc, chúng ta nhất định phải thi hành biện pháp, mọi người cảm thấy thế nào?"
Lý chính luôn nghe theo mệnh lệnh của Trình Loan Loan, lập tức gật đầu: "Nương Đại Sơn, toàn bộ thôn dân chúng ta tất cả đều nghe theo ngươi an bài."
Ánh mắt của Trình Loan Loan rơi vào trên người Ngu phu tử và Hạ Tiêu.
Ngu phu tử thở dài một hơi: "Thôi, ta cũng bỏ ra một phần lực, có gì cần ta hỗ trợ thì cứ mở miệng."
Hạ Tiêu mấp máy môi: "Ta chờ đợi phân công bất cứ lúc nào."
Trình Loan Loan nở nụ cười: "Tiểu Hạ, ngươi chỉ cần quản tốt người của đội tuần tra, để bọn họ không được phát sinh xung đột với quan sai là được. Ngu phu tử, thật là có một việc lớn cần làm phiền ngươi làm..."
Nàng tỉ mỉ nói xong, trong phòng tất cả mọi người trịnh trọng gật đầu, tự mình đi làm việc của mình.
Nàng thì trở lại phòng của mình, lấy một bộ nhũ nhân phục từ trong ngăn tủ ra ngoài, đã muốn gặp người làm quan thì phải nâng lên toàn bộ khí thế đi gặp.
Nếu như Hạ đại nhân không cho Tuệ Nhũ nhân như nàng mặt mũi, cũng đừng trách nàng làm lớn chuyện này lên.
Ngô Tuệ Nương đi tới, cầm y phục giúp nàng mặc chỉnh tề, chải búi tóc, sau đó đeo nhũ nhân quan lên.
Mặc dù đã sớm nhìn thấy một lần nhưng Ngô Tuệ Nương vẫn còn có chút rung động: "Nương, ngài mặc bộ y phục này quá đẹp, tựa như là quý phu nhân bước ra từ trong bức họa vậy, toàn thân quý khí, ta cũng không dám nhìn thẳng..."
Trình Loan Loan ho khan một cái nói: "Nào, đỡ ta đi."
Khí thế nhất định phải lấy ra mới dễ đàm phán với người ta được, mặc dù chức quan kém xa vạn dặm, nhưng khí thế không thể thua được.
Dù sao, nàng là người có thân phận cao nhất thôn Đại Hà, nếu như nàng cũng mang dáng vẻ sợ đầu sợ đuôi, những gã quan sai kia sẽ càng thêm không coi người thôn Đại Hà ra gì.
Trình Loan Loan khoác tay lên trên cánh tay Ngô Tuệ Nương, bước từng bước một đi ra khỏi phòng.
Lúc này chính là buổi chiều, trên trời có mặt trời, cuối đông đầu xuân ánh nắng chan hòa, ấm áp chiếu vào trên người, trên đầu nàng nhũ nhân quan chiếu xạ ra tia sáng, nhũ nhân phục mặc trên người có thêu chìm chỉ vàng chỉ bạc nên cả người giống như là biết phát sáng vậy.
Xuân Hoa mau chóng đi tới: "Đại bá nương, cháu đỡ ngài đi."
Nàng đi ra viện tử, đi tới trên đường lớn trong thôn.
Người trong thôn đều biết nàng đi đâu, từng cái ánh mắt mang theo tôn kính, đứng ở ven đường đưa mắt nhìn nàng bước đi.
Từ nhà nàng đi đến nhà Ngôn chưởng quỹ cũng không tính xa, vòng qua một cái rừng cây nhỏ là đến một tòa nhà ngói gạch xanh, hai tên quan sai đang trông coi ở cổng.
Thấy nàng mặc bộ y phục này, hai tên quan sai đứng hình, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.
Ngô Tuệ Nương lạnh nhạt mở miệng: "Vị này là Tuệ nhũ nhân Thánh thượng thân phong, có chuyện quan trọng gặp mặt Hạ đại nhân, còn xin thông truyền một tiếng."
Trình Loan Loan hơi ngạc nhiên, lấy cách làm người nhát gan sợ phiền phức của đại tức phụ nhi trước kia, giờ phút này vậy mà không kiêu ngạo không tự ti, ánh mắt cũng không tránh né, thì ra trong âm thầm, đại tức phụ nhi cũng chầm rãi trưởng thành rồi.
"Thì ra là Tuệ Nhũ nhân." Thái độ của quan sai hơi cung kính một chút, "Nhưng mà đại nhân đang làm việc, lúc này không tiện gặp khách, còn xin Tuệ Nhũ nhân chút nữa lại đến."
Trình Loan Loan gật đầu: "Vậy ta liền ở đây chờ."
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trầm mặc, nhịn cục tức này thì luôn cảm thấy không cam tâm, không đành lòng, không có vốn liếng và sức lực.
"Đây mới là ngày thứ hai." Trình Loan Loan lẳng lặng mở miệng, "Tiếp đó, quan sai vào thôn sẽ chỉ càng nhiều hơn."
Cần người chuyên môn thăm dò đường giếng, cần người của công bộ tới sửa nhà công vụ và sửa đường, còn cần rất nhiều quan sai tới canh chừng công nhân làm việc... Tính toán sơ sơ, quan sai chí ít đều phải bốn mươi, năm mươi người, vậy phải chiếm bao nhiêu phòng ở? Nếu như đám quan sai kia có thái độ khách khí, lại đền bù cho các thôn dân tương ứng, mọi người ở nhà tranh một thời gian ngắn cũng không có gì, nhưng mà, đối phương thật sự quá phách lối, không chỉ chiếm nhà mà còn giết gà mái đẻ trứng, còn đả thương thôn dân, đây là hành vi của thổ phỉ!
Trình Loan Loan tiếp tục nói, "Ta đi gặp Hạ đại nhân một lần, nhìn xem Hạ đại nhân là có ý gì, nếu hắn quy tội hành vi của thuộc hạ, như vậy thôn Đại Hà chúng ta liền lui một bước, nhưng nếu như Hạ đại nhân buông xuôi bỏ mặc, chúng ta nhất định phải thi hành biện pháp, mọi người cảm thấy thế nào?"
Lý chính luôn nghe theo mệnh lệnh của Trình Loan Loan, lập tức gật đầu: "Nương Đại Sơn, toàn bộ thôn dân chúng ta tất cả đều nghe theo ngươi an bài."
Ánh mắt của Trình Loan Loan rơi vào trên người Ngu phu tử và Hạ Tiêu.
Ngu phu tử thở dài một hơi: "Thôi, ta cũng bỏ ra một phần lực, có gì cần ta hỗ trợ thì cứ mở miệng."
Hạ Tiêu mấp máy môi: "Ta chờ đợi phân công bất cứ lúc nào."
Trình Loan Loan nở nụ cười: "Tiểu Hạ, ngươi chỉ cần quản tốt người của đội tuần tra, để bọn họ không được phát sinh xung đột với quan sai là được. Ngu phu tử, thật là có một việc lớn cần làm phiền ngươi làm..."
Nàng tỉ mỉ nói xong, trong phòng tất cả mọi người trịnh trọng gật đầu, tự mình đi làm việc của mình.
Nàng thì trở lại phòng của mình, lấy một bộ nhũ nhân phục từ trong ngăn tủ ra ngoài, đã muốn gặp người làm quan thì phải nâng lên toàn bộ khí thế đi gặp.
Nếu như Hạ đại nhân không cho Tuệ Nhũ nhân như nàng mặt mũi, cũng đừng trách nàng làm lớn chuyện này lên.
Ngô Tuệ Nương đi tới, cầm y phục giúp nàng mặc chỉnh tề, chải búi tóc, sau đó đeo nhũ nhân quan lên.
Mặc dù đã sớm nhìn thấy một lần nhưng Ngô Tuệ Nương vẫn còn có chút rung động: "Nương, ngài mặc bộ y phục này quá đẹp, tựa như là quý phu nhân bước ra từ trong bức họa vậy, toàn thân quý khí, ta cũng không dám nhìn thẳng..."
Trình Loan Loan ho khan một cái nói: "Nào, đỡ ta đi."
Khí thế nhất định phải lấy ra mới dễ đàm phán với người ta được, mặc dù chức quan kém xa vạn dặm, nhưng khí thế không thể thua được.
Dù sao, nàng là người có thân phận cao nhất thôn Đại Hà, nếu như nàng cũng mang dáng vẻ sợ đầu sợ đuôi, những gã quan sai kia sẽ càng thêm không coi người thôn Đại Hà ra gì.
Trình Loan Loan khoác tay lên trên cánh tay Ngô Tuệ Nương, bước từng bước một đi ra khỏi phòng.
Lúc này chính là buổi chiều, trên trời có mặt trời, cuối đông đầu xuân ánh nắng chan hòa, ấm áp chiếu vào trên người, trên đầu nàng nhũ nhân quan chiếu xạ ra tia sáng, nhũ nhân phục mặc trên người có thêu chìm chỉ vàng chỉ bạc nên cả người giống như là biết phát sáng vậy.
Xuân Hoa mau chóng đi tới: "Đại bá nương, cháu đỡ ngài đi."
Nàng đi ra viện tử, đi tới trên đường lớn trong thôn.
Người trong thôn đều biết nàng đi đâu, từng cái ánh mắt mang theo tôn kính, đứng ở ven đường đưa mắt nhìn nàng bước đi.
Từ nhà nàng đi đến nhà Ngôn chưởng quỹ cũng không tính xa, vòng qua một cái rừng cây nhỏ là đến một tòa nhà ngói gạch xanh, hai tên quan sai đang trông coi ở cổng.
Thấy nàng mặc bộ y phục này, hai tên quan sai đứng hình, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.
Ngô Tuệ Nương lạnh nhạt mở miệng: "Vị này là Tuệ nhũ nhân Thánh thượng thân phong, có chuyện quan trọng gặp mặt Hạ đại nhân, còn xin thông truyền một tiếng."
Trình Loan Loan hơi ngạc nhiên, lấy cách làm người nhát gan sợ phiền phức của đại tức phụ nhi trước kia, giờ phút này vậy mà không kiêu ngạo không tự ti, ánh mắt cũng không tránh né, thì ra trong âm thầm, đại tức phụ nhi cũng chầm rãi trưởng thành rồi.
"Thì ra là Tuệ Nhũ nhân." Thái độ của quan sai hơi cung kính một chút, "Nhưng mà đại nhân đang làm việc, lúc này không tiện gặp khách, còn xin Tuệ Nhũ nhân chút nữa lại đến."
Trình Loan Loan gật đầu: "Vậy ta liền ở đây chờ."
Danh sách chương