Phu nhân của Ngu phu tử 2
Hắn đang muốn sửa miệng giải thích một chút.
Lý chính liền vội vàng đi tới: "Đại nhân, ngài còn chưa đi sao, có chuyện này thảo dân muốn nhanh chóng bẩm báo với đại nhân."
Người trong thôn lắm miệng, chuyện than đá dễ dàng bị lan truyền thành nhiều phiên bản khác nhau, chuyện tự khai thác than đá không thể để huyện lệnh đại nhân nghe được từ trong miệng người khác, cần phải do ông bẩm báo, Ngu phu tử nói, cái này gọi chịu đòn nhận tội, thẳng thắn sẽ được hưởng khoan hồng, chỉ nhẹ nhàng xử phạt.
Trình Loan Loan gật đầu: "Ngồi trên giường đất nói đi."
Nàng nâng bước đi qua phòng của Triệu Tứ Đản, giường đất này dùng để cho nam nhân ngồi lên.
Thẩm huyện lệnh cùng lý chính ngồi trên giường đất, nàng ngồi trên chiếc ghế ở bên cạnh, đốt giường đất xong thì trong phòng lập tức trở nên ấm áp, ngồi trên ghế cũng không cảm thấy lạnh.
"Thôn Đại Hà suýt chút nữa là đã bị chết cóng." Lý chính mở miệng nói tình huống của thôn Đại Hà: "Tuy nhiên vào ngày mùng một năm mới, ngọn núi nhỏ ở phía sau đột nhiên bốc cháy, ta cùng nương Đại Sơn đi trên núi một vòng, thấy được rất nhiều cục đá màu đen, Ngu phu tử cùng Hạ sư phụ nói, cục đá đen này gọi là ô kim thạch, dân gian gọi là than đá, có thể dùng để đốt."
Ông lấy ra một cục than thô đặt lên bàn.
Thẩm huyện lệnh cũng coi như là người có kiến thức rộng rãi, mỗi ba năm đều sẽ lên kinh thành một chuyến báo cáo công tác, đương nhiên là cũng từng gặp qua thứ này.
Hắn có chút kinh ngạc: "Thứ này, không phải ở phương bắc mới có sao, thôn Đại Hà sao lại có?"
"Cho nên mới nói đây là ông trời phù hộ thôn Đại Hà a!" Lý chính cảm thán một tiếng: "Thôn Đại Hà liên tục có phúc tới nhà, ông trời rủ lòng thương, cho nên đưa tới than đá này, nhờ có thứ này, từng nhà đều có thể sưởi ấm, cho nên mới chịu đựng được qua mùa đông khổ cực. Đại nhân, thảo dân biết rõ ô kim thạch là đồ vật của triều đình, dân gian không được tự mình khai thác...Nhưng thảo dân vẫn là tự mình làm chủ khai thác rất nhiều, là người có tội, thảo dân một mình gánh vác, thỉnh đại nhân không cần truy cứu trách nhiệm của người khác!"
Lý chính bùm một tiếng quỳ trên mặt đất.
"Triệu lý chính, xin hãy đứng lên!" Thẩm huyện lệnh tự mình đỡ ông lên: "Nếu không phải Triệu lý chính hiểu được nghĩa lớn, thôn Đại Hà chắc chắn sẽ có người thương vong do giá rét, đứng trước mạng người thì than đá không đáng nhắc tới. Triều đình dùng than đá để luyện thiết, có thể cháy không ngừng suốt ngày đêm, ở thôn Đại Hà phát hiện vật ấy, đây là phúc của thôn Đại Hà! Chuyện này, ta phải nhanh đi bẩm báo cho Tri phủ đại nhân! Triệu lý chính cứ chờ được thưởng đi!"
Lý chính kinh ngạc: "Thôn Đại Hà tự mình khai thác than đá sẽ không bị truy cứu sao?"
"Vật tẫn kỳ dụng, cứu được mạng người, đây là việc thiện, vì sao phải truy cứu?" Thẩm huyện lệnh mở miệng: "Đối với bản quan mà nói, nhân tình lớn hơn pháp lý, Triệu lý chính, ngươi không có sai, ngược lại là lập công lớn!"
Hắn chỉnh lại mão quan: "Bản quan phải nhanh trở về viết sổ con, sáng mai lập tức đến Hồ Châu bẩm báo việc này!"
Hắn nói xong lập tức đi ra ngoài, bước đi vội vàng.
Trình Loan Loan vốn dĩ muốn thuận thế nói ra chuyện than tổ ong, nhưng cẩn thận ngẫm lại, Thẩm huyện lệnh cũng không hiểu được cái này, còn không bằng chờ đến lúc khai thác, sẽ cùng tán gẫu với người khai thác than đá chuyên nghiệp về kỹ thuật này một chút.
Nàng tiễn Thẩm huyện lệnh ra ngoài
Bóng đêm đen huyền, gió lạnh thấu xương.
"Cha, sao lại đi vội như vậy?" Thẩm Chính khó hiểu: "Muộn như vậy rồi, ngủ lại đây một đêm đi."
Hắn ở nơi này cũng có phòng của chính mình, cha hắn cùng Viên sư gia ngủ trên giường hắn một đêm, hắn đi qua ngủ cùng A Phúc, lão cha ở lại một đêm, sáng mai còn có thể cùng Triệu thẩm bồi dưỡng một tình cảm một chút...
"Không được, nhất định phải trở về." Thẩm huyện lệnh vốn là một người bình tĩnh, nhưng đồng thời cũng là một người thích được nở mày nở mặt, hắn khoác áo choàng: "Đã sắp tới giờ tý, trở về cũng không còn sớm, trước hừng đông phải viết sổ con, trời vừa sáng phải đi Hồ Châu...Tiểu Chính, con ở lại đi, Viên sư gia, lên ngựa, đi nhanh!"
Viên sư gia kéo kéo khóe miệng.
Đại nhân nhà bọn họ chính là quá coi trọng công việc, để ngày mai xử lý thì có làm sao, ở lại đây một đêm thì có làm sao? Nhìn dáng vẻ này của đại nhân thì cả đời này cũng không lấy được Tuệ Nhũ nhân về làm thê.
Hắn đang muốn sửa miệng giải thích một chút.
Lý chính liền vội vàng đi tới: "Đại nhân, ngài còn chưa đi sao, có chuyện này thảo dân muốn nhanh chóng bẩm báo với đại nhân."
Người trong thôn lắm miệng, chuyện than đá dễ dàng bị lan truyền thành nhiều phiên bản khác nhau, chuyện tự khai thác than đá không thể để huyện lệnh đại nhân nghe được từ trong miệng người khác, cần phải do ông bẩm báo, Ngu phu tử nói, cái này gọi chịu đòn nhận tội, thẳng thắn sẽ được hưởng khoan hồng, chỉ nhẹ nhàng xử phạt.
Trình Loan Loan gật đầu: "Ngồi trên giường đất nói đi."
Nàng nâng bước đi qua phòng của Triệu Tứ Đản, giường đất này dùng để cho nam nhân ngồi lên.
Thẩm huyện lệnh cùng lý chính ngồi trên giường đất, nàng ngồi trên chiếc ghế ở bên cạnh, đốt giường đất xong thì trong phòng lập tức trở nên ấm áp, ngồi trên ghế cũng không cảm thấy lạnh.
"Thôn Đại Hà suýt chút nữa là đã bị chết cóng." Lý chính mở miệng nói tình huống của thôn Đại Hà: "Tuy nhiên vào ngày mùng một năm mới, ngọn núi nhỏ ở phía sau đột nhiên bốc cháy, ta cùng nương Đại Sơn đi trên núi một vòng, thấy được rất nhiều cục đá màu đen, Ngu phu tử cùng Hạ sư phụ nói, cục đá đen này gọi là ô kim thạch, dân gian gọi là than đá, có thể dùng để đốt."
Ông lấy ra một cục than thô đặt lên bàn.
Thẩm huyện lệnh cũng coi như là người có kiến thức rộng rãi, mỗi ba năm đều sẽ lên kinh thành một chuyến báo cáo công tác, đương nhiên là cũng từng gặp qua thứ này.
Hắn có chút kinh ngạc: "Thứ này, không phải ở phương bắc mới có sao, thôn Đại Hà sao lại có?"
"Cho nên mới nói đây là ông trời phù hộ thôn Đại Hà a!" Lý chính cảm thán một tiếng: "Thôn Đại Hà liên tục có phúc tới nhà, ông trời rủ lòng thương, cho nên đưa tới than đá này, nhờ có thứ này, từng nhà đều có thể sưởi ấm, cho nên mới chịu đựng được qua mùa đông khổ cực. Đại nhân, thảo dân biết rõ ô kim thạch là đồ vật của triều đình, dân gian không được tự mình khai thác...Nhưng thảo dân vẫn là tự mình làm chủ khai thác rất nhiều, là người có tội, thảo dân một mình gánh vác, thỉnh đại nhân không cần truy cứu trách nhiệm của người khác!"
Lý chính bùm một tiếng quỳ trên mặt đất.
"Triệu lý chính, xin hãy đứng lên!" Thẩm huyện lệnh tự mình đỡ ông lên: "Nếu không phải Triệu lý chính hiểu được nghĩa lớn, thôn Đại Hà chắc chắn sẽ có người thương vong do giá rét, đứng trước mạng người thì than đá không đáng nhắc tới. Triều đình dùng than đá để luyện thiết, có thể cháy không ngừng suốt ngày đêm, ở thôn Đại Hà phát hiện vật ấy, đây là phúc của thôn Đại Hà! Chuyện này, ta phải nhanh đi bẩm báo cho Tri phủ đại nhân! Triệu lý chính cứ chờ được thưởng đi!"
Lý chính kinh ngạc: "Thôn Đại Hà tự mình khai thác than đá sẽ không bị truy cứu sao?"
"Vật tẫn kỳ dụng, cứu được mạng người, đây là việc thiện, vì sao phải truy cứu?" Thẩm huyện lệnh mở miệng: "Đối với bản quan mà nói, nhân tình lớn hơn pháp lý, Triệu lý chính, ngươi không có sai, ngược lại là lập công lớn!"
Hắn chỉnh lại mão quan: "Bản quan phải nhanh trở về viết sổ con, sáng mai lập tức đến Hồ Châu bẩm báo việc này!"
Hắn nói xong lập tức đi ra ngoài, bước đi vội vàng.
Trình Loan Loan vốn dĩ muốn thuận thế nói ra chuyện than tổ ong, nhưng cẩn thận ngẫm lại, Thẩm huyện lệnh cũng không hiểu được cái này, còn không bằng chờ đến lúc khai thác, sẽ cùng tán gẫu với người khai thác than đá chuyên nghiệp về kỹ thuật này một chút.
Nàng tiễn Thẩm huyện lệnh ra ngoài
Bóng đêm đen huyền, gió lạnh thấu xương.
"Cha, sao lại đi vội như vậy?" Thẩm Chính khó hiểu: "Muộn như vậy rồi, ngủ lại đây một đêm đi."
Hắn ở nơi này cũng có phòng của chính mình, cha hắn cùng Viên sư gia ngủ trên giường hắn một đêm, hắn đi qua ngủ cùng A Phúc, lão cha ở lại một đêm, sáng mai còn có thể cùng Triệu thẩm bồi dưỡng một tình cảm một chút...
"Không được, nhất định phải trở về." Thẩm huyện lệnh vốn là một người bình tĩnh, nhưng đồng thời cũng là một người thích được nở mày nở mặt, hắn khoác áo choàng: "Đã sắp tới giờ tý, trở về cũng không còn sớm, trước hừng đông phải viết sổ con, trời vừa sáng phải đi Hồ Châu...Tiểu Chính, con ở lại đi, Viên sư gia, lên ngựa, đi nhanh!"
Viên sư gia kéo kéo khóe miệng.
Đại nhân nhà bọn họ chính là quá coi trọng công việc, để ngày mai xử lý thì có làm sao, ở lại đây một đêm thì có làm sao? Nhìn dáng vẻ này của đại nhân thì cả đời này cũng không lấy được Tuệ Nhũ nhân về làm thê.
Danh sách chương