Năm đầu tiên đã trôi qua 2
Văn thị không nhịn được nói: "Đại bá nương các ngươi ban đầu cũng là bán thạch băng trước, một chén thạch băng hai văn tiền mới chậm rãi kiếm được gia nghiệp bây giờ. Cơm phải ăn từng miếng từng miếng, đi đường cũng phải đi từng bước một, ngay từ đầu đã nghĩ đến mở tửu lâu, vậy có thể cả đời cũng không làm được."
Tôn thị kéo tay áo Trình Loan Loan: "Đại tẩu, ý của ngươi là, Đông Hoa chúng ta thật sự có thể sống được dựa vào cái nghề ăn uống này sao?"
"Ta cũng không phải nói ý tứ này." Trình Loan Loan đem tay áo của mình kéo ra: "Mặc kệ làm bất cứ chuyện gì, đều cần phải nghiêm túc và cẩn thận, chịu học tập chịu nghiên cứu, mấu chốt nhất chính là, cần phải có một trái tim kiên định không dễ dàng từ bỏ, Đông Hoa, ngươi có làm được không?"
Đông Hoa gãi gãi đầu, đại bá nương nói chuyện thật phức tạp, nàng nghe không hiểu.
Nàng chuyển đề tài sang cái khác: "Đại bá nương, cháu sẽ làm bánh bột ngô rau dại, một cái bánh bán hai văn tiền, hẳn là sẽ có người mua. Cháu cần phải bán bao nhiêu cái bánh mới có thể mua được tửu lâu?"
Trình Loan Loan đau đầu.
Hài tử này cứ nhất định phải so kè với tửu lâu là sao chứ? "Được rồi, cứ lít nha lít nhít không dứt." Triệu lão thái thái tức giận nói: "Bánh bột ngô ai cũng làm được, vì sao người khác phải mua của ngươi, đi qua một bên chơi đi, đừng làm ầm ĩ người lớn ăn cơm."
Đông Hoa được Xuân Hoa nhanh chóng dắt đi.
Mấy hài tử ăn xong đi ra ngoài chơi, nữ nhân ngồi ở bàn tán gẫu việc nhà, nam nhân ngồi ở bàn kia uống rượu.
Triệu lão đầu tử lần đầu tiên trải qua một năm sung túc, uống say rồi, nói chuyện cũng bắt đầu hàm hồ: "... Nếu lão đại nhà chúng ta chưa chết, bữa cơm này mới gọi là bữa cơm đoàn viên chân chính... Ô ô ô, lão đại ngươi sao cứ như vậy mà chết đi, ngươi chết thật thảm..."
Vành mắt Triệu Đại Sơn lập tức đỏ lên, hắn là trưởng tử, cũng là hài tử có ấn tượng sâu sắc nhất đối với cha ruột. Hắn ngay cả nhìn mặt cha lần cuối cùng cũng không nhìn được.
"Người đều đã chết rồi, còn nhắc tới làm cái gì." Triệu lão thái thái lạnh lùng nói: "Năm mới, nói chút chuyện vui vẻ đi, ví dụ như, hôn sự của bọn nhỏ, sau khi hôn sự của Nhị Cẩu xong rồi thì phải tính cho Tam Ngưu cùng Đại Vượng, Xuân Hoa cũng phải nhìn xem..."
Triệu Đại Vượng đỏ mặt, cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Triệu Tam Ngưu không đồng ý lắc đầu: "Trình biểu ca năm nay mười tám tuổi, còn chưa cưới vợ, cháu gấp cái gì."
Trình Chiêu không hiểu sao bị sặc, khụ khụ nói: "Vẫn là Hạ sư phụ tương đối gấp hơn, năm nay hai mươi sáu tuổi, còn chưa kết hôn."
Hạ Tiêu: "..."
Cả đời này hắn cũng không có ý định cưới vợ sinh con.
Triệu lão thái thái nhiệt tình như thế nào hắn đã từng chứng kiến qua, hắn chống đỡ không nổi, dứt khoát uống sạch rượu hoa quế trong chén, gục lên bàn, giả vờ say.
Trình Loan Loan nhịn không được bật cười.
Cho dù là cổ đại hay là hiện đại, thúc giục kết hôn cũng đều đáng sợ.
Bóng đêm càng ngày càng sâu, bữa cơm đoàn viên kết thúc nhưng tất cả mọi người vẫn chưa thỏa mãn, người uống say thì trở về nghỉ ngơi, nữ nhân không uống rượu thì ngồi vây quanh trên giường nói chuyện phiếm.
Phong tục thôn Đại Hà đón năm mới gọi là "Ngao niên", trong nhà đều sáng đèn, thức đến giờ tý nghênh đón năm mới, sẽ xua tan tà ôn bệnh dịch, năm sau người nhà sẽ khỏe mạnh an bình, trong nhà tiền bạc cũng đổ vào từ bốn phía.
Đây là năm mới đầu tiên Trình Loan Loan đến thôn Đại Hà, một năm trôi qua, nàng liền ba mươi bốn tuổi.
Ở thời hiện đại nàng là một cô nhi, sau khi lớn lên hàng năm cũng chỉ một thân một mình nghênh đón năm mới, nhưng bây giờ, rất nhiều người cùng bồi tiếp với nàng.
Mặc dù đã đến một thời đại xa lạ, nhưng nàng may mắn có được gia đình, đây cũng là ông trời đền bù cho nàng a.
Văn thị không nhịn được nói: "Đại bá nương các ngươi ban đầu cũng là bán thạch băng trước, một chén thạch băng hai văn tiền mới chậm rãi kiếm được gia nghiệp bây giờ. Cơm phải ăn từng miếng từng miếng, đi đường cũng phải đi từng bước một, ngay từ đầu đã nghĩ đến mở tửu lâu, vậy có thể cả đời cũng không làm được."
Tôn thị kéo tay áo Trình Loan Loan: "Đại tẩu, ý của ngươi là, Đông Hoa chúng ta thật sự có thể sống được dựa vào cái nghề ăn uống này sao?"
"Ta cũng không phải nói ý tứ này." Trình Loan Loan đem tay áo của mình kéo ra: "Mặc kệ làm bất cứ chuyện gì, đều cần phải nghiêm túc và cẩn thận, chịu học tập chịu nghiên cứu, mấu chốt nhất chính là, cần phải có một trái tim kiên định không dễ dàng từ bỏ, Đông Hoa, ngươi có làm được không?"
Đông Hoa gãi gãi đầu, đại bá nương nói chuyện thật phức tạp, nàng nghe không hiểu.
Nàng chuyển đề tài sang cái khác: "Đại bá nương, cháu sẽ làm bánh bột ngô rau dại, một cái bánh bán hai văn tiền, hẳn là sẽ có người mua. Cháu cần phải bán bao nhiêu cái bánh mới có thể mua được tửu lâu?"
Trình Loan Loan đau đầu.
Hài tử này cứ nhất định phải so kè với tửu lâu là sao chứ? "Được rồi, cứ lít nha lít nhít không dứt." Triệu lão thái thái tức giận nói: "Bánh bột ngô ai cũng làm được, vì sao người khác phải mua của ngươi, đi qua một bên chơi đi, đừng làm ầm ĩ người lớn ăn cơm."
Đông Hoa được Xuân Hoa nhanh chóng dắt đi.
Mấy hài tử ăn xong đi ra ngoài chơi, nữ nhân ngồi ở bàn tán gẫu việc nhà, nam nhân ngồi ở bàn kia uống rượu.
Triệu lão đầu tử lần đầu tiên trải qua một năm sung túc, uống say rồi, nói chuyện cũng bắt đầu hàm hồ: "... Nếu lão đại nhà chúng ta chưa chết, bữa cơm này mới gọi là bữa cơm đoàn viên chân chính... Ô ô ô, lão đại ngươi sao cứ như vậy mà chết đi, ngươi chết thật thảm..."
Vành mắt Triệu Đại Sơn lập tức đỏ lên, hắn là trưởng tử, cũng là hài tử có ấn tượng sâu sắc nhất đối với cha ruột. Hắn ngay cả nhìn mặt cha lần cuối cùng cũng không nhìn được.
"Người đều đã chết rồi, còn nhắc tới làm cái gì." Triệu lão thái thái lạnh lùng nói: "Năm mới, nói chút chuyện vui vẻ đi, ví dụ như, hôn sự của bọn nhỏ, sau khi hôn sự của Nhị Cẩu xong rồi thì phải tính cho Tam Ngưu cùng Đại Vượng, Xuân Hoa cũng phải nhìn xem..."
Triệu Đại Vượng đỏ mặt, cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Triệu Tam Ngưu không đồng ý lắc đầu: "Trình biểu ca năm nay mười tám tuổi, còn chưa cưới vợ, cháu gấp cái gì."
Trình Chiêu không hiểu sao bị sặc, khụ khụ nói: "Vẫn là Hạ sư phụ tương đối gấp hơn, năm nay hai mươi sáu tuổi, còn chưa kết hôn."
Hạ Tiêu: "..."
Cả đời này hắn cũng không có ý định cưới vợ sinh con.
Triệu lão thái thái nhiệt tình như thế nào hắn đã từng chứng kiến qua, hắn chống đỡ không nổi, dứt khoát uống sạch rượu hoa quế trong chén, gục lên bàn, giả vờ say.
Trình Loan Loan nhịn không được bật cười.
Cho dù là cổ đại hay là hiện đại, thúc giục kết hôn cũng đều đáng sợ.
Bóng đêm càng ngày càng sâu, bữa cơm đoàn viên kết thúc nhưng tất cả mọi người vẫn chưa thỏa mãn, người uống say thì trở về nghỉ ngơi, nữ nhân không uống rượu thì ngồi vây quanh trên giường nói chuyện phiếm.
Phong tục thôn Đại Hà đón năm mới gọi là "Ngao niên", trong nhà đều sáng đèn, thức đến giờ tý nghênh đón năm mới, sẽ xua tan tà ôn bệnh dịch, năm sau người nhà sẽ khỏe mạnh an bình, trong nhà tiền bạc cũng đổ vào từ bốn phía.
Đây là năm mới đầu tiên Trình Loan Loan đến thôn Đại Hà, một năm trôi qua, nàng liền ba mươi bốn tuổi.
Ở thời hiện đại nàng là một cô nhi, sau khi lớn lên hàng năm cũng chỉ một thân một mình nghênh đón năm mới, nhưng bây giờ, rất nhiều người cùng bồi tiếp với nàng.
Mặc dù đã đến một thời đại xa lạ, nhưng nàng may mắn có được gia đình, đây cũng là ông trời đền bù cho nàng a.
Danh sách chương