Hợp sức bắt lợn rừng 1
Hai mươi lăm tháng chạp.
Người của đội tuần tra tập hợp dưới gốc cây hòe.
Triệu lão thái thái cùng bạn già lý chính vẻ mặt tràn ngập khó hiểu, sắc mặt cũng không vui.
"Đang vào mùa đông lại còn có tuyết, bọn họ lại muốn lên núi bắt lợn rừng, là bọn họ bị điên hay lợn rừng bị điên rồi?"
"Ta nói chuyện này là do quá nhàn, nam nhân tinh lực tràn đầy mà, dù sao cũng phải làm ra chút chuyện."
Mùa đông vốn chính là thời điểm nông nhàn, các phường cũng ngừng công việc, lối ra vào thôn cũng bị chặn, muốn đến thăm nhà họ hàng thân thích cũng không được.
Một đám nam nhân ở trong nhà chán tới cực hạn thì tự nhiên lại nghĩ ra những thứ mới mẻ.
Lý chính nhắc tới việc bắt lợn rừng thì đa số hán tử đều gật đầu, người hưng phấn nhất là Triệu thợ săn.
Triệu thợ săn xem như là quen thuộc với con mồi ở trên núi nên được chọn làm tổng chỉ huy.
Hắn đứng ở bên cạnh lý chính, hứng thú ngẩng cao đầu nói: "Trên núi này của chúng ta có rất nhiều lợn rừng, ta lên núi lâu lâu sẽ bắt gặp một gia đình lợn rừng đi tới đi lui. Tuy nhiên ta chỉ có một mình, không phải đối thủ của lợn rừng, gặp được tình huống như vậy thì sẽ trèo lên cây trốn đi. Lợn rừng lúc gặp phải người đi một mình thì sẽ đả thương người, nhưng nếu đụng phải một đám người thì lợn rừng sẽ chạy mất, chúng nó cũng biết bản thân không đánh lại được nhiều người... Cho nên, chúng ta sẽ lợi dụng đặc tính này của lợn rừng để bắt nó."
Kế hoạch của Triệu thợ săn là mấy trăm người đồng thời lên núi, xếp thành nửa vòng tròn, lùa lợn rừng vào trong bẫy rập đã đào sẵn.
Bẫy rập này mất hai canh giờ là có thể đào xong, bên trong hố cắm những cây trúc được vót nhọn đầu, phía trên dùng nhánh cây cùng lá khô vùi lấp, sau khi lợn rừng rơi vào thì chắc chắn sẽ phải chết.
Mọi thứ đã chuẩn bị gần như hoàn hảo.
Nhưng mà, liên tiếp ba, bốn ngày, hôm nay đã là hai mươi chín tháng chạp, thôn dân ngay cả một cọng lông lợn rừng cũng còn chưa thấy.
Ngô Tuệ Nương không nhịn được bèn nói: "Đại Sơn, hay là chàng đi khuyên nhủ lý chính gia đi, đừng đi bắt lợn rừng nữa."
Triệu Đại Sơn ôm tiểu khuê nữ nói: "Dù sao ở trong nhà nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi, lên núi còn có thể dạo chơi, hôm qua có người bắt được con thỏ, cũng có người bắt được gà rừng, đem về làm đồ ăn ngon thì cũng không tồi."
Trình Loan Loan kéo kéo khóe môi.
Mỗi lần vây bắt lợn rừng thì gần như toàn bộ hán tử trong thôn đều sẽ lên núi, từ sáu mươi chín tuổi trở xuống, người nào đi được thì đều sẽ đi, tất cả đều chạy lên núi xem náo nhiệt.
Lợn rừng kia cũng không phải ngốc, động tĩnh trên núi lớn như vậy, nó còn ngu xuẩn chui đầu vão bẫy sao? Loại phương thức đi săn này mà bắt được lợn rừng thì đúng là gặp quỷ.
Nhưng mấy chuyện náo loạn này cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Chính Trình Loan Loan cũng muốn ăn một chút thịt tươi.
Nàng mở miệng nói: "Hôm nay lúc nào lại lên núi?"
Triệu Tam Ngưu hưng phấn trả lời: "Đợi lát nữa sẽ tập hợp, Triệu thợ săn nói, hôm nay dùng lương thực tới dụ hoặc lợn rừng, lợn rừng nhất định sẽ mắc mưu."
Trình Loan Loan: "..."
Hài tử ngốc, lợn thật ra còn thông minh hơn so với nhiều loài động vật khác, không thể nào ngu xuẩn như vậy được chứ.
"Ta theo lên núi xem náo nhiệt." Nàng cười cười nói: "Nói không chừng ta may mắn còn có thể nhặt được hai con thỏ."
Ngô Tuệ Nương vội nói: "Nương nếu muốn ăn thịt thỏ thì ở sân sau không phải còn một ít sao, bắt một con làm thịt là được rồi."
Triệu Nhị Cẩu nhíu mày mở miệng: "Nương, trên núi quá lạnh, phổi bị nhiễm lạnh sẽ sinh bệnh."
"Nếu ta thấy lạnh thì không cần con nói ta cũng sẽ tự động xuống núi." Trình Loan Loan từ trên giường bước xuống, phủ thêm một chiếc áo choàng lông thỏ để giữ ấm: "Lý chính ở bên ngoài đã gào lên rồi, đi, nhanh đi tập hợp."
Bên ngoài đã tụ tập rất nhiều người.
Có thể thấy mọi người đã nhàn đến phát hoảng.
Nghe nói Trình Loan Loan cũng muốn lên núi, thì nhiệt tình của bọn họ càng tăng vọt, Tuệ Nhũ nhân cũng ủng hộ bọn họ đi bắt lớn rừng, nghĩa là chuyện bọn họ làm cũng không có sai.
Mấy trăm người hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi lên núi.
Trình Loan Loan quan sát một chút, giữa sườn núi có tổng cộng bốn, năm cái hố siêu lớn, nếu không phải trước đó đã được biết thì có khả năng nàng sẽ dẫm vào đó.
Tới giữa sườn núi thì nàng đã không thể đi nổi nữa, thở dốc nói: "Ta ở bên này xem náo nhiệt, thật sự là đi không nổi nữa."
Hai mươi lăm tháng chạp.
Người của đội tuần tra tập hợp dưới gốc cây hòe.
Triệu lão thái thái cùng bạn già lý chính vẻ mặt tràn ngập khó hiểu, sắc mặt cũng không vui.
"Đang vào mùa đông lại còn có tuyết, bọn họ lại muốn lên núi bắt lợn rừng, là bọn họ bị điên hay lợn rừng bị điên rồi?"
"Ta nói chuyện này là do quá nhàn, nam nhân tinh lực tràn đầy mà, dù sao cũng phải làm ra chút chuyện."
Mùa đông vốn chính là thời điểm nông nhàn, các phường cũng ngừng công việc, lối ra vào thôn cũng bị chặn, muốn đến thăm nhà họ hàng thân thích cũng không được.
Một đám nam nhân ở trong nhà chán tới cực hạn thì tự nhiên lại nghĩ ra những thứ mới mẻ.
Lý chính nhắc tới việc bắt lợn rừng thì đa số hán tử đều gật đầu, người hưng phấn nhất là Triệu thợ săn.
Triệu thợ săn xem như là quen thuộc với con mồi ở trên núi nên được chọn làm tổng chỉ huy.
Hắn đứng ở bên cạnh lý chính, hứng thú ngẩng cao đầu nói: "Trên núi này của chúng ta có rất nhiều lợn rừng, ta lên núi lâu lâu sẽ bắt gặp một gia đình lợn rừng đi tới đi lui. Tuy nhiên ta chỉ có một mình, không phải đối thủ của lợn rừng, gặp được tình huống như vậy thì sẽ trèo lên cây trốn đi. Lợn rừng lúc gặp phải người đi một mình thì sẽ đả thương người, nhưng nếu đụng phải một đám người thì lợn rừng sẽ chạy mất, chúng nó cũng biết bản thân không đánh lại được nhiều người... Cho nên, chúng ta sẽ lợi dụng đặc tính này của lợn rừng để bắt nó."
Kế hoạch của Triệu thợ săn là mấy trăm người đồng thời lên núi, xếp thành nửa vòng tròn, lùa lợn rừng vào trong bẫy rập đã đào sẵn.
Bẫy rập này mất hai canh giờ là có thể đào xong, bên trong hố cắm những cây trúc được vót nhọn đầu, phía trên dùng nhánh cây cùng lá khô vùi lấp, sau khi lợn rừng rơi vào thì chắc chắn sẽ phải chết.
Mọi thứ đã chuẩn bị gần như hoàn hảo.
Nhưng mà, liên tiếp ba, bốn ngày, hôm nay đã là hai mươi chín tháng chạp, thôn dân ngay cả một cọng lông lợn rừng cũng còn chưa thấy.
Ngô Tuệ Nương không nhịn được bèn nói: "Đại Sơn, hay là chàng đi khuyên nhủ lý chính gia đi, đừng đi bắt lợn rừng nữa."
Triệu Đại Sơn ôm tiểu khuê nữ nói: "Dù sao ở trong nhà nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi, lên núi còn có thể dạo chơi, hôm qua có người bắt được con thỏ, cũng có người bắt được gà rừng, đem về làm đồ ăn ngon thì cũng không tồi."
Trình Loan Loan kéo kéo khóe môi.
Mỗi lần vây bắt lợn rừng thì gần như toàn bộ hán tử trong thôn đều sẽ lên núi, từ sáu mươi chín tuổi trở xuống, người nào đi được thì đều sẽ đi, tất cả đều chạy lên núi xem náo nhiệt.
Lợn rừng kia cũng không phải ngốc, động tĩnh trên núi lớn như vậy, nó còn ngu xuẩn chui đầu vão bẫy sao? Loại phương thức đi săn này mà bắt được lợn rừng thì đúng là gặp quỷ.
Nhưng mấy chuyện náo loạn này cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Chính Trình Loan Loan cũng muốn ăn một chút thịt tươi.
Nàng mở miệng nói: "Hôm nay lúc nào lại lên núi?"
Triệu Tam Ngưu hưng phấn trả lời: "Đợi lát nữa sẽ tập hợp, Triệu thợ săn nói, hôm nay dùng lương thực tới dụ hoặc lợn rừng, lợn rừng nhất định sẽ mắc mưu."
Trình Loan Loan: "..."
Hài tử ngốc, lợn thật ra còn thông minh hơn so với nhiều loài động vật khác, không thể nào ngu xuẩn như vậy được chứ.
"Ta theo lên núi xem náo nhiệt." Nàng cười cười nói: "Nói không chừng ta may mắn còn có thể nhặt được hai con thỏ."
Ngô Tuệ Nương vội nói: "Nương nếu muốn ăn thịt thỏ thì ở sân sau không phải còn một ít sao, bắt một con làm thịt là được rồi."
Triệu Nhị Cẩu nhíu mày mở miệng: "Nương, trên núi quá lạnh, phổi bị nhiễm lạnh sẽ sinh bệnh."
"Nếu ta thấy lạnh thì không cần con nói ta cũng sẽ tự động xuống núi." Trình Loan Loan từ trên giường bước xuống, phủ thêm một chiếc áo choàng lông thỏ để giữ ấm: "Lý chính ở bên ngoài đã gào lên rồi, đi, nhanh đi tập hợp."
Bên ngoài đã tụ tập rất nhiều người.
Có thể thấy mọi người đã nhàn đến phát hoảng.
Nghe nói Trình Loan Loan cũng muốn lên núi, thì nhiệt tình của bọn họ càng tăng vọt, Tuệ Nhũ nhân cũng ủng hộ bọn họ đi bắt lớn rừng, nghĩa là chuyện bọn họ làm cũng không có sai.
Mấy trăm người hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi lên núi.
Trình Loan Loan quan sát một chút, giữa sườn núi có tổng cộng bốn, năm cái hố siêu lớn, nếu không phải trước đó đã được biết thì có khả năng nàng sẽ dẫm vào đó.
Tới giữa sườn núi thì nàng đã không thể đi nổi nữa, thở dốc nói: "Ta ở bên này xem náo nhiệt, thật sự là đi không nổi nữa."
Danh sách chương