“Yêu ai? Người tôi yêu tuyệt đối không phải một con ác ma như anh!”

Minh Châu hét lên, đôi môi của cô không ngừng run rẩy để lộ ra trạng thái kích động hiện tại của mình.

Thế Trường trợn to mắt, anh không thể tin Minh Châu lại nói anh là ác ma.

Lời của cô hóa thành từng mảnh thủy tinh ghim thẳng vào trái tim của anh, khiến nó đau đớn khôn tận, máu chảy đầm đìa.

Anh biết mình dùng thủ đoạn mới có được Minh Châu, nhưng anh tự nhận mình đã hết lòng tận tụy vì cô trong mấy tháng qua, kết quả trong lòng cô anh lại là ác ma?

Rõ ràng ban đầu cô yêu anh, vì gả cho anh mà không tiếc hãm hại Minh Ngọc, tại sao bây giờ cô lại yêu người khác?

Thế Trường gần như phát điên, anh nhìn cô, đột nhiên bật cười:

“Minh Châu, mặc kệ hiện tại trong lòng em có ai thì cuộc đời này của em cũng chỉ thuộc về một mình tôi mà thôi. Nếu em không quên thằng kia được vậy thì tôi sẽ giúp em quên.”

Chỉ thấy Thế Trường giơ chuỗi hạt lên, hai tay tách ra, chuỗi hạt lập tức bị đứt đoạn, từng viên hạt châu lộp bộp rơi xuống sàn.

“Đừng mà!”

Minh Châu la lớn.

Nhưng tất cả đã muộn, hạt châu rơi rụng khắp nơi ngay trước mặt cô.

Nước mắt của cô tràn ra, tâm trí giống như bước hụt một cái, vô cùng trống rỗng.

Theo chuỗi hạt bị đứt, ký ức ngày xưa giữa cô và Thế Trường cũng tan vỡ. Cô nhìn anh, khóe môi lộ ra một nụ cười chua xót, cô nói:

“Thế Trường, tôi đã làm hết sức mình nên không còn gì hối tiếc nữa rồi. Chỉ hy vọng ngày anh nhớ lại tất cả thì cũng đừng trách tôi dễ dàng từ bỏ anh.”

Thế Trường đương nhiên không hiểu Minh Châu đang nói gì, anh chỉ biết có lẽ mối quan hệ của hai người đã không thể hàn gắn nữa.

Nhưng anh không hối hận, dù sao cô đã hận anh rồi, hận thêm nữa cũng có là gì đâu.

Thế Trường mím môi nhìn Minh Châu, hiện tại cô đang mang thai, anh không nên trút giận lên cô, vì thế chỉ có thể giận dỗi xoay người rời đi, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt của cô đã tái nhợt.

Rầm!

Cửa phòng đóng lại thật mạnh. Minh Châu cũng ngồi bệt xuống sàn.

Chuỗi hạt bị đứt cũng trực tiếp cắt đứt hy vọng trong lòng cô, rốt cuộc cô đã hoàn toàn đánh mất thanh niên yêu mình hơn cả tính mạng rồi.

Vốn dĩ hôm qua cô còn có chút dao động không biết có nên rời khỏi anh hay không. Bây giờ thì tốt rồi, chính anh đã thay cô quyết định.

Minh Châu đặt tay lên bụng nhẹ giọng nỉ non:

“Bé ngoan, chúng ta sẽ rời khỏi chỗ này nhanh thôi, vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy người cha vô tình bạc bẽo của con nữa.”

Minh Châu nhìn hạt châu rơi rụng khắp nơi, cũng không biết vì nguyên nhân gì mà cô lại nhặt chúng lên. Có lẽ coi như kỷ niệm cuối cùng đi.

Đột nhiên...

Đau quá...

Bụng của cô đau quặn lên, từ đau nhè nhẹ cho đến co thắt lại, cuối cùng cô chỉ có thể cong người ôm bụng, mồ hôi lạnh túa ra như suối.

Ngay lúc này, Minh Châu cảm nhận được đũng quần ươn ướt, có lẽ nước ối đã bị vỡ rồi.

Nhưng bé con mới tám tháng thôi, vậy là cô đang sinh non sao?

Ý thức được bản thân và bé con đang gặp nguy hiểm, Minh Châu vội vàng lếch ra cửa nhưng cơn đau đã ngăn không cho cô làm vậy. Hiện tại cô đừng nói di chuyển, ngay cả mở miệng kêu to cũng không thể được.

Mắt thấy tầm nhìn của mình mờ dần, Minh Châu chỉ có thể dùng hết sức lực quơ ngã bình hoa, chỉ mong tiếng động lớn sẽ khiến quản gia chú ý.

Quả nhiên quản gia chạy vào phòng cô ngay lập tức, nhìn thấy ông ấy, cô thều thào nói:

“Gọi cứu thương đi, tôi sắp sinh rồi.”

Quản gia cuống quýt tay chân lộn xộn không biết nên làm gì, nghe Minh Châu nói xong ông ấy vội vàng gọi xe cấp cứu tới, đồng thời cũng gọi cho Thế Trường, tuy nhiên gọi mãi vẫn không thấy anh bắt máy.

Tình thế nguy cấp, ông ấy chỉ có thể theo Minh Châu lên xe cứu thương, vừa hỏi han cô vừa tiếp tục gọi điện cho Thế Trường, nhưng hiển nhiên không được anh đáp trả.

Vào tới bệnh viện, bác sĩ cầm giấy tờ ra nói với quản gia:

“Chú là người nhà của sản phụ đúng không? Ký tên vào đây đi.”

Quản gia vội lắc đầu nói:

“Không không, tôi không phải. Người nhà của cô ấy chưa tới, người quen có thể ký không?”

Bác sĩ nghiêm túc đáp:

“Sản phụ bên trong là sinh non, cần phải làm phẫu thuật rạch bụng lấy đứa nhỏ ra. Đây là cuộc phẫu thuật lớn, cần thiết phải có người nhà ký tên.”

Quản gia nóng nảy đến mức xoay vòng vòng. Cha mẹ của cô Minh Châu đều đã qua đời, ông ấy lại không tìm được cậu chủ, bây giờ phải làm sao đây?

Lúc này Minh Châu đang nằm trên băng ca, cơn đau ở bụng khiến đầu óc của cô mụ mị, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn mất tỉnh táo vì thế mở miệng nói:

“Bác sĩ, tôi có thể tự mình ký tên không?”

“Không thể, nếu trong quá trình phẫu thuật xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm?”

Bác sĩ cũng có chút tức giận, ông ấy quay sang quát quản gia:

“Mau gọi chồng của cô ấy tới đây ngay!”

“Nhưng cậu ấy không nghe máy.”

“Không nghe máy thì tiếp tục gọi, khi nào gọi được mới thôi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện