Lại hai tháng trôi qua, bụng của Minh Châu đã cao vượt mặt, hiện tại chỉ còn một tháng nữa thôi cô sẽ sinh.

Thời gian này Thế Trường mua rất nhiều đồ dùng trẻ con lấy lòng Minh Châu nhưng thứ anh nhận lại được chỉ là sự thờ ơ.

Nhưng anh không bỏ cuộc, đường xa phải có ngựa khỏe, hiện tại mới chỉ là bắt đầu ngày tháng anh yêu thương cô mà thôi.

Hôm nay là sinh nhật tám mươi của ông cụ Lý, Minh Châu muốn tham gia.

Ông cụ Lý luôn coi cô là con cháu trong nhà, dù cô hận Thế Trường cách mấy thì cũng thật lòng kính trọng ông cụ.

Vậy nên không lý nào cô lại vắng mặt trong tiệc sinh nhật của ông cụ cả.

Thế Trường vốn muốn theo sát Minh Châu nhưng khách khứa đều nhắm ngay anh mà mời rượu, vậy nên lúc này anh bận túi bụi không có thời gian quan tâm cô.

Minh Châu nhân cơ hội cách xa anh ra, chỉ có làm vậy cô mới thoải mái một chút.

“Minh Châu, đi theo anh.”

Đột nhiên Minh Châu bị ai đó kéo đi vào một góc, tưởng là người xấu đang định la lên thì người nọ đã bịt chặt miệng của cô, nhỏ giọng nói:

“Suỵt, là anh Thế Nam nè.”

Minh Châu thấy người kéo mình là Thế Nam cũng không sợ hãi nữa, chỉ thấy anh ấy nhìn xung quanh một vòng, xác định không ai chú ý chỗ của hai người mới lên tiếng hỏi:

“Rốt cuộc chuyện của em và Thế Trường là sao vậy? Tại sao Thế Trường lại ôm Minh Ngọc ở sân bay, tại sao hai người bọn em lại ly hôn?”

Mặc dù lúc nhỏ anh ấy có chơi chung với Minh Châu và Thế Trường nhưng cũng đã xuất ngoại du học nhiều năm. Sau khi trở về biết tin hai người đã kết hôn anh ấy cũng mừng thay họ, nhưng nào ngờ lại chứng kiến Thế Trường chán ghét đối xử tệ bạc với Minh Châu, đã vậy còn dây dưa không rõ với Minh Ngọc nữa.

Chẳng phải lúc nhỏ cả ba người họ đều rất ghét đứa con gái riêng của cha Minh Châu sao?

Minh Châu nhìn vẻ mặt quan tâm của Thế Nam chỉ có thể bất lực thở dài, sau đó kể hết đầu đuôi mọi chuyện cho anh ấy nghe.

Thế Nam càng nghe sắc mặt càng khó coi, sau đó nóng nảy nói:

“Để anh tìm Thế Trường nói rõ ràng.”

“Không cần đâu.”

Minh Châu ngăn Thế Nam lại, trên môi cô nở một nụ cười chua xót.

“Anh Thế Nam, bây giờ em chỉ muốn đưa con của em rời khỏi địa ngục đau khổ này, vĩnh viễn không gặp lại Thế Trường nữa thôi. Anh biết không? Em cảm thấy em giống như một con chim bị nhốt trong lồng sắt ngày ngày chờ đợi chủ nhận cho ăn cho uống. Đây căn bản không phải cuộc sống dành cho con người.”

Thế Nam nhìn cô đau khổ mà trong lòng không khỏi thương cảm. Từ nhỏ Minh Châu luôn là một cô gái ngọt ngào ngoan ngoãn, thật không ngờ lại bị Thế Trường ép thành người bi quan thế này.

Đây không phải điều anh ấy muốn nhìn thấy, anh ấy muốn cô phải vui vẻ hạnh phúc giống như lúc nhỏ vậy.

Nghĩ đến đây, trong lòng Thế Nam hạ quyết tâm cực lớn, sau đó nói:

“Minh Châu, nếu em đồng ý, anh sẽ đưa em rời khỏi đây.”

Vừa nghe thấy câu này, đôi mắt ảm đảm của Minh Châu lập tức vụt sáng, cô bắt lấy tay Thế Nam vui mừng hỏi:

“Thật sao? Anh có thể đưa em rời khỏi đây ư?”

Thế Nam gật đầu đáp:

“Ừ, anh nói được sẽ làm được, em yên tâm đi.”

“Thật tốt quá rồi...”

Minh Châu thở phào nhẹ nhóm như đã trút được gánh nặng, cô tin tưởng năng lực của Thế Nam, tuy nhiên ngay sau đó mặt của cô lại đông cứng, lo lắng hỏi:

“Trong bụng em có con của Thế Trường, anh đưa em đi rồi lỡ như đắc tội anh ta thì biết làm sao?”

Thế Nam xoa đầu Minh Châu hòng an ủi cô, trong lòng càng thêm thương tiếc cô, đồng thời cũng giận Thế Trường quá đáng với cô.

Một cô gái lương thiện như vậy, anh không biết yêu thương thì để anh ấy làm thay.

“Anh có biết một chút về địa hình xung quanh căn biệt thự ven biển kia của Thế Trường, nơi đó có một mõm đá lớn, anh sẽ cho cano ẩn nấp ở đó đón em...”

“Minh Châu!”

Thế Nam còn chưa nói hết câu đã nhìn thấy Thế Trường đang tiến về phía hai người, thừa dịp anh vẫn chưa lại gần, anh ấy vội nói:

“Một tuần sau anh sẽ cho người tới đón em. Bây giờ Thế Trường áy náy với em nên sẽ không làm gì em đâu, đến lúc đó em chỉ cần tìm cớ đi ra ngoài là được rồi. Nhớ đấy.”

Minh Châu lúng túng gật đầu, hiện tại cô vô cùng căng thẳng giống như làm chuyện xấu bị người ta phát hiện vậy.

Lúc này Thế Trường đã đi tới kéo Minh Châu vào lòng mình cảnh giác nhìn Thế Nam, sau đó không nói không rằng ôm cô rời đi, hiện giờ anh cực kỳ cảnh giác đối với bất cứ người đàn ông nào lại gần cô, kể cả người đó có là anh họ của anh đi nữa.

Tiệc tan, trên đường trở về Thế Trường ôm Minh Châu vào lòng nhẹ nhàng hôn lên trán cô vài cái, nói:

“Vừa rồi em chịu nói chuyện với anh làm anh vui lắm, sau này chúng ta thường xuyên trò chuyện với nhau được không? Bé con cũng thích nghe đấy.”

Minh Châu lạnh nhạt lên tiếng:

“Tôi chỉ không muốn khiến ông nội lo lắng mà thôi. Anh suy nghĩ nhiều rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện