Minh Châu nhìn đĩa bánh nghi hoặc hỏi:
“Nhưng anh ấy đâu gọi bánh ngọt.”
Kiều Thư tặc lưỡi nói:
“Cái này là tặng, không phải bán.”
Nghe vậy Minh Châu càng khó hiểu hơn, bình thường Kiều Thư vô cùng keo kiệt, đừng nói tặng bánh ngọt cho khách, chiết khấu thôi cũng kỳ kèo cả buổi. Nhưng thân là phục vụ, cô vẫn bưng đĩa bánh ra cho Túc Mạch.
“Túc Mạch, chị chủ của quán tặng bánh cho anh. Anh ăn thử xem, ăn xong tôi mới báo cáo kết quả với chị chủ được.”
Minh Châu mỉm cười đặt bánh trước mặt Túc Mạch.
Anh ta vui vẻ nhận lấy, tay cầm muỗng múc bánh bỏ vào miệng, nhưng mắt thì cứ dán chặt lên mặt Minh Châu.
Vốn dĩ anh ta chỉ có hảo cảm với cô, biết có đã có chồng rồi cũng không sinh ra ý nghĩ vượt mức. Nhưng sau khi biết tin cô ly hôn, tình cảm cố gắng bị che giấu tận đáy lòng không ngừng phun trào ra ngoài.
Nhưng anh ta không dám nóng vội tỏ tình ngay lúc này vì sợ cô sẽ phản cảm, cho nên chỉ có thể đi đường vòng bắt đứa em họ mở quán cà phê cho cô vào làm việc.
“Sao hả, ngon không?” Minh Châu hỏi.
“Cũng được.”
Túc Mạch nhấp một ngụm cà phê, sau đó hỏi:
“Nghe nói em và Thế Trường đã ly hôn rồi?”
Minh Châu nghe vậy thoáng sửng sốt một lúc, sau đó lại xấu hổ cong môi gượng cười. Nếu có thể, cô muốn chôn vùi đoạn ký ức đó xuống mồ sâu vĩnh viễn, cũng hy vọng không ai nhắc đến nó nữa.
“Ừm.”
Cô đáp khẽ một tiếng rồi xoay người rời đi, Túc Mạch đột nhiên kéo áo cô lại, nói:
“Em có thể ở lại nói chuyện với anh một lát không?”
Minh Châu lắc đầu đáp:
“Không được, tôi còn phải làm việc.”
Kiều Thư không biết từ đâu nhảy ra hô to:
“Không sao đâu, em cứ ngồi nói chuyện với anh ấy đi, mọi việc để chị làm cho.”
Minh Châu mím môi, bất đắc dĩ ngồi xuống đối diện với Túc Mạch.
Anh ta biết cô không muốn nhắc tới đoạn hôn nhân sai lầm kia nhưng anh lại muốn nói cho cô biết rời xa Thế Trường rồi cô vẫn sẽ hạnh phúc.
Tỉ như anh ta, anh ta có thể chăm sóc yêu thương cô suốt cả đời, nhưng cuối cùng anh ta cũng không dám nói, bởi vì cô đã tự xây cho mình vách tường phòng bị không cho bất cứ ai chen vào tổn thương cô nữa.
Túc Mạch chuyển đề tài trò chuyện câu được câu không với Minh Châu, đợi đến khi quán gần đóng cửa, anh ta nói:
“Trời đã tối rồi, anh đưa em về nhé?”
“Không cần đâu, tôi có thể ngồi xe bus về nhà.”
“Nhưng em bị bệnh quáng gà mà, như thế không an toàn đâu. Hơn nữa nhà em cách nơi này cũng quá xa, anh không yên tâm để em về một mình.”
Giọng điệu của Túc Mạch rất kiên quyết không cho Minh Châu cơ hội cự tuyệt.
“Minh Châu, anh chỉ tiện đường đưa em về thôi, em không cần nghĩ nhiều.”
Minh Châu thở dài, cuối cùng dưới sự nhiệt tình thái quá của Túc Mạch, cô chỉ có thể để anh ta đưa mình về nhà.
Nhưng khi hai người vừa đi tới bãi đỗ xe đã đụng phải Thế Trường, anh nghiến răng hét lên:
“Minh Châu!”
Minh Châu sợ hãi trốn sau lưng Túc Mạch, anh ta thấy vậy bèn mở cửa đẩy cô vào trong xe, sau đó khởi động máy chạy đi, để lại một mình Thế Trường đang tức giận đến mức mặt mày vặn vẹo.
Thế Trường chỉ cảm thấy đại não của mình bị xé toạc ra, đôi mắt trừng lớn khó tin nhìn Túc Mạch đưa Minh Châu đi.
Thời gian qua anh cứ tưởng không có tiền cô sẽ sống không tốt, nào ngờ chẳng những sống tốt mà còn được người đàn ông khác đưa đón.
Cơn ghen tuông rậm rạp ăn mòn lý trí của anh, đôi mắt anh phủ đầy tơ máu, răng nghiến chặt vào nhau kêu ken két.
“Mẹ nó thằng chó Túc Mạch!”
Hét to một câu xong, Thế Trường ngồi vào xe đuổi theo Túc Mạch.
Túc Mạch đạp nhanh chân ga lao băng băng trên đường lớn, anh ta không sợ đối đầu trực diện với Thế Trường nhưng bây giờ sắc mặt của Minh Châu đã tái nhợt đến cực điểm cho nên muốn mau chóng đưa cô rời khỏi tầm mắt của chồng cũ.
Tuy anh ta không biết cụ thể rõ ràng những gì cô đã trải qua sau hôn nhân, nhưng cũng nghe loáng thoáng từ lời đồn đãi, trong lòng không khỏi thương tiếc cho cô.
Một cô gái tốt như cô đáng lẽ phải được yêu thương chiều chuộng chứ không phải bị hành hạ tra tấn như vậy.
Túc Mạch đưa Minh Châu về nhà xong thì rời đi.
Minh Châu lảo đảo mở cửa vào nhà sau đó rúc mình trong góc tối, hai tay ôm lấy đầu gối, toàn thân không ngừng run rẩy.
Cô không biết Thế Trường vì nguyên nhân gì mà tìm mình, nhưng chắc chắn sau này anh sẽ không buông tha cô. Công việc kia khó khăn lắm cô mới tìm được, cuộc sống vừa đi vào quỹ đạo, tại sao anh lại xuất hiện chứ?
Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã tỉnh ngộ không giành lấy những gì không thuộc về mình rồi, chẳng lẽ ông trời muốn dồn cô vào đường chế mới hài lòng hay sao?
Không, cô muốn sống! Cô muốn con của mình được chào đời.
Minh Châu đặt tay lên bụng nghẹn ngào lẩm bẩm:
“Con ngoan, mẹ sẽ bảo vệ con.”
“Nhưng anh ấy đâu gọi bánh ngọt.”
Kiều Thư tặc lưỡi nói:
“Cái này là tặng, không phải bán.”
Nghe vậy Minh Châu càng khó hiểu hơn, bình thường Kiều Thư vô cùng keo kiệt, đừng nói tặng bánh ngọt cho khách, chiết khấu thôi cũng kỳ kèo cả buổi. Nhưng thân là phục vụ, cô vẫn bưng đĩa bánh ra cho Túc Mạch.
“Túc Mạch, chị chủ của quán tặng bánh cho anh. Anh ăn thử xem, ăn xong tôi mới báo cáo kết quả với chị chủ được.”
Minh Châu mỉm cười đặt bánh trước mặt Túc Mạch.
Anh ta vui vẻ nhận lấy, tay cầm muỗng múc bánh bỏ vào miệng, nhưng mắt thì cứ dán chặt lên mặt Minh Châu.
Vốn dĩ anh ta chỉ có hảo cảm với cô, biết có đã có chồng rồi cũng không sinh ra ý nghĩ vượt mức. Nhưng sau khi biết tin cô ly hôn, tình cảm cố gắng bị che giấu tận đáy lòng không ngừng phun trào ra ngoài.
Nhưng anh ta không dám nóng vội tỏ tình ngay lúc này vì sợ cô sẽ phản cảm, cho nên chỉ có thể đi đường vòng bắt đứa em họ mở quán cà phê cho cô vào làm việc.
“Sao hả, ngon không?” Minh Châu hỏi.
“Cũng được.”
Túc Mạch nhấp một ngụm cà phê, sau đó hỏi:
“Nghe nói em và Thế Trường đã ly hôn rồi?”
Minh Châu nghe vậy thoáng sửng sốt một lúc, sau đó lại xấu hổ cong môi gượng cười. Nếu có thể, cô muốn chôn vùi đoạn ký ức đó xuống mồ sâu vĩnh viễn, cũng hy vọng không ai nhắc đến nó nữa.
“Ừm.”
Cô đáp khẽ một tiếng rồi xoay người rời đi, Túc Mạch đột nhiên kéo áo cô lại, nói:
“Em có thể ở lại nói chuyện với anh một lát không?”
Minh Châu lắc đầu đáp:
“Không được, tôi còn phải làm việc.”
Kiều Thư không biết từ đâu nhảy ra hô to:
“Không sao đâu, em cứ ngồi nói chuyện với anh ấy đi, mọi việc để chị làm cho.”
Minh Châu mím môi, bất đắc dĩ ngồi xuống đối diện với Túc Mạch.
Anh ta biết cô không muốn nhắc tới đoạn hôn nhân sai lầm kia nhưng anh lại muốn nói cho cô biết rời xa Thế Trường rồi cô vẫn sẽ hạnh phúc.
Tỉ như anh ta, anh ta có thể chăm sóc yêu thương cô suốt cả đời, nhưng cuối cùng anh ta cũng không dám nói, bởi vì cô đã tự xây cho mình vách tường phòng bị không cho bất cứ ai chen vào tổn thương cô nữa.
Túc Mạch chuyển đề tài trò chuyện câu được câu không với Minh Châu, đợi đến khi quán gần đóng cửa, anh ta nói:
“Trời đã tối rồi, anh đưa em về nhé?”
“Không cần đâu, tôi có thể ngồi xe bus về nhà.”
“Nhưng em bị bệnh quáng gà mà, như thế không an toàn đâu. Hơn nữa nhà em cách nơi này cũng quá xa, anh không yên tâm để em về một mình.”
Giọng điệu của Túc Mạch rất kiên quyết không cho Minh Châu cơ hội cự tuyệt.
“Minh Châu, anh chỉ tiện đường đưa em về thôi, em không cần nghĩ nhiều.”
Minh Châu thở dài, cuối cùng dưới sự nhiệt tình thái quá của Túc Mạch, cô chỉ có thể để anh ta đưa mình về nhà.
Nhưng khi hai người vừa đi tới bãi đỗ xe đã đụng phải Thế Trường, anh nghiến răng hét lên:
“Minh Châu!”
Minh Châu sợ hãi trốn sau lưng Túc Mạch, anh ta thấy vậy bèn mở cửa đẩy cô vào trong xe, sau đó khởi động máy chạy đi, để lại một mình Thế Trường đang tức giận đến mức mặt mày vặn vẹo.
Thế Trường chỉ cảm thấy đại não của mình bị xé toạc ra, đôi mắt trừng lớn khó tin nhìn Túc Mạch đưa Minh Châu đi.
Thời gian qua anh cứ tưởng không có tiền cô sẽ sống không tốt, nào ngờ chẳng những sống tốt mà còn được người đàn ông khác đưa đón.
Cơn ghen tuông rậm rạp ăn mòn lý trí của anh, đôi mắt anh phủ đầy tơ máu, răng nghiến chặt vào nhau kêu ken két.
“Mẹ nó thằng chó Túc Mạch!”
Hét to một câu xong, Thế Trường ngồi vào xe đuổi theo Túc Mạch.
Túc Mạch đạp nhanh chân ga lao băng băng trên đường lớn, anh ta không sợ đối đầu trực diện với Thế Trường nhưng bây giờ sắc mặt của Minh Châu đã tái nhợt đến cực điểm cho nên muốn mau chóng đưa cô rời khỏi tầm mắt của chồng cũ.
Tuy anh ta không biết cụ thể rõ ràng những gì cô đã trải qua sau hôn nhân, nhưng cũng nghe loáng thoáng từ lời đồn đãi, trong lòng không khỏi thương tiếc cho cô.
Một cô gái tốt như cô đáng lẽ phải được yêu thương chiều chuộng chứ không phải bị hành hạ tra tấn như vậy.
Túc Mạch đưa Minh Châu về nhà xong thì rời đi.
Minh Châu lảo đảo mở cửa vào nhà sau đó rúc mình trong góc tối, hai tay ôm lấy đầu gối, toàn thân không ngừng run rẩy.
Cô không biết Thế Trường vì nguyên nhân gì mà tìm mình, nhưng chắc chắn sau này anh sẽ không buông tha cô. Công việc kia khó khăn lắm cô mới tìm được, cuộc sống vừa đi vào quỹ đạo, tại sao anh lại xuất hiện chứ?
Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã tỉnh ngộ không giành lấy những gì không thuộc về mình rồi, chẳng lẽ ông trời muốn dồn cô vào đường chế mới hài lòng hay sao?
Không, cô muốn sống! Cô muốn con của mình được chào đời.
Minh Châu đặt tay lên bụng nghẹn ngào lẩm bẩm:
“Con ngoan, mẹ sẽ bảo vệ con.”
Danh sách chương