Dần dần Minh Châu cũng nhận ra bản chất thật của Minh Ngọc và không còn chơi chung với cô ta nữa.
Cô em gái này không chỉ bôi bẩn danh tiếng của cô mà sau một trận tai nạn, ngay cả Thế Trường yêu cô nhất cũng bị cô ta cướp đi rồi.
Mà lúc này đây, khi đứng trước mặt cô, cô ta vẫn bày ra dáng vẻ nhu nhược yếu ớt.
“Chị Minh Châu, em tới thăm chị nè. Lâu quá không gặp chị, em nhớ chị lắm đó.”
Minh Châu chỉ cảm thấy cổ họng trào ra cơn buồn nôn, cô lạnh lùng nói:
“Minh Ngọc, không có Thế Trường ở đây, cô đừng giả mù sa mưa nữa.”
“Chị à, em thật sự đến thăm chị mà. Gần đây chị sống có tốt không?”
Nghe đến đây, ánh mắt của Minh Châu chợt lóe lên một tia chua xót, Minh Ngọc lập tức nắm bắt được sự thay đổi này, trong lòng vô cùng đắc ý, ngoài mặt cười nói:
“Xem ra chị Minh Châu kết hôn với anh Thế Trường rồi cũng không hạnh phúc. Cho nên ngay từ đầu chị đừng cố chấp như vậy, chị nên sớm nhận rõ vị trí của mình mới phải. Bên cạnh anh Thế Trường chỉ cần một mình em là đủ rồi.”
Minh Châu lạnh lùng liếc nhìn cô ta.
“Sao hả? Đổi trắng thay đen chưa đủ, còn muốn chạy tới tìm tôi khoe khoang à?”
Minh Ngọc nhún vai, khóe miệng vẫn treo một nụ cười của người chiến thắng, cô ta nói:
“Em đã khoe khoang gì đâu? Thật ra anh Thế Trường đối xử em cũng như bình thường mà thôi, chẳng qua tốt hơn chị một chút...”
Tầm mắt của Minh Ngọc chợt rơi vào vết bầm xanh tím trên cổ Minh Châu, trong lòng cô ta càng thêm vui mừng. Xem ra cô ta trông gà hóa cuốc lo lắng vô cớ rồi, Thế Trường vẫn rất chán ghét cô.
Nhưng dù là vậy thì cô ta cũng sẽ không để lại hậu hoạn uy hiếp mình.
Mắt thấy Thế Trường sắp đến, Minh Ngọc tiến tới vạch mở cổ áo của Minh Châu phơi bày vết bầm trên cổ cô ra.
“Vòng cổ này trông thật đẹp mắt, rất thích hợp để chó đeo.”
Sắc mặt của Minh Châu lập tức lộ ra vẻ tức giận, cô quát to:
“Rốt cuộc cô muốn gì?”
Minh Ngọc mỉm cười đáp:
“Tôi chỉ muốn cho chị thấy chị và mẹ chị đều đê tiện như nhau, giữ không được đàn ông còn bám riết không buông. Chị xem anh Thế Trường đối xử với chị như vậy mà chị vẫn lì lợm la liếm anh ấy. Có ghê tởm quá hay không?”
Mặt của Minh Châu trở nên tái xanh, cô có thể chịu đựng Minh Ngọc sỉ nhục mình nhưng tuyệt đối không thể đụng chạm tới mẹ cô. Nếu không phải năm đó khi mẹ cô đang chuẩn bị sinh cô ra nghe tin cha cô ngoại tình thì bà ấy cũng không chết trên bàn mổ.
Bây giờ nghe Minh Ngọc dám giẫm đạp lên người mẹ đã khuất của mình, Minh Châu trực tiếp phát điên vung tay tát vào mặt cô ta một cái.
Bị tát một cái nhưng Minh Ngọc chẳng những không giận mà còn hưng phấn, bởi vì cô ta đã nhìn thấy Thế Trường bước tới cửa phòng.
“Hai người đang làm gì vậy?”
Thế Trường rống to.
Minh Châu giật mình quay đầu lại nhìn Thế Trường, đúng lúc này Minh Ngọc đột nhiên giữ chặt tay của cô, sau đó cô ta ngã nhào về phía trước, đầu đập vào cạnh bàn, máu tươi lập tức chảy ra.
Minh Ngọc nhăn mặt ôm lấy đầu mình, vành mắt đỏ ửng, nước mắt tuôn rơi như mưa.
“Chị ơi, em tới tìm chị là vì muốn chị em chúng ta làm hòa, em biết em là con riêng không danh không phận, nhưng sao chị có thể đối xử với em như vậy?”
Giờ phút này Minh Châu đã hiểu ra mọi chuyện, Thế Trường có mặt đúng lúc chắc cũng không phải tình cờ mà là do Minh Ngọc sắp xếp từ trước, nghĩ đến đây khóe miệng của cô hơi nhếch lên.
Xem ra cô đã quá coi thường khả năng bịa chuyện của Minh Ngọc rồi.
Cô nhìn về phía Thế Trường, trong lòng tràn ngập chua xót, có lẽ anh sẽ không tin tưởng cô đâu.
Nếu đã vậy... tội danh này cô cũng không thể gánh oan được.
Chỉ thấy Minh Châu đột nhiên vọt tới chỗ của Minh Ngọc sau đó nắm tóc của cô ta kéo lên rồi đập mạnh vào mặt bàn.
Minh Ngọc không ngờ Minh Châu lại làm vậy nên không hề phòng bị, đầu của cô ta va vào khung gỗ cứng rắn của chiếc bàn, cơn đau như cào xé lập tức ập tới, máu tươi chảy lênh láng mà cô ta cũng bất tỉnh nhân sự.
Thế Trường bị hành động của cô dọa sợ, vội vàng chạy tới bên cạnh Minh Ngọc ôm cô ta vào lòng, sau đó rít gào về phía cô.
“Minh Châu, cô điên rồi sao?”
Minh Châu lạnh lùng nhìn anh, mở miệng:
“Tôi không điên, tôi rất tỉnh táo. Có người bôi nhọ tôi, chẳng lẽ tôi không thể phản kích sao?”
“Bôi nhọ?”
Thế Trường hỏi lại, trong mắt anh tràn ngập nghi ngờ. Minh Châu không nói gì thêm, vì có nói thì anh cũng không tin.
Khóe môi của cô cong lên lộ ra một nụ cười châm chọc, trong lòng cực kỳ thống khoái. Từ trước đến giờ cô không muốn làm hại ai, nhưng nếu người chết là Minh Ngọc, có lẽ cô sẽ rất vui vẻ đấy.
“Sao hả? Có phải đau lòng lắm không? Không ngờ anh cũng biết đau lòng người khác. Cũng không biết trước đây khi anh đối xử tàn nhẫn với tôi có từng đau lòng hay không?”
Cô em gái này không chỉ bôi bẩn danh tiếng của cô mà sau một trận tai nạn, ngay cả Thế Trường yêu cô nhất cũng bị cô ta cướp đi rồi.
Mà lúc này đây, khi đứng trước mặt cô, cô ta vẫn bày ra dáng vẻ nhu nhược yếu ớt.
“Chị Minh Châu, em tới thăm chị nè. Lâu quá không gặp chị, em nhớ chị lắm đó.”
Minh Châu chỉ cảm thấy cổ họng trào ra cơn buồn nôn, cô lạnh lùng nói:
“Minh Ngọc, không có Thế Trường ở đây, cô đừng giả mù sa mưa nữa.”
“Chị à, em thật sự đến thăm chị mà. Gần đây chị sống có tốt không?”
Nghe đến đây, ánh mắt của Minh Châu chợt lóe lên một tia chua xót, Minh Ngọc lập tức nắm bắt được sự thay đổi này, trong lòng vô cùng đắc ý, ngoài mặt cười nói:
“Xem ra chị Minh Châu kết hôn với anh Thế Trường rồi cũng không hạnh phúc. Cho nên ngay từ đầu chị đừng cố chấp như vậy, chị nên sớm nhận rõ vị trí của mình mới phải. Bên cạnh anh Thế Trường chỉ cần một mình em là đủ rồi.”
Minh Châu lạnh lùng liếc nhìn cô ta.
“Sao hả? Đổi trắng thay đen chưa đủ, còn muốn chạy tới tìm tôi khoe khoang à?”
Minh Ngọc nhún vai, khóe miệng vẫn treo một nụ cười của người chiến thắng, cô ta nói:
“Em đã khoe khoang gì đâu? Thật ra anh Thế Trường đối xử em cũng như bình thường mà thôi, chẳng qua tốt hơn chị một chút...”
Tầm mắt của Minh Ngọc chợt rơi vào vết bầm xanh tím trên cổ Minh Châu, trong lòng cô ta càng thêm vui mừng. Xem ra cô ta trông gà hóa cuốc lo lắng vô cớ rồi, Thế Trường vẫn rất chán ghét cô.
Nhưng dù là vậy thì cô ta cũng sẽ không để lại hậu hoạn uy hiếp mình.
Mắt thấy Thế Trường sắp đến, Minh Ngọc tiến tới vạch mở cổ áo của Minh Châu phơi bày vết bầm trên cổ cô ra.
“Vòng cổ này trông thật đẹp mắt, rất thích hợp để chó đeo.”
Sắc mặt của Minh Châu lập tức lộ ra vẻ tức giận, cô quát to:
“Rốt cuộc cô muốn gì?”
Minh Ngọc mỉm cười đáp:
“Tôi chỉ muốn cho chị thấy chị và mẹ chị đều đê tiện như nhau, giữ không được đàn ông còn bám riết không buông. Chị xem anh Thế Trường đối xử với chị như vậy mà chị vẫn lì lợm la liếm anh ấy. Có ghê tởm quá hay không?”
Mặt của Minh Châu trở nên tái xanh, cô có thể chịu đựng Minh Ngọc sỉ nhục mình nhưng tuyệt đối không thể đụng chạm tới mẹ cô. Nếu không phải năm đó khi mẹ cô đang chuẩn bị sinh cô ra nghe tin cha cô ngoại tình thì bà ấy cũng không chết trên bàn mổ.
Bây giờ nghe Minh Ngọc dám giẫm đạp lên người mẹ đã khuất của mình, Minh Châu trực tiếp phát điên vung tay tát vào mặt cô ta một cái.
Bị tát một cái nhưng Minh Ngọc chẳng những không giận mà còn hưng phấn, bởi vì cô ta đã nhìn thấy Thế Trường bước tới cửa phòng.
“Hai người đang làm gì vậy?”
Thế Trường rống to.
Minh Châu giật mình quay đầu lại nhìn Thế Trường, đúng lúc này Minh Ngọc đột nhiên giữ chặt tay của cô, sau đó cô ta ngã nhào về phía trước, đầu đập vào cạnh bàn, máu tươi lập tức chảy ra.
Minh Ngọc nhăn mặt ôm lấy đầu mình, vành mắt đỏ ửng, nước mắt tuôn rơi như mưa.
“Chị ơi, em tới tìm chị là vì muốn chị em chúng ta làm hòa, em biết em là con riêng không danh không phận, nhưng sao chị có thể đối xử với em như vậy?”
Giờ phút này Minh Châu đã hiểu ra mọi chuyện, Thế Trường có mặt đúng lúc chắc cũng không phải tình cờ mà là do Minh Ngọc sắp xếp từ trước, nghĩ đến đây khóe miệng của cô hơi nhếch lên.
Xem ra cô đã quá coi thường khả năng bịa chuyện của Minh Ngọc rồi.
Cô nhìn về phía Thế Trường, trong lòng tràn ngập chua xót, có lẽ anh sẽ không tin tưởng cô đâu.
Nếu đã vậy... tội danh này cô cũng không thể gánh oan được.
Chỉ thấy Minh Châu đột nhiên vọt tới chỗ của Minh Ngọc sau đó nắm tóc của cô ta kéo lên rồi đập mạnh vào mặt bàn.
Minh Ngọc không ngờ Minh Châu lại làm vậy nên không hề phòng bị, đầu của cô ta va vào khung gỗ cứng rắn của chiếc bàn, cơn đau như cào xé lập tức ập tới, máu tươi chảy lênh láng mà cô ta cũng bất tỉnh nhân sự.
Thế Trường bị hành động của cô dọa sợ, vội vàng chạy tới bên cạnh Minh Ngọc ôm cô ta vào lòng, sau đó rít gào về phía cô.
“Minh Châu, cô điên rồi sao?”
Minh Châu lạnh lùng nhìn anh, mở miệng:
“Tôi không điên, tôi rất tỉnh táo. Có người bôi nhọ tôi, chẳng lẽ tôi không thể phản kích sao?”
“Bôi nhọ?”
Thế Trường hỏi lại, trong mắt anh tràn ngập nghi ngờ. Minh Châu không nói gì thêm, vì có nói thì anh cũng không tin.
Khóe môi của cô cong lên lộ ra một nụ cười châm chọc, trong lòng cực kỳ thống khoái. Từ trước đến giờ cô không muốn làm hại ai, nhưng nếu người chết là Minh Ngọc, có lẽ cô sẽ rất vui vẻ đấy.
“Sao hả? Có phải đau lòng lắm không? Không ngờ anh cũng biết đau lòng người khác. Cũng không biết trước đây khi anh đối xử tàn nhẫn với tôi có từng đau lòng hay không?”
Danh sách chương