“Đại nhân, ta muốn đổi hai túi nước, được không?”
Quan sai kia không ngờ trong tay Khương Quán vẫn còn bạc, nhưng túi nước này vốn rẻ, không đáng giá nhiều bạc như thế, hắn ta cũng coi như được lời cho nên lập tức căng da mặt, đồng ý.
“Được.”
Nói xong, hắn ta ném hai túi nước cho Khương Quán, trông thấy nàng đổi nước mà không đổi đồ ăn, đám người chưa từng chịu khổ ở nhân gian này lại bắt đầu tới tấp bới móc, hơn nữa còn là Thẩm Thiên dẫn đầu.
“Có bạc không đổi ít lương thực mà lại đổi túi nước, đầu óc Khương Quán có bệnh à?”
Tống nhị nương tử gặm cái màn thầu trắng, cảm thấy rất hài lòng về Thẩm Thiên, lập tức phụ họa với nàng ta ngay.
“Đúng đó, vẫn là Thiên Thiên thông minh, bây giờ thứ chúng ta cần nhất chính là lấp đầy bụng, bằng không nào còn sức mà đi đường chứ.”
“Ta thấy nàng ta có bạc không để đấy còn không bằng hiếu kính tổ mẫu!”
Tống tam nương tử nở nụ cười lấy lòng với lão phu nhân, lão phu nhân vốn đã rất buồn bực lập tức nhìn qua với ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt kia nhìn thế nào cũng lộ ra vẻ chán ghét không che giấu, rõ ràng là hai tân nương đồng thời vào cửa nhưng bây giờ lão phu nhân lại thiên vị Thẩm Thiên hơn.
Khương Quán coi như không nhìn thấy, cái mà không gian của nàng có chính là lương thực, chỉ là bây giờ không thích hợp để lấy ra mà thôi.
Ăn no rửng mỡ như thế còn không bằng nghĩ cách đút ít thuốc cho Tống Cửu Uyên, không sai, mục đích của Khương Quán là đút ít thuốc giảm viêm cho hắn.
Cách đó không xa có một con sông nhỏ, nàng đã nói với quan sai một tiếng rồi nên trực tiếp đi thẳng qua bên đó.
Vì cách không xa nên phạm vi xung quanh đều có thể lọt vào tầm mắt, quan sai cũng ngầm ăn ý cho nàng qua đó.
[Tinh, chúc mừng nguyên chủ đã hoàn thành sáu mươi phần trăm nhiệm vụ tích hàng.]
Một âm điện tử vang lên trong đầu Khương Quán, tinh thần nàng lập tức chấn động: “Ai?”
Nàng không dám nói quá lớn tiếng nhưng cũng chắc chắn âm thanh này rất khác thường.
[Chủ nhân, ta chính là tiểu tinh linh hệ thống của ngươi đây.]
“Hệ thống?”
Bàn tay cầm túi nước của Khương Quán hơi dừng lại, vội vàng ngồi xổm xuống, sau đó nhắm mắt lại, ý thức tiến vào trong không gian, vẫn là không gian tối đen như mực giống y như ở kiếp trước.
Cái chỗ đen như hũ nút này chất đống vàng bạc châu báu và vật tư, đây là những thứ mà nàng đã vơ vét được từ nhà kho của kẻ địch.
Ngoài ra còn có một đống vật tư mà nàng tích từ kiếp trước, có dược phẩm và lương thực, muốn cái gì là có cái đó, chỉ là lượng không nhiều, đột nhiên trên đỉnh đầu nàng hiện ra một màn hình điện tử.
Trên màn hình điện tử có một thanh tiến độ hiện thị là sáu mươi phần trăm, âm thanh điện tử kia lại vang lên tiếp.
[Đúng rồi, vì chủ nhân xuyên đến dị giới nên tinh linh không gian được thăng cấp, chỉ cần chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ tích trữ hàng thì không gian có thể tăng giá trị trở thành không gian trồng trọt.]
Lời mà âm thanh điện tử nói khiến trong lòng Khương Quán chấn động không thôi, ở kiếp trước, không gian này đã đi theo nàng rất lâu, nhưng nàng không hề biết đây chính là một không gian có thể nâng cấp mà vẫn luôn dùng nó để tích trữ vật.
Trong lòng nàng hơi xao động, một không gian có thể trồng trọt sao? Nói cách khác, sau này nàng sẽ có vật tư dồi dào dùng mãi không hết? Nghĩ đến đây, Khương Quán đảo tròng mắt, nói: “Rõ ràng trước đây không gian của ta không có thứ được gọi là hệ thống, làm sao ta biết những lời ngươi nói là thật hay giả được?”
“Là thật, là thật đấy!”
Âm thanh điện tử có hơi nôn nóng muốn chứng minh bản thân nhưng lại phát hiện ra vẻ mặt của Khương Quán rất bình tĩnh, không hề có vui sướng như trong dự liệu, điều này khiến hệ thống rất thất bại.
“Ta không tin!”
Khương Quán ngồi xổm bên bờ sông, ý thức thì lại đang tranh luận với âm thanh điện tử trong không gian: “Trừ phi ngươi chứng minh cho ta thấy!”
[Cái đó… cái đó… vậy thì chứng minh cho ngươi xem vậy.]
Âm thanh điện tử tức đến suýt chút nữa thì lạc giọng, vì thế không gian lập tức bị bóp méo, ý thức của Khương Quán suýt thì bị bắn ra ngoài, sau vài giây, không gian đã xuất hiện một ao nước suối.
Quan sai kia không ngờ trong tay Khương Quán vẫn còn bạc, nhưng túi nước này vốn rẻ, không đáng giá nhiều bạc như thế, hắn ta cũng coi như được lời cho nên lập tức căng da mặt, đồng ý.
“Được.”
Nói xong, hắn ta ném hai túi nước cho Khương Quán, trông thấy nàng đổi nước mà không đổi đồ ăn, đám người chưa từng chịu khổ ở nhân gian này lại bắt đầu tới tấp bới móc, hơn nữa còn là Thẩm Thiên dẫn đầu.
“Có bạc không đổi ít lương thực mà lại đổi túi nước, đầu óc Khương Quán có bệnh à?”
Tống nhị nương tử gặm cái màn thầu trắng, cảm thấy rất hài lòng về Thẩm Thiên, lập tức phụ họa với nàng ta ngay.
“Đúng đó, vẫn là Thiên Thiên thông minh, bây giờ thứ chúng ta cần nhất chính là lấp đầy bụng, bằng không nào còn sức mà đi đường chứ.”
“Ta thấy nàng ta có bạc không để đấy còn không bằng hiếu kính tổ mẫu!”
Tống tam nương tử nở nụ cười lấy lòng với lão phu nhân, lão phu nhân vốn đã rất buồn bực lập tức nhìn qua với ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt kia nhìn thế nào cũng lộ ra vẻ chán ghét không che giấu, rõ ràng là hai tân nương đồng thời vào cửa nhưng bây giờ lão phu nhân lại thiên vị Thẩm Thiên hơn.
Khương Quán coi như không nhìn thấy, cái mà không gian của nàng có chính là lương thực, chỉ là bây giờ không thích hợp để lấy ra mà thôi.
Ăn no rửng mỡ như thế còn không bằng nghĩ cách đút ít thuốc cho Tống Cửu Uyên, không sai, mục đích của Khương Quán là đút ít thuốc giảm viêm cho hắn.
Cách đó không xa có một con sông nhỏ, nàng đã nói với quan sai một tiếng rồi nên trực tiếp đi thẳng qua bên đó.
Vì cách không xa nên phạm vi xung quanh đều có thể lọt vào tầm mắt, quan sai cũng ngầm ăn ý cho nàng qua đó.
[Tinh, chúc mừng nguyên chủ đã hoàn thành sáu mươi phần trăm nhiệm vụ tích hàng.]
Một âm điện tử vang lên trong đầu Khương Quán, tinh thần nàng lập tức chấn động: “Ai?”
Nàng không dám nói quá lớn tiếng nhưng cũng chắc chắn âm thanh này rất khác thường.
[Chủ nhân, ta chính là tiểu tinh linh hệ thống của ngươi đây.]
“Hệ thống?”
Bàn tay cầm túi nước của Khương Quán hơi dừng lại, vội vàng ngồi xổm xuống, sau đó nhắm mắt lại, ý thức tiến vào trong không gian, vẫn là không gian tối đen như mực giống y như ở kiếp trước.
Cái chỗ đen như hũ nút này chất đống vàng bạc châu báu và vật tư, đây là những thứ mà nàng đã vơ vét được từ nhà kho của kẻ địch.
Ngoài ra còn có một đống vật tư mà nàng tích từ kiếp trước, có dược phẩm và lương thực, muốn cái gì là có cái đó, chỉ là lượng không nhiều, đột nhiên trên đỉnh đầu nàng hiện ra một màn hình điện tử.
Trên màn hình điện tử có một thanh tiến độ hiện thị là sáu mươi phần trăm, âm thanh điện tử kia lại vang lên tiếp.
[Đúng rồi, vì chủ nhân xuyên đến dị giới nên tinh linh không gian được thăng cấp, chỉ cần chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ tích trữ hàng thì không gian có thể tăng giá trị trở thành không gian trồng trọt.]
Lời mà âm thanh điện tử nói khiến trong lòng Khương Quán chấn động không thôi, ở kiếp trước, không gian này đã đi theo nàng rất lâu, nhưng nàng không hề biết đây chính là một không gian có thể nâng cấp mà vẫn luôn dùng nó để tích trữ vật.
Trong lòng nàng hơi xao động, một không gian có thể trồng trọt sao? Nói cách khác, sau này nàng sẽ có vật tư dồi dào dùng mãi không hết? Nghĩ đến đây, Khương Quán đảo tròng mắt, nói: “Rõ ràng trước đây không gian của ta không có thứ được gọi là hệ thống, làm sao ta biết những lời ngươi nói là thật hay giả được?”
“Là thật, là thật đấy!”
Âm thanh điện tử có hơi nôn nóng muốn chứng minh bản thân nhưng lại phát hiện ra vẻ mặt của Khương Quán rất bình tĩnh, không hề có vui sướng như trong dự liệu, điều này khiến hệ thống rất thất bại.
“Ta không tin!”
Khương Quán ngồi xổm bên bờ sông, ý thức thì lại đang tranh luận với âm thanh điện tử trong không gian: “Trừ phi ngươi chứng minh cho ta thấy!”
[Cái đó… cái đó… vậy thì chứng minh cho ngươi xem vậy.]
Âm thanh điện tử tức đến suýt chút nữa thì lạc giọng, vì thế không gian lập tức bị bóp méo, ý thức của Khương Quán suýt thì bị bắn ra ngoài, sau vài giây, không gian đã xuất hiện một ao nước suối.
Danh sách chương