Hai người ngã lăn ra đất với vẻ chật vật, nào còn bộ dáng của quý phu nhân ngày xưa nữa, Khương Quán không nhịn được mà nhếch môi trào phúng, thế này chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Lão Trương cảnh cáo bọn họ với giọng dữ tợn: “Cút xa một chút!”
“Khương Quán, Khương Quán!”
Đột nhiên Thẩm Thiên lại như phản ứng lại được, nhanh chóng chạy đến trước mặt Khương Quán: “Khương Quán, ngươi cứu tướng công và cha ta đi.
Ngươi đã từng cứu quan gia, bọn họ nhất định sẽ nghe lời ngươi.”
Lời này lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, không chỉ có Tống lão phu nhân mà còn có Nhậm Bang và Tiểu Đặng.
Người trước thì ôm theo mong chờ, hy vọng Khương Quán có thể ngăn cản Nhậm Bang.
Nhậm Bang thì nhếch khóe môi, động tác trong tay không hề dừng, mà Tiểu Đặng thì lại siết chặt nắm tay, Khương tỷ tỷ chắc chắn sẽ không được đằng chân lân đằng đầu.
Khương Quán cũng không khiến hắn ta thất vọng, nàng ngồi ở chỗ đó với vẻ lười biếng, hờ hững mở miệng đáp: “Ta chỉ là một người bị lưu đày, nào có thể diện lớn đến như thế, tướng công, ngươi nói có đúng không?”
Nếu không phải nàng nhắc nhở Tiểu Đặng thì nói không chừng hai cái thứ hàng kia đã chạy mất dép rồi, cho nên nàng cũng không muốn làm loại người tốt đó đâu.
Cũng không biết Tống Cửu Uyên biết được sẽ nghĩ thế nào nhưng nhất định sẽ cho rằng nàng là một nữ nhân độc ác, chẳng qua cũng không sao cả, nàng không để ý mấy chuyện này.
Tống Cửu Uyên liếc mắt nhìn Khương Quán với vẻ trêu tức, lại thuận theo lời nàng mà đáp: “Nương tử nói không sai, bản thân chúng ta còn khó bảo vệ được mình, quả thật không thể quản được chuyện của người khác.”
“Tống Cửu Uyên!”
Tống lão phu nhân tức đến váng cả đầu, rít ra từng chữ: “Đây chính là nhị thúc và đệ đệ ruột của ngươi đấy, ngươi không thể bỏ mặc bọn họ được.”
“Không giúp nổi.”
Tống Cửu Uyên trực tiếp nhắm hai mắt lại, bộ dáng từ chối tiếp chuyện, Tống lão phu nhân tức đến mức muốn quay sang chửi Tống đại nương tử.
Nhưng Tống đại nương tử lại thẳng thừng quay ngoắt người đi, rõ ràng cũng không muốn để ý đến bà ta, khiến bà ta chỉ có thể run rẩy chỉ vào mặt Khương Quán.
“Khương Quán, bọn họ đều mang họ Tống, cùng Tống Cửu Uyên cũng là máu chảy ruột mềm, ngươi khoanh tay đứng nhìn như thế đúng là thứ lòng dạ độc ác!”
“Khương Quán, trước đây là lỗi của ta, ta không nên nhắm vào ngươi, cầu xin ngươi hãy cứu tướng công ta đi mà!”
Ánh mắt của Thẩm Thiên lóe sáng, cho dù có thế nào thì nàng ta nhất định cũng phải khiến quan sai chán ghét Khương Quán, cũng phải khiến những người nhà họ Tống khác đều hận nàng.
Nàng ta mới gả qua đây, muốn nói có tình cảm sâu đến cỡ nào với Tống Thần thì thật sự không có, chẳng qua là chướng mắt bộ dáng đắc ý và kiêu ngạo của Khương Quán mà thôi.
Khương Quán là hừ một tiếng: “Đúng rồi, ta chính là người lòng dạ độc ác như vậy đấy, lực bất tòng tâm thôi!”
Nàng phủi quần áo rồi đứng dậy, nói với Tiểu Đặng: “Ta đi rửa mặt, các ngươi cứ tiếp tục đi, tuyệt đối không cần quan tâm đến ta.”
Tốt nhất là đánh mạnh một chút, nàng sẽ thích vô cùng.
Lúc này, trời đã gần tờ mờ sáng rồi, hai người Tống lão nhị và Tống Thần cả người toàn là máu, không nghiêm trọng bằng Tống Cửu Uyên nhưng cũng chẳng tốt được đến đâu.
Nói xong, nàng thật sự giống như một người ngoài cuộc đứng dậy đi đến bên con suối nhỏ cạnh đó, cúi người định rửa mặt, thế này cũng khiến hai người lão phu nhân tức muốn hộc máu, Nhậm Bang cong khóe môi lên, tiếp tục vung chiếc roi trong tay nhưng suy cho cùng vẫn không hạ sát chiêu.
“Lần sau ai còn dám bỏ chạy sẽ có kết cục này hết!”
Chiếc roi trong tay bị quất đứt cả rồi, Nhậm Bang lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, dọa những người có mặt ở đó sợ hết hồn.
Đều là người bị đày đến nơi hoang vắng, ai mà chẳng ôm một chút tâm lý may mắn trong lòng? Nhưng quan sai cũng không phải người ăn chay, mỗi ngày không cho bọn họ ăn no lại ra sức đày đọa bọn họ, như vậy cho dù muốn chạy thì bọn họ cũng không có sức mà chạy.
Lão Trương cảnh cáo bọn họ với giọng dữ tợn: “Cút xa một chút!”
“Khương Quán, Khương Quán!”
Đột nhiên Thẩm Thiên lại như phản ứng lại được, nhanh chóng chạy đến trước mặt Khương Quán: “Khương Quán, ngươi cứu tướng công và cha ta đi.
Ngươi đã từng cứu quan gia, bọn họ nhất định sẽ nghe lời ngươi.”
Lời này lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, không chỉ có Tống lão phu nhân mà còn có Nhậm Bang và Tiểu Đặng.
Người trước thì ôm theo mong chờ, hy vọng Khương Quán có thể ngăn cản Nhậm Bang.
Nhậm Bang thì nhếch khóe môi, động tác trong tay không hề dừng, mà Tiểu Đặng thì lại siết chặt nắm tay, Khương tỷ tỷ chắc chắn sẽ không được đằng chân lân đằng đầu.
Khương Quán cũng không khiến hắn ta thất vọng, nàng ngồi ở chỗ đó với vẻ lười biếng, hờ hững mở miệng đáp: “Ta chỉ là một người bị lưu đày, nào có thể diện lớn đến như thế, tướng công, ngươi nói có đúng không?”
Nếu không phải nàng nhắc nhở Tiểu Đặng thì nói không chừng hai cái thứ hàng kia đã chạy mất dép rồi, cho nên nàng cũng không muốn làm loại người tốt đó đâu.
Cũng không biết Tống Cửu Uyên biết được sẽ nghĩ thế nào nhưng nhất định sẽ cho rằng nàng là một nữ nhân độc ác, chẳng qua cũng không sao cả, nàng không để ý mấy chuyện này.
Tống Cửu Uyên liếc mắt nhìn Khương Quán với vẻ trêu tức, lại thuận theo lời nàng mà đáp: “Nương tử nói không sai, bản thân chúng ta còn khó bảo vệ được mình, quả thật không thể quản được chuyện của người khác.”
“Tống Cửu Uyên!”
Tống lão phu nhân tức đến váng cả đầu, rít ra từng chữ: “Đây chính là nhị thúc và đệ đệ ruột của ngươi đấy, ngươi không thể bỏ mặc bọn họ được.”
“Không giúp nổi.”
Tống Cửu Uyên trực tiếp nhắm hai mắt lại, bộ dáng từ chối tiếp chuyện, Tống lão phu nhân tức đến mức muốn quay sang chửi Tống đại nương tử.
Nhưng Tống đại nương tử lại thẳng thừng quay ngoắt người đi, rõ ràng cũng không muốn để ý đến bà ta, khiến bà ta chỉ có thể run rẩy chỉ vào mặt Khương Quán.
“Khương Quán, bọn họ đều mang họ Tống, cùng Tống Cửu Uyên cũng là máu chảy ruột mềm, ngươi khoanh tay đứng nhìn như thế đúng là thứ lòng dạ độc ác!”
“Khương Quán, trước đây là lỗi của ta, ta không nên nhắm vào ngươi, cầu xin ngươi hãy cứu tướng công ta đi mà!”
Ánh mắt của Thẩm Thiên lóe sáng, cho dù có thế nào thì nàng ta nhất định cũng phải khiến quan sai chán ghét Khương Quán, cũng phải khiến những người nhà họ Tống khác đều hận nàng.
Nàng ta mới gả qua đây, muốn nói có tình cảm sâu đến cỡ nào với Tống Thần thì thật sự không có, chẳng qua là chướng mắt bộ dáng đắc ý và kiêu ngạo của Khương Quán mà thôi.
Khương Quán là hừ một tiếng: “Đúng rồi, ta chính là người lòng dạ độc ác như vậy đấy, lực bất tòng tâm thôi!”
Nàng phủi quần áo rồi đứng dậy, nói với Tiểu Đặng: “Ta đi rửa mặt, các ngươi cứ tiếp tục đi, tuyệt đối không cần quan tâm đến ta.”
Tốt nhất là đánh mạnh một chút, nàng sẽ thích vô cùng.
Lúc này, trời đã gần tờ mờ sáng rồi, hai người Tống lão nhị và Tống Thần cả người toàn là máu, không nghiêm trọng bằng Tống Cửu Uyên nhưng cũng chẳng tốt được đến đâu.
Nói xong, nàng thật sự giống như một người ngoài cuộc đứng dậy đi đến bên con suối nhỏ cạnh đó, cúi người định rửa mặt, thế này cũng khiến hai người lão phu nhân tức muốn hộc máu, Nhậm Bang cong khóe môi lên, tiếp tục vung chiếc roi trong tay nhưng suy cho cùng vẫn không hạ sát chiêu.
“Lần sau ai còn dám bỏ chạy sẽ có kết cục này hết!”
Chiếc roi trong tay bị quất đứt cả rồi, Nhậm Bang lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, dọa những người có mặt ở đó sợ hết hồn.
Đều là người bị đày đến nơi hoang vắng, ai mà chẳng ôm một chút tâm lý may mắn trong lòng? Nhưng quan sai cũng không phải người ăn chay, mỗi ngày không cho bọn họ ăn no lại ra sức đày đọa bọn họ, như vậy cho dù muốn chạy thì bọn họ cũng không có sức mà chạy.
Danh sách chương