Cũng không biết tại sao mà hắn lại vô cùng không muốn nàng hiểu lầm mình, vừa rồi chỉ đơn thuần là rụt tay mình lại theo thói quen mà thôi, chứ cũng không có ý gì khác.
“Không có thì tốt.”
Khương Quán hừ nhẹ một tiếng, lại nhét thêm hai quả trứng cút cho Tống đại nương tử, về phần Tống Cửu Trì và Tống Cửu Ly…
Xin lỗi nhé, không có, Khương Quán nàng là người thù rất dai, dù sao bây giờ cũng không chết đói được.
Tống Cửu Trì và Tống Cửu Ly đưa mắt nhìn nhau, hai người chỉ dám oán trách chứ không dám nói, dù sao thì thứ này cũng là của Khương Quán, nàng có quyền lợi sắp xếp.
Còn nữa, nếu cãi nhau ở đây, sợ là mẹ và đại ca cũng không ăn được nữa, cơ thể mẹ đã yếu ớt, đại ca còn đang bị thương, quả thật cần phải bồi bổ.
Khương Quán cũng dự liệu được một điểm này cho nên mới đâm vào tim hai người này một cách quang minh chính đại như vậy, ăn được đồ ngon đúng là sung sướng.
Tuy rằng Tống đại nương tử thương hai đứa con nhưng nghĩ đến cái thứ không bớt lo được như Tống Cửu Ly này ngay cả một lời xin lỗi cũng không biết, vì thế đành nhịn đau không nhìn bọn họ nữa, một miếng một quả trứng cút ăn cho xong.
Sắc trời dần tối, Thẩm Thiên cách đó không xa mang vẻ mặt u ám, tuy rằng đã mua về không ít vật tư nhưng thứ rỗng ruột cũng chỉ có mỗi túi tiền của nàng ta.
Mắt thấy bạc mà cha mẹ tặng cho mình chỉ còn lại non nửa, làm sao nàng ta có thể không đau lòng được chứ? Nhưng cứ cố tình tên Tống Thần này vẫn không hiểu chuyện, hoàn toàn không hề nghĩ cho nàng ta như thể chỉ sợ nàng ta không móc bạc ra vậy, điều này khiến nàng ta càng hận Khương Quán và Tống Cửu Uyên hơn.
Nếu không phải tại bọn họ thì có lẽ nàng ta cũng không cần phải đi lưu đày rồi.
Khương Quán cũng không biết mình nằm không cũng dính đạn, ngược lại nàng có chia một ít rau dại cho Tống Cửu Trì, nhưng Tống Cửu Ly thì không có.
Nàng ta chỉ đành nhìn bọn họ ăn với vẻ thèm khát, trong đáy lòng lại chậm rãi dâng lên một loại cảm giác mang tên xót xa ân hận.
“Đã biết sai chưa?”
Tống đại nương tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói với Tống Cửu Ly: “Quán Quán một lòng nghĩ cho nhà chúng ta, ở loại thời điểm này ngươi không thể cư xử có chừng mực một chút được sao?”
“Nương!”
Tống Cửu Ly lại mím môi với vẻ tủi thân, đi đến trước mặt Khương Quán với vẻ dưỡn dẹo: “Xin lỗi, ta… ta có thể mượn nồi của ngươi được không?”
Nàng ta thật sự không tiện há mồm đòi thức ăn, nói xong từ mượn này mà đốt ngón tay đã bị siết đến hơi trắng bệch.
“Được chứ, ngươi tự nấu đi.”
Khương Quán cũng muốn xem đại tiểu thư chưa đụng một ngón tay vào việc gì này có thể làm nên trò trống.
Rõ ràng đã dựa theo cách của Khương Quán, bỏ thêm ít nước rồi lại bỏ ít rau dại vào nhưng Tống Cửu Ly cũng không biết tại sao rau dại của nàng ta lại nhạt thếch và khó nuốt, thậm chí còn có cả vị chát.
“Oa…”
Tống Cửu Ly ăn rau dại do chính mình nấu lại không nhịn được mà bật khóc tiếp.
Nàng ta đúng là thảm quá mà hu hu hu hu…
Sau này nàng ta cũng không dám chửi Khương Quán nữa đâu, rau dại này thật sự rất khó ăn…
Khương Quán: …
Nhìn đứa trẻ đáng thương này đi, ai kêu nàng ta tự làm tự chịu chứ.
Bà chị dâu ác độc Khương Quán trợn trắng đôi mắt xinh đẹp: “Sau khi ăn xong đừng quên rửa sạch nồi nhé.”
Tống Cửu Ly khóc càng đau lòng hơn, nhưng nàng ta cũng không dám khóc quá lớn tiếng, tránh cho quan sai ghét phiền phức sẽ đánh đập nàng ta.
“Nương, ta không biết rửa nồi.”
“Không biết thì học!”
Tống đại nương tử giống một bà mẹ kế độc ác, cũng không phải nàng ta không thương con gái mà là vì nàng ta biết, từ nay về sau cả gia đình bọn họ cũng đã không còn hạ nhân hầu hạ chăm sóc nữa rồi.
Muốn làm cái gì, muốn ăn cái gì đều phải dựa vào chính bản thân mình, con gái của nàng ta phải trưởng thành mới là chuyện tốt.
Khương Quán lạnh lùng nhìn Tống Cửu Ly thút tha thút thít thu dọn xong bát đũa, lại cầm cái nồi đến bên dòng suối nhỏ bên cạnh để rửa, nàng còn cố tình đi qua nói vài câu.
“Không có thì tốt.”
Khương Quán hừ nhẹ một tiếng, lại nhét thêm hai quả trứng cút cho Tống đại nương tử, về phần Tống Cửu Trì và Tống Cửu Ly…
Xin lỗi nhé, không có, Khương Quán nàng là người thù rất dai, dù sao bây giờ cũng không chết đói được.
Tống Cửu Trì và Tống Cửu Ly đưa mắt nhìn nhau, hai người chỉ dám oán trách chứ không dám nói, dù sao thì thứ này cũng là của Khương Quán, nàng có quyền lợi sắp xếp.
Còn nữa, nếu cãi nhau ở đây, sợ là mẹ và đại ca cũng không ăn được nữa, cơ thể mẹ đã yếu ớt, đại ca còn đang bị thương, quả thật cần phải bồi bổ.
Khương Quán cũng dự liệu được một điểm này cho nên mới đâm vào tim hai người này một cách quang minh chính đại như vậy, ăn được đồ ngon đúng là sung sướng.
Tuy rằng Tống đại nương tử thương hai đứa con nhưng nghĩ đến cái thứ không bớt lo được như Tống Cửu Ly này ngay cả một lời xin lỗi cũng không biết, vì thế đành nhịn đau không nhìn bọn họ nữa, một miếng một quả trứng cút ăn cho xong.
Sắc trời dần tối, Thẩm Thiên cách đó không xa mang vẻ mặt u ám, tuy rằng đã mua về không ít vật tư nhưng thứ rỗng ruột cũng chỉ có mỗi túi tiền của nàng ta.
Mắt thấy bạc mà cha mẹ tặng cho mình chỉ còn lại non nửa, làm sao nàng ta có thể không đau lòng được chứ? Nhưng cứ cố tình tên Tống Thần này vẫn không hiểu chuyện, hoàn toàn không hề nghĩ cho nàng ta như thể chỉ sợ nàng ta không móc bạc ra vậy, điều này khiến nàng ta càng hận Khương Quán và Tống Cửu Uyên hơn.
Nếu không phải tại bọn họ thì có lẽ nàng ta cũng không cần phải đi lưu đày rồi.
Khương Quán cũng không biết mình nằm không cũng dính đạn, ngược lại nàng có chia một ít rau dại cho Tống Cửu Trì, nhưng Tống Cửu Ly thì không có.
Nàng ta chỉ đành nhìn bọn họ ăn với vẻ thèm khát, trong đáy lòng lại chậm rãi dâng lên một loại cảm giác mang tên xót xa ân hận.
“Đã biết sai chưa?”
Tống đại nương tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói với Tống Cửu Ly: “Quán Quán một lòng nghĩ cho nhà chúng ta, ở loại thời điểm này ngươi không thể cư xử có chừng mực một chút được sao?”
“Nương!”
Tống Cửu Ly lại mím môi với vẻ tủi thân, đi đến trước mặt Khương Quán với vẻ dưỡn dẹo: “Xin lỗi, ta… ta có thể mượn nồi của ngươi được không?”
Nàng ta thật sự không tiện há mồm đòi thức ăn, nói xong từ mượn này mà đốt ngón tay đã bị siết đến hơi trắng bệch.
“Được chứ, ngươi tự nấu đi.”
Khương Quán cũng muốn xem đại tiểu thư chưa đụng một ngón tay vào việc gì này có thể làm nên trò trống.
Rõ ràng đã dựa theo cách của Khương Quán, bỏ thêm ít nước rồi lại bỏ ít rau dại vào nhưng Tống Cửu Ly cũng không biết tại sao rau dại của nàng ta lại nhạt thếch và khó nuốt, thậm chí còn có cả vị chát.
“Oa…”
Tống Cửu Ly ăn rau dại do chính mình nấu lại không nhịn được mà bật khóc tiếp.
Nàng ta đúng là thảm quá mà hu hu hu hu…
Sau này nàng ta cũng không dám chửi Khương Quán nữa đâu, rau dại này thật sự rất khó ăn…
Khương Quán: …
Nhìn đứa trẻ đáng thương này đi, ai kêu nàng ta tự làm tự chịu chứ.
Bà chị dâu ác độc Khương Quán trợn trắng đôi mắt xinh đẹp: “Sau khi ăn xong đừng quên rửa sạch nồi nhé.”
Tống Cửu Ly khóc càng đau lòng hơn, nhưng nàng ta cũng không dám khóc quá lớn tiếng, tránh cho quan sai ghét phiền phức sẽ đánh đập nàng ta.
“Nương, ta không biết rửa nồi.”
“Không biết thì học!”
Tống đại nương tử giống một bà mẹ kế độc ác, cũng không phải nàng ta không thương con gái mà là vì nàng ta biết, từ nay về sau cả gia đình bọn họ cũng đã không còn hạ nhân hầu hạ chăm sóc nữa rồi.
Muốn làm cái gì, muốn ăn cái gì đều phải dựa vào chính bản thân mình, con gái của nàng ta phải trưởng thành mới là chuyện tốt.
Khương Quán lạnh lùng nhìn Tống Cửu Ly thút tha thút thít thu dọn xong bát đũa, lại cầm cái nồi đến bên dòng suối nhỏ bên cạnh để rửa, nàng còn cố tình đi qua nói vài câu.
Danh sách chương