Tống Cửu Ly tức đến nghiến răng ken két, nhưng cũng vô dụng cả thôi, Khương Quán vẫn giống như không có việc gì mà xách túi đi ra khỏi khách điếm.
Lại đến lúc bắt đầu xuất phát tiếp, Khương Quán phát hiện ra đội ngũ của bọn họ cũng có thêm vài quan sai và phạm nhân đi lưu đày gia nhập.
Khỏi cần đoán cũng biết đại khái là người Trần gia, chỉ là cách có hơi xa nên tạm thời nàng cũng không tiện hỏi nhiều.
Mà lúc này, Tống đại nương tử lại lo lắng hỏi Tống Cửu Ly: “Thế nào rồi, ngươi đã xin lỗi chưa?”
“Nương, ta đã xin lỗi như lời ngươi nói rồi nhưng Khương Quán không chấp nhận!”
Tống Cửu Ly bĩu môi với vẻ tủi thân, nàng ta cảm giác những thiệt thòi phải chịu trong hai ngày này còn nhiều hơn cả mười lăm năm trước cộng lại.
Tống đại nương tử nhíu mày, hỏi trong sự nghi ngờ: “Lẽ nào do ngươi không đủ chân thành?”
“Nương, sao ngươi không nói Khương Quán nhỏ nhen đi!”
Tống Cửu Ly tức giậm chân, mẹ của nàng ta càng ngày càng thiên vị Khương Quán, làm nàng ta tức chết đi được.
Khóe môi của Tống đại nương tử giật nhẹ đầy cạn lời: “Ngươi nghĩ nương không hiểu tính cách của ngươi sao, bây giờ chúng ta đều đang dựa vào đại tẩu ngươi chống đỡ.
Ngươi cũng đừng rước thêm phiền phức cho ta, sau này xin lỗi tử tế ngay cho ta!”
Tống Cửu Ly: …
Nàng ta sắp tức đến phát điên luôn rồi, cứ cố tình hạ nhân của nhà bọn họ đều đã bị bán hết đi, mỗi ngày việc gì cũng đều phải tự mình làm, Tống Cửu Ly thật sự muốn chết mà không được.
Mà bên kia, Tống Cửu Trì đang cõng Tống Cửu Uyên, Tống Cửu Uyên thì lại ghé mắt nhìn Khương Quán đang đi bên cạnh mình, ánh mắt mang theo vẻ quan sát.
“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
Khương Quán sờ mặt mình, lẽ nào sáng nay rửa mặt chưa sạch sao? Không thể nào, nàng còn dùng cả nước sạch trong không gian để rửa cơ mà.
Tống Cửu Uyên xưa nay kiệm lời, lúc này lại không nhịn được mà mở miệng: “Cứ có cảm giác ngươi và Khương Quán trước đây khác nhau.”
Khương Quán trước đây giống một bình hoa di động, suốt ngày quanh quẩn bên cạnh hắn, nhưng đó là Khương Quán của mấy năm trước.
Mấy năm nay hắn ở biên quan, vừa trở về đã được nàng tỏ tình ngay trước mặt mọi người, sau đó còn bị hạ thuốc làm ô nhục danh tiếng của hắn, điều này khiến hắn không thể không lấy nàng.
Sau đó chính là đi lưu đày, nói ra thì sau khi bọn họ gặp lại nhau cũng chưa có cơ hội để bình tĩnh ôn hòa nói chuyện.
Vẻ mặt của Khương Quán hơi cứng ngắc, đương nhiên là khác rồi, nàng cũng có phải là nguyên chủ đâu, nhưng…
Cũng không thể nói với hắn là mình xuyên không được, Khương Quán hít một hơi thật sâu: “Trước đó ta cũng đã nói rồi, không thay đổi không được, dù sao thì ta cũng đã đoạn tuyệt tình thân với phủ thượng thư, nhà mẹ chồng lại bị lưu đày cho nên ta nhất định phải kiên cường.”
Tống Cửu Uyên: …
Cho nên nàng của trước đây đúng là kệch cỡm lố lăng còn nàng của bây giờ mới là nàng chân chính, nhưng nàng chân chính thật sự khiến người yêu mến hơn nàng của trước đây.
“Xí…”
Tống Cửu Trì đang cõng Tống Cửu Uyên xí một tiếng, hắn ta chán ghét Khương Quán từ tận đáy lòng nhưng cũng hiểu hết những đánh đổi của nàng trong hai hôm nay, cho nên cho dù vẫn không thích như xưa nhưng hắn ta cũng chưa từng mở miệng nói lời ác ý.
Mắt thấy mối quan hệ giữa Khương Quán và phòng cả càng ngày càng tốt, bây giờ thậm chí còn vừa nói vừa cười khiến lúc Thẩm Thiên quay đầu lại nhìn cũng tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Ngay khi biết được Tống Cửu Ly đi xin lỗi, cơn giận đã đạt đến đỉnh điểm: “Ly Nhi, ngươi cũng không làm sai gì cơ mà? Phải xin lỗi cũng nên là nàng ta xin lỗi chứ!”
“Nương ta kêu ta xin lỗi.”
Tống Cửu Ly thở dài, thật ra nàng ta cũng ý thức được mình không nên nói mấy lời ác độcnhư kia, dù sao thì đó cũng là vợ của đại ca nàng ta.
Chỉ là vì người đó là Khương Quán cho nên có đôi khi nàng ta không nhịn được.
“Đại bá mẫu thật quá đáng.”
Miệng Thẩm Thiên không ngừng bất bình thay Tống Cửu Ly: “Ngươi mới là nữ nhi của nàng ta, Khương Quán thì là cái thá gì?”
Tống Cửu Ly không tiếp lời, lúc này, dù nàng ta có ngu cỡ nào cũng phát hiện ra Thẩm Thiên không mang ý tốt vì thế cũng chỉ nhếch miệng cười.
Lại đến lúc bắt đầu xuất phát tiếp, Khương Quán phát hiện ra đội ngũ của bọn họ cũng có thêm vài quan sai và phạm nhân đi lưu đày gia nhập.
Khỏi cần đoán cũng biết đại khái là người Trần gia, chỉ là cách có hơi xa nên tạm thời nàng cũng không tiện hỏi nhiều.
Mà lúc này, Tống đại nương tử lại lo lắng hỏi Tống Cửu Ly: “Thế nào rồi, ngươi đã xin lỗi chưa?”
“Nương, ta đã xin lỗi như lời ngươi nói rồi nhưng Khương Quán không chấp nhận!”
Tống Cửu Ly bĩu môi với vẻ tủi thân, nàng ta cảm giác những thiệt thòi phải chịu trong hai ngày này còn nhiều hơn cả mười lăm năm trước cộng lại.
Tống đại nương tử nhíu mày, hỏi trong sự nghi ngờ: “Lẽ nào do ngươi không đủ chân thành?”
“Nương, sao ngươi không nói Khương Quán nhỏ nhen đi!”
Tống Cửu Ly tức giậm chân, mẹ của nàng ta càng ngày càng thiên vị Khương Quán, làm nàng ta tức chết đi được.
Khóe môi của Tống đại nương tử giật nhẹ đầy cạn lời: “Ngươi nghĩ nương không hiểu tính cách của ngươi sao, bây giờ chúng ta đều đang dựa vào đại tẩu ngươi chống đỡ.
Ngươi cũng đừng rước thêm phiền phức cho ta, sau này xin lỗi tử tế ngay cho ta!”
Tống Cửu Ly: …
Nàng ta sắp tức đến phát điên luôn rồi, cứ cố tình hạ nhân của nhà bọn họ đều đã bị bán hết đi, mỗi ngày việc gì cũng đều phải tự mình làm, Tống Cửu Ly thật sự muốn chết mà không được.
Mà bên kia, Tống Cửu Trì đang cõng Tống Cửu Uyên, Tống Cửu Uyên thì lại ghé mắt nhìn Khương Quán đang đi bên cạnh mình, ánh mắt mang theo vẻ quan sát.
“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
Khương Quán sờ mặt mình, lẽ nào sáng nay rửa mặt chưa sạch sao? Không thể nào, nàng còn dùng cả nước sạch trong không gian để rửa cơ mà.
Tống Cửu Uyên xưa nay kiệm lời, lúc này lại không nhịn được mà mở miệng: “Cứ có cảm giác ngươi và Khương Quán trước đây khác nhau.”
Khương Quán trước đây giống một bình hoa di động, suốt ngày quanh quẩn bên cạnh hắn, nhưng đó là Khương Quán của mấy năm trước.
Mấy năm nay hắn ở biên quan, vừa trở về đã được nàng tỏ tình ngay trước mặt mọi người, sau đó còn bị hạ thuốc làm ô nhục danh tiếng của hắn, điều này khiến hắn không thể không lấy nàng.
Sau đó chính là đi lưu đày, nói ra thì sau khi bọn họ gặp lại nhau cũng chưa có cơ hội để bình tĩnh ôn hòa nói chuyện.
Vẻ mặt của Khương Quán hơi cứng ngắc, đương nhiên là khác rồi, nàng cũng có phải là nguyên chủ đâu, nhưng…
Cũng không thể nói với hắn là mình xuyên không được, Khương Quán hít một hơi thật sâu: “Trước đó ta cũng đã nói rồi, không thay đổi không được, dù sao thì ta cũng đã đoạn tuyệt tình thân với phủ thượng thư, nhà mẹ chồng lại bị lưu đày cho nên ta nhất định phải kiên cường.”
Tống Cửu Uyên: …
Cho nên nàng của trước đây đúng là kệch cỡm lố lăng còn nàng của bây giờ mới là nàng chân chính, nhưng nàng chân chính thật sự khiến người yêu mến hơn nàng của trước đây.
“Xí…”
Tống Cửu Trì đang cõng Tống Cửu Uyên xí một tiếng, hắn ta chán ghét Khương Quán từ tận đáy lòng nhưng cũng hiểu hết những đánh đổi của nàng trong hai hôm nay, cho nên cho dù vẫn không thích như xưa nhưng hắn ta cũng chưa từng mở miệng nói lời ác ý.
Mắt thấy mối quan hệ giữa Khương Quán và phòng cả càng ngày càng tốt, bây giờ thậm chí còn vừa nói vừa cười khiến lúc Thẩm Thiên quay đầu lại nhìn cũng tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Ngay khi biết được Tống Cửu Ly đi xin lỗi, cơn giận đã đạt đến đỉnh điểm: “Ly Nhi, ngươi cũng không làm sai gì cơ mà? Phải xin lỗi cũng nên là nàng ta xin lỗi chứ!”
“Nương ta kêu ta xin lỗi.”
Tống Cửu Ly thở dài, thật ra nàng ta cũng ý thức được mình không nên nói mấy lời ác độcnhư kia, dù sao thì đó cũng là vợ của đại ca nàng ta.
Chỉ là vì người đó là Khương Quán cho nên có đôi khi nàng ta không nhịn được.
“Đại bá mẫu thật quá đáng.”
Miệng Thẩm Thiên không ngừng bất bình thay Tống Cửu Ly: “Ngươi mới là nữ nhi của nàng ta, Khương Quán thì là cái thá gì?”
Tống Cửu Ly không tiếp lời, lúc này, dù nàng ta có ngu cỡ nào cũng phát hiện ra Thẩm Thiên không mang ý tốt vì thế cũng chỉ nhếch miệng cười.
Danh sách chương