“Đúng đúng đúng, nàng ta quả thật không có tư cách để khoa trương như vậy.”

Thẩm Thiên đảo tròng mắt như bi, lại đè thấp thanh âm than thở với Tống Cửu Ly: “Nhưng ai kêu nàng ta cứu được quan sai người ta chứ, bây giờ quan sai cũng bao dung với nàng ta hơn chúng ta cho nên chúng ta không thể gây sự trực tiếp với nàng ta được.”

“Nàng ta chỉ may mắn mà thôi.” Tống Cửu Ly bĩu môi, trong đầu vẫn là hình tượng từ thời Khương Quán không cần thể diện bám riết lấy đại ca của nàng ta.

Trong lòng Thẩm Thiên cũng oán trách: “Đúng là như vậy nhưng quan sai người ta lại không cảm thấy thế đâu.”

Tống Cửu Ly im lặng, thật ra thì nàng ta cũng biết, quan sai đối xử tốt với Khương Quán cũng sẽ có lợi đối với phòng cả bọn họ.

Không dụ dỗ được Tống Cửu Ly khiến trong lòng Thẩm Thiên tức giận, thầm chửi cô ta đúng là đáng kiếp, nhưng ngoài mặt vẫn thân thiết nói: “Ly Nhi, tuy rằng chúng ta đã chia nhà nhưng tốt xấu gì thì ta cũng là đường tẩu của ngươi, nếu có chỗ nào cần thì ngươi cứ thoải mái nói với ta nhé.

Dù sao thì ta vẫn luôn chướng mắt Khương Quán, không sợ đắc tội với nàng ta.”

“Ừm.” Tống Cửu Ly thấp giọng đáp một tiếng, tròng mắt lại liếc thoáng qua Khương Quán đang nói chuyện với mẹ nàng ta, tâm trạng trong lòng rất phức tạp.

Cho dù có oán hận Khương Quán nhưng thật ra cô ta cũng không ngu cho lắm, cho dù lúc này Thẩm Thiên đang khuyên cô ta nhưng chắc chắn cũng sẽ không có lòng tốt đơn thuần gì ở đây hết, cho nên nàng ta cũng không hứa hẹn gì với Thẩm Thiên cả.

Điều này khiến Thẩm Thiên tức không chịu được nhưng cũng không thể công khai châm ngòi ly gián, xem ra chỉ có thể tiến dần từng bước thôi vậy.

Đêm nay bọn họ khá là may mắn, trước khi trời tối kịp tới một khách điếm bên ngoài thành, Nhậm Bang đi vào trao đổi một phen trước sau đó lại đi ra nói với mọi người: “Giường chung nằm ghép, mỗi người năm đồng một đêm, các ngươi tự trả đi!”

Về phần quan sai bọn họ hiển nhiên sẽ ở trong phòng rồi, mọi người cũng không dám có ý kiến gì khác mà nháo nhào móc ngân lượng ra.

Lúc này chỉ vừa mới đi lưu đày cho nên suy cho cùng trên người bọn họ đều có một ít tiền, ngoại trừ phòng cả bọn họ.

Dù sao thì lúc bị bắt đi lưu đày, phòng cả cũng không có bất cứ người thân họ hàng nào tới đưa tiễn, điều này khiến Tống đại nương tử có hơi sầu lo.



Thẩm Thiên lại cố tình hỏi: “Quan gia, thế nếu không trả được tiền thì phải làm sao?”

“Vậy thì ngủ ở chuồng trâu.” Nhậm Bang đáp lại một câu chắc nịch, xưa nay hắn ta vẫn luôn công bằng, đối với Khương Quán đã được tính là nhắm một mắt, mở một mắt rồi.

“Khương tỷ tỷ, ta trả giúp các ngươi cho.”

Trong lòng Tiểu Đặng rất biết ơn Khương Quán nhưng Khương Quán cũng hiểu rõ không thể lợi dụng ân tình để trục lợi cho bản thân mãi được, vì thế nàng vừa cười vừa lắc đầu: “Cảm ơn Tiểu Đặng, nhưng chúng ta có thể tự trả được.”

Nói xong, nàng móc một mẩu bạc vụn từ trong búi tóc ra ngay trước mặt mọi người.

Mọi người: !

Bọn họ đều không ngờ nàng còn biết giấu bạc như thế, vậy mà lại giấu luôn trong mái tóc đang búi kia.

Bộ tóc của nàng là hộp nữ trang sao? Ngay cả Tống đại nương tử và Tống Cửu Ly cũng trừng to mắt đầy kinh ngạc, quả thật không tài nào tưởng tượng ra được.

Thẩm Thiên thì tức đến suýt méo mặt, vốn còn tính xem trò cười của Khương Quán nhưng kết quả tên hề lại chính là bản thân nàng ta?

Bạc vụn đổi thành tiền đồng, Khương Quán thuận lợi giao nộp phí qua đêm cho một nhà năm người bọn họ, chỉ là tình hình giường ghép này khiến nàng suýt chút nữa thì nôn.

Giường ghép vừa vặn có hai dãy, một dãy là mười hố đất liên tiếp, trên hố đặt những chiếc chăn bẩn thỉu, đại khái đã rất lâu rồi chưa có người dọn dẹp qua.

Chiếc chăn đó còn tản ra một mùi rất thối, không nói Khương Quán mà mấy người đã quen sống an nhàn sung sướng này làm sao có thể đắp cái chăn này được chứ, ngay lập tức mặt mũi người nào cũng xanh mét.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện