Nghĩ như vậy, Khương Quán cũng không ngủ nữa mà ngồi bên cạnh đống lửa, nhân lúc mọi người đang ngủ say mà chọc vỡ mụn nước ở chân, tiếp đó lấy một ít thuốc mỡ trong không gian bôi lên.
Sau đó nàng mới yên tâm nhắm mắt lại nghỉ ngơi, ngày hôm sau nàng bị đám quan binh đánh thức dậy.
“Xuất phát, xuất phát, dậy hết ngay cho ta, không được phép lười biếng!”
Trước đây, mấy người này đều là người đã quen ăn sung mặc sướng, không thể nào chịu đựng được sự chênh lệch này, cho nên lúc này vẫn còn mơ mơ màng màng muốn nghỉ ngơi thêm một lúc.
Kết quả Nhậm Bang cầm roi quất mạnh lên vách tường đá một cái: “Nếu ai dám làm chậm trễ thời gian của lão tử thì đừng trách lão tử không khách sáo!”
Tiếng chiếc roi quất lên vách tường dọa sợ một đám người đang ngủ ngon run như cầy sấy, bọn họ giật nảy mình, không ai dám tham ngủ nữa.
Thậm chí cả Tống Cửu Trì cũng nhảy bật dậy, lúc này mới cảm thấy cơ thể mình đau như bị nghiền nát vậy, thật ra không chỉ hắn mà đám người có mặt ở đây đều thấy đau nhức người không chịu được.
Tống Cửu Ly dụi mắt khóc nức nở: “Nương, cả người ta đau quá.”
Đại tiểu thư yểu điệu lần đầu tiên chịu khổ như vậy nhưng Tống đại nương tử cũng không có cách nào khác, chỉ có thể nhẹ giọng an ủi nàng ta.
Ngược lại là Tống Cửu Uyên, rõ ràng là người bị thương nặng nhất nhưng hắn lại là người kiên cường nhất, từ đầu đến cuối đều không kêu một tiếng nào, nói thật thì từ tận đáy lòng Khương Quán cũng rất khâm phục người kiên cường như thế.
Bữa sáng mỗi người được một cái bánh bao hấp đen thui, nuốt vào mà muốn tắc cả họng, nhưng đám người đã trải qua ngày hôm qua cũng không dám than thở nữa mà chỉ đành lặng lẽ nhận lấy.
Nhưng người trong tay vẫn còn ít tiền bạc lại ghét bỏ, không muốn ăn, ví dụ như Thẩm Thiên. Nàng ta hoàn toàn không ăn cái bánh bao hấp này mà lấy lương khô mẹ nàng ta đã chuẩn bị cho mình từ trong bọc hàng ra.
Kết quả vừa mới lấy ra chia cho Tống Thần và đám người phòng hai thì đã bị lão phu nhân dùng thân phận ép chia cho phòng ba.
Tổng cộng chỉ có nhiêu đây lương khô mà thôi, nhiều người ăn như thế, cuối cùng cũng không còn lại một tí nào cả, điều này cũng khiến Thẩm Thiên tức điên lên được.
Ngược lại là phía bên phòng cả, bọn họ vẫn nhai bánh bao hấp khó khăn như cũ, cho dù trong không gian có đồ ăn ngon nhưng Khương Quán cũng không ghét bỏ gì thứ này.
Dù sao thì trước khi kích phát dị năng ở kiếp trước, có khổ gì mà nàng chưa từng chịu qua đâu.
Xuất phát tiếp tục lên đường, rõ ràng Khương Quán cảm giác được loại ánh mắt theo dõi người kia đã biến mất, nàng đoán là người của cẩu hoàng đế đã rút lui trước.
Tống Cửu Trì vẫn cõng Tống Cửu Uyên như cũ, có thể nhìn ra được thiếu niên gầy yếu vẫn luôn kiên cường chống đỡ.
Tóm lại là chuyện chia nhà ngày hôm qua đã cho Tống Cửu Trì sáng mắt ra rồi, bây giờ nhà bọn họ ngoại trừ đại ca ra thì chỉ có mình hắn ta là nam nhân, hắn ta không cõng thì ai cõng? Khương Quán đi rồi lại đi, sau đó phát hiện ra ven đường có thảo dược mọc hoang dã, nàng vội vàng cúi người nhặt, còn lén lút thuận tiện ném vào không gian, sau này nếu có thể trồng thì không gian của mình cũng có rồi.
Nhìn thấy nàng vừa đi vừa hái, Tống Cửu Ly lập tức nói với vẻ ghét bỏ: “Sao cái gì ngươi cũng hái hết trơn vậy, không phải định ăn cỏ dại đấy chứ?”
Trong lòng nàng ta oán trách Khương Quán, nếu không phải vì nàng thì nói không chừng hôm qua phòng cả cũng đã không phải ra ở riêng như thế.
Nói không chừng hôm nay nàng ta cũng có thể nhận được một ít lương khô từ chỗ Thẩm Thiên rồi.
Nghe vậy, Tống Cửu Trì cũng liếc mắt nhìn Khương Quán, trong mắt là vẻ chán ghét vô vàn, nàng không nghĩ nên giúp mọi người thế nào mà lại đi hái rau dại?
“Ngươi bớt nói lung tung đi, đại tẩu ngươi làm như thế chắc chắn có dụng ý của nàng ấy.”
Trải qua một ngày, ấn tượng của Tống đại nương tử về Khương Quán đã thay đổi cho nên hiển nhiên thái độ đối với nàng cũng xuất hiện sự thay đổi to lớn.
Sau đó nàng mới yên tâm nhắm mắt lại nghỉ ngơi, ngày hôm sau nàng bị đám quan binh đánh thức dậy.
“Xuất phát, xuất phát, dậy hết ngay cho ta, không được phép lười biếng!”
Trước đây, mấy người này đều là người đã quen ăn sung mặc sướng, không thể nào chịu đựng được sự chênh lệch này, cho nên lúc này vẫn còn mơ mơ màng màng muốn nghỉ ngơi thêm một lúc.
Kết quả Nhậm Bang cầm roi quất mạnh lên vách tường đá một cái: “Nếu ai dám làm chậm trễ thời gian của lão tử thì đừng trách lão tử không khách sáo!”
Tiếng chiếc roi quất lên vách tường dọa sợ một đám người đang ngủ ngon run như cầy sấy, bọn họ giật nảy mình, không ai dám tham ngủ nữa.
Thậm chí cả Tống Cửu Trì cũng nhảy bật dậy, lúc này mới cảm thấy cơ thể mình đau như bị nghiền nát vậy, thật ra không chỉ hắn mà đám người có mặt ở đây đều thấy đau nhức người không chịu được.
Tống Cửu Ly dụi mắt khóc nức nở: “Nương, cả người ta đau quá.”
Đại tiểu thư yểu điệu lần đầu tiên chịu khổ như vậy nhưng Tống đại nương tử cũng không có cách nào khác, chỉ có thể nhẹ giọng an ủi nàng ta.
Ngược lại là Tống Cửu Uyên, rõ ràng là người bị thương nặng nhất nhưng hắn lại là người kiên cường nhất, từ đầu đến cuối đều không kêu một tiếng nào, nói thật thì từ tận đáy lòng Khương Quán cũng rất khâm phục người kiên cường như thế.
Bữa sáng mỗi người được một cái bánh bao hấp đen thui, nuốt vào mà muốn tắc cả họng, nhưng đám người đã trải qua ngày hôm qua cũng không dám than thở nữa mà chỉ đành lặng lẽ nhận lấy.
Nhưng người trong tay vẫn còn ít tiền bạc lại ghét bỏ, không muốn ăn, ví dụ như Thẩm Thiên. Nàng ta hoàn toàn không ăn cái bánh bao hấp này mà lấy lương khô mẹ nàng ta đã chuẩn bị cho mình từ trong bọc hàng ra.
Kết quả vừa mới lấy ra chia cho Tống Thần và đám người phòng hai thì đã bị lão phu nhân dùng thân phận ép chia cho phòng ba.
Tổng cộng chỉ có nhiêu đây lương khô mà thôi, nhiều người ăn như thế, cuối cùng cũng không còn lại một tí nào cả, điều này cũng khiến Thẩm Thiên tức điên lên được.
Ngược lại là phía bên phòng cả, bọn họ vẫn nhai bánh bao hấp khó khăn như cũ, cho dù trong không gian có đồ ăn ngon nhưng Khương Quán cũng không ghét bỏ gì thứ này.
Dù sao thì trước khi kích phát dị năng ở kiếp trước, có khổ gì mà nàng chưa từng chịu qua đâu.
Xuất phát tiếp tục lên đường, rõ ràng Khương Quán cảm giác được loại ánh mắt theo dõi người kia đã biến mất, nàng đoán là người của cẩu hoàng đế đã rút lui trước.
Tống Cửu Trì vẫn cõng Tống Cửu Uyên như cũ, có thể nhìn ra được thiếu niên gầy yếu vẫn luôn kiên cường chống đỡ.
Tóm lại là chuyện chia nhà ngày hôm qua đã cho Tống Cửu Trì sáng mắt ra rồi, bây giờ nhà bọn họ ngoại trừ đại ca ra thì chỉ có mình hắn ta là nam nhân, hắn ta không cõng thì ai cõng? Khương Quán đi rồi lại đi, sau đó phát hiện ra ven đường có thảo dược mọc hoang dã, nàng vội vàng cúi người nhặt, còn lén lút thuận tiện ném vào không gian, sau này nếu có thể trồng thì không gian của mình cũng có rồi.
Nhìn thấy nàng vừa đi vừa hái, Tống Cửu Ly lập tức nói với vẻ ghét bỏ: “Sao cái gì ngươi cũng hái hết trơn vậy, không phải định ăn cỏ dại đấy chứ?”
Trong lòng nàng ta oán trách Khương Quán, nếu không phải vì nàng thì nói không chừng hôm qua phòng cả cũng đã không phải ra ở riêng như thế.
Nói không chừng hôm nay nàng ta cũng có thể nhận được một ít lương khô từ chỗ Thẩm Thiên rồi.
Nghe vậy, Tống Cửu Trì cũng liếc mắt nhìn Khương Quán, trong mắt là vẻ chán ghét vô vàn, nàng không nghĩ nên giúp mọi người thế nào mà lại đi hái rau dại?
“Ngươi bớt nói lung tung đi, đại tẩu ngươi làm như thế chắc chắn có dụng ý của nàng ấy.”
Trải qua một ngày, ấn tượng của Tống đại nương tử về Khương Quán đã thay đổi cho nên hiển nhiên thái độ đối với nàng cũng xuất hiện sự thay đổi to lớn.
Danh sách chương