“Con có quyển gì thế?” Rufus tò mò hỏi khi anh ngồi xuống bên cạnh giường con gái, để chúc nó ngủ ngon.

Holly rời mắt khỏi quyển sách nó đang mê mải đọc, ngước lên nhìn anh. “Đây là một quyển sách nói về ngựa. Hôm nay cô Gabriella mua nó cho con làm quà, cô ấy nói vì con là một cô bé rất ngoan khi bố đi vắng. Cô nói cô nghĩ con có thể đọc về cách chăm sóc cho một con ngựa con trước khi con xin bố mua cho con ,” nó ngượng nghịu thổ lộ.

Rufus tròn mắt. “Thật à?” anh chậm chạp hỏi.

“Vâng.” Con gái anh gật đầu, rõ ràng đang rất nóng lòng quay lại với quyển sách. “Gabriella nói cô đã có những buổi tập cưỡi ngựa khi cô ở đây lúc còn nhỏ, và nếu con thích cô có thể thu xếp cho con vài buổi tập ở chuồng ngựa mà cô tập hồi trước.”

“Thật à?” Rufus bối rối, nhận ra anh vừa vô thức lặp lại lời nói của chính mình, nhưng anh không thể làm gì khác trong trường hợp này.

Việc Gabriella đã mất thời gian đi chọn một quyển sách cho Holly đúng chủ đề nó đang quan tâm đã đủ làm anh ngạc nhiên, nhưng việc cô đề nghị để cô sắp xếp buổi tập cưỡi ngựa cho Holly còn làm anh ngạc nhiên hơn. Điều đó vượt quá cái mà anh chờ đợi từ cuộc thương lượng của họ!

“Vâng” con gái anh cũng nhắc lại chính lời nó. “”Khi cô nói với bố về chuyện đó, dĩ nhiên,” nó hấp tấp thêm. “Con có thể tập cưỡi ngựa không hả bố? Gabriella nói cô sẽ cô xếp buổi tập vào sáng Chủ nhật nếu bố đòng ý.”

Gabriella làm thế này…Gabriella nói thế kia…

Nó trái ngược hoàn toàn với cách Holly nghĩ về Gabriella chín ngày trước…

Nhưng cũng có thể là do chính Holly đã thay đổi. Nhất định là thế. Và thay đổi theo chiều hướng tốt.

Nhưng thái đọ cua Gabriella mới là ẩn số với anh. Nhận thấy anh không mua quà cho Holly ở New York, cô đã mua cho con gái anh quà để thay vào, vì con bé đã là một “cô gái ngoan” trong khi anh đi vắng. Đó chính là cách thưởng cho một cô bé hơn là dỗ dành nó bằng cách mua quà cho nó mỗi khi nó nóng giận, như những lần trước anh vẫn làm.

Gabriella có vẻ như biết nhiều về cách giáo dục một cô con gái bé hơn anh.

“Bô không thấy có lý do gì để nói không cả , búp bê của bố ạ.” Anh nghiêng người về phía trước để hôn lên trán con gái, lảo đảo xuýt ngã khi con bé giơ tay ôm lấy cô anh níu xuống.

“Ôi, cám ơn bố! cám ơn bố!” Mắt nó sáng lên vì vui thích khi nó nằm lại trên gối. “Gabriella nói cô sẽ lái xe đưa con đến chuồng ngựa nếu bố nói đồng ý.”

“Gabriella thật tốt bụng.” Anh gật đầu. “Có lẽ để bố lái xe cho.”

“Thật hả bố?” Mặt Holly sáng lên vì kích động.

Tại sao lại không cơ chứ? Anh thỉnh thoảng vẫn đưa Holly ra công viên, cả đén nhà hát nếu chương trình phù hợp với nó, nhưng anh không nhớ lần cuối cùng nó nhìn kích động đén vậy.

“Bố sẽ nói với Gabriella về chuyện đó,” anh hứa, đứng lên. “Đừng đọc lâu quá,” anh trìu mến nói thêm khi đi ra cửa.

Holly gật đầu. “Gabriella nói con chi được đọc đến tàm giờ thôi, nếu không con sẽ quá mệt để đi học sáng mai.”

Rufus thậm chí còn thấy khó hiểu hơn lúc nãy. “Dì nói đúng đấy,” anh đồng ý, hơi ngạc nhiên.

“Con__con nghĩ con đã sai khi với Gabriella.” Holly nói nhỏ tý. “Con__ Cô rất dễ thương.”

Đúng vậy, cô rất dễ thương, Rufus tư lự. Và có thể, chỉ có thể thôi, anh đã nghĩ sai về Gabriella…? Đã đến lúc anh và cô phải nói chuyện nghiêm túc.

“Bố có thể nói với cô về việc con học cưỡi ngựa khi cô về không bố?” Holly băn khoăn nhắc bố.

“Khi cô về à?” anh chậm chạp nhắc lại.

Holly gật đầu. “Cô vừa ra ngoài ngay trước khi bố đi làm về.”

Gabriella ra ngoài rồi à? Nhưng sáng nay cô đã nói với anh cô sẽ ăn tối ở nhà mà…

“Cô có nói khi nào cô về không?” anh hỏi nhẹ nhàng.

Holly lắc đầu. “Một lúc nữa.”

“Cô có nói cô đi đâu không?” Rufus bắt đầu mất kiên nhẫn, vì anh muốn thấy cô trong bữa tối. Anh đã mong ngóng được ăn tối với cô hôm nay.

“Cô đi có việc.” Con gái anh nhún vai.

“Được rồi, búp bê.” Anh gật đầu. “Chúc con ngủ ngon nhé.”

“Con yêu Bố.” con bé mỉm cười.

“Bố cũng yêu con, Holly.” Anh nghiêm nghị trả lơì nó.

Anh không bao giờ do dự khi thể hiện tình yêu với con gái, nhưng tình cảm của anh với Gabriella thì vẫn còn là điều bí ẩn.

Như Gabriella cũng đang có vẻ…

“Em đi đâu đấy?’

Gabriella cứng người khi nghe tiếng Rufus khi cô đang đứng giữa cầu thang, cô quay lại để thấy Rufus đã đứng ở ngoài phòng khách và đang nhìn lên cô.

Lúc đó đã mười một giờ, và cô nghĩ __ Hy vọng __mọi người __ đặc biệt là Rufus! __ đã lên giường đi ngủ. Sự im lặng của căn nhà khi cô mở cửa bước vào làm cô tưởng họ đã ngủ rồi.

Không may mắn thế!

Rufus nhìn dễ sợ và kín như bưng dưới ánh sáng mờ mờ toả ra từ ngọn đèn nhỏ hãy còn bật ở phòng ngoài bây giờ nhìn có vẻ rộng hơn bao giờ hết, mặt anh nhìn trống rỗng và tối sầm, mái tóc anh sáng như được mạ vàng khi anh nhìn cô.

“Anh nghĩ sáng nay em nói em sẽ về ăn tối nay cơ mà,’ anh hỏi cô cụt lủn.

“Không phải anh đang đợi em đấy chứ, Rufus?” cô giễu cợt.

“Vừa mới thôi,” anh trả lời cộc lốc. “Anh co việc phải làm trong phòng, và vừa nghe thấy tiếng em về.”

“Kế hoạch thay đổi.” Cô nhún vai. “Em đi gặp mấy người bạn.”

Thật ra, ý nghĩ phải ngồi ăn tối cùng Rufus sau những điều cô biết khi gọi điện cho David Brewster làm cô thấy buồn nôn.

“Đừng có vẻ chê bai như vậy, Rufus.” Cô cười chế giễu khi thấy phản ứng khó chịu của anh. “Em cũng có bạn, anh biết đấy! Và trong đó không có Toby nếu đấy là điều anh nghĩ.’ Cô nói nhanh.

Miệng anh cong lên. “Anh chắc chắn em có nhiều bạn khác ngoài Toby. Anh không có ý nói em không có.”

Gabriella liếc anh ngờ vực. “Đúng vậy. Và tất cả những người bạn em gặp tôi nay đều là phụ nữ.” Cô khẳng định với anh vẻ đề phòng. “Em có thể cho anh số điện thoại của họ nếu anh muốn gọi họ để kiểm tra!”

Đêm nay cô cố ý thách thức anh, Rufus giận dữ nhận ra. Anh tự hỏi không biết lý do của nó là gì.

Họ đã có vẻ như một cặp vợ chồng bình thường sáng nay khi họ dễ dàng nói chuyện trong bữa sáng. Và anh có thể nhận thấy những thay đổi của Holly do cô tạo ra, và cô đã mất nhiều thời gian và nỗ lực cho con gái anh.

Vậy tại sao một lần nữa cô lại cố dựng lên một cuộc tranh cãi giữa họ?

“Anh không muốn kiểm tra em, Gabriella,’ Anh nhẹ nhàng xoa dịu. “Anh chỉ nói lên sự thất vọng của anh khi không thấy em ăn tối ở nhà, vậy thôi.”

Gabriella nhìn anh miệt thị. “Em đoán thế!”

Tại sao cô lại phòng thủ như vậy, trời mới biết? Tốt thôi, vậy cô đã thay dổi kế hoạch và ra ngoài tối nay thay vì ăn tối cùng anh, nhưng chắc chắn anh mới là người bị trái ý chứ không phải cô, đúng không? Thêm nữa, đây là buổi tối đầu tiên anh ở nhà sau khi đi xa cả tuần.

Và anh có vẻ rất rất giống một người yêu đang nổi cơn ghen hơn là một người chồng bị gán ghép vào cô, anh rầu rĩ nhận ra.

“Xuống đây uống với anh một ly đã, Gabriella,’ anh khàn khàn mời mọc.

Gabriella nhìn xuống anh một lúc vẻ dò xét , ngạc nhiên tự hỏi lý do của lời mời. Họ chỉ vừa mới bắt đầu làm bạn, vậy có lý do gì để họ ngồi uống với nhau vài ly trong một căn phòng ấm cúng?

Cô nhướng mày khi nghĩ ra câu trả lời. “Em không có tâm trạng để chơi trò chơi tình dục tối nay đâu, Rufus.” Cô gay gắt xua đuổi anh.

“Không có tâm trạng cho__Quỷ thật, Gabriella,” anh mất kiên nhẫn. “Anh đã lần nào đề cập gì đến việc ngủ với em tối nay chưa, Gabriella?” Anh quắc mắt.

Chưa, anh chưa. Nhưng cô không thể nghĩ ra lý do tại sao anh muốn phí thời gian với cô lúc mười một giờ đêm như thế này.

Cô cười buồn bã. “Chúng ta không thường nói về chuyện đó__chúng ta chỉ làm nó thôi!”

Anh khẽ cau mày. “Em vẫn đang bực mình với anh vì đêm qua. Anh nghĩ anh đã giải thích với em lý do anh ở trên giường với em__”

“Tại sao em lại phải bực mình vì anh xâm phạm giường của em, giấc mơ của em mà không được mời cơ chứ?” Bàn tay cô nắm chặt tay vịn cầu thang.

Nó chẳng đi đến đâu cả, Rufus nản lòng nghĩ. Lời đề nghị chia sẻ với nhau một ly rượu đã thành ra như thế này đây, mà anh chẳng có ẩn ý gì cả.

Mặc dù anh có thể hiểu tại sao Gabriella lại liên hệ ngay tới sex…

Trong mối quan hệ của họ__ngoại trừ lần ở Marjorca!__ anh luôn là người khởi xướng tất cả những lần họ làm tình với nhau, Gabriella luôn là người đáp lại__đến làm anh mất trí__nhưng chưa bao giờ cô có cử chỉ khêu gợi trước.

“Em nghĩ sao nếu chúng ta thoả thuận sẽ chỉ làm tình với nhau lần tới nếu em mời anh?” anh đề nghị một cách hài hước.

Mắt cô mở to trước khi nheo lại nghi ngờ. “Anh sẽ giữ lời hứa chứ?”

Cô nghĩ anh là loại đàn ông nào vậy?

Một thằng đàn ông không thế giữ tay ở xa cô vài tiếng đòng hồ, anh chính là loại ấy!

Nhưng đó là vì__

Vì cái gì?

Anh không chắc…

Anh đã sống không có tình yêu quá lâu nên giờ anh không chắc anh có hể nhận ra nó ngay được!

Anh chỉ biết anh muốn Gabriella. Luôn luôn. Anh cũng biết anh thích mọi thứ ở cô, kể cả tính hăm hở của cô, tính quạu quọ của cô. Anh cũng thích thú khi nhìn ngắm cô; cô là người phụ nữ đẹp nhất anh từng gặp.

Anh có đủ lý do để nghi ngờ cô.

Nhưng anh có không?

Đấy là điều làm anh phân vân…

Và cho đến khi anh tin tưởng cô, thì tốt hơn cho cả hai nếu họ không bị rơi vào tình trạng mù quáng vì sự hấp dẫn nhục thế mà họ không thể kìm nén mõi khi họ có cơ hội ở với nhau một mình.

“Đựơc, anh sẽ giữ lời hứa.” Anh khe khắt đồng ý. “Bây giờ em sẽ xuống ngồi uống với anh chứ?” anh nôn nóng thêm,đã bắt đầu cảm thấy đau đớn vì sợ cô từ chối. Chỉ nhìn Gabriella không thôi cũng làm anh bừng bừng thềm muốn, cô đang mặc quần denim bó chặt lấy mông cô cùng áo tee shirt đen phủ sát bộ ngực trần của cô.

Rõ ràng nếu anh muốn giữ lời hứa thì tốt hơn hết anh nên nhảy vào tắm nước lạnh thật lâu!

Cô có nên xuông uống vói anh không? Gabriella phân vân. Mục đích thực của anh là gì, xé toạc lòng tự trọng của cô một cách đau đớn khi cô tự lao vào vòng tay anh?

“Lúc nãy Holly kể với anh em đề nghị đưa nó đi học cưỡi ngựa phải không?” Rufus nhẹ giọng hỏi cô.

À, anh muốn nói chuyện về con gái anh. Đấy lại là chuyện khác.

“Một ly brandy nhỏ thì được.” Cô nới lỏng những ngón tay đang nắm chặt tay vịn cầu thang, quay người bước xuông.

Cô chẳng tự tin chút nào khi hai người bọn họ ngồi gọn lỏn trong căn phòng sinh hoạt chung ấm cúng, càng lúc càng cảm nhận hiện diện của Rufus khi anh ngỗi xuống ghé bành đối diện cô. cảm nhận súc mạnh của cánh tay anh dưới lớp áo tee shirt trắng, của đôi chân dài của anh giấu dưới quần denim đang duỗi ra phía trước khi anh thư giãn dựa lưng vào ghế. của bàn tay gợi cảm của anh đang cầm ly brandy.

Đôi bàn tay mà cô thích cảm giác nó vuốt ve cô khi anh đưa cô__

Trời!

Họ đã thoả thuận nếu có mối quan hệ thân xác nào giữa họ thì nó sẽ đến từ phía cô, và chỉ sau khi đạt được thoả thuận đó có mười phút, cô đã quá muốn anh đến nỗi không thế nghĩ về bất cứ một việc gì khác!

Cô xuay xoay rượu trong ly trước khi nhấp một ngụm, giờ thì cô đang cảm thấy một sức nóng khác tràn ngập trong khi rượu ngấm dần trong dạ dày trống rỗng của cô.

Cô đã hẹn hai cô bạn gặp nhau để uống chút vang nhưng cô vẫn chưa ăn gì từ sáng đến giờ. Bây giò thêm ly Brandy này nữa thì quá nhiều và có thể Rufus sẽ phải vác cô lên vai và mang cô về giường trong trạng thái bất tỉnh mất!

“Anh vừa nói đến việc đưa Holly đi học cưỡi ngựa à?” cô nhắc, cẩn trọng đặt ly brandy xuống bàn, không có ý định uống thêm nữa.

“Đúng thế,’ Rufus nhìn cô qua cặp mắt nhắm hờ, nhưng suy nghĩ của anh, như thường lệ, rất khó đoán. “Con bé nói em định lái xe đưa nó đen chuồng ngựa mà hồi trước em đã học phải không?”

“Nếu anh đồng ý, tất nhiên.” Cô gật đầu. “Em chưa bao giờ có ý định dùng xe cả khi ở Pháp và bây giờ ở London, nhưng em biết lái, và em chắc ở đây thể nào cũng có vài cái mà em có thể mượn để dùng buổi sáng.”

“Anh không hỏi em làm thế nào để đưa con bé đến đấy, Gabriella,’ anh chậm rãi nói vẻ buồn bã.

“Vậy anh muốn hỏi gì?” Cô cau mày hỏi, sức nóng của ly brandy lan khắp người cô.

Rufus nhún vai. “Em chắc chắn không thấy phiền phức gì chứ?”

Cô đã cảm thấy cuối cùng thì mối quan hệ của cô và Holly cũng đã khá hơn vào sáng nay, niềm thích thú của cô gái nhỏ với quyển sách mà cô mua cho hoàn toàn không giả tạo, cũng như sự kích động của nó khi Gabriella đề cập đến những buổi tập cưỡi ngựa.Nhưng nếu Rufus muốn tự mình đưa con gái đi học…

“Tốt thôi,’ cô buông gọn. “Em sẽ đưa anh số điện thoại của nơi em đã từng học nếu anh muốn tự đưa con bé đi, nhưng em chắc quanh đây cũng có vài lớp dạy cưỡi ngựa nếu anh muốn đưa nó đi học chỗ khác.”

Rufus nhăn nhó đau khổ, cảm thấy anh lại đang đâm đầu vào bức tường gạch vừa được cô dựng lên tối nay. “Gabriella, anh không nói là anh không muốn em đưa Holly đi tập, anh chỉ muốn đưa ra một lối thoát nếu em không muốn.”

“Tại sao em lại không muốn đưa con bé đi nếu tự em đã đề nghị như thế?” Cô thách thức

Anh thở dài nặng nhọc. “Gabriella, anh đã làm gì để em phải đề phòng anh nhiều thế?”

Làm gì?

Anh đã làm gì?

Anh biết rất rõ anh đã làm gì!

Hay có lẽ anh nghĩ David Brewster sẽ không nói với cô về tờ đơn ly hôn mà anh đã viết!

Cô có thế thấy sự choáng váng trong giọng nói của David Brewster khi cô gọi cho ông sáng nay để hỏi xem có phải ông định nói với Rufus về bản thoả thuận mà cô đã viết, và ông đã khẳng định với cô ông tất nhiên không có ý định nói cho Rufus bất cứ một điều gì cho đến đúng thời điểm.

Nhưng ông đã kể với cô lý do ông cố liên lạc với Rufus…

Bình thường, cô chắc chắn ông luật sư sẽ không làm thế, nhưng David Brewster đẫ từng xử lý vụ thừa kế và hôn nhân của họ nên ông đã không dè dặt nói với cô đơn ly hôn của họ đã sẵn sàng để nộp vào ngày thích hợp.

Như ông Gresham yêu cầu…

Như Rufus yêu cầu.

Chắc là ngay sau khi Rufus bắt gặp cô và Toby nói chuyện với nhau.

Điều đó có nghĩa anh không tin bất cứ lời nào cô nói.

Một lần nữa.

Và bây giờ anh lại còn hỏi anh đã làm gì mà cô phải đề phòng anh!

Thật là một cú nặng cho cô khi nhận thức rõ cô vẫn còn yêu anh quá nhiều.

Mắt cô long lên giận dữ khi cô nhìn anh. “Em chưa bao giờ nghĩ là đã ngừng đè phòng anh.” Cô khinh khỉnh, đột ngột đứng lên, “Cho em biết anh quyết định ra sao về việc tập cưỡi ngựa của Holly nhé.”

Rufus bồn chồn đứng dậy, hoàn toàn nản lòng vì buổi tối này. Anh vừa từ New York trở về, gần như là một con người khác con người lúc anh đi, đã chứng kiến tình yêu cuả Jen với Rob khi cô theo dõi sự sống của anh từ từ rời bỏ cô, nhìn thấy cô hoàn toàn bị suy sụp khi Rob không còn tồn tại trên đời nữa. Anh biết sẽ mất nhiều tháng, thậm chí nhiều năm mới để có thể chấp nhận được sự việc này.

Bố của anh cũng như thế khi Heather qua đời. Sự thật, tình yêu của bố anh dành cho Heather quá sâu nặng đến nỗi ông không thể sống tiếp mà không có bà.

Giờ đây Rufus mong muốn anh đã hiểu Heather nhiều hơn, mong muốn anh đã không để những nỗi thất vọng, những ảo tưởng bị tan vỡ của anh sau cuộc hôn nhân bất hạnh với Angela bôi đen mối quan hệ của ông bà.

Như nó đã bôi đen mối quan hệ của anh và Gabriella.

Phụ nữ chỉ là những kẻ vụ lợi, anh đã khăng khăng nói với mình như thế sau khi ly hôn Angela, và việc bố anh đã đưa cho Heather hàng nghìn bảng trước khi họ cưới chỉ khẳng định thêm niềm tin này.

Nhưng suy đi xét lại thì anh vần không hiểu nổi làm thế nào một người thông minh tài giỏi như bố anh lại có thể yêu sâu đậm một phụ nữ hấp dẫn và thâm hiểm tương đương Angela được. Có thể điều đó đã nói lên Heather không phải là người mà anh nghĩ , và phải có một lý do chính đáng nào đó bà mới cần đến nhiều tiền như vậy.

Một lý do Gabriella dứt khoát từ chối không cho anh biết.

Và anh không thể nói là lỗi của cô sau những điều anh nói về mẹ cô, và về cô.

Đúng, anh đã thay đổi, Rufus nhận ra, và không chỉ vì anh chứng kiến mất mát của Jen. Sự ham muốn mãnh liệt của anh với Gabriella cũng đã làm cho anh đặt câu hỏi về những quan niệm và cách nhìn mà anh đã áp đặt lên mọi việc chỉ vì nỗi thất vọng của anh.

Không may, anh đã thay dổi, nhưng tổn thương anh đã gây ra, đạc biệt là với Gabriella, vẫn quá nhiều để cô có thể chấp nhận được con người mới của anh. Đièu đó toát ra từ những câu nói của cô với anh.

Nếu anh vẫn muốn mọi việc giữa họ khác đi thì anh phải cố gắng để thay dổi mình nhiều hơn nữa.

“Về việc tập cưỡi ngựa của Holly thì anh đã quyết định rồi,” Anh khàn giọng nói với Gabriella. “Anh muốn em đưa nó đi. Nếu em chắc chắn em không cảm thấy phiền!”

Gabriella nhìn anh dò hỏi, không thấy được gì khác trên khuôn mặt cứng rắn của anh. “Em đã không đề nghị nếu em thấy phiền.? Cô nhẹ nhàng.

Anh nhún vai. “Đây là một lời cam kết lâu dài đó.’

“Nếu con bé vẫn thích trong thời gian sáu tháng, và khi hết thời gian đó, em chắc chắn anh sẽ có thể đưa Holly đi tập.” Cô khô khan.

Ngay khi họ chia tay.

Và cô an toàn thoát ra khỏi cuộc sống của anh và Holly.

“Lúc đó em vẫn là cô Gabriella của nó đây,” Rufus chỉ ra.

Cô liếc anh không bằng lòng, ngạc nhiên không hiểu tại sao anh lại đề cập đến mối liên hệ mong manh này.

“Rufus, em nghĩ,” cô chậm rãi nói, “khi sáu tháng trôi qua, điều tốt nhất cho tất cả mọi người là đừng bao giò gặp nhau nữa!”

Rufus hít vào thật sâu trước lời khẳng định mạnh mẽ của cô. Chẳng lẽ cô không thế chờ cho đến khi được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân này, khỏi anh ư?

Nhưng tại sao anh lại mong cô cảm thấy khác? Anh đã khinh bỉ, nhạo báng, chế giễu cô ngây giây phút đầu tiên gặp nhau, thậm chí còn nhiều hơn khi họ cùng bị cha anh buộc vào cuộc hôn nhân này. Gabriella đáp ứng thể xác với anh không có nghĩa là cô không căm ghét anh. Thực ra, có khi cô còn ghét anh nhiều hơn vì cô đã đáp ứng anh.

Một lần nữa, anh biết anh đã thay đổi nhưng vẫn phải chịu hậu quả của những hành động trước đây của mình.

Anh thở dài. “Anh rất tiếc làm em thấy như thế này…”

“Em rất nghi ngờ đấy!” Gabriella cười nhạt.

Rufus nhìn cô buồn cười, không muốn cô bỏ đi khi quan hệ của họ vẫn đang căng thẳng. “Gabriella, anh biết là em không gặp Toby tối nay.”

Cô đè phòng hơn. “Làm sao anh biết?”

Anh nhăn mặt. “Vì anh khi anh cố liên lạc với cậu ta lúc tối, bạn cùng phòng nói Toby đi Mỹ một tuần để thử vai mới.”

Nụ cười của cô cũng nhạt như tiếng cười của cô mấy giây trước. “ Hay lắm, thật là phấn khởi khi biết anh nhận ra em ít nhất cũng không nói dối!”

“Gabriella__”

“Tại sao anh lại cố liên lạc với anh ta?” cô đau đớn hỏi. “Không, không cần phải trả lời, em có thể dễ dàng đoán được mà.” Cô thở dài mệt mỏi. “Em mệt rồi, và em đi ngủ đây,” Cô nói thêm để kết thúc.

Rufus để cô đi, biết rằng chẳng có gì để anh nói tối nay có thể cải thiện mối quan hệ của họ được cả, chỉ có làm xấu hơn thôi.

Nếu như có thể xấu hơn nữa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện