CHƯƠNG 55: NHÂN VẬT KHÓ LƯỜNG.
Khương Chính Thuần không kịp nghĩ nhiều, vội nóng nảy hô lên: “Nhanh nhanh nhanh, cùng ra ngoài đón tiếp.”
Lúc này, một đám lãnh đạo công ty và thân thích nhà họ Khương mới hồi phục tinh thần, hít sâu một hơi, chuẩn bị đứng dậy đi đón tiếp năm vị chủ tịch đại giá quang lâm.
Thế nhưng mà “Cộp cộp cộp” tiếng bước chân dày đặc vang lên, năm vị chủ tịch… khí thế vừa mạnh mẽ vừa hào hùng, từng người dẫn theo trợ lý của mình, tiến thẳng vào phòng họp.
Đám người này vừa xuất hiện, không khí phòng họp cũng trở nên cực kỳ căng thẳng.
Đây chính là năm công ty vật liệu trang trí hàng đầu Tô Hàng.
Tài sản năm người họ cộng lại, trọn vẹn hơn chín mươi nghìn tỷ, có thể mua đứt hai ba chục nhà họ Khương.
Tài lực mạnh mẽ như vậy, nên nhà họ Khương tuyệt đối không thể đắc tội.
Mà khủng khiếp hơn là, tập đoàn phía sau năm người đứng đầu của công ty vật liệu này chính là chủ tịch Lý của tập đoàn Thịnh Đỉnh, cũng là nhà giàu số một Tô Hàng.
Có tầng quan hệ này, địa vị của năm người này ở Tô Hàng mới vững như bàn thạch.
“Chủ tịch Phương, chủ tịch Vương, chủ tịch Tống, chủ tịch Tôn, chủ tịch Chu, sao các vị lại đột ngột đến thăm công ty nhà họ Khương chúng tôi thế, thứ lỗi cho lão không thể đón tiếp từ xa, thứ lỗi thứ lỗi.” Lúc này, Khương Chính Thuần suýt nữa quỳ xuống dập đầu nghênh đón bọn họ, nói chuyện cũng có vẻ yếu ớt, trán vẫn còn rịn mồ hôi.
Mà trong phòng họp, toàn bộ người nhà họ Khương đã đứng dậy, vẫn luôn cung kính xoay người đứng ở một bên, ai cũng nở nụ cười nịnh nọt.
Chủ tịch Phương, người lãnh đạo tập đoàn Vinh Lợi, cũng là người có thực lực nhất, giá trị bản thân ba nghìn tỷ.
Lúc này, ông ta vẻ mặt lạnh lùng nhìn Khương Chính Thuần, nói: “Ông cụ Khương, thời gian eo hẹp, tôi cũng không khách sáo với ông nữa, xin hỏi, nhà họ Khương có một vị tên Khương Uyển Đồng hay không?”
Nghe vậy, Khương Chính Thuần sững sờ, tất cả thân thích nhà họ Khương và lãnh đạo công ty đều ngơ ngác.
Ánh mắt bọn họ dừng lại trên người Khương Uyển Đồng đứng ở trong góc có vẻ ưu tư buồn bã, lúc này Khương Uyển Đồng cũng cảm thấy khá căng thẳng, còn tưởng rằng bản thân đã làm sai cái gì, đắc tội năm đại nhân vật này.
“Khương Uyển Đồng, gọi cô đấy!” Khương Kiều Diễm cũng cảm thấy Khương Uyển Đồng đã phạm sai lầm, cười trên nỗi đau của người khác, gọi.
Khương Uyển Đồng buồn bã, run rẩy từ sau đám người đi tới, vẻ mặt hết sức sợ hãi.
Khi vừa nhìn thấy cô, chủ tịch Phương lập tức liền tiến lên, xoay người, sắc mặt khiêm tốn lấy từ trong tay trợ lý một tập tài liệu tới, hai tay đưa cho cô, nói: “Cô Khương, đây là hợp đồng ký kết giữ tập đoàn Vinh Lợi chúng tôi và cô, cô chỉ cần ký tên phía trên, sau đó cô cần vật liệu gì, tôi nhất định chuẩn bị đầy đủ cho cô.”
“Cô Khương, đây là hợp đồng của tập đoàn Hoa Minh chúng tôi, cô cũng ký tên đi.”
“Còn nữa, đây là hợp đồng của tập đoàn Vạn Tín chúng tôi…”
“Đây là hợp đồng của tập đoàn Lợi Nhĩ, tập đoàn Thiên Quân, cô Khương, cô hãy cùng ký tên đi, sau này, chúng tôi sẽ hợp tác cùng cô.”
Năm vị lãnh đạo của 5 công ty vật liệu trang trí xưng bá Tô Hàng đồng loạt nhiệt tình đưa hợp đồng công ty mình cho Khương Uyển Đồng.
Khương Uyển Đồng vô cùng sửng sốt, không khỏi hoảng hốt.
Cô không ngờ, thoáng một cái đã có tới năm công ty vật liệu, còn là công ty vật liệu hàng đầu của Tô Hàng, còn muốn ký kết hợp đồng với cô.
“Cái này cái này cái này. . . Năm vị chủ tịch, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Tại sao mọi người lại đột ngột ký kết hợp tác với tôi?” Vẻ mặt Khương Uyển Đồng đầy nghi hoặc và hoang mang.
Năm vị chủ tịch đều mỉm cười, nói: “Cô Khương, chúng tôi cũng không biết giải thích với cô thế nào, cô chỉ cần biết rằng năm tập đoàn chúng tôi sẽ hợp tác cùng cô. Chúng tôi còn có việc, nên không thể ở lâu, cáo từ.”
Dứt lời, năm vị chủ tịch lập tức rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của đám người nhà họ Khương.
Sau khi bọn họ rời đi, phòng họp đang yên tĩnh mới bắt đầu có tiếng xì xào bàn luận.
“Trời ạ! Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế? Tôi không hoa mắt chứ?”
“Không thể hiểu nổi mà, Khương Uyển Đồng có bản lĩnh gì mà có thể lấy được hợp đồng của năm tập đoàn này thế?”
“Chẳng lẽ là do Tiêu Phong làm?”
Tiếng bàn tán xôn xao cả phòng họp.
Khương Chính Thuần cũng bừng tỉnh từ kinh ngạc, vội chạy đến trước mặt Khương Uyển Đồng, giằng lấy năm bản hợp đồng từ trong tay cô, vẻ mặt đầy kích động: “Thật không thể tin nổi, không thể tin nổi!
Nhà họ Khương chúng ta có năm tập đoàn vật liệu này cung ứng thì chắc chắn sẽ đứng vững ở Tô Hàng.
Uyển Đồng a, cháu thật giỏi, vất vả rồi!”
Lúc này, Khương Uyển Đồng vẫn còn có chút choáng váng, cô chợt nhớ tới những lời hôm qua Tiêu Phong nói, chẳng lẽ mấy người này đều là bạn của Tiêu Phong sao?
Nhưng mà tuổi của năm vị chủ tịch này phải nhiều gấp đôi Tiêu Phong…
Rốt cuộc anh là ai?
Từ Phân lập tức lao đến, mặt mày rạng rỡ nói “Ba, ba nói phải giữ lời, Uyển Đồng nhà chúng ta đã đạt được hợp tác với năm công ty vật liệu, nên vị trí tổng phụ trách không thể thay đổi.”
Lúc này, vẻ mặt Khương Chính Thuần vẫn tràn đầy kích động, tự nhiên đáp: “Không thay đổi không thay đổi, Uyển Đồng, làm rất tốt, ông nội rất xem trọng cháu.”
Nhà ba người Khương Kiều Diễm ở bên cạnh sắc mặt khó chịu như ăn phải phân.
Bọn họ thật không nghĩ tới, đúng vào giây phút cuối cùng, lại thật sự có năm công ty vật liệu tới ký kết hợp tác.
“Tiêu Phong đáng chết! Rốt cuộc mày đã làm được như thế nào?” Trong lòng Khương Kiều Diễm rất căm hận, ánh mắt oán độc nhìn Khương Uyển Đồng đang được mọi người khen ngợi.
Nhưng giữa đám người, Khương Uyển Đồng vẫn khiêm tốn như vậy, khẳng định sẽ cố gắng.
Mà bên này, sau khi rời khỏi công ty nhà họ Khương, năm vị chủ tịch lập tức mặt mũi đầy cung kính đi tới trước mặt Tiêu Phong đang đứng ở ven đường dưới tầng hút thuốc.
Bọn họ đầy vẻ cung kính, bởi vì sau lưng Tiêu Phong chính là Lý Trường Thắng đang đứng khúm núm.
Đây chính là nhà giàu số một Tô Hàng.
Nhân vật lớn như vậy mà chỉ xứng đứng sau lưng người thanh nhiên trước mắt này, đủ để thấy thân phận người thanh niên này tuyệt đối không thể phỏng đoán.
“Chủ tịch Lý, mọi chuyện đều đã làm xong.” Chủ tịch Phương nói trước.
Lý Trường Thắng hờ hững gật đầu, sau đó cung kính nói với Tiêu Phong: “Ngài Tiêu, mọi việc đã làm xong, ngài xem?”
Tiêu Phong thở ra một hơi, ném tàn thuốc vào thùng rác, lạnh nhạt gật đầu nói: “Làm khá lắm.”
Dứt lời, anh cũng không thèm nhìn năm vị chủ tịch vẻ mặt kinh ngạc, trực tiếp nhấc chân rời đi.
“Chủ tịch Lý, vị vừa rồi là ai vậy?” Chủ tịch Phương không nhịn được hỏi.
Lý Trường Thắng quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta chằm chằm nói: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, cứ làm tốt việc của mình là được. Mọi người chỉ cần biết, trước mặt cậu ta, Lý Trường Thắng tôi chẳng qua chỉ là con kiến hôi mà thôi.”
Vèo vèo!
Nghe vậy, năm vị chủ tịch thầm chấn động dữ dội.
Lý Trường Thắng chính là nhân vật số một số hai của Tô Hàng, một câu liền có thể quyết định sống chết của rất nhiều người cũng như rất nhiều xí nghiệp. Người như vậy mà trước mặt người thanh niên vừa nãy lại chỉ là sâu kiến…
Không thể đoán mò!
Sau khi rời đi, Tiêu Phong đi thẳng về tới trong sân nhỏ cùng Giai Giai chơi trò bác sĩ tiêm bệnh nhân.
“Mẹ về rồi!” Nhìn thấy Khương Uyển Đồng vẻ mặt đầy mỏi mệt đi tới, Giai Giai lập tức nhấc bàn chân nhỏ, vui sướng nhào vào trong ngực cô.
Khương Uyển Đồng cũng ngồi xổm xuống, cưng chiều ôm Giai Giai lên.
Tiêu Phong đứng dậy, còn mặc tạp dề, cười nói: “Em về rồi à? Anh đang nấu canh gà, lát nữa bồi bổ thân thể cho em.”
Dứt lời, Tiêu Phong lập tức định đi phòng bếp, nhưng Khương Uyển Đồng bỗng nhiên gọi anh lại, cắn môi đỏ, nghĩ lúc lâu, mới hỏi: “Tiêu Phong, anh có thể nói em biết, hôm nay năm chủ tịch tới công ty là do anh sắp xếp sao? Bọn họ và anh có quan hệ như thế nào?”