CHƯƠNG 48: HUÂN CHƯƠNG VINH DỰ
Ầm ầm ầm!”
Hơn mười binh lính cầm súng, toàn thân đầy hơi thở lạnh lẽo xông vào, bao vây hết đám người Khương Chính Thuần lại!
Thiếu úy Phương kia, sắc mặt lạnh lẽo như băng, đáy mắt hiện lên sát ý, nhìn chằm chằm đám người Khương Chính Thuần, hỏi: “Làm gì đấy?!”
Tim đám người Khương Chính Thuần đập mạnh, không thể nào ngờ tới, Thiếu úy Phương của tổng bộ quân đội Tô Hàng lại đột nhiên xuất hiện ở nhà họ Khương!
“Chuyện này… Thiếu úy Phương, sao ngài đột nhiên lại đến đây? Thiếu sót rồi, thiếu sót rồi.” Sự lạnh lẽo trên gương mặt Khương Chính Thuần lập tức được thay thế bằng nụ cười nịnh bợ, rồi nói tiếp: “Thiếu úy Phương, hay là ngài vào phòng tôi đợi trước, tôi xử lí chuyện gia đình một chút.”
Nói xong, Khương Chính Thuần nói với đám vệ sĩ của nhà họ Khương: “Ngây ra đó làm gì! Còn không mau đuổi hai người đó ra khỏi nhà họ Khương cho tôi!”
“Tôi xem ai dám!”
Thiếu úy Phương hét lên một tiếng, sát khí của một chiến sĩ cũng nổi lên cuồn cuộn!
Lập tức, hơn mười binh lính cầm súng nhắm vào đám người nhà họ Khương!
Việc này đã khiến Khương Chính Thuần và cả nhà Khương Văn Kỳ đều sợ đến mức run lẩy bẩy!
“Chuyện này… Thiếu úy Phương, có phải là chúng ta có hiểu nhầm gì đó không? Ngài bớt giận.” Khương Chính Thuần cũng hoảng hốt, ông ta sống hơn bảy mươi tuổi rồi cũng chưa từng qua lại với quân đội.
“Hừ!” Thiếu úy Phương kia lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Khương Chính Thuần, ông già đến mức hoa mắt hay là điếc tai rồi! Không nghe thấy ban nãy tôi nói gì sao?! Dám ra tay với cậu Tiêu, chính là gây khó dễ với quân đội Tô Hàng của tôi! Sao nào, mới có vài ngày, mấy người đã quên lời tôi nói rồi sao? Cậu Tiêu là bạn của Thiếu tá Hàn Lợi Dân! Mấy người dám ra tay với cậu ấy, là không đặt Thiếu tá Hàn vào trong mắt sao!”
Gương mặt giận dữ này khiến Khương Chính Thuần sợ trắng bệch mặt, toàn thân run rẩy!
“Chuyện này… Thiếu úy Phương, ngài hiểu nhầm rồi, tôi… tôi chỉ là…”
Khương Chính Thuần muốn giải thích, nhưng Thiếu úy Phương hoàn toàn không cho ông ta cơ hội, mà vẫy tay một cái, binh lính phía sau lập tức đưa một phần hợp đồng qua, nói: “Cô Khương, đây là hợp đồng hợp tác giữa cô và tập đoạn Lợi Dân, tôi đích thân mang tới cho cô. Tuy tôi không rõ nhà họ Khương mấy người xảy ra chuyện gì, nhưng tôi buộc phải cảnh cáo một vài người, phần hợp đồng này là hợp đồng giữa cô và tập đoàn Lợi Dân, ngoài cô ra, ai cũng không thể kí! Nếu không, thì chính là có ý lừa gạt tập đoàn Lợi Dân! Tôi tuyệt đối sẽ không làm ngơ đâu!”
Xiii!
Lời này của Thiếu úy Phương không còn nghi ngờ gì là đang tuyên bố lần hợp tác này với tập đoàn Lợi Dân chỉ có thể do một mình Khương Uyển Đồng phụ trách!
Sắc mặt của Khương Chính Thuần lập tức chìm xuống đáy vực!
Một nhà ba người Khương Kiều Diễm cũng sợ hãi đến xanh mặt.
“Thiếu úy Phương! Chẳng lẽ tập đoàn Lợi Dân của mấy người không điều tra về tư cách của người hợp tác sao? Khương Uyển Đồng này cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, dựa vào đâu mà có được mối hợp tác này chứ? Tôi không phục!”
Khương Kiều Diễm vô cùng tức giận, sự bất mãn trong lòng lúc này đã trực tiếp bộc lộ ra bên ngoài!
Khương Văn Kỳ sợ hãi lập tức giữ con gái mình lại, khuyên nhủ: “Kiều Diễm, con điên rồi à, mau xin lỗi Thiếu úy Phương!”
Nhưng mà, Thiếu úy Phương lại giơ tay lên, ngắt lời của Khương Văn Kỳ, sắc mặt lạnh lùng nhìn Khương Kiều Diễm: “Cô không phục?”
“Đúng! Tôi không phục!” Khương Kiều Diễm không quan tâm đến gì nữa, hoàn toàn chơi tới luôn!
Bốp!
Thiếu úy Phương lập tức tát mạnh một cái, hét lên: “Không phục thì nhịn!”
Cái tát này hoàn toàn khiến Khương Kiều Diễm tỉnh táo lại, cô ta ôm mặt, run rẩy trốn ở phía sau, không dám nhìn thẳng.
Sau đó, Thiếu úy Phương nói với Tiêu Phong: “Cậu Tiêu, Thiếu tá Hàn nói rồi, đây là sự chăm sóc đặc biệt với binh lính xuất ngũ. Sau này, cậu còn gặp phải bất cứ phiền phức nào thì đều có thể đến tìm tôi.”
Nói xong, Thiếu úy Phương lấy một chiếc hộp nhỏ bằng gấm ở phía sau, mở ra trước mặt đám người nhà họ Khương!
Bên trong là một huân chương vàng sáng lấp lánh!
Huân chương vinh dự!
“Còn có cái này, huân chương vinh dự do tổng bộ quân đội Tô Hàng đặc biệt tặng cậu.” Thiếu úy Phương nói, vô cùng cung kính đưa cho Tiêu Phong.
Sắc mặt Tiêu Phong đầy vẻ khó hiểu, Hàn Lợi Dân này có ý gì đây?
Có điều, Tiêu Phong vẫn nhận lấy.
Sau đó, Thiếu úy Phương nhìn Khương Uyển Đồng với vẻ gần gũi, nói: “Cô Khương, bây giờ cô còn muốn tôi thay cô giải quyết chuyện gì không?”
Khương Uyển Đồng bình tĩnh lại, sợ hãi nhìn Khương Chính Thuần.
“Thiếu úy Phương, cảm ơn ý tốt của anh, chỉ có điều, năng lực của tôi quả thật còn có chút thiếu sót, vậy nên, có thể để chị họ thôi tham gia lần hợp tác này không?” Khương Uyển Đồng hỏi.
Cô vốn có ý tốt, nhưng câu nói này chui vào tai Khương Kiều Diễm lại giống như bố thí, khiến cô ta rất không thoải mái.
Nhưng mà, bây giờ cô ta lại không dám nói gì.
Thiếu úy Phương nhíu mày: “Tôi không có ý kiến, cô vốn là người phụ trách chủ yếu của lần hợp tác này, cô muốn ai tham gia cũng không sao cả.”
Nghe đến đây, Khương Văn Kỳ và Tiết Mai đều thở phào một hơi, trong lòng thầm vui cho Khương Kiều Diễm.
Sau đó, Thiếu úy Phương lạnh lùng nhìn đám người Khương Chính Thuần, rồi đưa binh lính rời khỏi nhà họ Khương.
Lúc này đám người nhà họ Phương mới thở phào một hơi, ánh mắt cố kị nhìn Tiêu Phong!
Cái tên không nơi nương tựa này, sau hết lần này đến lần khác đều có thể để Hàn Lợi Dân giúp đỡ anh, thật sự chỉ đơn giản là binh lính xuất ngũ thôi sao?
“Tiêu Phong, cậu và Thiếu tá Hàn rốt cuộc có quan hệ gì? Còn có huân chương vinh dự…” Khương Chính Thuần không kiềm được, lên tiếng hỏi.
Không chỉ ông ta, mà một nhà ba người Khương Văn Kỳ còn có cả Khương Kỷ, Từ Phân và Khương Bân Bân đến để dò hỏi, cùng với Khương Uyển Đồng đứng bên cạnh, sắc mặt ai nấy cũng đầy vẻ tò mò nhìn Tiêu Phong, đợi anh giải thích.
Tiêu Phong cười nhạt, nói: “Vì tôi chiến đấu cho Tổ quốc, phần vinh dự này, tôi nên có được. Hơn nữa, trước kia tôi và Hàn Lợi Dân là chiến hữu, có điều, ông ta thăng chức nhanh hơn tôi, còn tôi lựa chọn xuất ngũ.”
Nói xong, Tiêu Phong kéo Khương Uyển Đồng còn đang ngơ ngác rời đi.
Sắc mặt đám người còn lại của nhà họ Khương đều vô cùng khó coi, nhưng đồng thời cũng thở phào một hơi.
Còn tưởng rằng Tiêu Phong ghê gớm đến mức nào, nhưng có vẻ cũng chỉ là ké chút danh tiếng của Hàn Lợi Dân mà thôi.
Kiểu nhân tình này, bọn họ cũng biết, không ké được bao lâu cả.
Khương Kiều Diễm căm hận giậm chân, lẩm bẩm nói: “Hừ! Con không thèm con khốn đó bố thí!”
Khương Chính Thuần lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta, thấp giọng nói: “Việc thành thì ít, việc hỏng thì nhiều! Nếu Uyển Đồng đã mở lời rồi, cháu cứ theo con bé cùng hợp tác! Thuận tiện, giám sát con bé chặt chẽ cho ông! Nếu phát hiện ra bất cứ vấn đề gì thì cứ nói với ông!”
Nói xong, ông cụ Khương chống gậy rời khỏi nhà Khương Văn Kỳ.
Sau khi Tiêu Phong và Khương Uyển Đồng quay trở về căn phòng nhỏ của mình, Từ Phân và Khương Bân Bân mặt đầy ý cười nịnh bợ đi đến.
“Con gái, con gái ngoan của mẹ, vụ hợp tác này cũng xem như là chắc chắn rồi, con xem, hay là con sắp xếp cho Khương Bân Bân một vị trí quản sự không, tốt xấu gì thằng bé cũng là em trai con mà.”
Lúc này Từ Phân muốn có bao nhiêu ân cần thì có bấy nhiêu ân cần, giống như Khương Uyển Đồng là con gái ruột của bà ta vậy.
Sắc mặt Khương Bân Bân cũng tràn ngập ý cười, nói: “Chị, lần hợp tác này, bất kể thế nào, chị cũng phải sắp xếp em vào đấy.”
Khương Uyển Đồng có chút khó xử nhìn Tiêu Phong, do dự một lúc, đang định lên tiếng đồng ý, Tiêu Phong lại lạnh lùng nói: “Muốn có một vị trí nào đó, được thôi, nhưng trước hết, hai người phải xin lỗi Uyển Đồng vì hành vi trước đây!”
Ngay sau đó, sắc mặt Từ Phân và Khương Bân Bân đều trở nên vô cùng khó coi!