Bóng tối nơi trại giam của Thành phố Câm Lặng dày đặc hơn bất cứ bóng tối tại bất cứ nơi nào Jace từng biết tới. Anh không thể thấy được hình dạng bàn tay mình đặt ngay trước mắt, không thể thấy nền nhà hay trần xà lim nữa. Bên trong này như thế nào, anh biết được nhờ ánh đuốc heo hắt trên đường các Tu Huynh Câm giải anh xuống. Sau đó họ mở xà lim rồi đẩy anh vào như đẩy một tên tội phạm thông thường.
Nhưng mà này, có lẽ đó chính xác là điều họ nghĩ về anh thôi mà.
Anh biết xà lim có nền đá lát, ba bức tường là đá lổn nhổn, mặt tường thứ tư chỉ là những thanh chắn điện nằm san sát nhau, đầu mỗi thanh chắn cắm sâu trong mặt đá phiến. Anh biết có một cánh cửa được gắn vào các thanh chắn đó. Anh cũng biết có một thanh kim loại chạy dài dọc trên bức tường phía đông, vì các Tu Huynh Câm cho cố định một cái cùm bạc với một đầu gắn vào thanh chắn trên bức tường đó, còn đầu kia xích lấy cổ tay anh. Anh có thể đứng lên đi lại vài bước, kêu lẻng xẻng như bóng ma Marley, nhưng chỉ được có thế. Anh đã phải xoa bóp cổ tay phải đã bị đau do không suy nghĩ gì mà giật cùm. May mà anh thuận tay trái - một đốm sáng le lói trong bóng tối mịt mùng này. Chẳng nghĩa lý gì cho lắm, nhưng bên tay giỏi tác chiến hơn còn được tự do cũng an ủi phần nào.
Anh lại thơ thẩn dạo theo chiều dài xà lim, vừa đi vừa rê mấy ngón tay dọc bức vách. Không biết được giờ giấc ra sao thật bức bối quá. Hồi còn ở Idris, bố có dạy anh xem giờ qua góc độ mặt trời vào ban ngày, độ dài của bóng râm vào ban chiều và vị trí của các vì sao trên bầu trời đêm. Nhưng ở đây không có sao. Thật ra, anh đang nghĩ liệu mình còn có cơ hội được ngắm nhìn bầu trời nữa không.
Jace ngừng lại. Ồ, sao lại phải nghĩ như thế nhỉ? Tất nhiên mình sẽ được thấy lại mặt trời chứ. Hội đồng Clave không định giết mình. Án tử hình chỉ dành cho những kẻ giết người thôi. Nhưng nỗi sợ hãi dập dìu vẫn ở trong anh, ngay dưới mạng sườn, lạ lẫm như một cơn đau nhói lên từng hồi. Jace không hẳn dễ bị hoảng loạn - Alec từng nói nếu như biết cách sợ hãi đúng lúc thì có khi anh ấy đã sướng hơn chút rồi. Thường thì sợ hãi không thể nào chi phối nhiều tới anh.
Anh nghĩ tới lời bà Maryse nói, Con chưa từng sợ bóng tối.
Quả đúng vậy. Sự căng thẳng này có gì đó không bình thường, không giống anh chút nào. Không đơn giản chỉ là bóng tối. Anh hít thêm một hơi thở ngắn. Anh chỉ cần phải vượt qua đêm nay. Một đêm. Chỉ thế mà thôi. Anh bước thêm bước nữa, kéo theo sợi xích kêu lanh canh buồn thảm.
Một âm thanh xé toang không khí, làm Jace đứng im tại chỗ. Là một tiếng tru lên chát chúa, một âm thanh của sự kinh hoàng nguyên thủy nhất. Dường như nó cứ ngân lên rồi ngân lên mãi như một nốt nhạc vương vít mãi trên dây đàn vi ô lông, càng lúc càng cao hơn, thanh hơn và sắc hơn tới khi đột nhiên ngừng bặt.
Jace chửi thề. Tai anh ù đi, và anh có thể nếm được vị của kinh hoàng trong miệng, như kim loại đắng ngắt. Ai có thể nghĩ sợ hãi có mùi vị chứ? Anh ép lưng vào tường xà lim, vận ý chí để bình tĩnh lại.
Âm thanh đó lại vang lên, lần này lớn hơn, rồi có tiếng thét, thêm một tiếng thét nữa. Hình như trên kia có cái gì đó rơi vỡ, Jace vô thức thụp xuống trước khi nhận ra mình đang ở sâu mấy tầng dưới lòng đất. Anh nghe thấy một tiếng rơi vỡ khác, và một hình ảnh hiện lên trong đầu: nắp quan tài bật mở, xác của những Thợ Săn Bóng Tối vốn đã yên nghỉ hàng thế kỷ, nay bật dậy, vật vờ đi lại, toàn là những bộ xương di động được nối với nhau bằng những sợi dây chằng khô quắt với những ngón tay dài ngoằng xương xẩu, không còn tí thịt nào, lê chân khắp trên nền gạch trắng của Thành Phố Câm Lặng...
Đủ rồi! Jace thở hắt một hơi thật mạnh và cố xua hình ảnh đó đi. Người chết không sống dậy. Với lại, họ là xác của những Nephilim như anh thôi mà, những anh chị em bị giết hại của anh thôi. Chẳng lý gì anh phải sợ họ cả. Vậy sao anh lại sợ hãi đến vậy chứ? Jace nắm chặt tay lại, móng bập cả vào lòng bàn tay. Cơn hoảng loạn này không nghĩa lý gì vói anh cả. Anh phải làm chủ nó. Phải đập nát nó. Jace hít một hơi sâu, nông đầy buồng phổi, đúng lúc ấy một tiếng hét nữa vang lên, cực lớn. Hơi thở ào ạt rời khỏi lồng ngực khi anh khi có thứ gì đó đổ sầm vang vọng, rất gần, và đột nhiên anh thấy một luồng sáng như một đóa hoa lửa nóng rực đâm thẳng vào mắt.
Tu Huynh Jeremiah loạng choạng hiện ra, bàn tay phải nắm chặt lấy ngọn đuốc vẫn đang bập bùng cháy, mũ trùm kéo ra sau để lộ khuôn mặt biến dạng vì kinh sợ. Cái miệng vốn được khâu lại nay toác ra thành một tiếng thét câm lặng, những sợi chỉ dính máu thịt tòng teng trên đôi môi bươm nát. Máu đen lại dưới ánh đuốc, vấy bẩn lên chiếc áo choàng sáng màu. Tu Huynh loạng choạng bước lên vài bước, hai tay rướn tới trước - rồi sau đó, trong khi Jace điếng người kinh ngạc quan sát, Jeremiah đổ gục xuống đất. Jace nghe tiếng xương cốt gãy dập khi thân thể viên văn thư va xuống nền nhà rồi ngọn đuốc văng đi, lăn lông lốc khỏi tay Jeremiah tới máng xối đá chìm dưới mặt sàn ngay ngoài cánh cửa xà lim khóa trái.
Jace lập tức quỳ xuống, vươn căng người hết cỡ sợi xích cho phép, với tay lấy ngọn đuốc. Gần như không thể. Lửa đuốc nhanh chóng lụi tàn, nhưng nhờ ánh sáng heo hắt đó anh có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt cứng đờ của Jeremiah quay về phía mình, máu vẫn ứa ra từ cái miệng ngoác rộng. Răng của anh ta chỉ là những mẩu chân răng bị biến dạng màu đen.
Ngực Jace có cảm giác như bị thứ gì đấy đè nặng lên. Các Tu Huynh Câm trước nay không bao giờ mở miệng, không bao giờ nói, cười hay hét. Nhưng đấy chính là âm thanh mà anh đã nghe thấy, giờ thì Jace biết rõ là vậy - những tiếng thét của những con người suốt nửa thế kỷ nay luôn luôn im lặng, âm thanh kinh hãi chất ngất bàng hoàng hơn cả chữ rune Câm lặng xưa cổ. Nhưng sao lại có thể chứ? Các Tu Huynh khác đâu rồi? Jace muốn gào lên kêu cứu, nhưng sức nặng đè nén kia vẫn còn trên ngực anh, vẫn đang ép xuống. Anh dường như không có đủ không khí mà hít thở. Anh lại một lần nữa nhoài về phía ngọn đuốc và hình như một mảnh xương nhỏ trên cổ tay bị rạn gãy. Cơn đau nhói dọc cánh tay, nhưng cho anh có được một vài phân mình cần. Anh nắm lấy cây đuốc và đứng dậy. Khi ánh đuốc lại một lần nữa bùng lên, anh nghe ra một tiếng động khác. Một âm thanh dày hơi, nghe giống tiêng rít ghê tai, kéo dài không dứt. Tóc gáy anh dựng ngược, cứng như những cây kim. Anh dứ đuốc về phía trước, bàn tay run rẩy đưa ánh sáng bập bùng nhảy nhót trên những bức tường, xua tan đi mọi bóng tối.
Chẳng có gì.
Nhưng thay vì an tâm, anh lại thấy càng lúc càng sợ hãi. Anh bắt đầu thở dốc dữ dội, như thể đang ở dưới nước. Nỗi sợ còn dễ sợ hơn vì nó quá mới lạ. Chuyện gì đã xảy ra thế này? Đột nhiên anh biến thành một thằng hèn sao?
Jace giật mạnh cùm, hy vọng cơn đau khiến mình tỉnh tảo lại. Nhưng không. Anh lại nghe thấy âm thanh đó, cái tiếng rít kinh khủng đang tiến lại càng lúc càng gần. Kèm theo đó còn có một âm thanh khác, nghe giống tiếng thì thào liên tục, nho nhỏ. Anh chưa bao giờ nghe thấy một âm thanh nào quá sức độc địa như vậy. Gần như mất trí vì sợ hãi, anh loạng choạng lùi lại dựa lưng vào tường, giơ đuốc lên với cánh tay lật bà lật bật.
Trong chốc lát, dưới ánh sáng như ban ngày, anh đã thấy toàn bộ căn phòng: xà lim, cánh cửa chấn song, nền đá phiến trơ trụi bên ngoài cửa, và thi thể Tu Huynh Jeremiah nằm cứng đờ trên mặt đất. Có một cánh cửa ngay sau Jeremiah. Cửa từ từ mở. Có gì đó chui qua cánh cửa. Một thứ to lớn, đen đúa, vô hình vô dạng. Mắt nó như băng sáng rực, trũng hoắm vào trong lớp mí đen ngòm, nhìn Jace gầm ghè hứng thú. Rồi nó nhào tới. Một đám mây to lớn những hơi nước cuộn vòng dâng lên trước mắt Jace như một làn sóng tràn qua mặt đại dương. Điều cuối cùng anh còn thấy là lửa đuốc chuyển màu xanh lam rồi xanh lục trước khi bị bóng tối nuốt trọn.
Hôn Simon rất dễ chịu. Một kiểu dễ chịu thư thái, giống cảm giác nằm trên võng trong một ngày hè với một cuốn sách và một cốc nước chanh. Đó là một việc bạn thích làm mãi mà không thấy chán hay e ngại hay bối rối hay bị những chuyện khác làm cho phân tâm trừ khi chuyện đó là thanh giác giường bằng kim loại liên tục chọc vào lưng bạn.
“Ối,” Clary kêu lên, cố lách khỏi cái giác giường nhưng không được.
“Mình làm cậu đau à?” Simon nghiêng người ngồi dậy, trông lo lắng. Hoặc có thể do không đeo kính nên mắt cậu trở nên đen láy và to gấp đôi bình thường.
“Không, không phải cậu - do cái giường thôi. Nó như kiểu công cụ tra tấn ấy.”
“Mình đã không để ý,” cậu buồn buồn nói, trong khi Clary với lấy cái gối bị rơi xuống dưới mặt sàn lên, đặt sau lưng họ.
“Ừ, nhưng giờ cậu cũng không cần để ý nữa đâu,” cô cười nói. “Chúng ta đang tới đâu rồi nhỉ?”
“À, mặt mình vẫn ở chỗ này, nhưng lúc đó mặt cậu gần mặt mình hơn. Mình nhớ vậy đấy.”
“Lãng mạn ghê.” Cô kéo Simon lên trên, và cậu chống khuỷu tay giữ thăng bằng. Cơ thể họ dán chặt vào nhau và cô cảm nhận được nhịp tim của cậu qua hai làn áo. Hàng lông mi, bình thường ẩn sau cặp kính, giờ cọ cọ vào má cô khi cậu cúi xuống hôn cô. Cô khẽ cười run rẩy. “Cậu có thấy kỳ lạ không?” cô thì thầm.
“Không. Tớ nghĩ nếu mình tưởng tượng tới cái gì đó quá thường xuyên, thì khi nó thực sự xảy ra thì...”
“Tuột đỉnh hả?”
“Không. Không!” Simon lùi lại, nhìn cô với vẻ buộc tội từ đôi mắt cận. “Đừng bao giờ nghĩ vậy. Chuyện này ngược lại với tuột đỉnh. Nó... “
Cô đã cố nén, nhung giờ không thể nào ngăn mình không cười được “Được rồi, có lẽ cậu cũng không muốn nói đến từ đấy.”
Cậu nhắm hờ mắt, cánh môi cong lên thành một nụ cười, “Ừ, giờ thì mình cũng muốn đáp trả bằng lời ranh ma nào đấy, nhưng mình chỉ có thể nghĩ đến...”
Cô cười toe toét “Rằng cậu muốn quan hệ với mình?”
“Thôi đi.” Simon chụp lấy tay cô, đè tay cô xuống giường rồi nhìn nghiêm túc vào mắt cô. “Rằng mình yêu cậu.”
“Vậy là cậu không muốn chuyện kia à?”
Simon thả tay cô ra. “Mình đâu có bảo thế.”
Clary bật cười và đưa hai tay đẩy ngực cậu. “Để mình ngồi dậy nào.”
Simon hơi giật mình hoảng hốt. “Mình không định nói là mình chỉ muốn chuyện đó...”
“Không phải thế. Mình muốn đi thay đồ ngủ. Mình không thể nghiêm chỉnh ôm ấp khi chân vẫn còn mang tất.” Simon nhìn Clary bằng vẻ ai oán trong khi cô lấy bộ đồ ngủ khỏi tủ quần áo và đi vào nhà tắm. Kéo cửa lại, cô nhăn mặt cười cợt “Mình sẽ trở lại ngay.”
Nếu Simon nói gì đi nữa thì lời nói đã bị chặn lại bởi lớp cửa nhà tắm. Cô đánh răng rồi mặc cho nước chảy vào bồn rửa mặt, trong khi mắt nhìn chăm chú vào gương tủ thuốc. Tóc cô rối bù còn má thì đỏ ửng. Thế này có phải bừng sáng không nhỉ? Cô nghe nói khi yêu con người ta luôn bừng sáng mà? Hoặc có thể họ đang nói tới những người mang bầu, cô cũng không nhớ rõ lắm, nhưng chắc chắn cô phải trông khang khác tí. Dù gì, đây cũng là nụ hôn dài đầu tiên của cô - và cô thấy nó dễ thương, an toàn, dễ chịu và thoải mái, Clary tự nhủ.
Tất nhiên, cô đã từng hôn Jace, vào đêm sinh nhật của cô, và cái hôn đó không hề an toàn, dễ chịu và thoải mái tý nào. Nụ hôn đó giống như việc mở tung mạch một thứ gì đó lạ lẫm trong cơ thể cô, một thứ gì đó nóng hổi, ngọt ngào nhưng xót xa hơn cả máu. Đừng nghĩ tới Jace nữa, cô mãnh liệt yêu cầu chính mình, nhưng khi nhìn mình trong gương, cô nhìn thấy mắt mình sa sầm lại và biết rằng dù đầu óc nói không nhưng cơ thể mình vẫn nhớ.
Cô vặn nước lạnh rồi té lên mặt trước khi với lấy bộ đồ ngủ. Hay thật, Clary nhận ra mình có mang theo quần nhưng lại quên mang áo. Dù có thể Simon thích lắm đấy, nhưng dường như giờ mà ngủ trần thì hơi quá nóng vội. Cô trở lại phòng ngủ, thấy Simon đã ngủ thiếp đi giữa giường, tay ôm gối như thể đấy là người thật. Cô nín cười.
“Simon...” cô thì thào gọi - rồi nghe thấy hai tiếng bíp bíp đanh gọn, âm thanh báo có tin nhắn tới. Điện thoại vẫn đang gập lại đặt trên bàn cạnh giường; Clary cầm lên và nhận ra đó là tin đến từ Isabelle.
Cô mở điện thoại và vội vã kéo xuống để đọc toàn bộ tin nhắn. Cô đọc đi đọc lại hai lần, chỉ để chắc chắn mình không tưởng tượng ra mọi chuyện. Sau đó cô chạy tới tủ lấy áo khoác.
* * *
“Jonathan.”
Giọng nói vang lên từ bóng tối: chậm rãi, hắc ám và quen như cơn đau. Jace chớp chớp mắt mở ra nhưng chỉ nhìn thấy một màn đen mịt mùng. Anh rùng mình. Anh đang nằm co quắp trên nền nhà đá phiến lạnh cóng. Hẳn anh đã ngất. Anh bỗng dưng thấy giận bản thân ghê gớm vì để mình yếu đuối thế này.
Anh lăn người sang bên, cổ tay gãy đau buốt trong gọng cùm. “Có ai ngoài đó không?”
“Hẳn con phải nhận ra bố đẻ của mình chứ, Jonathan.” Giọng nói đó lại vang lên, và Jace quả là nhận ra thật: thứ thanh âm sắt cũ, thứ mượt mà gần như không âm điệu của giọng nói ấy. Anh loạng choạng cố đứng dậy nhưng ủng trượt phải vũng nước gì đó làm anh ngã ngửa về sau, vai đập mạnh vào bức tường đá. Tiếng dây xích rổn rảng kêu nghe như dàn hợp xướng các phong linh bằng thép.
“Con đau sao?” Một tia sáng chiếu thẳng tới, làm mắt Jace nóng rát. Anh chớp chớp xua đi nước mắt bỏng rát rồi nhìn thấy Valentine đang đứng phía bên kia chấn song, bên cạnh xác chết Tu Huynh Jeremiah. Một viên đá phù thủy bên một tay tỏa ánh sáng lạnh lẽo tới khắp phòng. Jace thấy cả những vết máu khô dính lâu ngày trên những bức tường giam - và vũng máu mới hơn, đang chảy ra từ khóe miệng Tu Huynh Jeremiah. Anh thấy bụng dạ quặn thắt lại, và nghĩ đến cái thứ không hình không dạng đen đúa với đôi mắt như đá quý cháy rực lúc nãy mình trông thấy. “Cái thứ đó,” anh thốt lên. “Nó đâu rồi? Nó là gì thế?”
‘‘Con đang bị thương.” Valentine tới gần những chấn song hơn. “Ai đã nhốt con trong đây? Hội đồng Clave hả? Hay nhà Lightwood?”
“Là Điều Tra Viên.” Jace nhìn xuống mình. Trên ống quần và trên áo sơ mi có thêm nhiều máu nữa. Anh cũng không biết đó có phải máu của mình không. Máu đang từ từ chảy ra từ cổ tay phải bị cùm.
Valentine thận trọng dò xét anh từ phía bên kia song sắt. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm Jace mới thấy bố trong trang phục chiến đấu thực sự - loại quần áo bằng da dày của Thợ Săn Bóng Tối cho phép người dùng tự do di chuyển vừa bảo vệ da họ khỏi hầu hết các loại độc quỷ; vòng hợp kim vàng bạc ôm lấy cổ chân và cổ tay, có khắc một loạt chữ tượng hình và chữ rune. Chéo ngang ngực ông ta là một sợi dây da to bản còn sau vai trồi lên một đốc kiếm sáng loáng. Khi đấy ông ta ngồi xuống, đôi mắt đen lạnh lẽo nhìn ngang tầm mắt Jace. Jace ngạc nhiên vì trong đó không hề có chút giận dữ nào. “Điều Tra Viên và Hội đồng Clave cũng như nhau cả thôi. Và đáng ra nhà Lightvvood không bao giờ được để cho chuyện này xảy ra. Đáng ra ta không nên để ai làm điều này với con.”
Jace ép sát vai vào tường; dây xích chỉ cho phép cậu tránh xa ông bố mình tới vậy. “Ông tới đây để giết tôi?”
“Giết con? Sao ta lại muốn giết con?”
“Thế sao ông giết Tu Huynh Jeremiah? Mà đừng nghĩ tới chuyện qua mắt tôi bằng câu chuyện kiểu như ông tình cờ đi ngang qua thì huynh ấy tự dưng lăn đùng ra chết nhé. Tồi biết ông đã gây ra chuyện này.”
Lần đầu tiên kể từ khi bước vào phòng, Valentine mới thèm để mắt tới cái xác của Tu Huynh Jeremiah. “Đúng là ta giết hắn, cả các Tu Huynh Câm còn lại. Ta buộc phải làm vậy thôi. Chúng có thứ ta cần.”
“Thứ gì nào? Ý thức tuân thủ phép tắc chăng?”
“Thứ này này,” Valentine nói, và rút Thanh Kiếm sau lưng ra khỏi vỏ một cách dễ dàng. “Maellartach.”
Jace nén lại tiếng ngạc nhiên há hốc dâng lên trong họng. Anh nhận biết nó rành rành: thanh kiếm bạc lớn, to bản với chuôi kiếm tạo hình đôi cánh đang dang rộng được treo trên Vì Sao Tiên Tri tại phòng hội đồng của các Tu Huynh Câm. “Ông cướp thanh kiếm của các Tu Huynh Câm sao?”
“Thanh kiếm này chẳng bao giờ thuộc về chúng cả,” Valentine nói “Nó thuộc về tất cả các Nephilim. Đây là lưỡi kiếm mà Thiên Thần đã dùng để đuổi Adam và Eve ra khỏi vườn địa đàng. Và Ngài đi giao cho Cherubim một thanh kiếm rực lửa để bảo vệ phía đông vườn Địa Đàng, nhằm ngăn con người đi đến cây sự sống,” ông ta trích dẫn và nhìn chăm chú lưỡi kiếm.
Jace liếm đôi môi nứt nẻ. “Ông định làm gì với nó?”
“Ta sẽ nói cho con nghe,” Valentine đáp, “khi ta nghĩ ta có thể tin con, và ta biết con tin ta.”
“Tin ư? Sau khi ông lén lút chui qua Cổng Dịch Chuyển tại điền trang Renwick rồi đập vỡ nó để tôi không thể đuổi theo ấy à? Và sau khi ông cố giết chết Clary nữa chứ?”
“Ta chưa bao giờ định làm em gái con bị thương,” Valentine nói, phảng phất sự tức giận. “Cũng như ta không muốn làm con bị thương vậy.”
“Tất cả những gì ông từng làm đều khiến tôi bị tổn thương! Chính nhà Lightwood đã bảo vệ tôi!”
“Ta không phải là kẻ nhốt con trong này. Ta không phải là kẻ đe dọa và đánh mất niềm tin nơi con. Kẻ đấy là nhà Lightwood và lũ bạn bè của chúng tại Hội đồng Clave.” Valentine ngừng lại. “Thấy con thế này - thấy cách chúng đối xử với con, vậy mà con vẫn không nao núng - ta thấy tự hào về con.”
Nghe tới đây, Jace sững sờ nhìn phắt lên, động tác quá nhanh khiến anh thấy hơi choáng. Tay anh nhói đau từng hồi. Anh nén đau và cố ổn định lại hơi thở. “Cái gì?”
“Giờ thì ta biết ta đã sai tại điền trang Renwick,” Valentine nói tiếp. “Lúc đấy ta vẫn nghĩ con là đứa trẻ ta bỏ lại ở Idris, vẫn ngoan ngoãn nghe theo mọi điều ta muốn. Nhưng thay vào đó ta lại tìm thấy một cậu thanh niên gan góc, độc lập và khí phách, thế nhưng ta vẫn đối xử với con như với một đứa bé. Con phản kháng lại ta âu cũng là lẽ đương nhiên thôi.”
“Phản kháng? Tôi...” Cổ họng Jace nghẹn đắng, không cho anh nói thành lời. Tim anh bắt đầu đập cùng nhịp với cơn đau đang nhói từng cơn ở cổ tay.
Valentine tiếp tục. “Ta chưa bao giờ có cơ hội giải thích những chuyện trong quá khứ với con, để cho con hiếu lý do ta đã làm những gì ta phải làm.”
“Chẳng có gì phải giải thích cả. Ông đã giết ông bà tôi. Ông giam giữ mẹ tôi. Ông giết những Thợ Săn Bóng Tối khác để xúc tiến ý đồ của riêng ông.” Mỗi lời nói thốt qua đầu lưỡi đều có vị như thuốc độc.
“Con chỉ biết một nửa sự thật mà thôi, Jonathan ạ. Ta dối con khi con còn nhỏ vì con chưa hiểu chuyện. Giờ con đã đủ lớn để được nghe hết sự thật.”
“Vậy nói sự thật cho tôi nghe xem nào.”
Valentine đưa tay qua song sắt và đặt tay lên tay Jace. Những ngón tay thô ráp chai sần của ông ta cảm giác vẫn giống y như hồi Jace lên mười.
“Ta muốn tin ở con, Jonathan ạ,” ông nói. “Được không?”
Jaee muốn trả lời, nhưng lời lẽ không thoát ra được. Ngực anh cảm giác như bị một vòng sắt vô hình dần thít lại, đang bóp nghẹt hơi thở anh từng giây từng phút. “Mong là thế...” cậu thì thầm.
Một tiếng động từ bên trên vọng xuống. Tiếng động như tiếng cửa sắt va loảng xoảng; rồi Jace nghe thấy những tiếng bước chân, những tiếng thì thầm to nhỏ vọng khắp những bức tường đá của Thành Phố. Valentine dợm đứng dậy, bóp ngọn đèn phù thủy trong tay tới khi nó chỉ còn là một thứ ánh sáng le lói và ông cũng dần biến thành một cái bóng đen mờ nhạt. “Nhanh hơn ta tưởng,” ông ta thì thào và nhìn xuống Jace bên kia chấn song.
Jace nhìn ra sau bố mình, nhưng anh chẳng thấy gì ngoài màn đen bên ngoài tầm chiếu sáng mờ nhạt của ngọn đèn phù thủy. Anh nghĩ tới đám khói đen mình thấy lúc nãy, đã dẹp tan toàn bộ ánh sáng trước nó. “Cái gì đang tới vậy? Cái gì vậy?” anh vội vội vàng vàng bò ra chỗ chấn song.
“Ta phải đi rồi,” Valentine nói. “Nhưng chuyện giữa ta và con chưa xong đâu.”
Jace đặt tay lên song sắt. “Tháo xích cho tôi. Dù nó là gì, tôi muốn mình có khả năng đấu lại nó.”
“Giờ thả con ra không phải nhân từ với con đâu.” Valentine bóp chặt lấy ngọn đèn phù thủy. Ánh sáng biến mất, nhấn chìm căn phòng vào bóng tối. Jace lao vào những chấn song, bàn tay bị gãy giờ đang gào thét lên đau đớn.
“Không!” anh hét. “Bố ơi, làm ơn.”
“Nếu con muốn tìm ta,” Valentine nói, “con sẽ tìm thấy.” Và rồi chỉ còn tiếng bước chân Valentine vội vã đi xa dần cùng tiếng thở hổn hển của chính Jace khi anh trượt dần xuống trên những chấn song sắt.
Suốt chuyền tàu đi lên khu phố trên Clary thấy mình không thể ngồi xuống nổi. Cô đi đi lại lại quanh toa tàu gần như trống không, tai nghe của chiếc iPod đong đưa quanh cổ. Isabelle không nhấc máy khi Clary gọi lại, và cảm giác chộn rộn bất an đang gặm nhấm trí óc cô.
Cô nhớ lại hình ảnh Jace tại quán Hunter’s Moon, người bê bết máu. Với hàm răng nhe ra trong cơn giận dữ, trông anh giống người sói hơn một Thợ Săn Bóng Tối mang trách nhiệm cao cả là bảo vệ con người và khống chế kiểm soát Cư dân Thế giới Ngầm.
Cô vội vã chạy lên những bậc thang của trạm dừng trên phố Chín Mươi Sáu, chỉ đi chậm lại khi quặt vào góc đường nơi Học Viện đứng sừng sững như một cái bóng khổng lồ xám xịt. Lúc dưới đường hầm không khí khá oi nóng, giờ thì mồ hôi sau gáy cô đang nhột nhạt lạnh lẽo khi cô đặt chân lên những bậc thềm bằng bê tông đã rạn nứt dẫn vào Học Viện.
Cô vươn tay với dây cái chuông sắt lớn treo tại dầm cột, nhưng rồi lưỡng lự. Cô là Thợ Săn Bóng Tối cơ mà, đúng không nhỉ? Cô có quyền được ở trong Học Viện, như gia đình Lightwood thôi. Trấn tĩnh lại, Clary cầm lấy tay vặn, cố nhớ lời Jace đã nói. “Nhân danh Thiên Thần, tôi...”
Cánh cửa mở ra một không gian le lói sáng nhờ hàng tá những ngọn nến nhỏ xíu. Khi cô rảo bước qua những hàng ghế cứng, ánh nến hấp háy như thể đang cười vào mặt cô. Cô tới thang máy và kéo sầm cửa sắt lại, run rẩy ấn nút. Cô ước sao mình bớt căng thẳng đi đôi chút - cô tự hỏi, mình đang lo cho Jace, hay đang lo sẽ được gặp Jace đây? Mặt cô, được che kín trong chiếc áo khoác dựng cao cổ, trắng bệch và nhỏ nhắn, còn đôi mắt màu xanh đen mở lớn, môi bặm lại trắng bệch. Không xinh đẹp gì cho cam, Clary thất vọng, rồi nén ý nghĩ đó lại. Trông cô thế nào thì đã sao? Jace chẳng quan tâm đâu. Jace không được phép quan tâm.
Thang máy kêu rổn rảng dừng lại và Clary đẩy cửa bước ra. Church đang đợi cô trước tiền sảnh. Cu cậu chào đón cô bằng những tiếng meo meo cáu bẳn.
“Sao thế, Church?” giọng cô nghe lớn bất thường trong căn phòng im lặng như tờ. Cô tự hỏi liệu có ai ở Học Viện không. Có lẽ chỉ có mình cô thôi. Nghĩ vậy làm cô hơi chột dạ. “Có ai ở nhà không?”
Con mèo Ba Tư màu xanh đen quay ngoắt người đi xuống hành lang. Họ đi qua phòng nhạc và thư viện, cả hai đều trống trơn, trước khi Church ngoặt lần nữa và ngồi xuống trước cánh cửa đang đóng như muốn nói: Thế thôi nhé. Chúng ta đến nơi rồi đấy.
Trước khi cô kịp gõ cửa, cửa phòng đã bật mở, Isabelle đứng ngay ngưỡng cửa, mặc quần bò, áo len mềm màu tím và đi chân trần. Vừa thấy Clary, cô nàng đã cất tiếng: “Tớ nghĩ tớ nghe thấy tiếng chân trong hành lang, nhưng lại không nghĩ là cậu,” Isabelle nói. “Cậu làm gì ở đây vậy?”
Clary nhìn cô nàng chằm chằm. “Cậu gửi tin nhắn cho tớ. Cậu nói Điều Tra Viên đã quẳng Jace vào tù.”
“Clary!” Isabelle vội ló đầu nhìn quanh quất khắp hành lang rồi cắn môi. “Nhưng tớ không bảo cậu chạy ngay tới đây.”
Clary hoảng hốt. “Isabelle! Là nhà tù đó!”
“Đúng, nhưng...” Thở dài buông xuôi, Isabelle đứng sang một bên, ra hiệu cho Clary vào phòng. “Thôi, giờ cậu vào đi. Và xùy xùy,” cô ta nói và vẫy vẫy Church. “Đi canh thang máy đi.”
Church nhìn một cách khinh ghét rồi nằm ệp bụng xuống và nhắm mắt ngủ mất.
“Ôi lũ mèo, “ Isabelle rên rỉ và đóng sầm cửa lại.
“Chào, Clary.” Alec đang ngồi trên đống chăn nệm hỗn độn trên giường Isabelle, chân vẫn đi giày đong đưa ở một phía. “Em làm gì ờ đây?”
Clary ngồi xuống chiếc ghế bọc nệm trước bàn trang điểm lộng lẫy nhưng bừa bộn. “Isabelle nhắn tin cho em. Cô ấy bảo cho em chuyện xảy ra với Jace.”
Isabelle và Alec ý nhị nhìn nhau. “Ồ thôi nào Alec,” Isabelle nói. “Em nghĩ cô ấy cần biết chuyện. Em không biết cô ấy sẽ chạy ngay tới đây!”
Bụng Clary quặn lại. “Tất nhiên tớ phải tới rồi! Anh ấy ổn không? Vì cái quái gì mà Điều Tra Viên lại ném anh ấy vào tù vậy?”
“Không hẳn là tù. Cậu ấy chỉ bị giam trong Thành phố Câm Lặng thôi,” Alec nói, ngồi thẳng dậy và đặt một chiếc gối của Isabelle lên đùi. Anh lơ đãng giật giật những rìa đính cườm khâu ở rìa gối.
“Thành phố Câm Lặng ư? Vì sao?”
Alec ngập ngừng. “Có những xà lim nằm dưới Thành phố Câm Lặng. Người ta đôi khi giam giữ các tội phạm dưới đó trước khi chuyển chúng tới Idris để xét xử trước Hội Đồng. Những người bị đưa tới đó toàn những kẻ làm chuyện xấu. Những kẻ giết người, ma cà rồng phản bội, Thợ Săn Bóng Tối phá vỡ Hiệp Định. Giờ Jace ở đó.”
“Bị nhốt cùng với một đống kẻ giết người ư?” Clary tức giận nhảy dựng lên. “Mấy người các anh bị sao vậy? Không ai lo lắng gì sao?”
Alec và Isabelle nhìn nhau lần nữa. “Chỉ một đêm thôi mà,” Isabelle nói. “Mà trong nhà tù chỉ có mình Jace thôi. Bọn tớ hỏi rồi.”
“Nhưng vì sao? Jace đã làm gì?”
“Cậu ta thóa mạ Điều Tra Viên. Theo anh biết thì chỉ thế thôi,” Alec đáp.
Isabelle ngồi ghé lên mép bàn trang điểm. “Thật không tin nổi.”
“Vậy chắc chắn là vì cái bà Điều Tra Viên đó bị thần kinh rồi,” Clary nói.
“Thực ra thì bà ấy không hề bị thần kinh,” Alec nói. “Nếu Jace ở trong quân đội của con người ấy, cậu ấy có được quyền thóa mạ cấp trên không? Chắc chắn là không.”
“Ơ, trong thời chiến thì không được. Nhưng Jace có phải lính đâu.”
“Nhưng tất cả bọn anh đều là lính. Jace cũng như bọn anh thôi. Luôn có thứ tự phân quyền rõ rệt và Điều Tra Viên thuộc dạng dưới một người trên vạn người đấy. Còn Jace thuộc tầng lớp gần cuối. Đáng ra cậu ấy phải tôn trọng bà ta hơn.”
“Nếu bọn anh đồng ý rằng anh ấy phải ở tù, thì sao còn kêu em tới đây? Chỉ để thuyết phục em đồng quan điểm với bọn anh à? Em không hiểu. Bọn anh muốn em làm gì?”
“Bọn mình không nói anh ấy phải vào tù,” Isabelle quặc lại. “ Chỉ là anh ấy không nên cãi lại một trong những thành viên cấp bậc cao nhất của Hội dồng Clave. Hơn nữa,” cô nói bằng giọng nhỏ hơn “tớ nghĩ cậu có thể giúp được.”
“Giúp ư? Giúp thế nào?”
“Anh đã nói với các em rồi,” Alec nói, “dường như trong phân nửa các trường hợp thì Jace luôn tìm cách lao vào chỗ chết. Cậu ấy phải học cách tự chăm lo cho mình, bao gồm cả việc hợp tác với Điều Tra Viên.”
“Và anh nghĩ em có thể khiến anh ấy hợp tác sao?” Clary hỏi lại, giọng nhuốm đầy nghi ngờ.
“Tớ nghĩ không ai có thể buộc được Jace phải làm gì,” Isabelle nói. “Nhưng tớ nghĩ cậu có thể nhắc cho anh ấy nhớ rằng cuộc đời anh ấy còn có lý do để sống.”
Alec nhìn cái gối trong tay và đột nhiên giật mạnh những đường riềm. Hạt cườm rào rào rơi xuống chăn của Isabelle như mưa. Isabelle nhíu mày. “Alec, đừng.”
Clary muốn nói với Isabelle rằng họ mới là gia đình của Jace, còn cô thì không, rằng họ nói có tầm ảnh hưởng tới Jace nhiều hơn lời nói của cô. Nhưng cô chỉ nghe thấy giọng Jace trong đầu, anh không bao giờ có cảm giác mình thuộc về một nơi nào đó. Nhưng em làm anh có cảm giác chúng ta thuộc về nhau. “Chúng ta tới Thành phố Câm Lặng thăm anh ấy được không?”
“Em sẽ khuyên Jace hợp tác với Điều Tra Viên chứ?” Alec hỏi.
Clary cân nhắc. “Trước tiên em muốn nghe anh ấy nói gì đã.”
Alec ném cái gối hỏng xuống giường và nhăn mặt đứng dậy. Trước khi anh kịp cất lời thì họ nghe có tiếng gõ cửa. Isabelle đứng bật dậy khỏi bàn trang điểm và chạy ra mở cửa.
Ngoài cửa là một cậu nhóc nhỏ bé, tóc đen, cặp mắt gần như khuất hẳn dưới gọng kính. Cậu bé mặc quần bò và áo len quá khổ, trên tay cầm một cuốn sách. “Max,” Isabelle hơi ngạc nhiên, “chị nghĩ em ngủ rồi mà.”
“Em ở trong kho vũ khí,” cậu nhóc - hẳn là cậu út nhà Lightwood - đáp. “Nhưng em nghe có tiếng gì đó phát ra từ thư viện. Em nghĩ có người đang cố liên lạc với Học Viện.” Cậu bé nheo mắt nhìn Clary đằng sau. “Ai đây chị?”
“Đây là Clary,” Alec nói. “Em gái Jace.”
Mắt Max mở to. “Em cứ tưởng anh Jace không có anh chị em gì.”
“Chúng ta đều tưởng vậy,” Alec nói rồi nhặt chiếc áo len treo bừa trên ghế của Isabelle và khoác vào. Tóc anh bị tích điện dựng đứng lên như một vầng hào quang màu đen mềm mại, đang phát ra những tiếng nổ lách tách. Anh nóng nảy kéo áo xuống. “Anh sẽ tới thư viện.”
“Chúng ta cùng đi,” Isabelle nói, rút cuộn roi vàng ra khỏi ngăn kéo và nhét tay cầm vào thắt lưng. “Hẳn có chuyện không hay xảy ra rồi.”
“Bố mẹ các cậu đâu?” Clary hỏi.
“Họ có việc phải đi từ tiếng trước. Một tiên nữ bị sát hại tại Công Viên Trung Tâm. Điều Tra Viên đã đi cùng họ,” Alec giải thích.
“Các cậu không muốn đi sao?”
“Bọn tớ không được mời,” Isabelle buộc hai bím tóc đen nhánh lên đỉnh đầu và dùng dao găm pha lê cố định lại. “Cậu trông chừng Max nhé? Bọn tớ quay lại ngay thôi.”
“Nhưng...” Clary phản đối.
“Chúng tớ sẽ về ngay.” Isabelle lao ra khỏi phòng, Alec nối gót theo sau. Ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ, Clary ngồi xuống giường dè dặt nhìn Max. Cô chưa bao giờ chơi cùng trẻ con - mẹ không cho cô trông trẻ - nên cô chẳng biết trò chuyện với chúng như thế nào hay làm gì cho cậu bé, với tay chân khẳng khiu và cặp kính to hơn cả mặt như thế này.
Max cũng nhìn lại Clary, không hề ngượng ngùng, mà đầy suy tư và chất chứa nhiều tâm trạng. “Chị bao tuổi rồi?” cuối cùng cậu bé hỏi.
Clary hơi giật mình. “Em nghĩ chị bao nhiêu tuổi?”
“Mười bốn.”
“Chị mười sáu, nhưng mọi người thường nghĩ chị ít tuổi hơn vì chị thấp bé mà.”
Max gật đầu. “Em cũng vậy,” cậu nói. “Em chín tuổi nhưng mọi người nghĩ em lên bảy thôi.”
“Chị thì nghĩ em chín tuổi,” Clary nói. “Em đang cầm gì thế? Một cuốn sách à?”
Max giơ cuốn sách sau lưng ra. Một cuốn sách bìa mềm khổ rộng, mỏng, bằng kích cỡ những cuốn tạp chí nhỏ họ hay bán trong các cửa hàng tạp hóa. Nhưng cuốn này có bìa sặc sỡ sáng mắt với những chữ kanji của Nhật viết dưới những từ tiếng Anh. Clary cười lớn. “Naruto,” cô nói. “Chị không biết là em thích đọc manga cơ đấy. Em mua ở đâu thế?”
“Ở sân bay ạ. Em thích những hình vẽ nhưng em không biết cách làm sao mà đọc được.”
“Đây, đưa nó cho chị.” Cô mở và chìa cho cậu bé xem các trang. “Em phải đọc ngược lại, từ phải sang trái, thay vì từ trái sang phải. Và đọc từng trang theo chiều kim đồng hồ. Em hiểu chứ?”
“Tất nhiên rồi,” Max nói. Trong tích tắc Clary cứ lo cô làm cậu bé bực mình. Nhưng hình như cậu bé vẫn vui vẻ cầm lấy cuốn truyện và lật tới trang cuối cùng. “Đây là tập chín,” cậu nói, “Em nghĩ em phải đọc tám tập trước khi đọc tập này.”
“Ý hay đó. Hoặc em có thể nhờ ai đó đưa em tới Midtown Comics hay Forbidden Planet.”
“Forbidden Planet?” Max có vẻ ngạc nhiên, nhưng Clary chưa kịp giải thích thì Isabelle đã lao vào, thở hổn hà hổn hển.
“Đã có người cố gọi tới Học Viện,” cô nói, trước khi Clary kịp hỏi “Một trong những Tu Huynh Câm. Có chuyện đã xảy ra tại Thành phố Xương rồi.”
“Chuyện gì?”
“Tớ không biết. Tớ chưa bao giờ nghe tới chuyện các Tu Huynh Câm cầu cứu bao giờ.” Rõ ràng Isabelle đang cực kỳ bối rối. Cô nàng quay sang cậu em. “Max, về phòng và ở yên đó nhé?”
Max nghiến hàm. “Vậy là chị và anh Alec đi à?”
“Ừ.”
“Tới Thành phố Câm Lặng hả?”
“Max...”
“Em muốn đi.”
Isabelle lắc đầu; chuôi dao sau tóc lóe sáng như một lưỡi lửa. “Nhất định là không. Em còn quá nhỏ.”
“Chị cũng chưa đủ mười tám tuổi mà!”
Isabelle quay sang nhìn Clary nửa lo lắng nửa tuyệt vọng. “Clary, làm ơn tới đây một chút.”
Clary do dự đứng lên - và Isabelle nắm lấy tay cô mà kéo ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại. Một tiếng “thình” vang lên chứng tỏ Max vừa lao vô cửa. “Chết tiệt,” Isabelle nói và giữ chặt nắm đấm, “cậu lấy hộ thanh stele cho mình với, nhé? Trong túi áo mình ấy…”
Clary vội vàng giơ thanh stele chú Luke đã đưa cô lúc tối. “Dùng của tớ này.”
Với vài cú phẩy tay điệu nghệ, Isabelle đã khắc xong chữ Khóa bằng chữ rune lên cửa. Clary vẫn có thể nghe tiếng phản đối của Max ở bên kia cửa khi Isabelle lùi ra xa, mặt nhăn nhó và trả thanh stele lại cho Clary. “Tớ không biết cậu cũng có thứ này.”
“Từng là của mẹ tớ đấy,” Clary nói, rồi tự rủa mình. Vẫn còn là của mẹ. Nó vẫn thuộc về mẹ.
“Hừm.” Isabelle nắm tay thụi vào cửa. “Max, có vài thanh PowerBars trong tủ đầu giường nếu như em đói. Bọn chị sẽ sớm về thôi.”
Có tiếng gào thét giận dữ phát ra từ sau cánh cửa; Isabelle nhún vai, quay người vội vã chạy trên hành lang, Clary sóng vai sát bên. “Tin nhắn nói gì?” Clary hỏi. “Có vấn đề gì sao?”
“Có một vụ tấn công. Thế thôi.”
Alec đang đợi ở ngoài thư viện. Anh ta mặc giáp da đen của Thợ Săn Bóng Tối ngoài quần áo thường. Đôi bao tay bảo vệ hai cánh tay và Ấn Ký kín quanh cổ họng và cổ tay. Những lưỡi dao thiên thần, được đặt theo tên những thiên thần khác nhau, sáng lóe nơi thắt lưng. “Em sẵn sàng chưa?” Alec hỏi cô em. “Em lo cho Max chưa?”
“Nó ổn thôi.” Cô chìa tay ra. “Vẽ Ấn Ký cho em với.”
Khi Alec vẽ những con chữ rune dọc bàn tay lẫn cổ tay cho Isabelle, anh ta có liếc qua Clary. “Em nên về nhà,” anh ta bảo. “Em không muốn một mình ở lại đây khi Điều Tra Viên về đâu.”
“Em muốn đi với bọn anh,” Clary nói, lời nói tự bật ra không kìm lại được.
Isabelle giơ bàn tay vừa được vẽ và thổi phù phù như thổi cà phê quá nóng vậy. “Cậu nói y như Max.”
“Max chín tuổi. Còn tớ bằng tuổi cậu.”
“Nhưng em chưa được huấn luyện gì cả,” Alec phản đối. “Em sẽ chỉ làm vướng tay vướng chân mà thôi.”
“Không đâu. Trong hai người đã ai tới Thành phố Câm Lặng chưa?” Clary gặng hỏi. “Em tới rồi nhé. Em biết cách vào. Em biết đường đi lối lại.”
Alec đứng thẳng người, bỏ thanh stele sang bên. “Anh không nghĩ…”
Isabelle chen ngang. “Cô ấy nói cũng có lý đấy. Em nghĩ cứ để cô ấy đi theo nếu cô ta muốn.”
Alec có vẻ giật mình. “Lần vừa rồi khi chúng ta gặp lũ quỷ, cô ta cứ rúm ró cả lại mà gào thét thôi.” Nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn của Clary, Alec nhìn lại vẻ biết lỗi. “Anh xin lỗi, nhưng anh chỉ nói sự thật.”
“Em nghĩ cô ấy cần có cơ hội học hỏi,” Isabelle nói. “Anh biết Jace luôn nói gì rồi đó. Đôi khi bạn không cần phải kiếm tìm nguy hiểm làm gì, đôi nguy hiểm sẽ tự tìm đến với bạn.”
“Hai người không thể nhốt tôi như nhốt Max được,” Clary nói thêm, khi nhận ra phản ứng yếu ớt dần từ phía Alec. “Tôi không phải một đứa bé. Và tôi biết Thành phố Xương ở đâu. Tôi tự biết cách đi lại mà không cần các người giúp.”
Alec quay người đi, lắc đầu và lầm bầm nói gì đó về con gái. Isabelle giơ tay cho Clary. “Đưa tớ thanh stele của cậu,” cô ta nói. “Giờ cậu cũng phải có vài Ấn Ký chứ nhỉ.”
Nhưng mà này, có lẽ đó chính xác là điều họ nghĩ về anh thôi mà.
Anh biết xà lim có nền đá lát, ba bức tường là đá lổn nhổn, mặt tường thứ tư chỉ là những thanh chắn điện nằm san sát nhau, đầu mỗi thanh chắn cắm sâu trong mặt đá phiến. Anh biết có một cánh cửa được gắn vào các thanh chắn đó. Anh cũng biết có một thanh kim loại chạy dài dọc trên bức tường phía đông, vì các Tu Huynh Câm cho cố định một cái cùm bạc với một đầu gắn vào thanh chắn trên bức tường đó, còn đầu kia xích lấy cổ tay anh. Anh có thể đứng lên đi lại vài bước, kêu lẻng xẻng như bóng ma Marley, nhưng chỉ được có thế. Anh đã phải xoa bóp cổ tay phải đã bị đau do không suy nghĩ gì mà giật cùm. May mà anh thuận tay trái - một đốm sáng le lói trong bóng tối mịt mùng này. Chẳng nghĩa lý gì cho lắm, nhưng bên tay giỏi tác chiến hơn còn được tự do cũng an ủi phần nào.
Anh lại thơ thẩn dạo theo chiều dài xà lim, vừa đi vừa rê mấy ngón tay dọc bức vách. Không biết được giờ giấc ra sao thật bức bối quá. Hồi còn ở Idris, bố có dạy anh xem giờ qua góc độ mặt trời vào ban ngày, độ dài của bóng râm vào ban chiều và vị trí của các vì sao trên bầu trời đêm. Nhưng ở đây không có sao. Thật ra, anh đang nghĩ liệu mình còn có cơ hội được ngắm nhìn bầu trời nữa không.
Jace ngừng lại. Ồ, sao lại phải nghĩ như thế nhỉ? Tất nhiên mình sẽ được thấy lại mặt trời chứ. Hội đồng Clave không định giết mình. Án tử hình chỉ dành cho những kẻ giết người thôi. Nhưng nỗi sợ hãi dập dìu vẫn ở trong anh, ngay dưới mạng sườn, lạ lẫm như một cơn đau nhói lên từng hồi. Jace không hẳn dễ bị hoảng loạn - Alec từng nói nếu như biết cách sợ hãi đúng lúc thì có khi anh ấy đã sướng hơn chút rồi. Thường thì sợ hãi không thể nào chi phối nhiều tới anh.
Anh nghĩ tới lời bà Maryse nói, Con chưa từng sợ bóng tối.
Quả đúng vậy. Sự căng thẳng này có gì đó không bình thường, không giống anh chút nào. Không đơn giản chỉ là bóng tối. Anh hít thêm một hơi thở ngắn. Anh chỉ cần phải vượt qua đêm nay. Một đêm. Chỉ thế mà thôi. Anh bước thêm bước nữa, kéo theo sợi xích kêu lanh canh buồn thảm.
Một âm thanh xé toang không khí, làm Jace đứng im tại chỗ. Là một tiếng tru lên chát chúa, một âm thanh của sự kinh hoàng nguyên thủy nhất. Dường như nó cứ ngân lên rồi ngân lên mãi như một nốt nhạc vương vít mãi trên dây đàn vi ô lông, càng lúc càng cao hơn, thanh hơn và sắc hơn tới khi đột nhiên ngừng bặt.
Jace chửi thề. Tai anh ù đi, và anh có thể nếm được vị của kinh hoàng trong miệng, như kim loại đắng ngắt. Ai có thể nghĩ sợ hãi có mùi vị chứ? Anh ép lưng vào tường xà lim, vận ý chí để bình tĩnh lại.
Âm thanh đó lại vang lên, lần này lớn hơn, rồi có tiếng thét, thêm một tiếng thét nữa. Hình như trên kia có cái gì đó rơi vỡ, Jace vô thức thụp xuống trước khi nhận ra mình đang ở sâu mấy tầng dưới lòng đất. Anh nghe thấy một tiếng rơi vỡ khác, và một hình ảnh hiện lên trong đầu: nắp quan tài bật mở, xác của những Thợ Săn Bóng Tối vốn đã yên nghỉ hàng thế kỷ, nay bật dậy, vật vờ đi lại, toàn là những bộ xương di động được nối với nhau bằng những sợi dây chằng khô quắt với những ngón tay dài ngoằng xương xẩu, không còn tí thịt nào, lê chân khắp trên nền gạch trắng của Thành Phố Câm Lặng...
Đủ rồi! Jace thở hắt một hơi thật mạnh và cố xua hình ảnh đó đi. Người chết không sống dậy. Với lại, họ là xác của những Nephilim như anh thôi mà, những anh chị em bị giết hại của anh thôi. Chẳng lý gì anh phải sợ họ cả. Vậy sao anh lại sợ hãi đến vậy chứ? Jace nắm chặt tay lại, móng bập cả vào lòng bàn tay. Cơn hoảng loạn này không nghĩa lý gì vói anh cả. Anh phải làm chủ nó. Phải đập nát nó. Jace hít một hơi sâu, nông đầy buồng phổi, đúng lúc ấy một tiếng hét nữa vang lên, cực lớn. Hơi thở ào ạt rời khỏi lồng ngực khi anh khi có thứ gì đó đổ sầm vang vọng, rất gần, và đột nhiên anh thấy một luồng sáng như một đóa hoa lửa nóng rực đâm thẳng vào mắt.
Tu Huynh Jeremiah loạng choạng hiện ra, bàn tay phải nắm chặt lấy ngọn đuốc vẫn đang bập bùng cháy, mũ trùm kéo ra sau để lộ khuôn mặt biến dạng vì kinh sợ. Cái miệng vốn được khâu lại nay toác ra thành một tiếng thét câm lặng, những sợi chỉ dính máu thịt tòng teng trên đôi môi bươm nát. Máu đen lại dưới ánh đuốc, vấy bẩn lên chiếc áo choàng sáng màu. Tu Huynh loạng choạng bước lên vài bước, hai tay rướn tới trước - rồi sau đó, trong khi Jace điếng người kinh ngạc quan sát, Jeremiah đổ gục xuống đất. Jace nghe tiếng xương cốt gãy dập khi thân thể viên văn thư va xuống nền nhà rồi ngọn đuốc văng đi, lăn lông lốc khỏi tay Jeremiah tới máng xối đá chìm dưới mặt sàn ngay ngoài cánh cửa xà lim khóa trái.
Jace lập tức quỳ xuống, vươn căng người hết cỡ sợi xích cho phép, với tay lấy ngọn đuốc. Gần như không thể. Lửa đuốc nhanh chóng lụi tàn, nhưng nhờ ánh sáng heo hắt đó anh có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt cứng đờ của Jeremiah quay về phía mình, máu vẫn ứa ra từ cái miệng ngoác rộng. Răng của anh ta chỉ là những mẩu chân răng bị biến dạng màu đen.
Ngực Jace có cảm giác như bị thứ gì đấy đè nặng lên. Các Tu Huynh Câm trước nay không bao giờ mở miệng, không bao giờ nói, cười hay hét. Nhưng đấy chính là âm thanh mà anh đã nghe thấy, giờ thì Jace biết rõ là vậy - những tiếng thét của những con người suốt nửa thế kỷ nay luôn luôn im lặng, âm thanh kinh hãi chất ngất bàng hoàng hơn cả chữ rune Câm lặng xưa cổ. Nhưng sao lại có thể chứ? Các Tu Huynh khác đâu rồi? Jace muốn gào lên kêu cứu, nhưng sức nặng đè nén kia vẫn còn trên ngực anh, vẫn đang ép xuống. Anh dường như không có đủ không khí mà hít thở. Anh lại một lần nữa nhoài về phía ngọn đuốc và hình như một mảnh xương nhỏ trên cổ tay bị rạn gãy. Cơn đau nhói dọc cánh tay, nhưng cho anh có được một vài phân mình cần. Anh nắm lấy cây đuốc và đứng dậy. Khi ánh đuốc lại một lần nữa bùng lên, anh nghe ra một tiếng động khác. Một âm thanh dày hơi, nghe giống tiêng rít ghê tai, kéo dài không dứt. Tóc gáy anh dựng ngược, cứng như những cây kim. Anh dứ đuốc về phía trước, bàn tay run rẩy đưa ánh sáng bập bùng nhảy nhót trên những bức tường, xua tan đi mọi bóng tối.
Chẳng có gì.
Nhưng thay vì an tâm, anh lại thấy càng lúc càng sợ hãi. Anh bắt đầu thở dốc dữ dội, như thể đang ở dưới nước. Nỗi sợ còn dễ sợ hơn vì nó quá mới lạ. Chuyện gì đã xảy ra thế này? Đột nhiên anh biến thành một thằng hèn sao?
Jace giật mạnh cùm, hy vọng cơn đau khiến mình tỉnh tảo lại. Nhưng không. Anh lại nghe thấy âm thanh đó, cái tiếng rít kinh khủng đang tiến lại càng lúc càng gần. Kèm theo đó còn có một âm thanh khác, nghe giống tiếng thì thào liên tục, nho nhỏ. Anh chưa bao giờ nghe thấy một âm thanh nào quá sức độc địa như vậy. Gần như mất trí vì sợ hãi, anh loạng choạng lùi lại dựa lưng vào tường, giơ đuốc lên với cánh tay lật bà lật bật.
Trong chốc lát, dưới ánh sáng như ban ngày, anh đã thấy toàn bộ căn phòng: xà lim, cánh cửa chấn song, nền đá phiến trơ trụi bên ngoài cửa, và thi thể Tu Huynh Jeremiah nằm cứng đờ trên mặt đất. Có một cánh cửa ngay sau Jeremiah. Cửa từ từ mở. Có gì đó chui qua cánh cửa. Một thứ to lớn, đen đúa, vô hình vô dạng. Mắt nó như băng sáng rực, trũng hoắm vào trong lớp mí đen ngòm, nhìn Jace gầm ghè hứng thú. Rồi nó nhào tới. Một đám mây to lớn những hơi nước cuộn vòng dâng lên trước mắt Jace như một làn sóng tràn qua mặt đại dương. Điều cuối cùng anh còn thấy là lửa đuốc chuyển màu xanh lam rồi xanh lục trước khi bị bóng tối nuốt trọn.
Hôn Simon rất dễ chịu. Một kiểu dễ chịu thư thái, giống cảm giác nằm trên võng trong một ngày hè với một cuốn sách và một cốc nước chanh. Đó là một việc bạn thích làm mãi mà không thấy chán hay e ngại hay bối rối hay bị những chuyện khác làm cho phân tâm trừ khi chuyện đó là thanh giác giường bằng kim loại liên tục chọc vào lưng bạn.
“Ối,” Clary kêu lên, cố lách khỏi cái giác giường nhưng không được.
“Mình làm cậu đau à?” Simon nghiêng người ngồi dậy, trông lo lắng. Hoặc có thể do không đeo kính nên mắt cậu trở nên đen láy và to gấp đôi bình thường.
“Không, không phải cậu - do cái giường thôi. Nó như kiểu công cụ tra tấn ấy.”
“Mình đã không để ý,” cậu buồn buồn nói, trong khi Clary với lấy cái gối bị rơi xuống dưới mặt sàn lên, đặt sau lưng họ.
“Ừ, nhưng giờ cậu cũng không cần để ý nữa đâu,” cô cười nói. “Chúng ta đang tới đâu rồi nhỉ?”
“À, mặt mình vẫn ở chỗ này, nhưng lúc đó mặt cậu gần mặt mình hơn. Mình nhớ vậy đấy.”
“Lãng mạn ghê.” Cô kéo Simon lên trên, và cậu chống khuỷu tay giữ thăng bằng. Cơ thể họ dán chặt vào nhau và cô cảm nhận được nhịp tim của cậu qua hai làn áo. Hàng lông mi, bình thường ẩn sau cặp kính, giờ cọ cọ vào má cô khi cậu cúi xuống hôn cô. Cô khẽ cười run rẩy. “Cậu có thấy kỳ lạ không?” cô thì thầm.
“Không. Tớ nghĩ nếu mình tưởng tượng tới cái gì đó quá thường xuyên, thì khi nó thực sự xảy ra thì...”
“Tuột đỉnh hả?”
“Không. Không!” Simon lùi lại, nhìn cô với vẻ buộc tội từ đôi mắt cận. “Đừng bao giờ nghĩ vậy. Chuyện này ngược lại với tuột đỉnh. Nó... “
Cô đã cố nén, nhung giờ không thể nào ngăn mình không cười được “Được rồi, có lẽ cậu cũng không muốn nói đến từ đấy.”
Cậu nhắm hờ mắt, cánh môi cong lên thành một nụ cười, “Ừ, giờ thì mình cũng muốn đáp trả bằng lời ranh ma nào đấy, nhưng mình chỉ có thể nghĩ đến...”
Cô cười toe toét “Rằng cậu muốn quan hệ với mình?”
“Thôi đi.” Simon chụp lấy tay cô, đè tay cô xuống giường rồi nhìn nghiêm túc vào mắt cô. “Rằng mình yêu cậu.”
“Vậy là cậu không muốn chuyện kia à?”
Simon thả tay cô ra. “Mình đâu có bảo thế.”
Clary bật cười và đưa hai tay đẩy ngực cậu. “Để mình ngồi dậy nào.”
Simon hơi giật mình hoảng hốt. “Mình không định nói là mình chỉ muốn chuyện đó...”
“Không phải thế. Mình muốn đi thay đồ ngủ. Mình không thể nghiêm chỉnh ôm ấp khi chân vẫn còn mang tất.” Simon nhìn Clary bằng vẻ ai oán trong khi cô lấy bộ đồ ngủ khỏi tủ quần áo và đi vào nhà tắm. Kéo cửa lại, cô nhăn mặt cười cợt “Mình sẽ trở lại ngay.”
Nếu Simon nói gì đi nữa thì lời nói đã bị chặn lại bởi lớp cửa nhà tắm. Cô đánh răng rồi mặc cho nước chảy vào bồn rửa mặt, trong khi mắt nhìn chăm chú vào gương tủ thuốc. Tóc cô rối bù còn má thì đỏ ửng. Thế này có phải bừng sáng không nhỉ? Cô nghe nói khi yêu con người ta luôn bừng sáng mà? Hoặc có thể họ đang nói tới những người mang bầu, cô cũng không nhớ rõ lắm, nhưng chắc chắn cô phải trông khang khác tí. Dù gì, đây cũng là nụ hôn dài đầu tiên của cô - và cô thấy nó dễ thương, an toàn, dễ chịu và thoải mái, Clary tự nhủ.
Tất nhiên, cô đã từng hôn Jace, vào đêm sinh nhật của cô, và cái hôn đó không hề an toàn, dễ chịu và thoải mái tý nào. Nụ hôn đó giống như việc mở tung mạch một thứ gì đó lạ lẫm trong cơ thể cô, một thứ gì đó nóng hổi, ngọt ngào nhưng xót xa hơn cả máu. Đừng nghĩ tới Jace nữa, cô mãnh liệt yêu cầu chính mình, nhưng khi nhìn mình trong gương, cô nhìn thấy mắt mình sa sầm lại và biết rằng dù đầu óc nói không nhưng cơ thể mình vẫn nhớ.
Cô vặn nước lạnh rồi té lên mặt trước khi với lấy bộ đồ ngủ. Hay thật, Clary nhận ra mình có mang theo quần nhưng lại quên mang áo. Dù có thể Simon thích lắm đấy, nhưng dường như giờ mà ngủ trần thì hơi quá nóng vội. Cô trở lại phòng ngủ, thấy Simon đã ngủ thiếp đi giữa giường, tay ôm gối như thể đấy là người thật. Cô nín cười.
“Simon...” cô thì thào gọi - rồi nghe thấy hai tiếng bíp bíp đanh gọn, âm thanh báo có tin nhắn tới. Điện thoại vẫn đang gập lại đặt trên bàn cạnh giường; Clary cầm lên và nhận ra đó là tin đến từ Isabelle.
Cô mở điện thoại và vội vã kéo xuống để đọc toàn bộ tin nhắn. Cô đọc đi đọc lại hai lần, chỉ để chắc chắn mình không tưởng tượng ra mọi chuyện. Sau đó cô chạy tới tủ lấy áo khoác.
* * *
“Jonathan.”
Giọng nói vang lên từ bóng tối: chậm rãi, hắc ám và quen như cơn đau. Jace chớp chớp mắt mở ra nhưng chỉ nhìn thấy một màn đen mịt mùng. Anh rùng mình. Anh đang nằm co quắp trên nền nhà đá phiến lạnh cóng. Hẳn anh đã ngất. Anh bỗng dưng thấy giận bản thân ghê gớm vì để mình yếu đuối thế này.
Anh lăn người sang bên, cổ tay gãy đau buốt trong gọng cùm. “Có ai ngoài đó không?”
“Hẳn con phải nhận ra bố đẻ của mình chứ, Jonathan.” Giọng nói đó lại vang lên, và Jace quả là nhận ra thật: thứ thanh âm sắt cũ, thứ mượt mà gần như không âm điệu của giọng nói ấy. Anh loạng choạng cố đứng dậy nhưng ủng trượt phải vũng nước gì đó làm anh ngã ngửa về sau, vai đập mạnh vào bức tường đá. Tiếng dây xích rổn rảng kêu nghe như dàn hợp xướng các phong linh bằng thép.
“Con đau sao?” Một tia sáng chiếu thẳng tới, làm mắt Jace nóng rát. Anh chớp chớp xua đi nước mắt bỏng rát rồi nhìn thấy Valentine đang đứng phía bên kia chấn song, bên cạnh xác chết Tu Huynh Jeremiah. Một viên đá phù thủy bên một tay tỏa ánh sáng lạnh lẽo tới khắp phòng. Jace thấy cả những vết máu khô dính lâu ngày trên những bức tường giam - và vũng máu mới hơn, đang chảy ra từ khóe miệng Tu Huynh Jeremiah. Anh thấy bụng dạ quặn thắt lại, và nghĩ đến cái thứ không hình không dạng đen đúa với đôi mắt như đá quý cháy rực lúc nãy mình trông thấy. “Cái thứ đó,” anh thốt lên. “Nó đâu rồi? Nó là gì thế?”
‘‘Con đang bị thương.” Valentine tới gần những chấn song hơn. “Ai đã nhốt con trong đây? Hội đồng Clave hả? Hay nhà Lightwood?”
“Là Điều Tra Viên.” Jace nhìn xuống mình. Trên ống quần và trên áo sơ mi có thêm nhiều máu nữa. Anh cũng không biết đó có phải máu của mình không. Máu đang từ từ chảy ra từ cổ tay phải bị cùm.
Valentine thận trọng dò xét anh từ phía bên kia song sắt. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm Jace mới thấy bố trong trang phục chiến đấu thực sự - loại quần áo bằng da dày của Thợ Săn Bóng Tối cho phép người dùng tự do di chuyển vừa bảo vệ da họ khỏi hầu hết các loại độc quỷ; vòng hợp kim vàng bạc ôm lấy cổ chân và cổ tay, có khắc một loạt chữ tượng hình và chữ rune. Chéo ngang ngực ông ta là một sợi dây da to bản còn sau vai trồi lên một đốc kiếm sáng loáng. Khi đấy ông ta ngồi xuống, đôi mắt đen lạnh lẽo nhìn ngang tầm mắt Jace. Jace ngạc nhiên vì trong đó không hề có chút giận dữ nào. “Điều Tra Viên và Hội đồng Clave cũng như nhau cả thôi. Và đáng ra nhà Lightvvood không bao giờ được để cho chuyện này xảy ra. Đáng ra ta không nên để ai làm điều này với con.”
Jace ép sát vai vào tường; dây xích chỉ cho phép cậu tránh xa ông bố mình tới vậy. “Ông tới đây để giết tôi?”
“Giết con? Sao ta lại muốn giết con?”
“Thế sao ông giết Tu Huynh Jeremiah? Mà đừng nghĩ tới chuyện qua mắt tôi bằng câu chuyện kiểu như ông tình cờ đi ngang qua thì huynh ấy tự dưng lăn đùng ra chết nhé. Tồi biết ông đã gây ra chuyện này.”
Lần đầu tiên kể từ khi bước vào phòng, Valentine mới thèm để mắt tới cái xác của Tu Huynh Jeremiah. “Đúng là ta giết hắn, cả các Tu Huynh Câm còn lại. Ta buộc phải làm vậy thôi. Chúng có thứ ta cần.”
“Thứ gì nào? Ý thức tuân thủ phép tắc chăng?”
“Thứ này này,” Valentine nói, và rút Thanh Kiếm sau lưng ra khỏi vỏ một cách dễ dàng. “Maellartach.”
Jace nén lại tiếng ngạc nhiên há hốc dâng lên trong họng. Anh nhận biết nó rành rành: thanh kiếm bạc lớn, to bản với chuôi kiếm tạo hình đôi cánh đang dang rộng được treo trên Vì Sao Tiên Tri tại phòng hội đồng của các Tu Huynh Câm. “Ông cướp thanh kiếm của các Tu Huynh Câm sao?”
“Thanh kiếm này chẳng bao giờ thuộc về chúng cả,” Valentine nói “Nó thuộc về tất cả các Nephilim. Đây là lưỡi kiếm mà Thiên Thần đã dùng để đuổi Adam và Eve ra khỏi vườn địa đàng. Và Ngài đi giao cho Cherubim một thanh kiếm rực lửa để bảo vệ phía đông vườn Địa Đàng, nhằm ngăn con người đi đến cây sự sống,” ông ta trích dẫn và nhìn chăm chú lưỡi kiếm.
Jace liếm đôi môi nứt nẻ. “Ông định làm gì với nó?”
“Ta sẽ nói cho con nghe,” Valentine đáp, “khi ta nghĩ ta có thể tin con, và ta biết con tin ta.”
“Tin ư? Sau khi ông lén lút chui qua Cổng Dịch Chuyển tại điền trang Renwick rồi đập vỡ nó để tôi không thể đuổi theo ấy à? Và sau khi ông cố giết chết Clary nữa chứ?”
“Ta chưa bao giờ định làm em gái con bị thương,” Valentine nói, phảng phất sự tức giận. “Cũng như ta không muốn làm con bị thương vậy.”
“Tất cả những gì ông từng làm đều khiến tôi bị tổn thương! Chính nhà Lightwood đã bảo vệ tôi!”
“Ta không phải là kẻ nhốt con trong này. Ta không phải là kẻ đe dọa và đánh mất niềm tin nơi con. Kẻ đấy là nhà Lightwood và lũ bạn bè của chúng tại Hội đồng Clave.” Valentine ngừng lại. “Thấy con thế này - thấy cách chúng đối xử với con, vậy mà con vẫn không nao núng - ta thấy tự hào về con.”
Nghe tới đây, Jace sững sờ nhìn phắt lên, động tác quá nhanh khiến anh thấy hơi choáng. Tay anh nhói đau từng hồi. Anh nén đau và cố ổn định lại hơi thở. “Cái gì?”
“Giờ thì ta biết ta đã sai tại điền trang Renwick,” Valentine nói tiếp. “Lúc đấy ta vẫn nghĩ con là đứa trẻ ta bỏ lại ở Idris, vẫn ngoan ngoãn nghe theo mọi điều ta muốn. Nhưng thay vào đó ta lại tìm thấy một cậu thanh niên gan góc, độc lập và khí phách, thế nhưng ta vẫn đối xử với con như với một đứa bé. Con phản kháng lại ta âu cũng là lẽ đương nhiên thôi.”
“Phản kháng? Tôi...” Cổ họng Jace nghẹn đắng, không cho anh nói thành lời. Tim anh bắt đầu đập cùng nhịp với cơn đau đang nhói từng cơn ở cổ tay.
Valentine tiếp tục. “Ta chưa bao giờ có cơ hội giải thích những chuyện trong quá khứ với con, để cho con hiếu lý do ta đã làm những gì ta phải làm.”
“Chẳng có gì phải giải thích cả. Ông đã giết ông bà tôi. Ông giam giữ mẹ tôi. Ông giết những Thợ Săn Bóng Tối khác để xúc tiến ý đồ của riêng ông.” Mỗi lời nói thốt qua đầu lưỡi đều có vị như thuốc độc.
“Con chỉ biết một nửa sự thật mà thôi, Jonathan ạ. Ta dối con khi con còn nhỏ vì con chưa hiểu chuyện. Giờ con đã đủ lớn để được nghe hết sự thật.”
“Vậy nói sự thật cho tôi nghe xem nào.”
Valentine đưa tay qua song sắt và đặt tay lên tay Jace. Những ngón tay thô ráp chai sần của ông ta cảm giác vẫn giống y như hồi Jace lên mười.
“Ta muốn tin ở con, Jonathan ạ,” ông nói. “Được không?”
Jaee muốn trả lời, nhưng lời lẽ không thoát ra được. Ngực anh cảm giác như bị một vòng sắt vô hình dần thít lại, đang bóp nghẹt hơi thở anh từng giây từng phút. “Mong là thế...” cậu thì thầm.
Một tiếng động từ bên trên vọng xuống. Tiếng động như tiếng cửa sắt va loảng xoảng; rồi Jace nghe thấy những tiếng bước chân, những tiếng thì thầm to nhỏ vọng khắp những bức tường đá của Thành Phố. Valentine dợm đứng dậy, bóp ngọn đèn phù thủy trong tay tới khi nó chỉ còn là một thứ ánh sáng le lói và ông cũng dần biến thành một cái bóng đen mờ nhạt. “Nhanh hơn ta tưởng,” ông ta thì thào và nhìn xuống Jace bên kia chấn song.
Jace nhìn ra sau bố mình, nhưng anh chẳng thấy gì ngoài màn đen bên ngoài tầm chiếu sáng mờ nhạt của ngọn đèn phù thủy. Anh nghĩ tới đám khói đen mình thấy lúc nãy, đã dẹp tan toàn bộ ánh sáng trước nó. “Cái gì đang tới vậy? Cái gì vậy?” anh vội vội vàng vàng bò ra chỗ chấn song.
“Ta phải đi rồi,” Valentine nói. “Nhưng chuyện giữa ta và con chưa xong đâu.”
Jace đặt tay lên song sắt. “Tháo xích cho tôi. Dù nó là gì, tôi muốn mình có khả năng đấu lại nó.”
“Giờ thả con ra không phải nhân từ với con đâu.” Valentine bóp chặt lấy ngọn đèn phù thủy. Ánh sáng biến mất, nhấn chìm căn phòng vào bóng tối. Jace lao vào những chấn song, bàn tay bị gãy giờ đang gào thét lên đau đớn.
“Không!” anh hét. “Bố ơi, làm ơn.”
“Nếu con muốn tìm ta,” Valentine nói, “con sẽ tìm thấy.” Và rồi chỉ còn tiếng bước chân Valentine vội vã đi xa dần cùng tiếng thở hổn hển của chính Jace khi anh trượt dần xuống trên những chấn song sắt.
Suốt chuyền tàu đi lên khu phố trên Clary thấy mình không thể ngồi xuống nổi. Cô đi đi lại lại quanh toa tàu gần như trống không, tai nghe của chiếc iPod đong đưa quanh cổ. Isabelle không nhấc máy khi Clary gọi lại, và cảm giác chộn rộn bất an đang gặm nhấm trí óc cô.
Cô nhớ lại hình ảnh Jace tại quán Hunter’s Moon, người bê bết máu. Với hàm răng nhe ra trong cơn giận dữ, trông anh giống người sói hơn một Thợ Săn Bóng Tối mang trách nhiệm cao cả là bảo vệ con người và khống chế kiểm soát Cư dân Thế giới Ngầm.
Cô vội vã chạy lên những bậc thang của trạm dừng trên phố Chín Mươi Sáu, chỉ đi chậm lại khi quặt vào góc đường nơi Học Viện đứng sừng sững như một cái bóng khổng lồ xám xịt. Lúc dưới đường hầm không khí khá oi nóng, giờ thì mồ hôi sau gáy cô đang nhột nhạt lạnh lẽo khi cô đặt chân lên những bậc thềm bằng bê tông đã rạn nứt dẫn vào Học Viện.
Cô vươn tay với dây cái chuông sắt lớn treo tại dầm cột, nhưng rồi lưỡng lự. Cô là Thợ Săn Bóng Tối cơ mà, đúng không nhỉ? Cô có quyền được ở trong Học Viện, như gia đình Lightwood thôi. Trấn tĩnh lại, Clary cầm lấy tay vặn, cố nhớ lời Jace đã nói. “Nhân danh Thiên Thần, tôi...”
Cánh cửa mở ra một không gian le lói sáng nhờ hàng tá những ngọn nến nhỏ xíu. Khi cô rảo bước qua những hàng ghế cứng, ánh nến hấp háy như thể đang cười vào mặt cô. Cô tới thang máy và kéo sầm cửa sắt lại, run rẩy ấn nút. Cô ước sao mình bớt căng thẳng đi đôi chút - cô tự hỏi, mình đang lo cho Jace, hay đang lo sẽ được gặp Jace đây? Mặt cô, được che kín trong chiếc áo khoác dựng cao cổ, trắng bệch và nhỏ nhắn, còn đôi mắt màu xanh đen mở lớn, môi bặm lại trắng bệch. Không xinh đẹp gì cho cam, Clary thất vọng, rồi nén ý nghĩ đó lại. Trông cô thế nào thì đã sao? Jace chẳng quan tâm đâu. Jace không được phép quan tâm.
Thang máy kêu rổn rảng dừng lại và Clary đẩy cửa bước ra. Church đang đợi cô trước tiền sảnh. Cu cậu chào đón cô bằng những tiếng meo meo cáu bẳn.
“Sao thế, Church?” giọng cô nghe lớn bất thường trong căn phòng im lặng như tờ. Cô tự hỏi liệu có ai ở Học Viện không. Có lẽ chỉ có mình cô thôi. Nghĩ vậy làm cô hơi chột dạ. “Có ai ở nhà không?”
Con mèo Ba Tư màu xanh đen quay ngoắt người đi xuống hành lang. Họ đi qua phòng nhạc và thư viện, cả hai đều trống trơn, trước khi Church ngoặt lần nữa và ngồi xuống trước cánh cửa đang đóng như muốn nói: Thế thôi nhé. Chúng ta đến nơi rồi đấy.
Trước khi cô kịp gõ cửa, cửa phòng đã bật mở, Isabelle đứng ngay ngưỡng cửa, mặc quần bò, áo len mềm màu tím và đi chân trần. Vừa thấy Clary, cô nàng đã cất tiếng: “Tớ nghĩ tớ nghe thấy tiếng chân trong hành lang, nhưng lại không nghĩ là cậu,” Isabelle nói. “Cậu làm gì ở đây vậy?”
Clary nhìn cô nàng chằm chằm. “Cậu gửi tin nhắn cho tớ. Cậu nói Điều Tra Viên đã quẳng Jace vào tù.”
“Clary!” Isabelle vội ló đầu nhìn quanh quất khắp hành lang rồi cắn môi. “Nhưng tớ không bảo cậu chạy ngay tới đây.”
Clary hoảng hốt. “Isabelle! Là nhà tù đó!”
“Đúng, nhưng...” Thở dài buông xuôi, Isabelle đứng sang một bên, ra hiệu cho Clary vào phòng. “Thôi, giờ cậu vào đi. Và xùy xùy,” cô ta nói và vẫy vẫy Church. “Đi canh thang máy đi.”
Church nhìn một cách khinh ghét rồi nằm ệp bụng xuống và nhắm mắt ngủ mất.
“Ôi lũ mèo, “ Isabelle rên rỉ và đóng sầm cửa lại.
“Chào, Clary.” Alec đang ngồi trên đống chăn nệm hỗn độn trên giường Isabelle, chân vẫn đi giày đong đưa ở một phía. “Em làm gì ờ đây?”
Clary ngồi xuống chiếc ghế bọc nệm trước bàn trang điểm lộng lẫy nhưng bừa bộn. “Isabelle nhắn tin cho em. Cô ấy bảo cho em chuyện xảy ra với Jace.”
Isabelle và Alec ý nhị nhìn nhau. “Ồ thôi nào Alec,” Isabelle nói. “Em nghĩ cô ấy cần biết chuyện. Em không biết cô ấy sẽ chạy ngay tới đây!”
Bụng Clary quặn lại. “Tất nhiên tớ phải tới rồi! Anh ấy ổn không? Vì cái quái gì mà Điều Tra Viên lại ném anh ấy vào tù vậy?”
“Không hẳn là tù. Cậu ấy chỉ bị giam trong Thành phố Câm Lặng thôi,” Alec nói, ngồi thẳng dậy và đặt một chiếc gối của Isabelle lên đùi. Anh lơ đãng giật giật những rìa đính cườm khâu ở rìa gối.
“Thành phố Câm Lặng ư? Vì sao?”
Alec ngập ngừng. “Có những xà lim nằm dưới Thành phố Câm Lặng. Người ta đôi khi giam giữ các tội phạm dưới đó trước khi chuyển chúng tới Idris để xét xử trước Hội Đồng. Những người bị đưa tới đó toàn những kẻ làm chuyện xấu. Những kẻ giết người, ma cà rồng phản bội, Thợ Săn Bóng Tối phá vỡ Hiệp Định. Giờ Jace ở đó.”
“Bị nhốt cùng với một đống kẻ giết người ư?” Clary tức giận nhảy dựng lên. “Mấy người các anh bị sao vậy? Không ai lo lắng gì sao?”
Alec và Isabelle nhìn nhau lần nữa. “Chỉ một đêm thôi mà,” Isabelle nói. “Mà trong nhà tù chỉ có mình Jace thôi. Bọn tớ hỏi rồi.”
“Nhưng vì sao? Jace đã làm gì?”
“Cậu ta thóa mạ Điều Tra Viên. Theo anh biết thì chỉ thế thôi,” Alec đáp.
Isabelle ngồi ghé lên mép bàn trang điểm. “Thật không tin nổi.”
“Vậy chắc chắn là vì cái bà Điều Tra Viên đó bị thần kinh rồi,” Clary nói.
“Thực ra thì bà ấy không hề bị thần kinh,” Alec nói. “Nếu Jace ở trong quân đội của con người ấy, cậu ấy có được quyền thóa mạ cấp trên không? Chắc chắn là không.”
“Ơ, trong thời chiến thì không được. Nhưng Jace có phải lính đâu.”
“Nhưng tất cả bọn anh đều là lính. Jace cũng như bọn anh thôi. Luôn có thứ tự phân quyền rõ rệt và Điều Tra Viên thuộc dạng dưới một người trên vạn người đấy. Còn Jace thuộc tầng lớp gần cuối. Đáng ra cậu ấy phải tôn trọng bà ta hơn.”
“Nếu bọn anh đồng ý rằng anh ấy phải ở tù, thì sao còn kêu em tới đây? Chỉ để thuyết phục em đồng quan điểm với bọn anh à? Em không hiểu. Bọn anh muốn em làm gì?”
“Bọn mình không nói anh ấy phải vào tù,” Isabelle quặc lại. “ Chỉ là anh ấy không nên cãi lại một trong những thành viên cấp bậc cao nhất của Hội dồng Clave. Hơn nữa,” cô nói bằng giọng nhỏ hơn “tớ nghĩ cậu có thể giúp được.”
“Giúp ư? Giúp thế nào?”
“Anh đã nói với các em rồi,” Alec nói, “dường như trong phân nửa các trường hợp thì Jace luôn tìm cách lao vào chỗ chết. Cậu ấy phải học cách tự chăm lo cho mình, bao gồm cả việc hợp tác với Điều Tra Viên.”
“Và anh nghĩ em có thể khiến anh ấy hợp tác sao?” Clary hỏi lại, giọng nhuốm đầy nghi ngờ.
“Tớ nghĩ không ai có thể buộc được Jace phải làm gì,” Isabelle nói. “Nhưng tớ nghĩ cậu có thể nhắc cho anh ấy nhớ rằng cuộc đời anh ấy còn có lý do để sống.”
Alec nhìn cái gối trong tay và đột nhiên giật mạnh những đường riềm. Hạt cườm rào rào rơi xuống chăn của Isabelle như mưa. Isabelle nhíu mày. “Alec, đừng.”
Clary muốn nói với Isabelle rằng họ mới là gia đình của Jace, còn cô thì không, rằng họ nói có tầm ảnh hưởng tới Jace nhiều hơn lời nói của cô. Nhưng cô chỉ nghe thấy giọng Jace trong đầu, anh không bao giờ có cảm giác mình thuộc về một nơi nào đó. Nhưng em làm anh có cảm giác chúng ta thuộc về nhau. “Chúng ta tới Thành phố Câm Lặng thăm anh ấy được không?”
“Em sẽ khuyên Jace hợp tác với Điều Tra Viên chứ?” Alec hỏi.
Clary cân nhắc. “Trước tiên em muốn nghe anh ấy nói gì đã.”
Alec ném cái gối hỏng xuống giường và nhăn mặt đứng dậy. Trước khi anh kịp cất lời thì họ nghe có tiếng gõ cửa. Isabelle đứng bật dậy khỏi bàn trang điểm và chạy ra mở cửa.
Ngoài cửa là một cậu nhóc nhỏ bé, tóc đen, cặp mắt gần như khuất hẳn dưới gọng kính. Cậu bé mặc quần bò và áo len quá khổ, trên tay cầm một cuốn sách. “Max,” Isabelle hơi ngạc nhiên, “chị nghĩ em ngủ rồi mà.”
“Em ở trong kho vũ khí,” cậu nhóc - hẳn là cậu út nhà Lightwood - đáp. “Nhưng em nghe có tiếng gì đó phát ra từ thư viện. Em nghĩ có người đang cố liên lạc với Học Viện.” Cậu bé nheo mắt nhìn Clary đằng sau. “Ai đây chị?”
“Đây là Clary,” Alec nói. “Em gái Jace.”
Mắt Max mở to. “Em cứ tưởng anh Jace không có anh chị em gì.”
“Chúng ta đều tưởng vậy,” Alec nói rồi nhặt chiếc áo len treo bừa trên ghế của Isabelle và khoác vào. Tóc anh bị tích điện dựng đứng lên như một vầng hào quang màu đen mềm mại, đang phát ra những tiếng nổ lách tách. Anh nóng nảy kéo áo xuống. “Anh sẽ tới thư viện.”
“Chúng ta cùng đi,” Isabelle nói, rút cuộn roi vàng ra khỏi ngăn kéo và nhét tay cầm vào thắt lưng. “Hẳn có chuyện không hay xảy ra rồi.”
“Bố mẹ các cậu đâu?” Clary hỏi.
“Họ có việc phải đi từ tiếng trước. Một tiên nữ bị sát hại tại Công Viên Trung Tâm. Điều Tra Viên đã đi cùng họ,” Alec giải thích.
“Các cậu không muốn đi sao?”
“Bọn tớ không được mời,” Isabelle buộc hai bím tóc đen nhánh lên đỉnh đầu và dùng dao găm pha lê cố định lại. “Cậu trông chừng Max nhé? Bọn tớ quay lại ngay thôi.”
“Nhưng...” Clary phản đối.
“Chúng tớ sẽ về ngay.” Isabelle lao ra khỏi phòng, Alec nối gót theo sau. Ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ, Clary ngồi xuống giường dè dặt nhìn Max. Cô chưa bao giờ chơi cùng trẻ con - mẹ không cho cô trông trẻ - nên cô chẳng biết trò chuyện với chúng như thế nào hay làm gì cho cậu bé, với tay chân khẳng khiu và cặp kính to hơn cả mặt như thế này.
Max cũng nhìn lại Clary, không hề ngượng ngùng, mà đầy suy tư và chất chứa nhiều tâm trạng. “Chị bao tuổi rồi?” cuối cùng cậu bé hỏi.
Clary hơi giật mình. “Em nghĩ chị bao nhiêu tuổi?”
“Mười bốn.”
“Chị mười sáu, nhưng mọi người thường nghĩ chị ít tuổi hơn vì chị thấp bé mà.”
Max gật đầu. “Em cũng vậy,” cậu nói. “Em chín tuổi nhưng mọi người nghĩ em lên bảy thôi.”
“Chị thì nghĩ em chín tuổi,” Clary nói. “Em đang cầm gì thế? Một cuốn sách à?”
Max giơ cuốn sách sau lưng ra. Một cuốn sách bìa mềm khổ rộng, mỏng, bằng kích cỡ những cuốn tạp chí nhỏ họ hay bán trong các cửa hàng tạp hóa. Nhưng cuốn này có bìa sặc sỡ sáng mắt với những chữ kanji của Nhật viết dưới những từ tiếng Anh. Clary cười lớn. “Naruto,” cô nói. “Chị không biết là em thích đọc manga cơ đấy. Em mua ở đâu thế?”
“Ở sân bay ạ. Em thích những hình vẽ nhưng em không biết cách làm sao mà đọc được.”
“Đây, đưa nó cho chị.” Cô mở và chìa cho cậu bé xem các trang. “Em phải đọc ngược lại, từ phải sang trái, thay vì từ trái sang phải. Và đọc từng trang theo chiều kim đồng hồ. Em hiểu chứ?”
“Tất nhiên rồi,” Max nói. Trong tích tắc Clary cứ lo cô làm cậu bé bực mình. Nhưng hình như cậu bé vẫn vui vẻ cầm lấy cuốn truyện và lật tới trang cuối cùng. “Đây là tập chín,” cậu nói, “Em nghĩ em phải đọc tám tập trước khi đọc tập này.”
“Ý hay đó. Hoặc em có thể nhờ ai đó đưa em tới Midtown Comics hay Forbidden Planet.”
“Forbidden Planet?” Max có vẻ ngạc nhiên, nhưng Clary chưa kịp giải thích thì Isabelle đã lao vào, thở hổn hà hổn hển.
“Đã có người cố gọi tới Học Viện,” cô nói, trước khi Clary kịp hỏi “Một trong những Tu Huynh Câm. Có chuyện đã xảy ra tại Thành phố Xương rồi.”
“Chuyện gì?”
“Tớ không biết. Tớ chưa bao giờ nghe tới chuyện các Tu Huynh Câm cầu cứu bao giờ.” Rõ ràng Isabelle đang cực kỳ bối rối. Cô nàng quay sang cậu em. “Max, về phòng và ở yên đó nhé?”
Max nghiến hàm. “Vậy là chị và anh Alec đi à?”
“Ừ.”
“Tới Thành phố Câm Lặng hả?”
“Max...”
“Em muốn đi.”
Isabelle lắc đầu; chuôi dao sau tóc lóe sáng như một lưỡi lửa. “Nhất định là không. Em còn quá nhỏ.”
“Chị cũng chưa đủ mười tám tuổi mà!”
Isabelle quay sang nhìn Clary nửa lo lắng nửa tuyệt vọng. “Clary, làm ơn tới đây một chút.”
Clary do dự đứng lên - và Isabelle nắm lấy tay cô mà kéo ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại. Một tiếng “thình” vang lên chứng tỏ Max vừa lao vô cửa. “Chết tiệt,” Isabelle nói và giữ chặt nắm đấm, “cậu lấy hộ thanh stele cho mình với, nhé? Trong túi áo mình ấy…”
Clary vội vàng giơ thanh stele chú Luke đã đưa cô lúc tối. “Dùng của tớ này.”
Với vài cú phẩy tay điệu nghệ, Isabelle đã khắc xong chữ Khóa bằng chữ rune lên cửa. Clary vẫn có thể nghe tiếng phản đối của Max ở bên kia cửa khi Isabelle lùi ra xa, mặt nhăn nhó và trả thanh stele lại cho Clary. “Tớ không biết cậu cũng có thứ này.”
“Từng là của mẹ tớ đấy,” Clary nói, rồi tự rủa mình. Vẫn còn là của mẹ. Nó vẫn thuộc về mẹ.
“Hừm.” Isabelle nắm tay thụi vào cửa. “Max, có vài thanh PowerBars trong tủ đầu giường nếu như em đói. Bọn chị sẽ sớm về thôi.”
Có tiếng gào thét giận dữ phát ra từ sau cánh cửa; Isabelle nhún vai, quay người vội vã chạy trên hành lang, Clary sóng vai sát bên. “Tin nhắn nói gì?” Clary hỏi. “Có vấn đề gì sao?”
“Có một vụ tấn công. Thế thôi.”
Alec đang đợi ở ngoài thư viện. Anh ta mặc giáp da đen của Thợ Săn Bóng Tối ngoài quần áo thường. Đôi bao tay bảo vệ hai cánh tay và Ấn Ký kín quanh cổ họng và cổ tay. Những lưỡi dao thiên thần, được đặt theo tên những thiên thần khác nhau, sáng lóe nơi thắt lưng. “Em sẵn sàng chưa?” Alec hỏi cô em. “Em lo cho Max chưa?”
“Nó ổn thôi.” Cô chìa tay ra. “Vẽ Ấn Ký cho em với.”
Khi Alec vẽ những con chữ rune dọc bàn tay lẫn cổ tay cho Isabelle, anh ta có liếc qua Clary. “Em nên về nhà,” anh ta bảo. “Em không muốn một mình ở lại đây khi Điều Tra Viên về đâu.”
“Em muốn đi với bọn anh,” Clary nói, lời nói tự bật ra không kìm lại được.
Isabelle giơ bàn tay vừa được vẽ và thổi phù phù như thổi cà phê quá nóng vậy. “Cậu nói y như Max.”
“Max chín tuổi. Còn tớ bằng tuổi cậu.”
“Nhưng em chưa được huấn luyện gì cả,” Alec phản đối. “Em sẽ chỉ làm vướng tay vướng chân mà thôi.”
“Không đâu. Trong hai người đã ai tới Thành phố Câm Lặng chưa?” Clary gặng hỏi. “Em tới rồi nhé. Em biết cách vào. Em biết đường đi lối lại.”
Alec đứng thẳng người, bỏ thanh stele sang bên. “Anh không nghĩ…”
Isabelle chen ngang. “Cô ấy nói cũng có lý đấy. Em nghĩ cứ để cô ấy đi theo nếu cô ta muốn.”
Alec có vẻ giật mình. “Lần vừa rồi khi chúng ta gặp lũ quỷ, cô ta cứ rúm ró cả lại mà gào thét thôi.” Nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn của Clary, Alec nhìn lại vẻ biết lỗi. “Anh xin lỗi, nhưng anh chỉ nói sự thật.”
“Em nghĩ cô ấy cần có cơ hội học hỏi,” Isabelle nói. “Anh biết Jace luôn nói gì rồi đó. Đôi khi bạn không cần phải kiếm tìm nguy hiểm làm gì, đôi nguy hiểm sẽ tự tìm đến với bạn.”
“Hai người không thể nhốt tôi như nhốt Max được,” Clary nói thêm, khi nhận ra phản ứng yếu ớt dần từ phía Alec. “Tôi không phải một đứa bé. Và tôi biết Thành phố Xương ở đâu. Tôi tự biết cách đi lại mà không cần các người giúp.”
Alec quay người đi, lắc đầu và lầm bầm nói gì đó về con gái. Isabelle giơ tay cho Clary. “Đưa tớ thanh stele của cậu,” cô ta nói. “Giờ cậu cũng phải có vài Ấn Ký chứ nhỉ.”
Danh sách chương