Toàn bộ khối Lâu Đài Kinh Hoàng dựng sững trong màn đêm. Không có trăng. Chỉ có vài ngôi sao đâm thủng bóng đêm đang bao quanh Peter và Hannibal.
- Đêm rồi - Hannibal nói. Vào thôi.
Peter nắm chặt hơn cái đèn pin vừa mới mua, mạnh hơn cái bỏ lại thư viện, trên kia.
Hai cậu bước lên cái bực thềm dẫn lên sân hiên và băng qua hết sân. Hannibal đi còn hơi khập khiễng do chân còn đau và còn băng. Bên cạnh 2 cậu, l con thú, hoảng sợ vì nghe tiếng người bước vang dội trong đêm, phóng ra khỏi chỗ ẩn náo của nó.
-Tên này hiểu, nó bỏ đi - Peter bình luận.
Hannibal không trả lời. Cậu kéo tay cầm lên cửa. Cửa không mở.
- Peter ơi, giúp mình với. Có cái gì bị kẹt.
Đến lượt mình, Peter nắm lấy tay cầm to bằng đồng. Tay cầm rớt ra ngay và nằm lại trong tay cậu. Hai thám tử ngã ngửa ra phía sau.
- Cậu đè mình!- Peter thở hổn hển. Cậu xê ra nếu không mình bị nghẹt thở mất.
Hannibal to tướng lăn sang 1 bên, Peter ngồi dậy và sờ nắn thân thể :
- Không bị gãy gì cả - cậu thông báo.
Trong lúc đó, Hannibal đang xem xét tay cầm bằng đèn pin.
- Nhìn này - cậu nói. Đai ốc giữ chặt tay cầm bị mở lỏng.
- Có gì đâu - Peter lầm bầm. Mười ngày nay bọn mình không ngừng quay cái tay cầm này. Chắc chân vít bị mòn rồi.
- Hừm! - Hannibal nói. Mình, thì tự hỏi không biết đai ốc có cố tình bị xiết lỏng ra không.
- Ai lại bài ra trò đùa như thế? Dù sao, điều rỏ ràng là bọn mình không thể vào được. Thành ra, tốt nhất là nên về ngay.
- Không đúng: chúng ta không thể đi vào được bằng cửa. Chúng ta sẽ thử vào bằng cửa sổ.
Có khoảng nửa chục cửa sổ lớn nhìn ra sân hiên. Năm cửa sổ đầu tiên bị khoá lại. Cửa sổ thứ 6 hé mở. Sau cửa sổ là bóng tối bí hiểm.
Tuy nhiên, khi đèn của Hannibal chiếu vào, bóng tối cũng đỡ bí hiểm hơn, đèn của Hannibal quét sáng lên 1 cái bàn dài có ghế xung quanh. Cuối bàn nhìn thấy chén dĩa.
- Phòng ăn - Hannibal nói khẽ. Vào đi.
Cả 2 bước vào. Đèn pin của 2 cậu làm hiện lên những cái ghế bằng gỗ chạm, 1 cái bàn đồ sộ bằng gỗ dái ngựa, tủ buffet to tướng. Tường được lát gỗ hoàn toàn.
- Có nhiều cửa - Hannibal lưu ý. Chúng ta sẽ bắt đầu bằng cửa nào đây? - Mình nghi... ái!
Peter vừa mới quay lại và cái cậu nhìn thấy đủ là nguyên nhân của tiếng kêu nghẹn ngào.
1 người phụ nữ, mặc chiếc áo dài rộng, giống như loại áo người ta hay mặc cách đây 300 năm, đang đứng phía sau 2 cậu và nhìn chằm chằm vào 2 cậu với vẻ mặt buồn bã vô cùng. Có 1 sợi dây đang thắt quanh cổ của cô tạ Đầu dây thòng xuống đến chân cộ Tay cô giấu trong tay áo.
Peter bám vào áo vét Hannibal.
- Chuyện gì vậy? - thám tử trưởng hỏi.
- Nhìn... nhìn, bọn... bọn mình không có... có 1 mình ở đây... đây. Bọn mình... mình có bạn... bạn, - thám tử phó nói lắp.
Đến lượt Hannibal cũng quay lại và Peter cảm thấy bạn cũng cứng đờ người lại. Điều này chứng tỏ rằng Hannibal cũng nhìn thấy người phụ nữ có sợi dây, tức là cô không phải là hậu quả của sự ảo ảnh... Cô vẫn nhìn 2 cậu, không cử động, không thở... Peter dễ dàng đoán ra cô là ai: hồn ma của cô gái mà ông Rex kể, cô đã thà treo cổ hơn là phải lấy người mình không yêu.
1 thời gian lâu, 2 cậu đứng đờ ra. Ma hiện hình vẫn im lặng và đứng yên.
- Cậu sẽ chĩa đèn vào cô ấy khi mình nói đến 3 - Hannibal nói khẽ. 1,2,3!
2 đèn pin chiếu vào con ma, ma biết mất ngay, 1 cách im lặng như đã đến. Ở chỗ trước kia người phụ nữ treo cỗ đứng, giờ chỉ nhìn thấy 1 tấm gương vĩ đại, gương phản chiếu lại ánh sáng đèn pin của 2 cậu thám tử.
- Tấm gương! - Peter la lên. Vậy là cô ấy ở phía sau bọn mình.
Cậu quay ngoắt lại, dùng đèn quét căn phòng. Nhưng phòng trống không.
- Cô ấy đi rồi, thám tử nhận thấy. Và mình cũng đi luôn.
- Khoan đã! Thám tử trưởng trả lời và nắm lấy cổ tay bạn. Rõ ràng chúng ta đã nhìn thấy 1 con ma hiện hình trong tấm gương. Nhưng có thể chúng ta lầm. Chúng ta đã sai lầm khi hành động vội vã như vậy. Đáng lẽ chúng ta phải dành thời gian nhiều hơn để nghiên cứu hiện tượng.
- Thời gian nhiều hơn hả? Peter la lên. Vậy sao cậu không chụp hình hiện tượng của cậu? Cậu cầm máy ảnh mà. Chính cậu mới là 1 hiện tượng!
- Cậu nói đúng. Hannibal bực tức công nhận. Mình quên chụp hình.
- Để làm gì? Cậu có biết người ta chưa phát minh ra phim ảnh nhạy cảm với ma không?
- Mình còn biết là ma không phản chiếu lại trong gương. Mà con ma này có, trừ phi chính nó nằm trong gương. Mình rất muốn xem nó hiện hình lần thứ 2.
- Mình thì không muốn - Peter đáp. Cậu cần gì nữa? Bọn mình đã chứng minh được rằng Lâu Đài Kinh Hoàng có mạ Cậu gọi điện cho ông Hitchcock rồi bọn mình hãy đi chơi bóng chày.
- Cuộc điều tra của chúng ta chỉ mới bắt đầu - sếp nói. Chúng ta còn rất nhiều thứ phải phát hiện ra. Chúng ta hãy tiếp tục thám hiểm. Lần này mình sẽ không quên sử dụng máy ảnh. Mình rất muốn có tấm ảnh con Ma Xanh đang chơi trên cây đàn orgue cũ kỹ hư hỏng.
Sự bình thản của Hannibal làm cho Peter bình tĩnh trở lại và Peter nhún vai:
- Thôi được rồi. Nhưng sao cậu không đánh dấu lộ trình của bọn mình bằng phấn?
- Phải! - Hannibal la lên. Thêm 1 chi tiết mình quên nữa. Mình sẽ chỉnh sự sơ ý này ngay tức khắc.
Hannibal vẽ dấu chấm hỏi lớn trên trụ vòm cửa sổ nơi 2 cậu đã vào. Cậu vẽ thêm dấu khắc trên bàn, cẩn thận không làm trầy bẩn, và 1 dấu thứ 3 trên tấm gương.
- Như vậy - cậu giải thích, nếu Bob và Warrington đi tìm chúng ta, 2 người sẽ chú ý đến những điểm đánh dấu này.
Để cho phấn in lên gương được, Hannibal ấn vào bằng toàn bộ sức lực của các ngón tay.
- Này! - Peter la lên. Warrington và Bob chỉ đi tìm bọn mình nếu như bọn mình biến mất hoàn toàn mà!
Hannibal không trả lời.
Dưới sức ấn của bàn tay cậu, tấm gương đang im lặng xoay, như 1 cánh cửa. Phía sau, có 1 hành lang đâm sâu vào lòng Lâu Đài Kinh Hoàng.
- Đêm rồi - Hannibal nói. Vào thôi.
Peter nắm chặt hơn cái đèn pin vừa mới mua, mạnh hơn cái bỏ lại thư viện, trên kia.
Hai cậu bước lên cái bực thềm dẫn lên sân hiên và băng qua hết sân. Hannibal đi còn hơi khập khiễng do chân còn đau và còn băng. Bên cạnh 2 cậu, l con thú, hoảng sợ vì nghe tiếng người bước vang dội trong đêm, phóng ra khỏi chỗ ẩn náo của nó.
-Tên này hiểu, nó bỏ đi - Peter bình luận.
Hannibal không trả lời. Cậu kéo tay cầm lên cửa. Cửa không mở.
- Peter ơi, giúp mình với. Có cái gì bị kẹt.
Đến lượt mình, Peter nắm lấy tay cầm to bằng đồng. Tay cầm rớt ra ngay và nằm lại trong tay cậu. Hai thám tử ngã ngửa ra phía sau.
- Cậu đè mình!- Peter thở hổn hển. Cậu xê ra nếu không mình bị nghẹt thở mất.
Hannibal to tướng lăn sang 1 bên, Peter ngồi dậy và sờ nắn thân thể :
- Không bị gãy gì cả - cậu thông báo.
Trong lúc đó, Hannibal đang xem xét tay cầm bằng đèn pin.
- Nhìn này - cậu nói. Đai ốc giữ chặt tay cầm bị mở lỏng.
- Có gì đâu - Peter lầm bầm. Mười ngày nay bọn mình không ngừng quay cái tay cầm này. Chắc chân vít bị mòn rồi.
- Hừm! - Hannibal nói. Mình, thì tự hỏi không biết đai ốc có cố tình bị xiết lỏng ra không.
- Ai lại bài ra trò đùa như thế? Dù sao, điều rỏ ràng là bọn mình không thể vào được. Thành ra, tốt nhất là nên về ngay.
- Không đúng: chúng ta không thể đi vào được bằng cửa. Chúng ta sẽ thử vào bằng cửa sổ.
Có khoảng nửa chục cửa sổ lớn nhìn ra sân hiên. Năm cửa sổ đầu tiên bị khoá lại. Cửa sổ thứ 6 hé mở. Sau cửa sổ là bóng tối bí hiểm.
Tuy nhiên, khi đèn của Hannibal chiếu vào, bóng tối cũng đỡ bí hiểm hơn, đèn của Hannibal quét sáng lên 1 cái bàn dài có ghế xung quanh. Cuối bàn nhìn thấy chén dĩa.
- Phòng ăn - Hannibal nói khẽ. Vào đi.
Cả 2 bước vào. Đèn pin của 2 cậu làm hiện lên những cái ghế bằng gỗ chạm, 1 cái bàn đồ sộ bằng gỗ dái ngựa, tủ buffet to tướng. Tường được lát gỗ hoàn toàn.
- Có nhiều cửa - Hannibal lưu ý. Chúng ta sẽ bắt đầu bằng cửa nào đây? - Mình nghi... ái!
Peter vừa mới quay lại và cái cậu nhìn thấy đủ là nguyên nhân của tiếng kêu nghẹn ngào.
1 người phụ nữ, mặc chiếc áo dài rộng, giống như loại áo người ta hay mặc cách đây 300 năm, đang đứng phía sau 2 cậu và nhìn chằm chằm vào 2 cậu với vẻ mặt buồn bã vô cùng. Có 1 sợi dây đang thắt quanh cổ của cô tạ Đầu dây thòng xuống đến chân cộ Tay cô giấu trong tay áo.
Peter bám vào áo vét Hannibal.
- Chuyện gì vậy? - thám tử trưởng hỏi.
- Nhìn... nhìn, bọn... bọn mình không có... có 1 mình ở đây... đây. Bọn mình... mình có bạn... bạn, - thám tử phó nói lắp.
Đến lượt Hannibal cũng quay lại và Peter cảm thấy bạn cũng cứng đờ người lại. Điều này chứng tỏ rằng Hannibal cũng nhìn thấy người phụ nữ có sợi dây, tức là cô không phải là hậu quả của sự ảo ảnh... Cô vẫn nhìn 2 cậu, không cử động, không thở... Peter dễ dàng đoán ra cô là ai: hồn ma của cô gái mà ông Rex kể, cô đã thà treo cổ hơn là phải lấy người mình không yêu.
1 thời gian lâu, 2 cậu đứng đờ ra. Ma hiện hình vẫn im lặng và đứng yên.
- Cậu sẽ chĩa đèn vào cô ấy khi mình nói đến 3 - Hannibal nói khẽ. 1,2,3!
2 đèn pin chiếu vào con ma, ma biết mất ngay, 1 cách im lặng như đã đến. Ở chỗ trước kia người phụ nữ treo cỗ đứng, giờ chỉ nhìn thấy 1 tấm gương vĩ đại, gương phản chiếu lại ánh sáng đèn pin của 2 cậu thám tử.
- Tấm gương! - Peter la lên. Vậy là cô ấy ở phía sau bọn mình.
Cậu quay ngoắt lại, dùng đèn quét căn phòng. Nhưng phòng trống không.
- Cô ấy đi rồi, thám tử nhận thấy. Và mình cũng đi luôn.
- Khoan đã! Thám tử trưởng trả lời và nắm lấy cổ tay bạn. Rõ ràng chúng ta đã nhìn thấy 1 con ma hiện hình trong tấm gương. Nhưng có thể chúng ta lầm. Chúng ta đã sai lầm khi hành động vội vã như vậy. Đáng lẽ chúng ta phải dành thời gian nhiều hơn để nghiên cứu hiện tượng.
- Thời gian nhiều hơn hả? Peter la lên. Vậy sao cậu không chụp hình hiện tượng của cậu? Cậu cầm máy ảnh mà. Chính cậu mới là 1 hiện tượng!
- Cậu nói đúng. Hannibal bực tức công nhận. Mình quên chụp hình.
- Để làm gì? Cậu có biết người ta chưa phát minh ra phim ảnh nhạy cảm với ma không?
- Mình còn biết là ma không phản chiếu lại trong gương. Mà con ma này có, trừ phi chính nó nằm trong gương. Mình rất muốn xem nó hiện hình lần thứ 2.
- Mình thì không muốn - Peter đáp. Cậu cần gì nữa? Bọn mình đã chứng minh được rằng Lâu Đài Kinh Hoàng có mạ Cậu gọi điện cho ông Hitchcock rồi bọn mình hãy đi chơi bóng chày.
- Cuộc điều tra của chúng ta chỉ mới bắt đầu - sếp nói. Chúng ta còn rất nhiều thứ phải phát hiện ra. Chúng ta hãy tiếp tục thám hiểm. Lần này mình sẽ không quên sử dụng máy ảnh. Mình rất muốn có tấm ảnh con Ma Xanh đang chơi trên cây đàn orgue cũ kỹ hư hỏng.
Sự bình thản của Hannibal làm cho Peter bình tĩnh trở lại và Peter nhún vai:
- Thôi được rồi. Nhưng sao cậu không đánh dấu lộ trình của bọn mình bằng phấn?
- Phải! - Hannibal la lên. Thêm 1 chi tiết mình quên nữa. Mình sẽ chỉnh sự sơ ý này ngay tức khắc.
Hannibal vẽ dấu chấm hỏi lớn trên trụ vòm cửa sổ nơi 2 cậu đã vào. Cậu vẽ thêm dấu khắc trên bàn, cẩn thận không làm trầy bẩn, và 1 dấu thứ 3 trên tấm gương.
- Như vậy - cậu giải thích, nếu Bob và Warrington đi tìm chúng ta, 2 người sẽ chú ý đến những điểm đánh dấu này.
Để cho phấn in lên gương được, Hannibal ấn vào bằng toàn bộ sức lực của các ngón tay.
- Này! - Peter la lên. Warrington và Bob chỉ đi tìm bọn mình nếu như bọn mình biến mất hoàn toàn mà!
Hannibal không trả lời.
Dưới sức ấn của bàn tay cậu, tấm gương đang im lặng xoay, như 1 cánh cửa. Phía sau, có 1 hành lang đâm sâu vào lòng Lâu Đài Kinh Hoàng.
Danh sách chương